Bầu không khí có hơi mập mờ, Lâm Lẫm thầm muốn trốn tránh trách nhiệm, nghĩ bụng chắc chắn là Tông Ngộ lại cố ý trêu chọc cô nên không nhịn được mà mắng anh mấy câu. Trái lại Tông Ngộ bảo không nói là không nói thật, anh giúp cô mở cửa xe ra, còn thúc giục nói: "Lên xe đi, không lạnh à?"
Hai chân anh sắp đông cứng tê dại luôn rồi.
Sau khi Lâm Lẫm lên xe, anh chỉnh lại chỗ ngồi trước, thắt dây an toàn xong thì cũng ngồi xuống ghế phụ, nhưng Lâm Lẫm không vội khởi động xe mà hỏi anh: "Tôi đưa cậu về trước nhé? Sau đó tôi bắt taxi về nhà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tông Ngộ suy nghĩ một hồi, cảm thấy để mặc cô thì không nên, nhất là ở trung tâm thành phố thường tắc đường, thấy đã sắp đến giờ ăn tối, ba mẹ cô chắc đang đợi cô về ăn, nhưng anh lại chẳng sao cả vì ở nhà anh không có ai.
Vì vậy anh lắc đầu: "Không cần đầu, em cứ lái thẳng về nhà em đi, tôi sẽ gọi người lái thay, giờ gọi luôn."
Lâm Lẫm cảm thấy hơi áy náy nhưng cũng không khách sáo với anh, xem như khiến anh nhớ lâu hơn. Lái xe ra ngoài mà không biết từ chối gì cả, người khác đưa rượu anh cũng uống, nếu cô không nhắc nhở một câu thì chắc anh định lên xe tự mình lái mất rồi.
Nơi ở của Lâm Lẫm rất gần đường Trường Xuân, đi nhiều nhất chỉ mất mười phút nên chẳng mấy chốc đã tới khu nhà và dừng ở dưới lầu. Hai chân Tông Ngộ vừa ấm lên, định xuống xe tiễn cô về, dù sao cũng đến cửa nhà rồi, cũng không biết nên làm gì. Lâm Lẫm nhanh chóng ngăn lại: "Cậu ở trên xe đợi tài xế đi, không cần xuống đâu, tôi tự đi lên được."
Tông Ngộ "ừm" một tiếng, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cô đi đến cửa rồi ngượng ngùng nói: "Mau về nhà ăn cơm đi."
Lâm Lẫm quay dầu nhìn anh một cái mà không nói gì, cô cũng không biết nói gì, đóng cửa nhà lại.
Tông Ngộ ngồi trong xe đợi "tài xế lái thay", bỗng vỗ đầu như nhớ ra gì đó. Lúc này anh mới nhận ra mình đã quên béng chuyện chính, còn nói đi đòi nợ cùng cô nhưng còn chưa thêm WeChat, anh cũng không có số điện thoại của cô, làm sao liên lạc được đây?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này anh mới nhớ đến Tống Từ đang đến, đang định mặt dày nói với Tống Từ. Mặc dù cây đậu bắn Tống Từ là người có lòng dạ đen tối hiểm độc nhưng có lẽ vẫn tin tưởng được. Anh nhíu mày cầm điện thoại mở WeChat ra, phát hiện trong khung trò chuyện có tin nhắn mới, Lâm Lẫm đã đồng ý lời mời kết bạn của anh, cuối cùng đã thêm lại anh.
Tông Ngộ giống như vừa nhận được thư trúng tuyển của đại học Bắc Kinh, dù học cấp nào thì đại học Bắc Kinh đều gửi một lá thư nhập học cho anh, anh lập tức hạ cửa sổ xe xuống châm một điếu thuốc đầy đắc ý, khóe miệng nhếch lên đến mức không ngậm được điếu thuốc.
