Tàu phá băng

Ngày hôm sau lúc rời giường đã là giữa trưa, Tống Từ đi một mình về nhà tiếp tục sự nghiệp sáng tác gian nan của mình. Trước khi đi còn nói với Lâm Lẫm, tháng sau muốn đi tiêm mũi vắc-xin phòng bệnh thứ hai cho Phú Quý Nhi, bảo Lâm Lẫm đi cùng mình, đương nhiên Lâm Lẫm sẽ không từ chối, cô dặn cô ấy nhớ báo trước một ngày là được, sau đó Tống Từ liền gọi xe đi về.
 
Lâm Lẫm đánh răng rửa mặt xong, vốn định trang điểm một chút, nhưng cô lại nghĩ, đi viếng mộ mà trang điểm cái gì chứ, chỉ hận không thể đi với cái sắc mặt trắng bệch ấy, vì thế cô bôi qua kem dưỡng là xong việc, tiếc là hôm qua đã gội sạch đầu rồi, tóc vẫn còn chưa bết cho lắm.
 
Trưa nay Lâm Trung về để nấu cơm cho cô, ăn xong thấy cô muốn đi ra ngoài liền thuận miệng hỏi: “Đi đâu vậy? Không phải Tống Từ vừa mới đi rồi sao, còn tìm con bé làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những mối quan hệ bạn bè của cô thật sự rất đơn giản, người mà ba mẹ có thể nhớ kỹ tên cũng chỉ có một mình Tống Từ.
 
Lâm Lẫm nào dám nói là mình muốn đi thăm Tông Ngộ bị bệnh, cho dù Lâm Trung có hiền lành đến đâu thì sợ là cũng sẽ cầm dao phay đi để bảo vệ cô, vì vậy cô chỉ ứng phó bừa lấy vài câu: “Có chút chuyện nên ra ngoài một lát thôi ạ.”
 
Lâm Trung lại hỏi cô có về ăn cơm tối hay không, còn nói là mình định hầm dưa chua. Tuy Lâm Lẫm là người Đông Bắc nhưng cô không có hứng thú mấy với món dưa chua, cô lại thích ăn miến ở trong đó hơn, nhưng mặc dù có không thích nó thì cô cũng không thể ở lại chỗ của Tông Ngộ để ăn cơm được, cô trả lời Lâm Trung: “Có về, con sẽ về ngay thôi.”
 
Lâm Trung cũng không hỏi nhiều, Lâm Lẫm bắt xe với tâm trạng như muốn đi viếng mộ thật, cô nói tài xế cho mình đi tới Xuân Sơn Thành.
 
Tông Ngộ bảo cô đừng mua giỏ trái cây thì cô lại càng mừng vì tiết kiệm được tiền, đào vàng đóng hộp ở đâu mà không có chứ. Lâm Lẫm xuống xe ở cửa khu chung cư, mua đào vàng đóng hộp trong siêu thị ngay đó. Lòng tốt duy nhất còn sót lại của cô đó chính là mua của hãng Chân Tâm, cũng không phải là bởi vì cô thiếu chân thành hay gì, cô chỉ cảm thấy đào vàng đóng hộp của hãng này là ngon nhất.
 
Hộp lớn mới chỉ có hai mươi đồng, cô cầm hai hộp lên trước, cảm thấy cũng có chút hời, nghe nói giá xăng ở chỗ Sơn Hải quan đang tăng lên không ngừng, cô liền gọi ông chủ tới đây, sau đó chọn hẳn mười hộp, nghĩ thầm Tông Ngộ không no đến chết thì cũng khó chịu đến chết luôn cho rồi, chuẩn bị đào vàng đóng hộp ăn đủ cho hẳn năm năm bị bệnh tiếp theo của anh, quả đúng là cô không nên lương thiện quá mà.
 
Ông chủ dùng túi nilon to nhất để đựng đồ cho cô, sau đó lại đựng thêm bằng hai cái túi nữa vì sợ rách, còn rất nhiệt tình mà nói: “Cô thích ăn món này như vậy sao, mua để tích trữ luôn à.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lẫm trả lời: “Mua cho người bệnh thôi.”
 
Ông chủ còn tưởng rằng cô là người ở trong khu chung cư này, muốn đi bệnh viện thăm người ốm: “Nằm viện sao? Vậy thì không thể ăn nhiều quá đâu, cô nên để trong phòng cho ấm hơn một chút, nếu không mang qua thế này, đến nơi thì lạnh đến rụng cả răng mất.”
 
Lâm Lẫm lười giải thích, chỉ “Dạ” một tiếng rồi thấp giọng nói tiếp: “Bệnh nguy kịch lắm.”
 
Mười hộp đào vàng quả thật rất nặng, đi vài chục bước mới đến được cửa khu chung cư, nhờ phúc của Tông Ngộ, cuối cùng Lâm Lẫm cũng đã có thể thấy được cảnh bảo vệ mặc đồng phục và canh gác ở cổng. Cánh cửa lớn kia được khép chặt lại, cô gõ gõ cửa sổ phòng an ninh, bảo vệ mở cửa sổ ra sau đó bắt đầu đặt câu hỏi với cô: “Tới tìm người sao?”

 
Lâm Lẫm gật đầu.
 
Bảo vệ cửa lại hỏi: “Chủ nhà có biết không? Tòa bao nhiêu, số nhà bao nhiêu?”
 
“Biết, tòa 9, phòng 1501.”
 
Bảo vệ đẩy một quyển sổ sang: “Đăng ký đi, nhớ viết thông tin thật đó, phải điền hết tất cả vào những mục này, nếu bỏ sót chỗ nào là tôi không thể cho cô vào được đâu.”
 
Lâm Lẫm đặt đống đồ hộp ở bên chân, điền vào tờ đăng ký rất nghiêm túc, vốn dĩ đã không mấy kiên nhẫn, bây giờ chưa chờ được đến lúc tiến vào chung cư xong thì cũng đã cạn kiệt. Nhân lúc cô đang điền thông tin, người bảo vệ kia liền đi gọi điện thoại, Lâm Lẫm cũng kinh ngạc khi thấy ông ấy gọi người ở bên kia điện thoại là “anh Tông”, cô cảm thấy chỗ này của bọn họ đúng là chặt chẽ, chuột muốn chạy vào thôi có khi cũng tốn sức.
 
Tông Ngộ chưa dẫn bạn bè về nhà bao giờ, có chuyện gì họ cũng đều tới khách sạn tìm anh, vì vậy chính anh cũng không biết để được vào cửa lại nghiêm khắc như vậy, nghe thấy bên kia nói: “Ở bên ngoài có cô Lâm muốn tới để thăm anh…”
 
Anh bắt đầu mắng thầm mấy lời thô tục, muốn nói là vào thăm cái rắm, cô vợ của mình bị chặn ở ngoài cửa làm anh chờ lâu muốn chết, thế là vội cắt lời của đối phương: “Mau cho người ta vào đi, đừng nhiều lời nữa, bất động sản của mấy người làm việc thế này sao, cứ chờ đó, ngày mai tôi sẽ đi tìm Lý Trường Quý để nói chuyện…”
 
Lý Trường Quý là chủ đầu tư của khu chung cư này, thường xuyên uống rượu với Tông Tuấn Hà, Tông Ngộ cũng phải gọi là chú Lý.
 
Lâm Lẫm không nghe rõ đầu bên kia điện thoại đang nói gì, chỉ thấy rằng Tông Ngộ nói rất nhiều, còn nói được với bảo vệ một lúc.
 
Sau khi cúp điện thoại, bảo vệ cũng không làm gì vô nghĩa nữa, ông ấy mở cửa cho Lâm Lẫm đi vào một cách rất sảng khoái. Lâm Lẫm xách theo mười hộp đào để luyện cơ bắp, như thể đang lên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy, việc xanh hóa ở chung cư này được thực hiện rất tốt, quả là loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn*, nhưng vì thời tiết rét đậm nên không có hoa, tất cả đều là cành khô. Cô rẽ trái rẽ phải một lúc mới tìm được toà nhà nơi Tông Ngộ ở, còn ngồi ở ghế dưới lầu nghỉ chân mười phút, cũng coi như chuẩn bị tâm lý trước để đối phó với Tông Ngộ.
 
*Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn, Thiển thảo tài năng một mã đề: Là hai câu thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị, tạm dịch là “Trăm hoa dần khiến người mờ mắt, vó ngựa vừa che lấp cỏ gầy.”
 
Tông Ngộ ở nhà mà cảm thấy như đang bị thiêu trong Hỏa Diệm Sơn. Nửa đêm hôm qua anh đã bớt sốt, tinh thần cũng tốt hơn được nửa phần, sau khi cúp điện thoại xong thì đi lại mấy trăm bước trong phòng khách, đi tới nỗi mắt nổi đầy sao. Lúc đi ngang qua gương Tông Ngộ mới phát hiện vai mình vẫn đang để trần, chỉ mặc mỗi một chiếc quần ngủ. Trong nhà có mỗi mình anh, thỉnh thoảng có thêm Dư Trạch không có việc gì thì mò tới, Tông Tuấn Hà chẳng tìm anh bao giờ vậy nên anh có thói quen không mặc áo trên, một bộ đồ ngủ cũng chẳng tìm thấy phần còn lại.
 
Sau khi mò ở trong phòng để quần áo nửa ngày, cuối cùng anh cũng lấy ra được một chiếc áo ngủ kiểu sơ mi, không cùng một bộ với chiếc quần này nhưng cũng chỉ có thể mặc tạm, anh đứng trước gương do dự một lúc, không biết có nên cài hai cúc áo trên cùng không hay là để vậy…
 
Tóm lại mới có nửa tiếng trôi qua, nhưng đối với anh mà nói thì chẳng khác gì nửa ngày cả, vậy mà vẫn chưa có ai ấn chuông cửa, anh nghĩ thang máy cũng không cần dùng thẻ mà, chẳng lẽ vào trong chung cư còn lạc đường sao?
 

Không ngờ Lâm Lẫm lại đang trò chuyện với nhân viên giao hàng.
 
Cô ngồi ở dưới lầu nghỉ chân, trùng hợp là có một người giao hàng tới tòa của Tông Ngộ để giao đồ, anh ta xuống dưới sau đó đứng hút thuốc ở bên cạnh xe điện. Lâm Lẫm liền bắt chuyện với anh ta, hỏi: “Anh trai, có phải chung cư này của bọn họ rất khó vào hay không?”
 
Anh trai giao hàng nhếch miệng cười: “Không khó vào đâu, chỉ cần gọi một chút là được cho vào rồi mà, nhân viên giao hàng thì thoải mái hơn nhiều, nhưng cũng phải ra ngoài nhanh, tôi hút xong điếu thuốc này là phải đi rồi.”
 
Lâm Lẫm nghẹn lời, nghĩ thầm cô còn không bằng một anh trai giao hàng có thể ra ra vào vào bất cứ lúc nào. Thế là Lâm Lẫm lại hỏi thăm mười tám đời của Tông Ngộ lần nữa, rõ ràng nhân viên giao đồ ăn được làm việc nhanh gọn vậy mà anh nhất định phải lăn lộn làm khó cô, đúng là đáng chết mà.
 
Chuẩn bị tâm lý đầy đủ, Lâm Lẫm hít sâu một hơi, không ngờ lại bị chặn ở bên ngoài chỗ gác cửa.
 
Ngón tay cô chọc mạnh vào phím 1501, Tông Ngộ trả lời rất nhanh: “Lâm Lẫm hả?”
 
“Mở cửa.”
 
“À, mở đây mở đây.”
 
Lâm Lẫm thở dài, lại hỏi: “Thang máy có cần phải dùng thẻ không?”
 
“Không cần, mau lên đi.”
 
Lúc này Lâm Lẫm mới đi vào, ấn thang máy lên lầu, Tông Ngộ mở rộng cửa để chào đón cô, mở lời trước: “Sao lại lâu như vậy chứ? Em bò tới đây hả?”
 
Lâm Lẫm cũng giận sôi máu: “Hỏi chung cư của các cậu ấy, cứ như đang đề phòng ăn cướp vậy.”
 
Tông Ngộ thấy cô xách theo đồ hộp như muốn sụp cả bả vai, anh vội vàng đỡ thay cô, cũng hô lên một tiếng kinh ngạc: “Em làm gì thế? Cướp ở siêu thị hả, sao lại mua nhiều như vậy chứ.”
 
Lâm Lẫm hừ lạnh một tiếng: “Sợ cậu ăn không đủ nên lấy nhiều.”

