Ngày hôm đó, Lâm Lẫm và Tống Từ đến bệnh viện thú y để tiêm vắc xin phòng bệnh cho Phú Quý Nhi, rõ ràng là nhân viên lễ tân có ấn tượng sâu sắc với Tống Từ. Sau khi suy nghĩ hai giây thì nhanh chóng gọi tên: “Phú Quý Nhi!”
Tống Từ “ớ” một tiếng, Lâm Lẫm suýt nữa bật cười thành tiếng.
Sau khi kiểm tra thông tin trên máy tính, nhân viên lễ tân nói: “Đến lúc tiêm vắc xin phòng bệnh rồi đúng không, hôm qua bị mất điện một lúc, máy tính lại bị hỏng nên không gọi điện cho em được, chị đang định gọi cho em thì em đã tới rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Từ đến gần quầy, hỏi một cách thần bí: “Hôm nay nữ bác sĩ lần trước có ở đây không? Người không đeo kính ấy.”
“Em muốn nói đến chị Xảo Xảo à? Chị ấy có ở đây, nhưng em chỉ cần tiêm phòng thì y tá sẽ làm việc đó. Chị Xảo Xảo còn đang phẫu thuật, em cứ trực tiếp lên đi.”
“Ồ, vậy thì tốt rồi.”
Tống Từ xách túi mèo, Lâm Lẫm đi theo cô ấy lên cầu thang, nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Giấu đầu hở đuôi.”
Tống Từ lập tức quay đầu lại trừng cô: “Tớ không trêu được mà còn không tránh nổi à? Sau này gặp cậu ta, tớ sẽ vòng qua đường khác.”
“Chưa chắc người ta đã quan tâm cậu.”
“Tốt nhất là cậu ta đừng để ý đến tớ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên tầng có rất nhiều người, hôm đó tình cờ là cuối tuần, không phải là ngày làm việc, tất cả bác sĩ đều đang khám bệnh nên khi Tống Từ nói rằng đến để tiêm vắc xin phòng bệnh cho mèo, y tá vội vàng tranh thủ thời gian trả lời cô ấy: “Cô ngồi một lúc nhé, bôi thuốc xong tôi sẽ qua tiêm cho mèo của cô, hôm nay hơi đông người.”
Tống Từ gật đầu, Lâm Lẫm tìm chỗ ngồi xuống ghế sofa, cô ấy cũng ngồi xuống, hai người trò chuyện cho đỡ buồn chán.
Lâm Lẫm hỏi cô ấy: “Chị của cậu kết hôn thì tớ nên tặng quà như thế nào nhỉ?”
“Chuyện của nửa năm nữa cơ mà, sao cậu tính toán sớm thế, ba trăm năm trăm là được rồi. Nếu không thì tớ bảo chị ấy mời cậu làm phù dâu, cậu tiết kiệm được luôn ba trăm.”
“Thôi quên đi, tớ không làm phù dâu được đâu.”
“Cậu không làm được, nếu cậu đến trên đó thì sẽ thành chiếm trọn spotlight, cả đời này cậu đừng hòng làm phù dâu.”
Lâm Lẫm cười: “Vậy nếu cậu làm phù dâu cho chị ấy thì ai có thể phân biệt được sự khác nhau giữa phù dâu và hoa đồng? Không đúng, khi cậu kết hôn thì tớ cũng không thể làm phù dâu à? Mối quan hệ này có chắc bền lâu.”
“Mẹ kiếp, tớ kết hôn gì chứ, có khi đến lúc cậu bế đứa thứ hai rồi mà tớ vẫn độc thân ấy chứ.”
“Chết tiệt, cậu mới bế đứa thứ hai đấy. Cậu đừng nói nữa, mẹ tớ muốn sắp xếp cho tớ đi xem mắt, hay tớ chia cho cậu ít chỉ tiêu nhé?”
“Đội ơn cậu, tớ trốn mẹ cậu còn không kịp, may là mẹ tớ không thúc giục tớ. Bởi vậy mới nói, gia đình gốc không tốt cũng có mặt tốt, vì ba tớ mà bây giờ mẹ tớ đều coi tất cả đàn ông là dã thú, ước gì tớ mãi mãi là một xử nữ…”
Lâm Lẫm nhanh chóng che miệng cô ấy, mặc dù không ai nghe thấy: “Tớ thật sự phục những người không biết xấu hổ như cậu sống thoải mái như vậy. Mấy lời như thế, cậu để lúc ít người rồi nói chứ.”
“Chúng ta? Còn ai đâu?”
Lâm Lẫm im lặng.
Tống Từ tự mình nghĩ ra đáp án, khác một trời một vực với đáp án đúng: “Tưởng Hữu Văn à?”
Lâm Lẫm nói “À”, đáp lại qua loa.
Không ngờ cô ấy lại đổi chủ đề, Tống Từ nói: “Tớ còn một chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói đi.”
“Chị tớ dự định tổ chức hôn lễ vào ngày mồng một tháng năm năm sau, mấy ngày nay phải đặt khách sạn, điều kiện gia đình của chồng chị ấy không tệ nên nhất định phải chọn một khách sạn cao cấp nhất ở đây. Chỗ bọn tớ đã có ba khách sạn cao cấp nhất, một là Gia Dật ở trung tâm thành phố, một là Phác Yên ở rìa thành phố và vịnh Thuỷ Nguyệt ở khu mới Yến Giang. Nhưng cái tên vịnh Thuỷ Nguyệt thì không may mắn, cơ sở vật chất của Gia Dật thì hơi cũ và chưa có vườn hoa, mà chị tớ thì muốn tổ chức hôn lễ trong vườn hoa…”
Thấy đáp án chính xác dần dần rõ ràng, Lâm Lẫm không từ bỏ hỏi: “Tại sao vịnh Thuỷ Nguyệt lại không may mắn? Tớ nghe nói năm ngoái mới được cải tạo và còn có một vườn hoa, rất phù hợp.”
“Chị gái ơi, Thuỷ Nguyệt, Kính Hoa Thuỷ Nguyệt* đó, đương nhiên là điềm xấu đối với cặp vợ chồng mới cưới rồi.”
*Kính Hoa Thuỷ Nguyệt (trăng dưới nước): ý chỉ cảnh tượng hão huyền, không có thật
Lâm Lẫm cạn lời, không còn gì để nói, ngay sau đó hai chữ “Tông Ngộ” nhảy vào tai cô.
“Ban đầu tớ đề cử chị ấy tổ chức ở Phác Yên. Mặc dù tớ và Tông Ngộ không phải là bạn cùng lớp, nhưng giáo viên chủ nhiệm là vợ chồng thì chính là một người một nhà rồi, nói không chừng còn được giảm giá nữa. Nhưng sau khi Tông Ngộ tiếp nhận Phác Yên, thì nói rằng tiệc cưới của khách sạn bọn họ rất khó sắp xếp. Tớ còn chưa nói với cậu ấy, tớ nói cho cậu trước, cậu thấy có hợp lý không?”
Tuy chuyện này không liên quan đến cô, nhưng trên mặt Lâm Lẫm hiện rõ sự không tình nguyện, cô nhíu mày hỏi Tống Từ: “Chúng ta phải đi tìm cậu ta à? Chúng ta không thể gọi điện hỏi hoặc là đến khách sạn đặt trước sao?”
Tống Từ khó hiểu: “Tớ và cậu ấy cũng xem như có quen biết, có quan hệ thì sao lại không dùng?”
“Nhưng chúng ta có thân với cậu ta đâu, sao phải làm phiền người ta? Dù sao thì nếu là tớ, tớ sẽ không đi tìm cậu ta, tớ cũng không đề xuất cậu lén tìm cậu ta đâu.”
“Năm ngoái trong buổi họp lớp chính cậu ấy nói rằng, nếu kết hôn sinh con và muốn tổ chức tiệc thì cứ nói trước với cậu ấy, việc gì có thể thì cậu ấy sẽ sắp xếp. Tớ cũng không cần yêu cầu là nhất định phải “giảm giá” cho chị tớ, tớ chỉ mong có thể đặt lịch được ngày mồng một tháng năm thôi, có gì quá phiền đâu chứ?”
“Tớ cảm thấy rất phiền.”
“Phiền chỗ nào chứ?” Tống Từ vừa dứt lời thì nhìn thấy y tá đi tới tiêm vắc xin phòng bệnh cho Phú Quý Nhi, cô ấy đứng dậy nhìn Lâm Lẫm từ trên cao: “Cậu sao thế? Cậu ấy cũng có phải bạn trai cũ của cậu đâu, nếu là bạn trai cũ của cậu thì tớ chắc chắn sẽ không quan tâm. Hay bây giờ hai người đang mập mờ? Tớ cần tránh hiềm nghi?”
“Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá.” Lâm Lẫm chợt có cảm giác như ngồi trên đống lửa.
“Cậu về gần nửa tháng rồi, đã gặp lại cậu ấy chưa?” Tống Từ chỉ là tò mò thôi.
“Chưa gặp lại, chưa liên lạc, không biết.”
Tống Từ tặc lưỡi, cô ấy ôm túi mèo đi theo y tá đi vào phòng điều trị, không nói gì nữa.
Lâm Lẫm một mình ngồi đợi ở đó, không biết vì sao cô lại phản đối việc Tống Từ đi tìm Tông Ngộ như vậy. Dường như cô có suy nghĩ hơi độc đoán, cô không chỉ muốn mình không dính dáng gì đến anh, mà cô cũng không thích chị em tốt của mình dính dáng đến Tông Ngộ. Tóm lại, cô đang trốn tránh và không muốn Tông Ngộ xuất hiện trong thế giới của mình một lần nữa.
Cô thầm đổ lỗi cho Tống Từ, do cô ấy nhắc đến Tông Ngộ. Nếu cô ấy muốn thì cứ đi tìm Tông Ngộ đi, mắc mớ gì đến cô. Đã nửa tháng trôi qua kể từ lần đưa hộp đào vàng, ngày hôm sau anh gọi một người chạy việc đưa quần áo đến tận nhà cô. Họ đã giặt xong và cho vào trong túi chống bụi có logo của tiệm giặt khô, người chạy việc còn gõ nhầm cửa. May thay, cô nghe thấy tiếng gõ cửa nên nhìn thoáng qua rồi lấy lại quần áo của mình. Hôm nay cô cảm thấy như mình sắp quên luôn người này rồi.
Cô ngồi ngẩn người một lát rồi mới bắt đầu đánh giá tầng hai của bệnh viện thú y này. Ở giữa sảnh là một quầy hình tròn, trong đó bày một số dụng cụ đơn giản, xung quanh được chia thành các phòng lớn nhỏ, phòng khám, phòng phẫu thuật, phòng điều trị, phòng thuốc và khu nội trú, mọi thứ đều đầy đủ. Có rất nhiều cờ thi đua được treo trên bức tường bên cạnh ghế sofa, cô đọc kỹ nội dung trên đó. Nếu không phải là cảm ơn Tôn Xảo Xảo thì là cảm ơn Dư Trạch. Lần trước Tống Từ chỉ nói đến Đại Thuỷ Trạch, nhưng cuối cùng lại không nói cho cô biết tên của Đại Thuỷ Trạch là gì. Hôm nay đến đây nhìn thấy Dư Trạch, cô biết mình đã đi đúng hướng.
Trí nhớ của cô không tệ, cô lẩm nhẩm cái tên Dư Trạch mấy lần và luôn cảm thấy cái tên này rất quen tai, tuy rằng không phải là tên hiếm gặp.
Phú Quý Nhi nhanh chóng đã tiêm vắc xin phòng bệnh xong, Tống Từ lại ôm túi mèo ra ngoài, y tá dặn dò phải quan sát nửa giờ trước khi rời đi. Nói chuyện với người ta vài câu, cuối cùng cô ấy không nhịn được, tức giận ôm Phú Quý Nhi ngồi xuống sofa rồi nói với Lâm Lẫm: “Ngồi thêm một lát đi.”