Trong nhà tràn ngập khói lửa, Tống Từ cũng ở lại ăn cơm, Lâm Trung sợ cơm không đủ nên đành phải làm thêm một đĩa bánh chẻo nhỏ, Tống Từ làm nũng nói thích ăn bánh chiên nhưng Lâm Trung lại nói hầm thì ngon hơn, Trịnh Gia Mẫn la lên mắng ông ấy, bảo ông ấy bớt nói nhảm, mau chiên bánh chẻo còn ăn cơm...
Lâm Lẫm đứng trước cửa sổ nhìn xuống, thấy xe vẫn chưa đi, không ai lên xe cũng không ai xuống xe, dừng ở đó có hơi cô độc. Lòng người đều là thịt mềm, cô thương xót mở điện thoại ra, đồng ý kết bạn với anh.
Mãi đến khi Trịnh Gia Mẫn thúc giục cô ngồi vào bàn ăn cơm, Lâm Lẫm mới thôi không nhìn cửa sổ nữa, xe vẫn không nhúc nhích, trời đã tối hẳn, đèn đường trong khu nhà cũng sáng lên.
Sau khi cả nhà ăn tối xong, Tống Từ kéo Lâm Lẫm trở về phòng nói chuyện, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Lâm Lẫm cảm thấy may mắn vì mắt không đỏ, tránh nặng tìm nhẹ mà nói với Tống Từ. Đương nhiên Tống Từ muốn đi đòi nợ cùng cô, cứ hùng hùng hổ hổ bộc phát. Lâm Lẫm thật sự sợ cô ấy sẽ nhảy dựng lên đi đánh ông hai của cô, hai tay không đánh lại bốn tay, chỉ sợ sẽ náo loạn tới nỗi phải lên đồn.
Như Tông Ngộ nói, công việc bẩn thỉu cứ giao cho anh. Nghĩ đến Tông Ngộ, Lâm Lẫm lại bước đến cửa sổ phòng, liếc nhìn xuống dưới thấy chiếc xe vừa mới lái đi. Cô không khỏi oán thầm, rốt cuộc anh gọi loại tài xế lái thay vớ vẩn nào mà lại khiến khách đợi lâu như vậy.
Tống Từ thấy cô đứng ngây người ở đó thì lập tức trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, nhắc nhở cô: "Không phải chứ? Cậu với Tông Ngộ đã làm gì? Hai người hôn nhau à?"
Gò má Lâm Lẫm nóng lên, hỏi lại theo bản năng: "Sao cậu biết tớ gặp Tông Ngộ?"
"Tớ có thiên nhãn! Cậu tỉnh táo lại đi, tớ để cậu kết bạn với cậu ấy là để sau này có việc còn nhờ vả, cậu không thể đi hôn cậu ấy chứ, cùng ăn kiss burn* còn được."
*Kiss burn: một loại que cay của Trung Quốc
"Ai hôn cậu ấy hả? Không phải, tớ ăn kiss burn với cậu ấy làm gì?" Lâm Lẫm suýt nữa bị Tống Từ chọc cười, thấy chẳng hiểu ra làm sao, cô không thể theo kịp mạch não của Tống Từ.
Tống Từ cũng lớn tiếng hỏi: "Vậy cậu định làm gì? Lâm Phán Phán, cậu soi gương đi, mặt cậu lồ lộ mê trai kia kìa.”
Lâm Lẫm lập tức căng cứng cơ mặt, im lặng vài giây, cô nói tiếp với giọng trần thuật không hề có tình cảm: "Chỉ vô tình tiết ra dopamine, lát nữa sẽ giảm ngay thôi."
"Không phải lên đỉnh sao? Hai người làm cái quái gì vậy? Còn nói không hôn nhau..."
"..." Lâm Lẫm cảm thấy không thể giải thích nổi với cô ấy.
Cùng lúc đó, xe của Tông Ngộ đang kẹt ở trung tâm thành phố, tâm trạng anh rất tốt, nghe nhạc mà hận không thể lấy micro ra hát một bài.
"Tài xế lái thay" vớ vẩn tặng anh một câu thô tục, thấy tình hình giao thông đông đúc trước mặt, bực bội đến mức gõ vào hộp để tay.
Tông Ngộ cười hả hê: "Có chuyện gì? Không phải tôi đây thấy cậu làm việc cả ngày mệt mỏi nên gọi cậu ra ngoài hít thở không khí trong lành à?"
Dư Trạch nguýt anh khinh khỉnh: "Lúc cậu gọi tôi nói vậy à? Cậu nói Tống Từ mời ăn tối, chỉ có hai người các cậu, còn bảo tôi đến dọa cô ấy, kết quả thì sao?"
"Thế nhà Lâm Lẫm thì sao, bảo cậu lên nhà không phải cậu không dám à? Lại gọi tôi."
"Cậu dám lên à? Để tôi làm con chim đầu đàn, cậu im miệng lại đi."
"Hai chúng ta đều không dám nên mới mốc meo về nhà. Dừng trước cửa khu đi, tôi mời cậu ăn hoành thánh."
Dư Trạch cũng không thèm gì một bát hoành thánh, tỏ rõ ghét bỏ: "Cút đi cút đi."
"Cậu biết thì cái gì, tôi không thể tiết kiệm tiền cưới vợ à?"
"Móng nhà còn chưa xong đã nghĩ đến chuyện bàn giao nhà rồi."
Tông Ngộ giả vờ không hiểu, nói nghe rất đắc ý: "Phòng tân hôn của tôi sẵn sàng rồi.'
Dư Trạch tặng anh hai chữ: "Thằng đần."
Tối đó sau khi Tống Từ về nhà, Lâm Lẫm vẫn muốn nói với Tông Ngộ rằng ngày mai cô phải đi đòi nợ, không phải vì nóng vội nhưng ngày kia không hợp. Cô đang do dự không biết nên nói chuyện với Tông Ngộ như nào thì anh đã gửi tin nhắn đến trước, hẹn ngày kia, nói ngày mai anh sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa nên thật sự không rảnh.
Lâm Lẫm thấy hối hận vì mở miệng nói chuyện này với anh, lại càng cảm thấy xấu hổ hơn khi anh chủ động hẹn gặp cô. Cô cũng biết Tông Ngộ không phải người giàu rảnh rỗi gì, mà hiện giờ cô còn là kẻ thất nghiệp, vì vậy cô cũng không cố từ chối mà đồng ý. Nhưng cô vẫn xác nhận thời gian cụ thể với Tông Ngộ, nói ngày kia cô có việc bận, phải về nhà trước bữa tối.
Tông Ngộ nói trước buổi trưa anh sẽ xuất phát, anh lái xe sẽ nhanh hơn xe bus, đưa cô trở về trước khi trời tối.
Anh tính toán kỹ càng trước sau, giống như chuyện đòi nợ đã chắc trong lòng bàn tay, Lâm Lẫm cũng yên tâm hơn phần nào. Mặc dù cô buồn bực không biết nên cảm ơn anh thế nào, một bữa cơm chắc chắn không đủ, không được thì mời anh thêm mấy bữa, hoặc là khi mở quán cà phê thì để anh uống miễn phí mãi mãi luôn.
Thoáng cái đã hai ngày trôi qua, ngày hôm sau hình như anh bận rộn nhiều việc không có thời gian nhắn tin trò chuyện với cho Lâm Lẫm. Trong đêm dài yên tĩnh, Lâm Lẫm nhịn không được thầm nghĩ, có lẽ mình thật sự hiểu lầm Tông Ngộ, anh chỉ là một người anh lớn tốt bụng ấm áp ở Đông Bắc, cùng lắm thì không đứng đắn, nói hơi nhiều mà thôi, anh đối với tất cả bạn học cũ đều như vậy.
Ví dụ như Tống Từ, sau cái "giá gãy xương" mà Tông Ngộ đưa cho chị họ cô ấy thì Lâm Lẫm cảm thấy anh không khác nào một kẻ coi tiền như rác, hoàn toàn không muốn kiếm tiền. Khách sạn Phác Yến lớn như vậy mà cứ tiếp tục thế thì không ổn tí nào...
Đến ngày hẹn, Tông Ngộ gọi cho cô trước khi ra ngoài, bảo cô đợi anh đến dưới tầng nhà cô sẽ gọi cho cô. Lâm Lẫm muốn giảm bớt phiền phức cho anh nên ước chừng thời gian anh đi từ nhà đến, cô ra ngoài sớm chờ ở cổng khu nhà để đợi. Trời ngày càng lạnh, may mà cô mặc nhiều đồ, đeo cả chụp tai, trang bị đầy đủ.
Tông Ngộ suýt chút nữa đạp ga lái vào trong khu nhà, may mắn là thấy bóng người mặc áo trắng bên đường, anh nhanh chóng quay đầu xe dừng lại, hạ cửa sổ xuống gọi cô, giọng điệu có hơi vội vàng: "Sao em lại ra đây? Không phải bảo em ở nhà đợi sao? Mau lên đi."
Lâm Lẫm mở cửa rồi lên xe, trong xe điều hòa ấm áp, cái mũi nhạy cảm hít vào, Tông Ngộ nhịn không được trừng mắt nhìn cô, thấy cô sắp cởi bịt tai ra thì anh nghiêm túc ngăn lại: "Em đợi một lát."
Lâm Lẫm không biết anh định làm gì, quay đầu lại khó hiểu nhìn anh: "Để làm gì?"
Anh lưu luyến nhìn đi chỗ khác, lái xe ra đường, cười nói: "Đừng cởi ra, em cứ đeo đi."
Lâm Lẫm cảm thấy anh như có bệnh: "Tôi đeo chụp tai ở trong xe để làm gì?"
Tông Ngộ tự có lý lẽ của mình: "Trông rất xinh, giống như chuột gấm vậy."
Lâm Lẫm vội kéo bịt tai ra, không thể tin được mà đập mạnh vào đầu vai anh mấy cái, hỏi ngược lại: "Vậy cậu là gì? Trư Bát Giới à?"
"Trư Bát Giới có thích chuột gấm không? Tôi xem từ bé rồi nên không nhớ..."
Lâm Lẫm nhanh chóng đổi chủ đề: "Tôi bật chỉ đường cho cậu."
Tông Ngộ cũng không tiếp tục, lắc đầu từ chối: "Không cần, trấn Liên Đài đúng không? Tôi biết đường, khi nào vào trấn em chỉ đường là được."
Lâm Lẫm "ừm" một tiếng.
Từ trong thành phố đến trấn Liên Đài mất hơn một tiếng đi xe bus, đi ô tô chỉ khoảng 40 phút. Lâm Trung là người trấn Liên Đài nhưng ông ấy đã lên thành phố làm đầu bếp từ rất sớm, ông bà nội vẫn sống ở thị trấn, ngày lễ tết ba mẹ cô đều về thăm hai ông bà nhưng Lâm Lẫm vẫn từ chối nếu có thể.
Trước đây cô với ông bà nội cũng không thân thiết, khi cô còn nhỏ đôi vợ chồng già thường chỉ trích Trịnh Gia Mẫn vì chỉ sinh có một cô con gái, thậm chí còn nhiều lần thuyết phục bà ấy sinh thêm đứa thứ hai. Lâm Lẫm nhớ rõ mọi việc, ấn tượng với ông bà nội vẫn luôn không tốt.
Có một đường ray xe lửa ở phía đông thị trấn băng qua giữa đường, giờ vẫn chưa bị phá hủy và bị bỏ hoang nằm đó. Lái xe qua đường như giẫm lên gờ giảm tốc, chỉ còn một cái đang sử dụng, với các biển cảnh báo từ xa, còn thêm cổng lưới sắt chặn đường. Bởi vì gần đó có nhiều nhà máy nên tàu hơi nước kiểu cũ có nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa, nhiều nhất là khoảng hai lần một tháng, lưới sắt sẽ được kéo ra, đường bị chặn lại, nếu không may mắn mà gặp phải thì phải mất đến hai mươi phút.