Lúc này Dư Trạch đi ra từ phòng khám, bình tĩnh an ủi người chủ của thú cưng đang lo lắng chờ đợi rồi đi thẳng đến chỗ Tống Từ, đầu Tống Từ như sắp chui vào trong túi mèo, cô ấy lẩm bẩm: “Không nhìn thấy mình… Không nhìn thấy mình…”
Lâm Lẫm cực kỳ cạn lời, cô túm lấy cổ áo sau của cô ấy rồi kéo người lên, Dư Trạch mỉm cười liếc nhìn Lâm Lẫm, sau khi kinh ngạc một lúc thì mới nói với Tống Từ: “Đường… Tống Từ, cậu thêm WeChat của tôi đi, sau này có vấn đề gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.”
Tống Từ cò kè mặc cả: “Tôi có thể thêm nữ bác sĩ kia không? Tôi sợ xã hội và càng sợ gặp đàn ông hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Trạch như thể không nghe thấy, anh ấy lấy điện thoại ra đưa cho cô ấy, yêu cầu cô ấy quét mã, thản nhiên nói: “Sao thế, tôi ăn thịt người à?”
Anh ấy không nói rõ anh ấy nhận ra Tống Từ, đương nhiên Tống Từ sẽ không chủ động nhắc đến, cô ấy đành cam chịu quét mã và thêm bạn tốt với anh ấy. Lúc này Dư Trạch mới hài lòng gật đầu, lại bắt đầu đuổi người đi: “Nếu thấy mười phút nữa mà không sao thì về đi, hôm nay bệnh viện rất đông, ở lại lâu không tốt đâu.”
Tống Từ gật đầu đồng ý, khiêm tốn nói: “Cậu cứ làm việc, làm việc đi.”
Dư Trạch xoay người rời đi, Lâm Lẫm vẫn không nói gì, điều này đối với cô là điều may mắn. Cô nhớ tới lúc Tông Ngộ ngủ quên trên đường cao tốc, điện thoại đột nhiên vang lên, Tông Ngộ gọi người kia là Dư Trạch và giọng nói cũng tương tự. Lâm Lẫm suýt nữa đã hỏi Dư Trạch có biết Tông Ngộ không, nhưng may là kìm lại được, sau đó như hiểu ra điều gì đó.
Không biết Tống Từ đang lẩm bẩm cái gì, có lẽ lại là chuyện hôn lễ, người kết hôn là chị họ của cô ấy. Ba mẹ cô ấy ly hôn từ khi cô ấy còn rất nhỏ, Tống Từ có một người chị ruột, cũng là mẹ đơn thân. Hai chị em đều một mình nuôi con gái, tình cảm của Tống Từ và chị họ cũng tốt, thế nên cô ấy rất quan tâm đến chuyện này.
Lâm Lẫm lại mở điện thoại ra, nhanh chóng xem qua lịch sử cuộc gọi, cô tìm được cuộc gọi ngày hôm đó với Tống Từ, cô chỉ vào thời gian và hỏi cô ấy: “Hôm đó tớ còn nói với cậu đã xác nhận ngày về và định đặt vé máy bay. Cậu còn mắng Tưởng Hữu Văn mấy câu, cậu còn nhớ không? Có phải lúc đó cậu đang ở bệnh viện thú y không?”
Cô cảm thấy mình giống như Sherlock Holmes, người sắp giải quyết được vụ án và Watson Tống Từ rõ ràng còn chưa nhập vai, cô ấy cau mày nhìn ngày và giờ trên màn hình: “Sao mà tớ nhớ được chứ? Tớ còn chẳng nhớ được tối qua đã ăn gì, vậy mà cậu còn hỏi tớ chuyện đã xảy ra từ nửa tháng trước.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lẫm lấy sổ tiêm chủng của Phú Quý Nhi từ trong tay cô ấy, may mắn trong đó có hồ sơ tẩy giun. Khi cô lật sang hồ sơ tẩy giun, cô tìm thấy thời gian, đúng lúc đó. Lâm Lẫm thở dài nặng nề, cô tóm tắt diễn biến chung của sự việc: Đầu tiên, Tống Từ đưa Phú Quý Nhi đến bệnh viện của Dư Trạch để tẩy giun. Đúng lúc đó, cô gọi điện cho Tống Từ để báo cho cô ấy thời gian cô trở về, Tống Từ thuật lại để xác nhận, hoặc là Dư Trạch đã nghe thấy và nói cho Tông Ngộ, hoặc là Tông Ngộ tình cờ đến bệnh viện tìm Dư Trạch. Tóm lại, Tông Ngộ đã biết được thời gian cô trở về. Sau đó, tối ngày hôm sau, Tông Ngộ đã nói trong buổi họp lớp của hai lớp rằng anh sắp đến Bắc Kinh có việc, có thể tiện đường đưa người về Liễu Thành. Về phần gọi là đưa mẹ anh đi Bắc Kinh, còn chưa phân biệt được là thật hay giả.
Cô không khỏi cảm thán bản thân quá thông minh, nhìn thấu được thủ đoạn tinh ma. Tống Từ nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của cô thì đưa tay ra khua khua trước mặt cô: “Cậu sao thế? Trông như múa cầu thần* vậy.”
*Múa cầu thần: tiếng Mãn là samdambi, là một nghi thức của đạo Shaman tộc Mãn để cầu thần Shaman giải quyết các vấn đề chữa bệnh, trừ tai, cầu phúc, xem bói, tiên đoán
Vẻ mặt Lâm Lẫm nghiêm túc, đe dọa cô ấy: “Tớ muốn nhảy một cái, Tống Từ, cậu có biết là cậu gặp ma rồi không?”
Từ nhỏ Tống Từ đã sợ ma quỷ, cô ấy lập tức run rẩy: “Đừng đến đây! Tớ đi đứng đàng hoàng, ngồi ngay ngắn, trông rất mạnh mẽ…”
Lâm Lẫm bất đắc dĩ lắc đầu, không nói ra lời trong lòng, cô cho rằng Tông Ngộ mới là ma quỷ đáng sợ nhất, Tống Từ gặp mà không biết, cô ấy còn muốn chủ động tìm người ta. Cô lại hùng hồn nói với Tống Từ: “Cậu có biết không? Năm nay người tuổi trâu phạm thái tuế, tớ bấm ngón tay tính toán rồi, Tông Ngộ là tiểu nhân, cậu cứ trốn đi, để cho chị của cậu đến tìm cậu ta là được rồi.”
Tống Từ im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, thầm thì: “Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hoà hợp, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp quyền…”
Lâm Lẫm cười khẩy với cô ấy: “Tùy cậu thôi.”
“Được rồi, cậu yên tâm, tớ sẽ không tìm cậu ấy nữa, được chưa?”
Lúc này Lâm Lẫm mới thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ rằng mình đã giải quyết được một chuyện chuyện phiền phức, cảm thấy rất tuyệt vời.
Lúc hai người ra khỏi bệnh viện thú ý thì mới chỉ hơn mười một giờ, Tống Từ phải đưa Phú Quý Nhi về nhà. Cô ấy vốn định bảo Lâm Lẫm về cùng, nhưng Lâm Lẫm từ chối, cô nói là có việc phải về bàn bạc với ba mẹ, hai khu nhà không tiện đường nên gọi xe khác rồi giải tán.
Cuối tuần Lâm Trung và Trịnh Gia Mẫn đều ở nhà, gần đây Lâm Lẫm đang thăm dò khẩu vị của bọn họ và nghiên cứu ý tưởng mở quán cà phê. Cô làm việc ở Bắc Kinh được bốn năm nhưng không tiết kiệm được nhiều tiền, trước mắt thì tiền cô gửi trong ngân hàng có hơn bốn mươi ngàn. Cho dù là hơn bốn mươi ngàn, cô ước tính để mở một quán cà phê ở Liễu Thành thì phải có ít nhất một trăm ngàn vốn khởi nghiệp, cô phải nhờ đến sự giúp đỡ của ba mẹ, cũng không biết bọn họ có ủng hộ không.
Tống Từ vừa lên taxi bèn lấy điện thoại mở WeChat ra, cô ấy tìm nhóm bạn học của hai lớp, tìm kiếm chữ “Z” và thực hiện một loạt hành động vô cùng lưu loát. Cô ấy đã gửi tin nhắn kết bạn cho Tông Ngộ, tin nhắn xác nhận có nội dung: Tôi là Tống Từ lớp 1 muốn hỏi cậu chuyện đặt tiệc cưới.
Về những gì vừa nói với Lâm Lẫm rằng không tìm Tông Ngộ, cô ấy nghĩ thầm rằng cô ấy đã gọi Lâm Lẫm là “mẹ’ trước mặt mọi người, vậy thì chắc chắn cô ấy phải là đứa con gái phản nghịch nhất của Lâm Lẫm, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời mẹ được.
Tông Ngộ nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn và bắt đầu bằng vài câu khách sáo. Hai người cảm thấy gõ chữ rườm rà quá nên trực tiếp nói chuyện.
“Tôi còn tưởng cậu sắp kết hôn, hoá ra là chị của cậu.” Tông Ngộ cười nói.
“Tôi không kết hôn đâu, tôi chỉ hỏi giúp chị họ thôi, chị ấy biết khách sạn của cậu khó đặt trước, đã vậy còn hay ngại. Tôi lại tình cờ quen biết cậu nên mới hỏi cậu trước.” Tống Từ cũng không phải người không biết xấu hổ, cô ấy nói tiếp: “Bây giờ đặt có bị muộn quá không? Tôi biết ngày mồng một tháng năm có rất nhiều người kết hôn, nếu bên cậu đã được đặt trước rồi thì không cần ngại, từ chối tôi cũng không sao.”
Tông Ngộ cảm thấy mấy lời này của cô ấy hơi thừa, nụ cười trên khoé miệng vẫn chưa tan. Anh thầm nghĩ đến tình bạn mười mấy năm giữa Tống Từ và Lâm Lẫm. Nếu chị họ của Tống Từ kết hôn, vậy thì chắc chắn Tống Từ sẽ đi hỗ trợ, chẳng lẽ Lâm Lẫm lại không giúp đỡ sao?
“Vẫn kịp, sao lại không kịp được, chị gái cậu lại không phải chị tôi sao? Tôi chắc chắn sẽ sắp xếp cho cậu, tiếc là tôi vừa mới ra khỏi khách sạn, buổi tối còn có việc khác. Thế này đi, cậu và chị cậu có thể sắp xếp thời gian, không cần quan tâm có phải cuối tuần không, sau đó nói cho tôi biết một tiếng và cứ đến thẳng khách sạn. Tôi sẽ gọi cho quản lý, chúng ta gặp mặt nói chuyện. Tôi sẽ giảm giá cho cậu 60% được không? Coi như là đãi ngộ đặc biệt, các bạn học khác không được hưởng đâu…”
Tông Ngộ nhiệt tình đến mức khiến cho Tống Từ bối rối, cô ấy nghĩ cuộc trò chuyện này sẽ rất thuận lợi nhưng sự thuận lợi này sao lại kỳ lạ thế. Không phải vì cô ấy nghĩ nhiều, mà chính vì không liên quan đến vấn đề tình cảm nên cô ấy hỏi thẳng: “Tông Ngộ, không phải là cậu muốn tán tỉnh tôi đấy chứ?”
Cô ấy vừa dứt lời, người ở hai đầu điện thoại đều im lặng, Tống Từ xấu hổ đến mức vò đầu bứt tai, hận mình mở miệng quá nhanh. Lời đó khiến cho Tông Ngộ cảm giác như bị người khác đâm trúng sống lưng, quả thật anh không muốn tán tỉnh Tống Từ, nhưng anh muốn tán tỉnh chị em tốt của Tống Từ, điều đó đúng được một nửa.
“Cái đó… Tôi nói đùa thôi…” Tống Từ vội vàng phá vỡ sự im lặng.
“Tôi biết, không có chuyện gì đâu, cậu đừng nghĩ linh tinh.” Cô ấy nói đùa, nhưng trong tình huống này, Tông Ngộ tuyệt đối không dám nói đùa nữa.
Tống Từ cũng không ngốc, cô ấy đổi chủ đề, vẫn là giọng điệu đùa giỡn: “Nhưng tôi có gì nói đó, cậu tán tỉnh tôi thì được, nhưng không được tán tỉnh Lâm Lẫm. Chúng ta đều là bạn bè, đúng không?”
Tông Ngộ vẫn luôn cho rằng mình đủ thẳng thắn, nhưng không ngờ gặp được Tống Từ còn thẳng thắn hơn khiến anh không nói nên lời, chỉ có thể cười gượng: “Đúng vậy, đều là bạn bè cả nên không cần khách sáo với tôi.”
“Dù là tôi hay Lâm Lẫm kết hôn thì chỉ cần ở Liễu Thành, chắc chắn sẽ tổ chức ở khách sạn của cậu.”
Tôn Ngộ cảm giác như trong lúc vô tình đã bị đâm mấy nhát, trái tim đang rỉ máu, anh hoàn toàn không cười nổi. Anh đặc biệt muốn nói với Tống Từ rằng vừa vừa thôi, anh nhanh chóng đổi chủ đề: “Vậy hôn lễ của chị cô trước mắt cứ tính như vậy nhé, tôi còn phải lái xe. Cô có thể tìm thời gian rảnh đưa chị cô tới đây, cũng có thể dẫn theo mấy người bạn,” Anh nói thêm vì sợ mình ám chỉ quá rõ ràng: “Nhiều người có thể giúp đưa ra ý tưởng, tôi chắc chắn sẽ tiếp đãi các cô thật tốt.”
Tống Từ cho rằng chiêu này một mũi tên trúng hai con chim vô cùng tốt, đồng thời cô ấy cũng có ấn tượng tốt với Tông Ngộ, nghĩ thầm anh đúng là người có thể làm nên việc lớn, cô ấy đã nói như vậy mà vẫn có thể tốt tính chịu đựng. Cô ấy lại cảm ơn vài lần, Tông Ngộ nhận lời rồi lập tức cúp điện thoại.
Tối hôm đó Tống Từ gửi tin nhắn cho anh và đặc biệt chọn một ngày làm việc. Tuy rằng khách sạn không phân biệt ngày làm việc và ngày không làm việc, nhưng họ đã hẹn gặp vào buổi chiều thứ ba.
Lúc ấy Tôn Ngộ đang ở trong riêng KTV thì được một ông chú sợ vợ túm lấy hát song ca một bản tình ca nam nữ. Không biết anh lấy đâu ra niềm tin rằng buổi chiều thứ ba Lâm Lẫm nhất định sẽ đi cùng, thế nên anh đã bắt đầu chờ mong. Anh hào phóng đứng dậy nhận lấy micro rồi say sưa hát với ông chú: “Anh bị thu hút bởi em, nhưng anh lại sợ phải nhìn vào đôi mắt em.”