Tàu phá băng

Lúc ấy, không chỉ có Tông Ngộ đang ngầm hoảng loạn, mà Lâm Lẫm cũng đối diện với tình trạng rối ren khi phải tháo dỡ căn nhà cây làm bằng Lego, đồng thời cô cũng có một mớ hỗn độn khó giải quyết. Nếu không nhờ tin nhắn gửi tới kịp thời của Tông Ngộ, có lẽ cô đã bực mình đến mức vứt bỏ bộ Lego đi hoặc để lại mà không mang theo. 
 
Cô đang cố nén cơn giận nên mới đồng ý với Tông Ngộ một cách thoải mái, dễ dàng như thế. Bởi đó là một hành động bốc đồng nên nếu bảo cô không hối hận thì là giả dối, nhưng vì đã đồng ý rồi, cô không muốn làm bộ làm tịch nên thành thật báo cáo lịch trình đã sắp xếp với anh.
 
Lynn: Ngày mốt cậu đến Bắc Kinh lúc mấy giờ? Có chắc về trong ngày không? Tôi xem bản đồ thấy mất khoảng chín tiếng lái xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lynn: Sáng ngày mốt tôi đợi chủ nhà đến nhận nhà, đến buổi trưa phải đến công ty lấy ít đồ, nhưng công ty tôi cách nhà chỉ hai trạm tàu điện ngầm, vèo cái là về tới nhà rồi. Cậu muốn sắp xếp thế nào?
 
Lynn: Đồ tôi mang về không nhiều, không chiếm quá nhiều chỗ đâu.
 
Cô cẩn thận nghiêm túc báo cáo cả buổi, nhưng bên kia im ắng như chết rồi ấy. Rõ ràng cô trả lời ngay lập tức, gõ chữ cũng nhanh, vậy mà anh như con cá đã mắc câu, bắt đầu thể hiện cái gì không biết.
 
Đợi mãi không thấy tin nhắn trả lời, Lâm Lẫm không hiểu anh đang làm trò gì. Nhưng thực ra cô đã nói dối, cô chưa mua vé máy bay. Vì bây giờ không phải cao điểm của mùa du lịch, Liễu Thành cũng không phải là thành phố du lịch, nên giá vé máy bay đi đến các thành phố lân cận rất ổn định, dù cô mua vé bay trong ngày cũng không quá bốn con số. Nhưng mà đã lỡ chốt chuyến quá giang này rồi nên Lâm Lẫm dứt khoát gửi định vị cho Tông Ngộ, chọn cổng chung cư gần tòa nhà của cô nhất để đỡ gây phiền phức cho anh.
 
Gửi định vị xong, Lâm Lẫm đặt điện thoại xuống, vào nhà tắm rửa mặt rồi đi ngủ. 
 
Nhưng điều Lâm Lẫm thực sự không ngờ rằng sáng sớm hôm sau, khi cô còn đang chống lại đồng hồ sinh học của người làm công ăn lương, mãi đến hơn chín giờ mới hoàn toàn tỉnh giấc mà Tông Ngộ vẫn chưa trả lời. Cô không thể không tự hỏi rằng liệu anh có định đưa cô về không? Người này liệu có đáng tin không nữa?
 
Tông Ngộ ngủ đến mười một giờ mới dậy. Giữa chừng anh có tỉnh dậy vài lần nhưng thực sự không muốn nhấc điện thoại lên. Cuối cùng khi vừa mở mắt ra, trong đầu anh tràn ngập bốn chữ lớn “uống rượu hư việc”. Thấy một đống tin nhắn chưa đọc cùng cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, anh liền kiểm tra tin nhắn của Lâm Lẫm đầu tiên. Lúc đọc đến mấy chữ cần chín tiếng lái xe, đầu óc anh quay cuồng hết lên, nghĩ sao lại mất tận chín tiếng? Sao xa thế?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tông Ngộ cũng mở bản đồ ra xem. Sau khi xác nhận đúng thật là chín tiếng, anh mới chậm rãi trả lời Lâm Lẫm.
 
Z: Công ty cậu ở đâu? Tàu điện ngầm đông lắm, khi nào tới tôi sẽ đưa cậu đi.
 
Đêm qua, khi đọc chữ “được” của Lâm Lẫm, trong đầu anh cũng phấn khích lắm. Anh vào thang máy rồi vào ghế lô của Tông Tuấn Hà. Những chú bác trong phòng không phải đối thủ của Tông Tuấn Hà khi uống rượu nên họ chuyển qua bao vây tấn công anh, anh cũng khá đắc ý mà lầm đường lạc lối, ai mời cũng tiếp, kết quả là say bí tỉ. 
 
Càng chẳng cần nói tới là canh thịt cừu hay bánh hạt dẻ gì nữa, xe thì có tài xế được chỉ định tới lái về, thân anh cũng do tài xế được chỉ định đỡ lên lầu. Anh cứ thế ngủ lại nhà Tông Tuấn Hà, giờ toàn thân đều đau nhức, nên việc anh nghi ngờ Tông Tuấn Hà đã đá anh vài cú trong lúc anh say cũng hợp lý.
 
Nghĩ đến chín tiếng lái xe khiến anh càng nhức đầu hơn, nếu đi trong ngày chắc chắn sẽ không đến kịp, mà về trong ngày thì có khi ngồi lái xe lâu đến mức gãy lưng. Tông Ngộ bật dậy ngay, vừa tắm vừa rửa mặt vừa đánh răng, sau đó đạp ga và trở về nhà mình, nhân tiện thu xếp công việc kinh doanh rồi báo với quản lý là anh sẽ ra ngoài hai ngày.
 
Anh làm mọi thứ với tốc độ chóng mặt nhưng tốn nhiều thời gian nhất trong phòng thay đồ. Sau đó Tông Ngộ vội vàng đến bãi đậu xe, dự định lái xe đi thẳng đến Bắc Kinh. Chưa kịp mở cửa xe đã có tiếng huýt sáo từ xa vang lên. Tông Ngộ quay lại nhìn, thấy Dư Trạch ăn mặc xuề xòa hơn anh rất nhiều.
 
“Giờ cậu mới đi làm à?” Tông Ngộ hỏi trước.
 
“Hôm nay tôi làm ca tối, sáng rảnh, cậu muốn chết à?” Dư Trạch hỏi lại.
 
Tông Ngộ liếc nhìn quần áo của mình rồi lại nhìn Dư Trạch, trong mắt tỏ rõ sự chê bai: “Cậu mặc đồ xấu đến xám hồn như thế mà còn dám mắng tôi? Chưa thấy người ăn mặc chỉn chu bao giờ à.”
 
“Đi hẹn hò à? Đèo tôi đi làm đi.”
 
“Không tiện đường.”
 
Dư Trạch biết Tông Ngộ có việc, cố tình nói chen vào: “Sao lại đổi xe rồi? Tôi thấy từ xa cứ nghĩ có ai ăn trộm xe cậu.”
 
“Cậu lo làm gì? Xe nhiều, thích lái xe nào thì lái, mau đi làm đi, chuyện người lớn trẻ con đừng chen vào.”
 
Dư Trạch lái xe đi trước, Tông Ngộ vừa lên xe thì nhận được tin nhắn của Lâm Lẫm.
 
Lynn: Không cần phiền cậu đâu, thực sự không xa lắm.
 
Tông Ngộ thấy cô lúc nào cũng nói chữ  “phiền” thì bật cười khẩy. Trả lời xong, anh ném điện thoại sang ghế phụ, ra khỏi bãi đậu xe liền nhấn ga, như muốn lao lên đường cao tốc ngay lập tức.
 
Z: Hỏi công ty cậu ở đâu cơ mà, toàn nói chuyện vớ vẩn, gửi định vị đi.
 
Lâm Lẫm thấy tin nhắn cũng bật cười giễu cợt, anh nghĩ anh đang đóng vai tổng tài bá đạo à? Tiếc là đến cả lúc gõ chữ cũng có thể nghe ra giọng Đông Bắc. Như người ta vẫn nói, đúng là Moscow không tin vào nước mắt, Đông Bắc cũng không tin tổng tài bá đạo.
 
Cô vô thức mở định vị, nhưng trước khi gửi thì nhận ra có điều gì đó không đúng, không thể thuận theo cái tính khí nóng nảy của anh được, tại sao anh bảo gửi là phải gửi? Thế nên cô từ chối, như thể việc gửi địa chỉ công ty là bí mật quốc gia, tuyệt đối không được cho anh biết.
 
Lynn: Cậu biết Bắc Kinh kẹt xe cỡ nào không? Để tôi tự đi lấy, cậu tới cổng chung cư tôi đón tôi là được. Ngày mai cậu sẽ tới lúc mấy giờ? Dự định mấy giờ về?
 
Cô nghĩ nếu đi vào buổi chiều, lúc đến nhà có khi đã nửa đêm. Lái xe càng khuya càng mệt, với chặng đường dài như thế không phải là không thể nghỉ giữa chừng, thậm chí có thể tìm chỗ ngủ qua đêm. Cô suy nghĩ kỹ càng, rồi trách Tông Ngộ không biết nhận ra việc nào gấp cần làm trước việc nào có thể thong thả làm sau, thật chẳng có kế hoạch gì cả. Cô chỉ qua công ty cũ lấy ít đồ, anh lại muốn xen vào, biết thế cô đã không kể chi tiết cho anh nghe.
 
Tông Ngộ chưa trả lời ngay. Nhân lúc đèn đỏ kéo dài hơn một phút, anh vừa vò mái tóc đã khô được nửa chừng vừa mở vòng bạn bè của Lâm Lẫm. Cố kìm nén sự tò mò, Tông Ngộ không bấm vào ảnh hàng ngày mà đi thẳng vào mục tìm kiếm chủ đề, chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy vài quảng cáo. Anh mới nói làm sao mà vòng bạn bè của một người làm công lại không có quảng cáo, bởi ngay tới vòng bạn bè của anh cũng toàn quảng cáo thôi. 
 
Trong buổi họp lớp năm ngoái, anh và Lâm Lẫm không nói được với nhau mấy câu. Nhờ tìm kiếm trong vòng bạn bè mới biết cô làm ở công ty nước hoa. còn những quảng cáo kia là để giới thiệu sản phẩm mới. Nếu biết được tên công ty thì việc tìm vị trí sẽ dễ dàng hơn, không cần hỏi cô nữa.
 
Khi đèn đỏ chuyển sang đèn vàng, Tông Ngộ nhanh chóng bấm nút ghi âm, gửi tin nhắn thoại, rồi nói dối không chớp mắt: “Tôi á, sáng mai không, còn trưa mai, nói chung là trước buổi chiều sẽ đến. Tôi không bận việc gì, nhưng nếu cậu tới, cậu muốn về lúc nào thì ta về lúc đó, không lệch một giây nào.”
 
Anh tự thấy lời mình nói không chê vào đâu được. Đã bao dung rộng lượng như thế mà lại toàn chiều theo ý cô, Lâm Lẫm thấy vậy chắc chắn sẽ vui lắm.
 
Lâm Lẫm chỉ thấy vô lý, quay sang gửi lời phàn nàn qua tin nhắn thoại cho Tống Từ: “Tông Ngộ thật là không đáng tin, quá không đáng tin.”
 
Tống Từ rõ ràng mới ngủ dậy, đầu óc còn lơ mơ, trả lời: “Cậu ấy vứt cậu giữa đường cao tốc à?”
 
Lâm Lẫm càng cạn lời hơn, không nói thêm với Tống Từ nữa.
 
Tông Ngộ vô cùng phấn khích. Nếu người khác luôn mong mỏi được về nhà, thì anh lại mong đi khỏi nhà. Anh lái xe suốt bốn tiếng mà không ngủ gật, sau đấy ghé qua khu dịch vụ nghỉ ngơi ăn chút gì rồi lại hút thêm một điếu thuốc trong làn gió lạnh. Tông Ngộ thấy chán quá liền nhắn tin trêu Lâm Lẫm.
 
Z: Có thật không cần tôi đi cùng không?
 
Z: Cậu lấy gì? Nhiều không? Nặng không?
 
Z: Tôi làm vệ sĩ cho cậu nhé.
 
Lâm Lẫm đã đọc được tin nhắn nhưng không buồn trả lời anh.
 
Tông Ngộ nóng lòng chờ đợi câu trả lời của Lâm Lẫm. Anh dường như có thể ngửi thấy mùi thơm phảng phất trên cơ thể mà vô thức bật cười, rồi đi nói chuyện với Dư Trạch. 
 
Z: Trưa nay ở bãi đậu xe cậu có ngửi thấy hương gì không?
 
Dư Trạch: Hương gì? Hương thơm của mùa xuân? Còn sớm mà.
 
Z: Tôi xịt nước hoa.
 
Dư Trạch: … Cậu bị điên thật rồi. Sao vậy?
 
Tông Ngộ nở một nụ cười xấu xa, đang định nhét điện thoại đã khóa màn hình vào túi và chuẩn bị đi ra ngoài, Dư Trạch bất ngờ gửi ngay một tấm hình. Tông Ngộ mở điện thoại ra xem, trong hình là một tấm bảng đen nhỏ được đặt trong phòng khám của anh ấy. Nếu nhìn kỹ, trên bảng có ghi lại lịch hẹn triệt sản cho chó và mèo của người chủ.
 
Dư Trạch: Chiều mai tôi vẫn còn thời gian, tôi sắp xếp lịch hẹn cho cậu nhé?
 
Z: Chim cút đi.
 
Dư Trạch: Nhẹ hều ý mà, qua lập đông rồi, cậu sắp hẹo tới nơi đấy.
 
Tông Ngộ chẳng thèm ngó ngàng tới cái tên bác sĩ thú y Dư Trạch. Anh lên xe, nhai một chiếc kẹo cao su và tiếp tục lên đường, nhưng lại quên mất rằng bác sĩ thú y cũng là bác sĩ. Khi chuẩn bị rời khỏi Sơn Hải quan, anh cảm thấy mùi nước hoa trên người ngày một nhạt dần. Lúc đầu Tông Ngộ nghĩ rằng là do mình mở cửa sổ xe khiến hương nước hoa bị gió thổi bay. Cổ họng anh cũng bắt đầu đau rát, lại cho rằng anh bị như thế là bởi vì anh hút điếu thuốc đấy không được suôn sẻ, có thế nào anh cũng không bao giờ nghĩ rằng mình thực sự bị cảm lạnh.
 
Chắc chắn là vì tối qua anh chạy ra khỏi nhà mà không mặc áo phao lông vũ, nghe chẳng khác gì cái câu tự lấy đá đập chân mình. Tông Ngộ tự nghĩ: làm sao anh có thể gặp Lâm Lẫm với vẻ ngoài hoàn hảo đây? Đâu thể để cô gái ấy nhìn thấy cảnh nước mũi của anh thò lò được chứ.
 
Anh phải lái xe, lại không thể uống thuốc nên đã tìm một danh sách nhạc rock trên ứng dụng nghe nhạc trên điện thoại để vực dậy tinh thần. Lâm Lẫm không biết gì về điều này và cũng chưa trả lời tin nhắn của Tông Ngộ. Cô uống một viên melatonin rồi đi ngủ sớm.
 
Lúc anh đến Bắc Kinh và tìm được một khách sạn gần khu thương mại nơi đặt trụ sở công ty của Lâm Lẫm để nghỉ ngơi đã hơn một giờ sáng. Tông Ngộ cũng thực sự cảm thấy rất mệt, đầu óc choáng váng. Chưa kịp thay quần áo anh đã lăn ra ngủ luôn, trước khi nhắm mắt lại, anh đặt đồng hồ báo thức lúc mười giờ rưỡi sáng.
 
Ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức reo lúc gần mười một giờ thì Tông Ngộ mới dậy. Khí hậu ở Bắc Kinh quá khô, anh cảm thấy còn khô hơn vùng Đông Bắc. Cổ họng đau đến mức muốn bốc khói, cũng có thể là anh đã bị cảm nặng hơn. Sau khi bữa sáng muộn của khách sạn anh đặt được giao đến tận phòng, anh vội vàng ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ, soi gương chải tóc, sau đó nghịch vớ vẩn với chiếc chìa khóa xe trên tay, trả phòng rồi đi chờ Lâm Lẫm.
 
Tông Ngộ lái xe tới nơi cách khách sạn chỉ hai trăm mét, đỗ xe ở tầng dưới công ty của Lâm Lẫm. Anh nhìn đồng hồ và kiểm tra WeChat, thấy Lâm Lẫm thực sự phớt lờ mình. Đang định hỏi cô một cách nghiêm túc hơn rằng cô đang ở đâu và đang làm gì, hoặc có thể nói dối rằng anh vừa vào thành phố và sắp đến nơi thì thoáng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc qua kính chắn gió phía trước.
 
Anh tuyệt đối không bao giờ nhận nhầm bóng hình của Lâm Lẫm, trong suốt ba năm trung học không ít lần anh đã nhìn thấy phần gáy đầy kiêu ngạo của cô.
 
Cô ăn mặc khá thoải mái, chỉ mặc một chiếc áo khoác unisex nỉ màu đen, quấn một chiếc khăn quàng cổ vừa dày vừa nặng, tóc được buộc lỏng sau gáy. Nhìn qua có vẻ Lâm Lẫm không tô son nên khả năng cao là không trang điểm. Cô cũng không mang theo túi xách, chỉ đút hai tay vào túi, sau đó đi thẳng vào tòa nhà rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Lâm Lẫm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trên tay như thể đang liên lạc với người khác, thậm chí cô còn không để ý Tông Ngộ đang đậu xe cách đó không xa.
 
Anh đoán chắc cô đã làm xong thủ tục xin thôi việc, bây giờ không thể vào công ty nên chỉ có thể đợi người đến đón. Lâm Lẫm nhanh chóng nhấc điện thoại di động lên, đứng ở cửa ngẫu nhiên nhìn xung quanh. Nhịp tim của Tông Ngộ tăng nhanh hơn, anh hy vọng cô có thể tìm thấy anh, lại nghĩ hay là nhảy tới trước mặt cô rồi hù một cái.
 
Tông Ngộ cảm thấy ngứa ngáy. Thấy bóng dáng cứ đứng đợi ở đó của cô có chút đáng thương thì bỗng nảy ra ý định trêu chọc cô. Vừa nhìn vào điện thoại, Tông Ngộ nhận ra cô vừa gửi tin nhắn cho mình, bèn vuốt nhẹ màn hình rồi trả lời cô.
 
Lynn: Cậu tới đâu rồi? Con của chủ nhà xảy ra chuyện gì đó, mãi đến chiều mới đến nhận nhà nên có thể phải mất thêm chút thời gian.
 
Z: Tôi dậy muộn, vẫn chưa ra ngoài. Hay là tôi khỏi qua đón, để cậu tự đặt vé máy bay? Tôi thanh toán cho.
 
Anh vừa ngồi trong xe vừa thấy rõ Lâm Lẫm rút điện thoại ra sau khi nghe thấy âm thanh thông báo, thấy rõ cô đã bị choáng váng vài giây sau khi đọc được tin nhắn. Lúc này trong đầu cô chắc hẳn đang tràn ngập rất nhiều câu hỏi. Sau đó môi và răng cô khẽ hé ra, ngay cả người không hiểu ngôn ngữ khẩu hình như anh cũng có thể nhận ra cô vừa chửi anh bằng bốn từ: cái đồ khốn kiếp.
 
Tông Ngộ ngồi trong xe cười đến rung cả ngực, vẫn chăm chú nhìn vào khung trò chuyện với Lâm Lẫm và mong đợi nhận được phản hồi nào đó từ cô, chẳng hạn như gọi anh bằng những lời lẽ bẩn thỉu nhất thay vì chỉ chửi bình thường.
 
Kết quả là Lâm Lẫm không trả lời nữa. Có vẻ như cô nhìn thấy một người đồng nghiệp quen thuộc và nhanh chóng bước vào tòa nhà để lấy đồ.
 
Tông Ngộ tiếp tục đợi ở tầng dưới, nhìn đồng hồ tám lần một giây, đếm đầu ngón tay xem cô đã ở trên lầu bao lâu rồi mà cô vẫn chưa ra ngoài. Lúc này anh mới nhận ra anh đang lo lắng, tự hỏi liệu công ty của cô có cái lỗ chó ở cửa sau không để người ta vẫn có thể trốn thoát ngay trước mặt anh, nhưng cuối cùng Lâm Lẫm cũng đi ra.
 
Trên tay cô đang cầm chiếc túi ni lông mua từ cửa hàng tiện lợi với một số thứ trong đó. Cùng lúc đó, cô đang cầm một chậu cây to bằng lòng bàn tay, tay kia đang cầm một chiếc điện thoại di động và liên tục thao thao bất tuyệt rất lâu. Lâm Lẫm sắp tới gần xe của Tông Ngộ và thậm chí còn không để ý đến chiếc biển số xe Liễu Thành khác thường.
 
Tông Ngộ nào có biết cô đang mắng anh với Tống Từ, ngồi trong xe hắt hơi hai cái. Anh nhanh chóng nhìn vào gương để xác nhận mình đang trong tình trạng hoàn hảo và đẹp trai ngời ngời dưới góc nhìn rất khác quan. Anh lập tức mở cửa xe, tiến lên một bước dài rồi gọi cô: “Lâm Lẫm.”
 
Nhịp tim của Lâm Lẫm lỡ nhịp trong giây lát, cô thả lỏng ngón tay trên màn hình và quay lại, thấy một người đàn ông bước ra khỏi chiếc Range Rover màu đen đang đậu bên đường. Nhiệt độ ở Bắc Kinh trong những ngày này đã giảm nên cô mặc thêm một chiếc áo phao lông vũ bên trong chiếc áo khoác nỉ màu đen, trong khi anh chỉ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, để lộ chiếc áo len trắng cổ cao bên dưới. Tông Ngộ bước đến trước mặt cô, tiện tay đón lấy chiếc túi ni lông và chậu cây. Vẻ mặt cô như đang nhìn thấy ma, không dám nghĩ đây là người quen.
 
Anh đang làm gì vậy? Đang đóng chung phim thần tượng Hàn Quốc với cô đấy à? Nhưng mà Tông Ngộ thực sự quá đẹp trai. Khi Lâm Lẫm nhìn thấy anh trong buổi họp lớp năm ngoái, ký ức của cô đã mờ nhạt hẳn. Ấn tượng của cô về Tông Ngộ vẫn là một người với dáng vẻ cà lơ phất phơ của thời trung học, nhưng không ngờ rằng khi anh chải chuốt hơn trông cũng giống con người lắm.
 
Tông Ngộ thấy cô cứ đứng mãi mà không nói gì, thầm nghĩ không lẽ cô đã quên mất hình dáng mình như thế nào? Thật quá là tổn thương. Tuy vậy trên mặt anh không lộ ra chút bất mãn nào, bình tĩnh hỏi: “Cậu đứng đó làm gì? Không lạnh à, lên xe đi.”
 
Tông Ngộ ân cần giúp Lâm Lẫm mở cửa ghế lái phụ và cung nghênh đón cô lên xe. Lâm Lẫm “ồ” một tiếng, sau khi lên xe thì thầm kết luận rằng: Lúc không nói chuyện thì người đàn ông này đẹp trai hơn nhiều.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui