Tàu phá băng

Sau khi giúp Lâm Lẫm đóng cửa xe, Tông Ngộ còn đứng nguyên tại chỗ vài giây. Lâm Lẫm tưởng anh đang nhìn xe, nhớ lại vừa rồi không thấy xe Tông Ngộ có va chạm gì nên định hạ cửa sổ xe xuống hỏi anh. Anh quay đầu liếc nhìn tòa nhà uy nghi, rồi đi vòng từ đầu xe sang vị trí ghế lái và lên xe.
 
“Công ty cậu ở tầng mấy?” Anh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
 
“Tầng mười tám.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ồ, cũng cao nhỉ.”
 
Đến đây, cuộc trao đổi ngắn ngủi kết thúc. Tông Ngộ luôn tỏ ra rất điềm tĩnh, mở điện thoại ra tìm vị trí nhà cô. Lâm Lẫm tự cảm thấy không quen anh, bầu không khí trở nên ngượng ngùng cực kỳ, đến mức cô muốn nhảy ra khỏi xe.
 
Cả hai im lặng suốt mười phút. Tình hình giao thông buổi trưa vẫn có chút tắc nghẽn và đèn đỏ liên tục kéo dài, khiến mỗi giây trôi qua dài như cả năm. Lâm Lẫm nghĩ phải tìm gì đó để nói, vừa định mở miệng thì anh ho nhẹ một tiếng, tranh nói trước: “Bắc Kinh cũng lạnh nhỉ.”
 
Nói đến cũng chẳng có gì để nói, anh mặc ít đồ như vậy, không lạnh mới lạ. Vừa lên xe cô đã thấy nóng rồi.
 
“Trước ngày lập đông có đợt tuyết rơi, đang tan mấy ngày nay.” Lâm Lẫm đáp lại một cách nhạt nhẽo.
 
“Đường xá bẩn thật.”
 
Cuộc đối thoại càng ngày càng khô khan khiến Lâm Lẫm không biết nói gì thêm. Nhưng trong lòng cô có một thắc mắc, hỏi: “Sao cậu lại tìm đến công ty tôi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tông Ngộ cười khan hai tiếng: “Tôi tình cờ ở… À không, tôi đang trên đường về nhà cậu, đang đi ngang qua thì thấy khá nhiều tòa nhà văn phòng, rồi không ngờ lại gặp được cậu ở đây. Cậu thấy đấy, trùng hợp thật nhỉ?”
 
Lâm Lẫm nghĩ chỉ có quỷ mới tin anh, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đúng là khá trùng hợp, vừa hay cậu đến Bắc Kinh, cũng vừa hay tôi sắp về nhà.”
 
Anh giả vờ không hiểu hàm ý lạ lùng trong lời cô, nhưng chủ đề này chắc chắn không thể tiếp tục nữa. Gần đến cổng khu chung cư của Lâm Lẫm, Tông Ngộ nhìn quanh, nhắm vào một cái siêu thị rồi định quay đầu lại: “Tôi khát nước quá, định xuống mua chai nước. Cậu uống gì không?”
 
Lâm Lẫm cúi đầu nhìn xuống, thấy trong hộp đựng đồ của anh có một chai nước khoáng, dù không thấy nhãn hiệu nhưng trông giống như loại được đặc biệt cung cấp của khách sạn, thường không có ở siêu thị. Cô đang định đưa tay ra lấy rồi nói: “Chẳng phải cậu đã có…”
 
“Uống hết rồi.” Tông Ngộ vội vàng chụp lấy chai nước rồi ném xuống thảm lót sàn cho ghế sau như sợ cô nhìn thấy.
 
“Nhà tôi có nước, vậy cậu lên nhà với tôi.”
 
“Được, theo ý cậu hết.”
 
Cô chỉ đường cho anh, Tông Ngộ nghe theo rồi lái xe vào cổng chung cư của cô, sau đó theo cô lên lầu. Tới tầng bốn thấy cửa đang mở, Lâm Lẫm biết chắc là chủ nhà tới. Sáng nay cô đã nói mật khẩu khóa cửa cho chủ nhà, chắc là chủ nhà tự vào rồi.
 
Không ngờ Tông Ngộ đã nhập vai vệ sĩ, sải bước lên trước cô, làm bộ như đang bảo vệ Lâm Lẫm. Thực lòng mà nói dáng vẻ đó khá hấp dẫn, dù sao anh cũng rất đẹp trai. Có điều mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Lẫm, thấy anh như đang diễn phim gián điệp, cô đè cánh tay anh xuống rồi thản nhiên nói: “Chủ nhà.”
 
May mà cô kịp dừng lời, nếu không còn phải thêm một câu “tránh sang một bên” nữa.
 
Dì chủ nhà lớn tuổi nghe thấy tiếng động liền bước ra cửa, cười tươi với Lâm Lẫm rồi nói: “Cháu về rồi à, thật lòng xin lỗi cháu nhé. Con nhà dì xảy ra chút chuyện ở trường, dì qua đó xử lý xong việc rồi vội chạy tới đây ngay.”
 
“Không sao đâu, dì cứ xem nhà ạ.”
 
Lâm Lẫm đóng cửa, quay người lại thấy chủ nhà vốn không hề quan tâm đến việc kiểm tra nhà cửa mà nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lại nhìn Tông Ngộ. Trong khoảnh khắc đó, cô và Tông Ngộ đều đoán được, nghĩ rằng rất có thể người dì này sẽ trêu đùa hai người họ, bảo Tông Ngộ là bạn trai cô. Chẳng phải trong phim truyền hình thường hay diễn mấy cảnh như vậy sao.
 
Lâm Lẫm da mặt mỏng nên xấu hổ trước, hy vọng chủ nhà đừng nói gì nhiều vì điều đó chỉ khiến cô và Tông Ngộ càng thêm ngượng ngùng. Tông Ngộ thì không có xấu hổ gì, ngược lại còn âm thầm mong chờ, nên khóe môi mới nở nụ cười. 
 
Trong thùng nước khoáng trước cửa chỉ còn lại hai chai, Lâm Lẫm đưa cho Tông Ngộ một chai, chai còn lại đưa cho chủ nhà. Hai người vặn nắp rồi uống nước cùng lúc, Tông Ngộ bị đau họng nên uống một hơi hết nửa chai còn chủ nhà chỉ nhấp một ngụm thôi. Bà ấy nhìn Tông Ngộ, nói: “Chàng trai này cao ráo nhỉ.”
 
Tông Ngộ cười toe toét, không vội trả lời. Lâm Lẫm im lặng không nổi, liền trả lời cho có lệ: “Thật ạ, cũng tạm thôi ạ.”
 
Tông Ngộ không hài lòng với câu trả lời này, nhưng nghĩ câu tiếp theo chủ nhà chắc chắn sẽ trêu đùa hai người họ nên cứ mong ngóng bà ấy mở lời như học sinh đang đợi được cô giáo tuyên dương.
 
Không ngờ chủ nhà lại quay sang nói với Lâm Lẫm: “Đây này là anh của cháu đúng không? Hai anh em giống nhau thật đấy, ai nấy lớn lên đều đẹp cả.”
 
Tông Ngộ bóp chặt chai nước khoáng trong tay đến mức làm nó bị biến dạng.
 
Lâm Lẫm bật cười, xua tay: “Không phải đâu dì, là bạn học ạ.”
 
Tông Ngộ không muốn nói gì với chủ nhà nữa mà tìm một góc ngồi xuống, đợi đến khi Lâm Lẫm ra lệnh, hai người họ sẽ mau chóng rời đi.
 
Chủ nhà và Lâm Lẫm không gặp nhau thường xuyên, gặp rồi dù không có gì nói cũng phải tìm chuyện để nói. Đến khi bà ấy trả tiền cọc cho Lâm Lẫm, Tông Ngộ đã uống hết chai nước, còn ném chai nước vào thùng rác như cú ném rổ ba điểm.
 
“Vậy cháu đi trước nhé.” Lâm Lẫm nói với chủ nhà.
 
Tông Ngộ chỉ chờ câu này, đứng dậy, chỉ vào đồ bên cạnh tủ giày hỏi: “Có mỗi hai cái này thôi à?”
 
Lâm Lẫm “ừ” một tiếng, chỉ còn một vali mỹ phẩm và một chiếc áo khoác lông vũ nhét trong túi du lịch đen, ngoài ra là mô hình ngôi nhà cây Lego để trên bàn. Tông Ngộ xách vali và túi du lịch, thấy Lâm Lẫm ôm mô hình Lego, anh liền xuống lầu trước.
 
Anh đặt đồ vào cốp xe, thấy Lâm Lẫm đứng sau định đặt mô hình vào đây, Tông Ngộ đang định bảo cô đặt ở ghế sau thì nhìn thấy cảnh tượng bên trong tấm che đậy bằng kính, anh bất giác hỏi: “Sao nhà cây của cậu lại sập?”
 
Sao câu nào của anh cũng khiến cô cạn lời thế? Lâm Lẫm ngượng ngùng đáp: “Vốn định dỡ nó ra, nhưng thấy tốn công tốn sức quá.”
 
“Đặt ghế sau đi, cậu cài thêm dây an toàn cho nó, xem như tăng thêm một lớp bảo vệ.”
 
Lâm Lẫm làm theo anh, tiện tay tháo khăn quàng cổ và ném vào ghế sau.
 
Chủ nhà lúc này vội vã chạy xuống, hai người đồng thời quay đầu nhìn. Chủ nhà mang cho cô chậu cây cô lấy về từ công ty. Chiếc túi nhựa đựng những đồ dùng văn phòng linh tinh bị cô nhét vào trong túi du lịch, còn chậu cây thì tiện tay để trên tủ giày. Cô thực sự đã quên mất nó, nhưng có quên cũng chẳng sao, cô chỉ không muốn để lại đồ ở công ty mà thôi, nếu để cây lại cho người thuê tiếp theo cũng được.
 
Chủ nhà cũng tốt bụng, Lâm Lẫm nhận lấy chậu cây rồi liên tục cảm ơn. Còn Tông Ngộ đang đứng đợi cô cùng lên xe, một làn gió lạnh thổi qua khiến mũi anh nghẹt hoàn toàn.
 
Cô ôm chậu cây rồi ngồi vào ghế phụ, định cứ thế rồi đi. Tông Ngộ chỉ vào chỗ trống nơi đặt chai nước trong hộp đựng găng tay, ý bảo cô để ở đó. Cô im lặng ước lượng, rõ ràng không đặt vừa, chỉ có thể để tạm ở đó. Tông Ngộ đón lấy cây, ngón tay anh vô ý chạm vào mu bàn tay cô. Cảm thấy lạnh lạnh, Lâm Lẫm nhanh chóng rụt tay lại, ngăn cản anh: “Cậu mà để ở đó, nếu đất trong chậu đổ ra thì làm sao?”
 
“Lúc rửa xe chỉ cần dọn sạch là được, có gì to tát đâu. Cứ để nó ở đây đi, tôi lái xe vững tay lắm.”
 
Lâm Lẫm không cãi lại nữa, chỉ “ừm” một tiếng rồi giải phóng đôi tay của mình.
 
Anh liếc nhìn chậu cây lần hai, trông nó cũng thích mắt đấy chứ, có lá xanh rồi cả quả đỏ. Anh lấy điện thoại ra và bắt đầu dò đường, tiện thể hỏi cô: “Cái vật nhỏ này tên là gì?”
 
Lâm Lẫm sững người hai giây mới hiểu ra anh đang hỏi về chủng loại của chậu cây này, cô đáp lại: “Cây tiểu phán bồ đề.”
 
“Tiểu, Phán, bồ đề.” Màn hình hiển thị đã bắt đầu định hướng, xe cũng đã khởi động. Anh nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt, nghiền ngẫm lời Lâm Lẫm vừa nói rồi dường như khẽ cười: “Tiểu Phán.”
 
Lâm Lẫm nghe ra anh hơi cảm vì giọng anh vốn đã trầm, khàn nay lại càng trầm hơn. Bên trong xe dù có rộng rãi đến mấy cũng chỉ có bấy nhiêu chỗ trống, nên cô cảm thấy dường như anh đang thì thầm vào tai cô, vì vậy mà tai cô nóng bừng đến mức khó chịu. Tên hồi nhỏ của cô là Phán Phán, từ bé ba mẹ cô đã gọi cô như thế, thỉnh thoảng họ cũng gọi cô là “Tiểu Phán” và cũng vì cái tên này mà cô chăm sóc chậu cây này.
 
Trong tình huống này, cô chỉ có thể giả vờ điếc. Tay trái cô nắm chặt vành tai đỏ hoe của mình, rồi cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh đường phố nhộn nhịp và cổ kính ở Bắc Kinh đang dần biến mất, tuyết bên đường còn chưa tan hết khiến con đường hơi bẩn và nhầy nhụa.
 
Nhạc Bluetooth tiếp tục phát danh sách nhạc rock mà anh đã nghe khi đến. Lâm Lẫm không cảm được nhạc này, thậm chí cô còn cảm thấy giống tiếng ma hét quỷ gào. Kể từ khi lên xe anh về, cô không nói thêm lời nào. Tông Ngộ cũng không có hứng thú, Lâm Lẫm lại không nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh trong xe càng khiến tiếng nhạc ồn ào hơn hẳn. Anh giảm âm lượng và tiếp tục nói chuyện với Lâm Lẫm, quyết tâm phá vỡ cục diện bế tắc này.
 
“Tôi nhớ hồi cấp ba, tôi từng nghe có người nói ba cậu mở một nhà hàng đồ tây ở trên đường Trường Xuân, tên là gì ấy nhỉ…”
 
“Tên là Phán Đạt, tên tiếng Anh là Panda.” Cô không nói nhiều về tên mụ của mình, cô còn tự tin cho rằng Tông Ngộ không biết về nó. Về phần nhà hàng đồ tây, mười năm trước, ở Liễu Thành, nhà hàng không có khách, trong ba năm tồn tại đã thua lỗ không biết bao nhiêu là tiền. Thế nên ngay sau khi cô tốt nghiệp trung học nó đã bị đóng cửa hoàn toàn.
 
Hiển nhiên là Tông Ngộ biết chuyện về nhà hàng tây Hoàng Phố, tiếp tục nói: “Bây giờ bên đường Trường Xuân ngày càng nhộn nhịp, nếu mở muộn vài năm sẽ tốt hơn. Khiếu thẩm mỹ của ba cậu cũng được đấy chứ. Tôi vẫn còn nhớ lần đó khi đi ngang qua cửa hàng, cái cửa sổ kịch trần được lau chùi bóng loáng, cạnh cửa sổ còn có đồ trang trí nữa, đứng chỗ đấy mà chụp hình thì đẹp phải biết.”
 
Anh đã khơi gợi lại những ký ức trong Lâm Lẫm. Nhớ lúc đó cô thích đến cửa hàng vào mỗi cuối tuần. Vì nhà hàng không đông khách nên cô thường ngồi bên cửa sổ làm bài tập hoặc đọc sách. Khi ánh nắng của buổi chiều chiếu lên mặt cô, ba cô sẽ pha cho cô một tách earl grey latte, giúp toàn thân cô cảm thấy ấm áp. Cũng vào thời điểm đó, cô quyết định sẽ không quay lại vùng Đông Bắc sau khi tốt nghiệp đại học mà sẽ đến một thành phố phát triển hơn để sống cuộc sống trong mơ của một giai cấp tiểu tư sản.
 
Tất nhiên, thực tế là một sự thất bại hoàn toàn.
 
Xe vượt qua trạm thu phí cao tốc thì tiến vào cao tốc Bắc Kinh - Cáp Nhĩ Tân. Tông Ngộ cũng không để ý tới việc cô đột nhiên ngừng trả lời mà tiếp tục hỏi thăm: “Lần này về quê cậu định làm gì? Thi công chức à?”
 
Lâm Lẫm lắc đầu, đó không phải là cuộc sống mà cô mong muốn. Cô vốn không muốn nói chuyện nhiều với Tông Ngộ, nhưng sau đó cô nhớ tới lời Tống Từ nói. Tông Ngộ hiện đang mở một khách sạn, tức là đang kinh doanh và chỉ có một số ít khách sạn cao cấp ở Liễu Thành mà thôi. Trong lĩnh vực kinh doanh làm ăn, khi cô chỉ là kẻ tay ngang, không có chuyên môn gì thì anh lại tinh thông và sành sỏi. Do vậy, Lâm Lẫm mới chịu nói.
 
“Ban đầu tôi có nghĩ qua và dự định mở quán cà phê. Cậu thấy có khả thi không?”
 
“Được đấy, tôi sẽ tìm cửa hàng giúp cậu, đảm bảo là ở vị trí tốt, ba cái vấn đề trang trí tu bổ gì đó cậu không cần bận tâm, chỉ cần đưa ra yêu cầu, tôi nhất định sẽ thực hiện cho cậu…”
 
Ban đầu Lâm Lẫm hỏi anh vấn đề này chỉ để biết tính khả thi của nó, bởi dù sao khung cảnh vắng vẻ của nhà hàng tây năm đó đã khắc sâu vào tâm trí cô, chứ cô tuyệt đối không mở lời cầu Tông Ngộ giúp đỡ.
 
“Tôi cảm thấy sẽ không có khách hàng.”
 
“Về chuyện này thì cậu yên tâm, Liễu Thành thực sự không có quán cà phê nổi tiếng nào, nhưng hiện tại cũng có không ít người trẻ về quê. Khách đến khách sạn của tôi đa số đều là người có máu mặt, nên tôi sẽ giúp cậu cả khâu quảng bá.”
 
Anh đáng tin cậy đến mức khiến người khác cảm thấy yên tâm quá mức, thậm chí Lâm Lẫm còn cảm thấy hoảng sợ. Cô không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng đáp lại một cách miễn cưỡng: “Chuyện còn chưa chắc chắn, chưa có gì mà cứ nói lung tung.”
 
Tiền để mở cửa hàng cô còn chưa có, mà có thể ba mẹ cô không sẵn lòng hỗ trợ cô.
 
Tông Ngộ lén nhìn cô qua gương chiếu hậu, trong lúc nhất thời có chút không chắc chắn, anh thầm nghĩ mình không nói gì sai, nhưng sao cô lại lạnh nhạt như thế. Các bài nhạc rock liên tiếp được bật lên, ngay lúc này một bài hát khó chịu chợt vang lên. Anh khó chịu đến mức tức giận, chợt nhận ra rằng bản thân anh không thể chịu đựng được nữa, Lâm Lẫm chắc chắn đã phải chịu đựng từ nãy giờ, chỉ là cô ngại nên không nói ra.
 
Điện thoại được đặt trên hộp đựng găng tay mà không khóa màn hình. Anh vuốt màn hình, chuyển sang giao diện ứng dụng nghe nhạc rồi đưa cho Lâm Lẫm: “Cậu đổi danh sách bài hát đi, cậu thích là được. Do lúc nãy tôi một mình lái xe tới nên tiện tìm được bài nào ồn ồn thì nghe thôi, chứ tôi cũng không thích nghe.”
 
Đang ở trên đường cao tốc nên Lâm Lẫm không dám đẩy người anh. Cô thuận theo lời anh và xem danh sách bài hát. Lúc này cô chợt chú ý đến điều anh vừa nói rồi hỏi lại với giọng điệu đầy hoài nghi: “Cậu tới một mình? Không phải cậu đưa mẹ cậu…”
 
“Đúng là thế.” Tông Ngộ vội vàng sửa sai: “Tôi đưa mẹ tôi đi, nhưng mẹ tôi ngủ suốt, thế có khác gì tôi đi một mình đâu?”
 
Ánh nắng buổi chiều chói chang, Lâm Lẫm lại mặc nhiều quần áo, làn gió ấm khiến cô buồn ngủ. Nghe anh nói thế, ánh mắt cô chợt sáng lên, nghĩ rằng cô đã đi nhờ xe người ta thì phải tự giác một chút, không được ngủ quên.
 
Tông Ngộ lén nhìn cô, nhìn thấy hành động trừng mắt của cô, anh mím môi nhịn cười nói: “Không sao đâu, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Trời sáng thế này cơ mà, tôi sẽ không ngủ gật đâu.”
 
Lâm Lẫm không trả lời ngay, tay ngưng lướt danh sách bài hát. Cô nghĩ hôm nay trời còn chưa mọc anh đã dậy rồi đi, sau khi hai người gặp nhau cũng chưa để anh nghỉ ngơi mà lập tức lên đường về. Thế nên giọng anh mới khàn đi, thỉnh thoảng lại khụt khịt một chút, chắc hẳn anh rất khó chịu.
 
Đây là lần đầu tiên cô quay đầu sang trái nhìn Tông Ngộ. Tông Ngộ biết cô đang nhìn anh, suýt nữa thốt lên “Nhìn cái gì” Nghĩ rằng cô đang nói chuẩn tiếng phổ thông, anh nhanh chóng phanh lại và khởi động lại, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
 
Lâm Lẫm trầm ngâm hồi lâu mới ép mình mở miệng: “Tông Ngộ, cậu bị cảm lạnh à?”
 
Tông Ngộ có thể khẳng định đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh. Trong suốt ba năm trung học, họ gần như không tương tác với nhau. Năm ngoái, họ chạm mặt nhau ở ven đường trong buổi hội ngộ đêm giao thừa cùng bạn cùng lớp. Cô có vẻ còn không thể phát âm tên của anh mà chỉ ứng phó một cách ngượng ngùng. Ý nghĩa của cái tên “Tông Ngộ” này rất khác.
 
Ngay lúc anh cảm thấy cảm xúc trong tim mình dâng trào, Lâm Lẫm cũng đang chờ đợi câu trả lời của anh. Bài nhạc rock trong xe đột nhiên dừng lại, một tiếng chuông chói tai bất chợt vang lên như thúc giục đang thúc giục. Màn hình hiển thị và màn hình điện thoại di động đã được đồng bộ hóa. Tông Ngộ nhìn màn hình hiển thị, còn Lâm Lẫm nhìn màn hình điện thoại di động của anh, thì ra là lời mời bằng giọng nói từ WeChat đến từ Phùng Nguyệt.
 
Lâm Lẫm có chút ấn tượng về Phùng Nguyệt, cô bạn nữ xinh đẹp học cùng lớp với Tông Ngộ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui