Lâm Lẫm không hay trở về, cũng có thể do may mắn nên từ khi còn nhỏ cô chỉ gặp phải ba lần, không nhớ nổi lần cuối cùng là khi nào, suýt chút nữa đã quên mất đoạn này. Nhưng có lẽ cô đã phớt lờ sự xui xẻo của người bên cạnh, người có thể cán qua đá trên đường cao tốc và nổ lốp thì việc gặp phải tàu hỏa đang chạy cũng chả là gì.
Tông Ngộ lái rất nhanh, mười phút đã lái ra đến đây, Lâm Lẫm bất đắc dĩ nói: "Cậu lái nhanh vậy làm gì?"
Lạ thay này Tông Ngộ lại không hề nổi giận, không thấy mảy may chúc cảm xúc biến hóa nào. Anh dừng xe lại, thoải mái nói với cô: "Nếu không lái nhanh thì sao làm người đầu tiên được?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như con rồng chặn cả con đường, còn anh như thể đầu rồng.
Lâm Lẫm phát hiện ra một ưu điểm của anh, cảm xúc ổn định, mặc dù không biết tại sao hồi cấp ba anh lại thích đánh nhau đến vậy, nhưng có lẽ bây giờ đã trưởng thành, không còn tùy hứng thích động tay động chân nữa.
Tông Ngộ ấn màn hình tắt nhạc rồi lại tìm chủ đề để nói với cô: "Hôm nay em mặc đồ trắng, tôi mặc đồ đen, chúng ta gọi là gì nhỉ?"
Lâm Lẫm nghĩ thầm, chắc anh sẽ không nói gì mà Thư Hùng Song Kiếm* đâu nhỉ, nhàm chán.
*Thư Hùng Song Kiếm: hay còn gọi là Uyên Ương Kiếm, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, là binh khí của Lưu Bị, Uyên kiếm dài 3 xích 1 thốn, Ương kiếm dài 3 xích 4 thốn, có thể chém sắt như bùn. Truyền thuyết kể rằng trong Song Cổ kiếm có chứa 1 bí mật khiến vô địch thiên hạ
Tông Ngộ tự hỏi tự đáp: "Hắc bạch vô thường à."
Lâm Lẫm cười lạnh, đúng là một đáp án ngoài dự liệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thế nên mới nói hai chúng ta vừa xuất hiện, Diêm vương ma quỷ cũng đều rút lui."
Nghe anh chém gió thế nên Lâm Lẫm cũng thực sự hơi tin, thậm chí còn hỏi anh sẽ thu nợ như thế nào để cô học hỏi một chút, có lẽ sau này có thể áp dụng.
Trong lúc đợi xe lửa, anh liên tục ấn màn hình đổi bài hát không biết mệt, cuối cùng cũng đi qua được, Lâm Lẫm cảm thấy thắng lợi đang gần kề, chưa bao giờ cô tin tưởng Tông Ngộ như vậy. Cô chưa bao giờ nghĩ anh là người dễ bắt nạt, hay là thứ trói buộc cản trở, làm cô thất vọng.
Khi đến nhà ông hai, Tông Ngộ kéo Lâm Lẫm ra phía sau trông giống như đang bảo vệ cô, mang lại cảm giác vô cùng an toàn, anh nói: "Để tôi."
Sau đó Lâm Lẫm nhìn anh lịch sự nhẹ nhàng gõ cửa ba lần, Lâm Lẫm bối rối, suy nghĩ không biết có nên phá cửa xông vào không?
Cửa gõ một lúc lâu mới có người mở ra, ông hai mặc quần bông dày đứng chặn hai người họ ở ngoài cửa, khinh thường liếc nhìn Lâm Lẫm phía sau, cười mỉa mai: "Lại làm sao? Lần trước không nhận được tiền nên lần này tìm bạn đến à? Con nhóc này mới lớn mà nghĩ ra nhiều thứ thật, sao không gọi ba mày đến? Ba mày tao cũng không quan tâm, mày là cái thá gì? Lâm Trung còn chưa chết đâu, làm gì đến lượt mày?"
Lúc này Lâm Lẫm như chú gà chọi muốn lên trước mắng chửi ông ta, dự định chiến nhau. Tông Ngộ giữ chặt lấy cô mà bỗng thấy cảnh tượng trước mắt rất buồn cười, có phải nhầm rồi không? Không phải hồi cấp ba anh rất thích đánh nhau sao? Nữ thần cao xa vời vợi như Lâm Lẫm mà bây giờ lại định lên đánh nhau túm tóc người ta ư?
Tông Ngộ thấy Lâm Lẫm không làm gì được ông hai, vì vậy anh mau chóng mở miệng can ngăn: "Chú ơi, hay để tôi vào trước nói chuyện? Đứng ở cửa làm ầm ĩ cũng không hay."
Anh đúng là nhã nhặn.
Chú hai thấy vóc dáng anh cao lớn như vậy, cho rằng anh là kẻ hèn nhát, vì vậy đứng sang một bên: "Vào đi, ăn bữa cơm, đòi tiền thì không có đâu, tiền mày cho tao không còn nữa, không phải kinh doanh mất hết rồi sao?"
"Không có tiền mà con trai ông vẫn dùng điện thoại hơn một nghìn tệ..."
Lâm Lẫm lại muốn cãi nhau với ông ta, Tông Ngộ vội cản cô lại, cô vẫn tưởng rằng anh có kế hoạch gì đó, tạm thời cô nhẫn nhịn xem anh làm thế nào.
Kết quả là anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra đưa cho ông hai, sau đó bắt đầu nói về những việc nhà. Ông hai nói mấy năm gần đây làm ăn khó khăn, lỗ nhiều lời ít, ánh mắt Tông Ngộ chân thành gật đầu hùa theo, thậm chí còn dùng chuyện bạn bè mình làm ăn thất bạn để an ủi ông ta.
Lâm Lẫm không hiểu ra sao, hung dữ lườm ông hai lại nhịn không được trừng mắt với Tông Ngộ, thậm chí cô còn lấy tay chọc thắt lưng anh hai cái. Tông Ngộ làm như không có việc gì, vẫn còn đang nói chuyện, còn nói trà hoa nhài rẻ tiền do ông hai pha phải uống hết, cứ như vậy buổi trưa đã trôi qua.
Mãi đến khi ông hai cất giọng, nghe là biết đã rõ rồi nhưng vẫn cố hỏi: "Oắt con, cậu cũng biết điều đấy. Con bé này đúng là không biết gì, nào biết được đàn ông chúng ta vất vả ra sao, cậu là bạn trai của nó à?"
Tông Ngộ đang định tương kế tựu kế "vâng" một tiếng thì Lâm Lẫm cất giọng phủ nhận: "Không phải, đây là anh tôi."
Anh lớn thì cũng là anh.
Tông Ngộ lập tức trừng mắt nhìn cô, hiển nhiên rất không thích mối quan hệ anh em này, còn nói với cô một câu: "Anh của em là ai? Tôi làm gì có em gái lớn như em."
Ông hai ngồi đó bật cười không ngừng. Lâm Lẫm tức muốn chết, nháy mắt với anh, để anh hiểu rằng bọn họ là đồng minh, đừng nội chiến, phải cùng chung một mối thù.
Lúc này lại đến lượt Tông Ngộ làm khó cô, nhìn mặt anh là hiểu đang bất mãn với câu cô nói lắm rồi. Lâm Lẫm thật sự hết cách, đưa tay xắn tay áo anh lên, nghĩ thầm muốn để cánh tay đầy hoa kia của anh làm ông hai hoảng sợ, cô biết suy nghĩ này của mình có hơi ngây thơ nhưng ít nhất có thể chứng minh Tông Ngộ thật sự là anh của cô chứ không phải bạn trai.
Tông Ngộ như người chồng giữ trinh tiết, giữ chặt ống tay áo, hai người suýt chút nữa thì đánh nhau, trông như một trò hề.
Đi mà không thu hoạch được gì, Lâm Lẫm không nói lời nào, cứ đứng phụng phịu ở đấy. Tông Ngộ dùng mọi cách trêu đùa cô cũng thờ ơ, không cười cái nào.
Tông Ngộ chỉ có thể lẩm bẩm: "Em giận thật à? Chuyện này em không thể vội vàng được, Lưu Bị ba lần mới mời được Gia Cát Lượng mà, chúng ta mới đi một lần thôi..."
Lâm Lẫm lạnh lùng sửa lại: "Tôi đã đi hai lần rồi."
"Phải rồi, hai lần, vậy không phải còn một cơ hội nữa sao? Về nhà em đừng chặn tôi nhé, nếu em chặn tôi sẽ để em bên đường, không thêm lại thì không cho lên xe."
Lâm Lẫm cũng không ngốc, cho nên mới không chặn anh ngay bây giờ: "Ông ta mà là Gia Cát Lượng cái gì? Thợ đánh giày ông ta cũng không xứng."
Tông Ngộ tự có suy nghĩ riêng của mình, anh kiên nhẫn giải thích cho cô: "Em nghĩ tôi nói chuyện với ông ta lâu như vậy là vô ích à? Tôi thấy ông ta đúng là không có tiền, nợ bên ngoài rất nhiều, cho dù phải trả em tám mươi nghìn tệ cũng phải ông ta chút thời gian để đi vay chứ?"
"Cậu thật sự tin tưởng những gì ông ta nói sao, ai biết có nhiêu câu là thật hay giả?" Lâm Lẫm vẫn khó chịu như trước, mặc dù cô biết mình không có tư cách trách móc Tông Ngộ nhưng vẫn không nhịn được mà nổi giận.
"Tôi cũng không ngốc đến nỗi không nghe ra được lời thật lòng với giả dối, không biết con trai của ông ta thế nào nhưng ông ta thật sự không đến mức tệ. Không phải tôi nói thay ông ta, tôi vẫn nhớ rõ chuyện ông ta chửi em, không quên được. Nhưng không muốn em tức giận vì chuyện cỏn con này, không đáng."
Lâm Lẫm kiềm chế chút lịch sự cuối cùng của mình và nói: "Cậu đừng nói nữa, để tôi yên tĩnh một lúc."
Tông Ngộ nào dám nói chữ nào nữa, sau khi trở về thành phố mặt trời đã sắp lặn, trong khi đó anh cảm thấy người bên cạnh không vui lắm, áo lông như cũng bị thổi phồng lên. Lúc đợi đèn đỏ, Tông Ngộ lấy ra một hộp kẹo từ hộp tay vịn, thỉnh thoảng thanh toán ở siêu thị anh sẽ mua một hộp bỏ vào xe, sau khi hút thuốc thì ăn mấy cái cho đỡ mùi thuốc lá.
Anh đưa cho Lâm Lẫm một hộp, cũng không nói gì. Vẻ mặt cô khó hiểu, lúc mở miệng cũng không còn tức giận nữa, hỏi anh: "Cái gì đây?"
Anh không há miệng ra chỉ ư ư a a mấy tiếng, Lâm Lẫm thật sự muốn đánh anh, cô ra lệnh: "Cậu nói tiếng người đi."
"Cho em ăn kẹo cho vui vẻ, không phải em nói tôi đừng nói gì sao?" Trông anh còn khá tủi thân.
"Cậu là con tôi à mà nghe lời thế?"
Vừa nói xong Lâm Lẫm phát hiện mình lỡ lời, người đang tức giận chính là như vậy, mặc dù tự bảo mình đừng giận chó đánh mèo nhưng vẫn không kiềm chế được mà tổn thương người khác, mặc dù câu vừa rồi của cô chỉ là nói đùa mà thôi.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tông Ngộ còn chưa lái xe đi, cô còn tưởng anh sẽ giận, đang định xin lỗi thì phía sau có tiếng còi xe dồn dập, những gì anh nói không đủ rõ ràng nên Lâm Lẫm còn tưởng mình nghe nhầm.
Anh nói: "Không phải, tôi là con chó của cô Lâm Lẫm."
Lâm Lẫm quay đầu lại mở to mắt nhìn anh, chỉ thấy nụ cười xấu xa chưa kịp tắt của Tông Ngộ rồi thầm nghĩ người đàn ông hư hỏng này lại quyến rũ cô, cô không nói gì mà tiếp tục im lặng.
Cô vốn tưởng anh sẽ đưa cô về nhà luôn nhưng khi chuẩn bị đến đường Trường Xuân, anh lại quay đầu xe, không đợi Lâm Lẫm hỏi anh đã chủ động giải thích: "Đợi một lát, tôi đi lấy ít đồ."
Lúc ấy trong lòng Lâm Lẫm bỗng căng thẳng, tim đập hơi nhanh, nghĩ rằng anh muốn lấy hoa hoặc bánh kem. Không phải cô tự mình đa tình mà là cô có vẻ ngoài khá xinh đẹp, từ khi còn nhỏ cũng có rất nhiều người tỏ tình và theo đuổi cô. Nhưng Lâm Lẫm vẫn nhủ thầm mình đang tự mình đa tình để xoa dịu nhịp tim đập rộn ràng, nghĩ Tông Ngộ không thể nào biết hôm nay là sinh nhật cô được.
Thấy Tông Ngộ đi vào một cửa hàng bánh ngọt được trang trí lộng lẫy, tim Lâm Lẫm lại dồn dập hơn nữa, thậm chí cô còn luống cuống không biết phải làm sao. Đến khi anh đi ra cầm theo bánh kem thì Lâm Lẫm đã bắt đầu cầu trời khấn phật, chắc là Tông Ngộ muốn tổ chức sinh nhật cho bạn bè, trùng hợp mà thôi, không liên quan đến cô.
Không ngờ anh lại đi thẳng ra ghế phụ, chẳng nói chẳng rằng đưa bánh cho cô rồi quay lại ghế lái đưa cô về nhà.
Lâm Lẫm ngồi yên tại chỗ, khó khăn mở miệng hỏi anh: "Đây là cái gì?"
"Bánh sinh nhật, em chưa từng thấy à?" Tông Ngộ nghe cô hỏi mà phải bật cười.
Lâm Lẫm nhìn kiểu dáng của chiếc bánh, màu xanh biếc phong cách của Monet, điểm xuyết bằng hoa thật, vừa nhìn đã biết là kiểu người trẻ thích, thậm chí là con gái, chắc chắn không phải tặng người lớn. Cô lập tức hỏi: "Cậu có bạn sinh nhật à?"
Giọng nói của Tông Ngộ có hơi bất đắc dĩ: "Đừng giả vờ, nay không phải sinh nhật em sao? Tặng em đó."
Lâm Lẫm không nói nên lời, xe đã dừng dưới tầng nhà nên cô chỉ đành nói một câu "Cảm ơn" nhạt nhẽo. Tông Ngộ không hề để ý mà xuống xe trước, Lâm Lẫm cầm theo bánh kem sợ bị hỏng nên xuống chậm hơn, vừa đứng vững đã thấy anh mở cốp xe ra rồi vẫy tay gọi cô qua.
Lần này cô còn chưa phòng bị thì Tông Ngộ đã lấy ra một bó hoa từ trong cốp xe ra. Bó hoa ấy rất lớn, anh cầm bằng một tay rồi nhanh chóng đưa cho cô, thấy cô ngây người không nhận thì lại thúc giục bảo: "Em cầm đi, tặng em cả đấy."
Cảm xúc của Lâm Lẫm lúc đó rất phức tạp, miêu tả một cách thơ mộng thì như có một con bướm lướt qua vai cô khi còn trẻ đã bay trở lại, dường như mang nhiều cảm giác khó tin nhiều hơn. Lâm Lẫm im lặng một lúc, chỉ để hỏi câu hỏi chưa có đáp án khi mình còn trẻ: "Tông Ngộ, cậu đang theo đuổi tôi sao?"
Anh nghe vậy cũng sửng sốt, song chỉ vài giây là lấy lại tinh thần. Tông Ngộ mạnh mẽ nhét bó hoa vào lòng cô, hai tay lạnh lẽo nhưng trái tim lại nhiệt huyết hừng hực: "Rõ ràng vậy à?"