 
Cửa đóng lại, Tông Ngộ buông đống đồ hộp xuống, lấy một đôi dép lê mới tinh từ trong tủ giày ra cho cô, màu xám xanh, cỡ lớn, anh như sợ Lâm Lẫm đui mà còn đặc biệt nhắc nhở: “Dép lê của nam đấy, dép ở chỗ của tôi toàn là dép nam thôi, không mua kiểu nữ bao giờ, em đi tạm đi.”
 
Anh giống như đang tranh công để xin được thưởng vậy, ám chỉ ngay cho Lâm Lẫm biết nơi này của mình không có phụ nữ. Khóe miệng Lâm Lẫm khẽ nhúc nhích, nghĩ thầm, anh mở khách sạn của riêng mình, muốn thuê phòng không phải là dễ quá rồi sao, còn không phải tự dọn hoặc là thuê người về dọn chiến trường hộ, tiện quá còn gì.
 
Tông Ngộ nào đâu biết cô đang nghĩ cái gì, anh đón người vào, còn học theo phim truyền hình mà hỏi một câu rất lễ phép: “Em muốn uống nước hay là uống trà?”
 
Lâm Lẫm không cho anh mặt mũi mà chọc phá thẳng: “Chỗ này của cậu có trà nữa à?”
 
Tông Ngộ cười to, đáp rất thành thật: “Không có.” Nhưng anh vẫn còn có chiêu thứ hai, lập tức nói thêm vào: “Em thích uống trà hả? Nếu em thích thì để tôi chuẩn bị một ít vậy, thật ra tôi tặng cho người khác rất nhiều nhưng lại không có sẵn ở nhà, em thích uống loại gì?”
 
Lâm Lẫm sợ vẻ ngoài nghiêm túc này của anh, cô nhanh chóng giải thích rất thành thật: “Tôi không uống trà, nói đùa thôi.”
 
Anh đưa một chai nước khoáng với nhiệt độ bình thường cho cô, đầu óc nảy số rất nhanh, nhớ là cô muốn mở một tiệm cà phê, anh nói tiếp: “Tôi biết, em thích uống cà phê.”
 
Lâm Lẫm đang muốn nói cà phê cũng không cần đâu, nhưng may mà cô chưa nói, bởi vì anh đã mở miệng trước: “Cà phê cũng không có, nhưng lần tới, lần tới chắc chắn sẽ có.”
 
Lâm Lẫm thầm nghĩ làm gì có lần tới nữa chứ, cô ngồi một góc trên sô pha rồi vặn mở chai nước khoáng kia ra, cũng rất biết ý rồi uống mấy ngụm. Tông Ngộ cố kìm chế mà ngồi ở một đầu khác của sô pha, nhìn chằm chằm Lâm Lẫm, càng nhìn càng thuận mắt. Lâm Lẫm vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của anh, bàn tay đang vặn nắp của cô liền dừng lại, lúc này mới đánh giá anh một chút. Quần ngủ nhung tơ màu xanh đậm, áo ngủ bằng tơ lụa với những nét vẽ đầy màu sắc, là một kiểu kết hợp rất mới, trông rất hiền lành, ngoan ngoãn mà lại vô hại, cổ áo được cởi ba cúc, lộ ra cả một mảng cơ ngực, rất quyến rũ.
 
Giây tiếp theo, cô buột miệng thốt ra: “Cậu còn bị sốt không?”
 
Tông Ngộ không nghe ra ý của cô nên cũng ngơ ngác trả lời: “Không còn, nửa đêm hôm qua đã hạ sốt rồi.”
 
“Hạ sốt là được rồi, đồ hộp mua cho cậu đây, mới mang từ ngoài về nên có lẽ hơi lạnh một chút, cậu để một lát rồi hãy ăn.”
 
Tông Ngộ ngoan ngoãn “À” một tiếng, nếu không phải Lâm Lẫm nhắc nhở thì anh cũng quên chuyện đồ hộp luôn, ai muốn ăn đào vàng đóng hộp chứ, ngọt hết cả cổ họng.
 
Lâm Lẫm thấy anh không đề cập gì, nhớ lại động cơ mình tìm tới đây chuyến này, cô chủ động nói: “Chậu hoa của tôi đâu? Còn cả áo khoác nữa.”
 
Tông Ngộ đứng dậy về phòng ngủ, khi đi ra thì để chậu hoa lên trên bàn trà, đẩy tới cho cô, hỏi: “Tại sao lá cây lại bị héo vậy?”
 
Tông Ngộ giống như một cậu nhóc đang tò mò, còn Lâm Lẫm lại cảm thấy anh như thiểu năng trí tuệ, cô đáp: “Cậu tưới nhiều nước quá rồi.” 
 

Anh lại tranh cãi: “Sao em biết là nhiều chứ? Nó không thích uống nước hay sao?”
 
Cô cầm lấy chậu hoa, đi tới bồn nước ở trong bếp, thấy Tông Ngộ đang ngồi ở trên sô pha vươn cổ ra nhìn, cô ngoắc ngoắc ngón tay để gọi anh: “Lại đây đi.”
 
Anh liền đi qua như một chú cún vậy, lại còn là một chú cún hư đốn, nếu không gọi nó thì nó sẽ ngồi yên ở đó.
 
Lâm Lẫm nghiêng chậu hoa bốn mươi lăm độ, chậu hoa bằng gốm nhỏ cỡ lòng bàn tay có không ít nước chảy ra ngoài, cô còn nghi ngờ là bị thối nên quay đầu nhìn Tông Ngộ, im lặng như đang hỏi anh: Thế này mà còn bảo là không nhiều à?
 
Tông Ngộ cười ngây ngô hai tiếng: “Chậu hoa này nhỏ như này mà giấu được nhiều nước ghê nhỉ.”
 
Giấu cái gì? Giấu nước sao? Lâm Lẫm cực kỳ cạn lời với anh, vừa đi tới phòng khách vừa nói: “Ngâm nước cả một ngày như thế có khả năng là bị thối rồi.”
 
“Thối? Là chết rồi ấy hả?”
 
Sao anh cứ chà đạp mấy đồ vật nhỏ như thế này vậy chứ, Lâm Lẫm trình bày: “Gần chết thôi chứ không phải là chết hẳn, khi nào về tôi sẽ xem lại.”
 
“À, nếu là chết thật thì em cứ nói với tôi, tôi phải đền cho em một cái cây lớn hơn, giống này có thể phát triển được đến mức nào vậy?”
 
“Có thể mọc được đầy đất, vành đai xanh ở phía Nam hay dùng thứ này.”
 
“Vậy thì tôi sẽ mua cho em cả vành đai xanh.”
 
Lâm Lẫm rất muốn bỏ chạy, chạy thật nhanh về nhà ngay lập tức để ăn dưa chua. Cô nhắc lại lần nữa: “Quần áo của tôi đâu?”
 
Tông Ngộ có ngốc cũng nhận ra rằng cô muốn bỏ đi, sao có thể đưa cho cô chứ, anh nói dối mà chẳng thèm nghĩ trước: “Quên mất là để ở đâu rồi.”
 
Lâm Lẫm nhìn chằm chằm anh, ánh mắt giống như chủ nhiệm lớp đứng ngoài cửa sổ khi còn học cấp ba, như thể đang nói: Tôi đang im lặng nhìn cậu nói dối đây. Tầm mắt lại nhìn thấy phần cơ ngực như ẩn như hiện chỗ cổ áo của anh, khuôn mặt già của cô đỏ lên, lại càng muốn chạy thoát, cô nhận ra rằng không phải mình đang tới Tây Thiên thỉnh kinh rồi tới Đại Lôi Âm Tự, mà đang lọt vào động Bàn Tơ mới đúng. Lại còn quyến rũ cô ở lại, sao anh cứ nhìn thấy con gái là lại hứng dục vậy chứ? Đúng là vô liêm sỉ.
 
Tông Ngộ tự bào chữa một cách khô khan: “Tôi quên thật rồi, không nói dối em đâu, không phải em vẫn nợ tôi một bữa cơm sao? Tôi sẽ giặt sạch lại rồi mang cho em, không cần phải khách sáo với tôi.”
 
Ai khách sáo với anh chứ, Lâm Lẫm im lặng được nửa phút, lại thở dài, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà đen bóng ở phía dưới, giống như đang lảng tránh ánh mắt của anh, cô dùng một giọng điệu hết sức đứng đắn, đứng đắn đến mức nghiêm túc: “Tông Ngộ, cậu làm như vậy không thú vị đâu, thật đó.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận