Chiều thứ ba, Tống Từ đúng giờ đi đến khách sạn Phác Yến. Năm người ngồi vừa đủ một chiếc xe, chị họ lái xe, mẹ chồng tương lai ngồi ghế phụ, còn Tống Từ, Tống Bình và bác cả của Tống Từ ngồi ở hàng ghế sau.
Tống Từ mảnh mai bị chen vào giữa, ngồi đến đau lưng, vẫn đang nói chuyện điện thoại với Lâm Lẫm. Người lớn vẫn nói chuyện không ngớt, một giây tám ý tưởng, không ngờ bên Lâm Lẫm còn ồn ào hơn, như mùa xuân vậy, Tống Từ hỏi: "Cậu đang ở đâu vậy?"
Lâm Lẫm bình tĩnh trả lời: "Tớ đang ở bến xe khách, định đi lên thị trấn để đòi nợ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Từ hết hồn, không ngờ cô lại hành động nhanh đến vậy. Hôm qua mới nhắc đến chuyện Lâm Lẫm mượn tiền cha mẹ để mở cửa hàng, Lâm Trung và Trịnh Gia Mẫn đồng ý ủng hộ nhưng phần lớn tiền tiết kiệm trong nhà đã gửi kỳ hạn dài để làm của hồi môn cho Lâm Lẫm. Vốn dĩ, họ còn có một thẻ ngân hàng với một triệu để dùng cho việc sinh hoạt hàng ngày, nhưng cuối cùng, phần lớn số tiền đã cho ông hai của Lâm Lẫm, anh họ của Lâm Trung mượn mà hai năm vẫn chưa trả lại.
Lâm Trung tính tình hiền lành, vừa định đi mượn tiền từ các anh em khác, vừa nói muốn rút tiền tiết kiệm kỳ hạn ra lại bị Trịnh Gia Mẫn mắng một trận, suýt nữa cãi nhau.
"Chỉ một mình cậu đi thôi sao? Không tìm người bảo vệ sao?"
"Tớ lấy đâu ra bảo vệ?"
"Cậu gọi tớ đi, tớ đi cùng cậu."
"Cậu đi cùng tớ, ai bảo vệ ai đây?"
Hai người đùa vài câu, cuối cùng Tống Từ vẫn không yên tâm, xe đã dừng mà cô ấy vẫn còn dặn dò Lâm Lẫm: "Cậu nhớ nói cho tớ biết ngay khi đến nơi, trước cứ nói chuyện tử tế, đừng cãi nhau, càng không được đánh nhau, tớ muốn tìm người giúp cậu cũng không kịp..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lẫm đang định nói cô chỉ đi đòi tiền, không phải đi gây chuyện thì bỗng nghe thấy giọng Tống Bình. Vừa xuống xe, Tống Bình đã gọi Tống Từ: "Đến nơi rồi, con đừng nói chuyện với Phán Phán nữa, mau hỏi người kia một chút..."
Tống Từ vội vàng bịt miệng Tống Bình, nói với Lâm Lẫm: "Tớ qua xem khách sạn với chị gái chút, cúp máy đã nhé, nhớ thỉnh thoảng nhắn tin cho tớ để tớ yên tâm."
Lâm Lẫm không nghi ngờ gì, đồng ý cúp máy. Xe khách cũng xuất phát.
Tống Từ vừa bước vào sảnh khách sạn đã nhìn thấy Tông Ngộ, dù anh đang đứng góc khuất nói chuyện với ai đó, vẫn chưa chú ý đến họ ngay. Hôm nay anh mặc bộ vest, áo khoác đã cởi, cà vạt vẫn thắt, trong khách sạn khá nóng, tay áo sơ mi đen của anh được xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay, còn có hình xăm khá lớn trên cánh tay trái, tóc cũng được cắt ngắn.
Tống Từ định gọi anh nhưng mở miệng lại không phát ra tiếng, luôn cảm thấy anh không giống chủ khách sạn mà giống xã hội đen hơn. Nhất là với dáng vóc cao lớn, chỉ lo chị họ sẽ nghĩ người quen này của cô ấy không đáng tin cậy.
Được nhắc nhở, Tông Ngộ quay đầu nhìn, đưa tài liệu trong tay cho người khác, nhanh chóng kéo tay áo xuống rồi tiến tới chào Tống Từ: "Đến rồi à, Tống Từ."
Tống Từ lần lượt giới thiệu mọi người, Tông Ngộ trông chờ mãi, trong đầu đầy dấu hỏi, tự hỏi Lâm Lẫm đâu rồi? Anh khó khăn lắm mới mặc bộ vest, cô ấy lại không đến để thưởng thức. Cùng quản lý dẫn mọi người vào ngồi uống trà, cuối cùng Tông Ngộ không nhịn được, hỏi: "Lâm Lẫm không đến sao?"
Tống Từ khó hiểu: "Lâm Lẫm đến làm gì?"
Tông Ngộ cười gượng: "Lần trước không phải cậu nói, cô ấy cũng sẽ tổ chức đám cưới ở đây sao? Không đến xem trước sao?"
Rõ ràng ánh mắt Tống Từ đã hiểu rõ nhưng không nói ra, trả lời qua loa: "Cậu ấy bận lắm, cũng không thích đến chỗ đông người.”
Lúc quản lý đang giới thiệu các dịch vụ của khách sạn với chị họ Tống Từ, trong khi làm người làm sếp như Tông Ngộ lại ung dung ngồi chơi nói chuyện với bạn cũ, hạ giọng hỏi: "Cô ấy bận gì vậy? Mở quán cà phê à?"
Mắt Tống Từ nhìn anh sáng ngời, kinh ngạc hỏi: "Chuyện cậu ấy muốn mở cửa hàng cà phê mà cũng nói với cậu à?"
"Đương nhiên rồi." Thoáng cái Tông Ngộ trở nên tự hào: "Chắc chắn cô ấy phải nói với tôi, tôi còn có thể giúp đỡ mà."
Ánh mắt Tống Từ nhìn anh nghi ngờ rồi đột nhiên thay đổi chủ đề, giọng nói càng nhỏ hơn: "Trên cánh tay của cậu xăm cái gì vậy? Trông như bị nhiễm độc thế."
Tông Ngộ không thể cười nổi, anh nhìn lại Tống Từ, nghĩ trước đây bản thân thực sự đã xem thường cô ấy. Vóc dáng người nhỏ nhắn nhưng lại giống như cây bắn đậu trong trò chơi Plants vs Zombies, đậu nói bắn là bắn.
Anh nhớ lại ngày hôm đó sau khi kết thúc buổi tiệc, Dư Trạch đang đợi anh trong phòng khách nhà anh, anh ấy nói đã gặp Lâm Lẫm vào ban ngày. Anh cũng không ngạc nhiên lắm, vì trước đó anh đã tình cờ gặp Tống Từ trong bệnh viện, song vì Tông Ngộ trốn trong phòng khám để ngủ nên Tống Từ không nhìn thấy anh. Bây giờ Lâm Lẫm đã về quê, đi cùng với Tống Từ đi thăm cũng là điều bình thường thôi. Chỉ có điều là anh không dám đến đó gặp Lâm Lẫm nữa, không biết lời nói dối của anh đã sớm bị lộ hay chưa.
Ngoài việc gặp Lâm Lẫm, Dư Trạch còn nói về Tống Từ. Tông Ngộ không ngờ rằng Tống Từ lại là người đã đánh Dư Trạch một trận ở trường mẫu giáo, nghĩ đến Tống Từ với vóc dáng nhỏ bé bây giờ, anh không thể nhịn được mà cười. Dư Trạch thẹn quá thành giận đến mức suýt đánh nhau với anh, còn trách anh sao không nói sớm, Tông Ngộ cũng oan ức, anh chỉ biết có chuyện đó, nhưng không biết kẻ bắt nạt lại là Tống Từ.
Bây giờ đối mặt với Tống Từ, Tông Ngộ giữ im lặng, dù có tài ăn nói thế nào cũng không thể đối đầu trực tiếp với Tống Từ. Anh nhịn, đồng thời trong lòng thầm đưa ra đánh giá, đúng là một kẻ bắt nạt, từ nhỏ đã nhìn ra.
Hôm nay, chị họ của Tống Từ dẫn mẹ và mẹ chồng đến đây, chủ yếu là để tham quan khách sạn và tìm hiểu sơ qua tình hình. Tông Ngộ luôn đi cùng, thỉnh thoảng xen vào vài câu, cố gắng đưa ra giá "ưu đãi". Mọi người đi dạo tầng trên tầng dưới một vòng, chỉ thiếu vào phòng khách xem nữa thôi, Tông Ngộ cũng nhận ra người chị họ này không có chính kiến, việc gì cũng hỏi người này người kia, ở khách sạn cả buổi chiều, gọi điện cho chồng ba lần, anh cũng mệt rồi.
Tống Từ cũng nói mệt, cô ấy hiểu rõ tính cách của chị họ mình. Xem xong rõ tình hình khách sạn, Tông Ngộ chân thành miễn giảm nhiều khoản phí, chỉ nói về công ty tổ chức tiệc cưới, Phác Yến có đội ngũ hợp tác riêng, đều là người trẻ. Nhưng mẹ chồng của chị họ lại muốn tìm công ty lâu năm trong thành phố, vậy thì đương nhiên Tông Ngộ bên này phải thu phí vào cửa, Tông Ngự thấy chị họ do dự, anh nhanh chóng nói miễn luôn phí vào cửa, cô ấy muốn tìm công ty bên ngoài thì cứ tìm, chỉ cần thông báo trước với khách sạn.
Người ta đã như vậy rồi mà chị họ vẫn chưa quyết định, cũng không phải nhất thiết phải ký hợp đồng hôm nay nhưng ít nhất cũng nên cho người ta một thái độ tích cực. Tống Từ là người nóng tính, không chịu được thái độ mơ hồ này, lo lắng đến mức quạt tay liên tục. Quay đầu gặp ánh mắt của Tông Ngộ, Tống Từ chép miệng, nói nhỏ với anh: "Chị ấy có hội chứng sợ lựa chọn, anh thông cảm một chút. Theo tôi biết, chị ấy chắc chắn sẽ chọn khách sạn của anh."
Tông Ngộ mỉm cười tỏ ý không sao, nghĩ thầm kiểu khách như này thật khó phục vụ, nếu không phải là chị họ của Tống Từ thì anh đã chạy từ lâu rồi.
Anh nén cơn tức giận không có chỗ phát, nghĩ rằng hôm nay lại là một ngày chờ đợi vô ích. Không thể gặp Lâm Lẫm được, đang định hỏi Tống Từ cụ thể Lâm Lẫm bận gì thì điện thoại bỗng reo lên, còn chưa kịp dời tầm nhìn thì anh đã vô tình liếc thấy chữ "Phán" trên màn hình.
Tống Từ cảnh giác nhìn anh, suýt chút nữa thì anh giơ tay đầu hàng. Tông Ngộ đành lùi vài bước xa hơn, Tống Từ mới bắt máy, còn cố tình bóp giọng lại. Dù anh muốn nghe lén cũng không nghe rõ.
Không ngờ Tống Từ mới chỉ nói được vài câu, không biết Lâm Lẫm đã làm gì mà cô ấy bỗng kích động, không kiểm soát được âm lượng: “Bây giờ cậu ở đâu? Về nhà chưa? Tôi sẽ đến nhà tìm cậu, loại người gì chứ, thật là không biết xấu hổ, tên khốn nạn...”
Tông Ngộ biết chắc là đã xảy ra chuyện gì đó. Tống Từ cúp máy rồi nói với mẹ là mình có việc phải đi. Tông Ngộ nháy mắt với quản lý rồi theo ra ngoài, đứng ở cửa gọi Tống Từ: “Đi đâu thế? Tôi chở cậu.”
Tống Từ theo phản xạ từ chối: “Không cần, tôi gọi xe là được.”
“Giờ đang đúng giờ tan tầm, ở đây taxi cũng không nhiều, cậu không tin thì chờ xem.”
Tống Từ nhìn một lượt tình hình đường xá vắng vẻ, nhận ra tình hình không ổn bèn quay sang nhìn Tông Ngộ, thấy anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi đó, cũng chưa kịp mặc áo khoác, cô ấy lịch sự hỏi: “Cậu không quay về lấy áo khoác sao?”
Tông Ngộ không để tâm xua tay, lấy chìa khóa xe ra chỉ về một phía: “Trên xe có áo, đi thôi.”
Lao vào gió lạnh rồi Tông Ngộ mới nhớ ra mình vừa khỏi bệnh, anh nhanh chóng chạy vài bước, không đợi Tống Từ mà đi thẳng lên xe. Tống Từ theo sau, việc đầu tiên lên xe là mở điện thoại để chỉ đường cho anh: “Tôi tìm Lâm Lẫm, nhà cậu ấy ở...”
“Tôi biết, không cần chỉ đường.”
Tống Từ ngừng lại hai giây, nhớ ra Lâm Lẫm đã đi xe anh về nên đương nhiên là anh biết.
Đi xe gần mười phút, vừa đúng giờ tan tầm, tình hình đường xá không đến mức tắc nghẽn, Liễu Thành cũng chỉ tắc vào buổi tối. Tông Ngộ nhàn nhã gõ lên tay lái, giả vờ tình cờ hỏi: “Cô ấy sao vậy? Sao trông cậu vội vàng thế.”
Tống Từ còn đang phân vân không biết có nên nói cho anh biết không, bỗng nhớ ra hình xăm trên tay anh bèn nghĩ ngợi một lúc, mặc dù là đùa nhưng giọng điệu rất nghiêm túc: “Tôi có một câu hỏi, chỉ là tò mò thôi.”
“Cậu hỏi đi.”
"Cậu có liên quan gì... đến xã hội đen không?"
“...” Tông Ngộ hoàn toàn cạn lời, hồi lâu mới đáp: "Cậu nói gì thế? Xã hội pháp trị, tôi cũng kinh doanh hợp pháp, không làm mấy chuyện đó."
"Thực sự nhìn cậu không giống người tuân thủ pháp luật lắm."
Cây bắn đậu lại bắt đầu bắn đậu, Tông Ngộ hừ lạnh một tiếng: "Cảm ơn, cứ coi như cậu đang khen tôi đi."
Anh định bảo vệ hình tượng của mình nhưng không ngờ câu trả lời lại không phải điều Tống Từ muốn nghe, Tống Từ buồn bã đáp: "Vậy thôi."
"Sao lại thôi? Thôi gì? Chuyện gì thì cậu nói xem nào, tìm xã hội đen làm gì? Cô ấy gặp chuyện sao?"
"Không phải, chỉ là chuyện vặt trong nhà, không tiện nói với cậu."
Tông Ngộ hỏi thêm nhưng Tống Từ không chịu nói, dù sao cũng liên quan đến chuyện gia đình của Lâm Lẫm, cô ấy không thể kể ra ngoài được. Xe dừng lại dưới nhà Lâm Lẫm, Tống Từ vội vàng đi tìm Lâm Lẫm, để lại một câu cảm ơn rồi chạy mất hút: "Cảm ơn nhé, lần sau tôi mời cậu ăn cơm."
Tông Ngộ ngồi ở đó ngây người vài phút, nghĩ về đôi bạn thân này đúng là am hiểu nấu nướng, người nào người nấy đề mời anh ăn cơm. Có điều người cao còn nợ anh một bữa, chưa định trả, người thấp thì lại hứa thêm một bữa nữa. Anh cũng chẳng muốn ăn gì với Tống Từ, chỉ muốn hỏi cô ấy có thể để Lâm Lẫm thêm WeChat của anh không.
Lái xe rời khu chung cư, vốn anh định về nhà, cũng không có đi qua đường Trường Xuân nhưng chẳng hiểu sao lại rẽ vào. Đường bên này bắt đầu tắc, anh cũng không vội, cứ từ từ di chuyển.
Đi vào đường Trường Xuân, đi qua vị trí nhà hàng Tây của nhà Lâm Lẫm mở trước đây. Gần mười năm trôi qua, mặt tiền của cửa hàng đã từng là quán nướng, rồi đến teppanyaki, bây giờ trở thành nhà hàng Nhật, chủ là ai thì anh không nhớ nhưng chắc chắn là người anh quen.
Vốn dĩ Tông Ngộ định vào xem sao, ăn qua loa một chút, dù anh không thích ăn đồ Nhật lắm. Sau khi xuống xe, Tông Ngộ phát hiện đối diện có cửa hàng tiện lợi Lawson mới mở, bảng hiệu xanh trắng sáng mới tinh, trên ghế nghỉ bên đường có người ngồi đang cầm một cốc oden ăn chậm rãi, hơi nóng bốc lên quanh người.
Anh cảm thấy dáng người này khá quen, nhìn kỹ rồi bật cười, tâm trạng giống như trúng vé số độc đắc vậy. Qua đường cái, Tông Ngộ dừng lại trước mặt cô, cũng không chào hỏi mà nói luôn: "Không phải bảo là về nhà rồi sao? Sao lại ở đây?"
Trong miệng của Lâm Lẫm còn đang cắn miếng củ cải, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn. Ánh mắt có hơi ngơ ngác, nhận ra là Tông Ngộ, lại càng ngẩn ra, hồi lâu không nói gì.
Lúc Tông Ngộ nhìn thấy khuôn mặt của cô, dáng vẻ cười tươi của anh biến mất ngay lập tức, răng lợi nghiến chặt lại. Mũi cô hơi ửng hồng chắc là vì ngồi ngoài trời lạnh, nhưng tại sao mắt cũng đỏ? Rõ ràng là đã khóc, trông như một con thỏ con bị bắt nạt vậy.