Tàu phá băng

E rằng các bạn học cùng tham gia lễ tuyên thệ thi đại học năm ấy, sẽ không có ai là không nhớ Phùng Nguyệt, và chắc chắn đều có ấn tượng sâu sắc với Tông Ngộ.
 
Lâm Lẫm đã biết đến tên tuổi Tông Ngộ từ lâu. Một ngày trước ngày thi đại học, không biết anh xảy ra chuyện gì, tóm lại chắc là mấy chuyện như đánh nhau gây gổ, đến trễ, trốn học thôi. Hôm đó cô lên tuyên thệ với tư cách học sinh ưu tú, Tông Ngộ cũng coi như lên đứng cùng một sân khấu với cô.
 
Buổi lễ tuyên thệ diễn ra thuận lợi. Sau khi kết thúc, giáo viên chủ nhiệm khoa tiễn các lãnh đạo trường ra về trước, học sinh và giáo viên đều ngồi yên tại chỗ. Thầy chủ nhiệm lạnh lùng phê bình một số hành vi kém văn minh bị phát hiện gần đây, những người bị điểm danh đều là những học sinh hư có tiếng của khoá, Tông Ngộ đương nhiên cũng là đối tượng được nhắc đến nhiều nhất. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng khi nhắc đến Tông Ngộ, thầy chủ nhiệm khoa lại nói lập lờ, không rõ ràng nên mọi người xung quanh đều xì xào bàn tán, đoán chắc chắn là anh yêu sớm bị thầy bắt được. 
 
Với tư cách là đại diện cho học sinh hư, Tông Ngộ cầm theo giấy kiểm điểm lên bục với khuôn mặt tươi cười. Khi xuống bục thầy chủ nhiệm lườm anh một cái sắc lẹm, nhắc anh giữ thái độ đúng mực, rồi lại lườm về phía khán giả bên dưới đang xì xào.
 
Bầu không khí trong khán phòng bỗng trở nên nghiêm túc, Tông Ngộ một mình đọc diễn cảm tờ kiểm điểm nhưng vẫn không nói rõ mình phạm phải lỗi gì lớn. Vậy mà anh lại bị lôi lên bục đọc kiểm điểm trước mặt mọi người.
 
Giấy kiểm điểm viết cực kỳ qua loa, Lâm Lẫm lúc đó nghe mà mơ màng buồn ngủ, thầm cảm thấy lãng phí thời gian, chẳng bằng kết thúc sớm về tự học cho rồi.
 
Đúng lúc này, một màn kịch tính xuất hiện, Tông Ngộ đang nói đến: “Hôm nay ở đây, dưới sự chứng kiến của các thầy cô giáo và các bạn, em xin thú nhận về những sai lầm mình mắc phải. Sau này em sẽ dành nhiều thời gian để tự kiểm điểm, rèn dũa, tiết chế bản thân…”
 
Nói như thể đang thề trong hôn lễ vậy, quả nhiên “cô dâu” cũng nhảy ra ngoài.
 
Bên dưới khán đài bỗng vang lên tiếng nhốn nháo, ngồi ở dãy cuối cùng chính là lớp 12A3 của Tông Ngộ. Bỗng nhiên có một nữ sinh trang điểm rất xinh đẹp ngồi ở giữa đẩy ghế đứng dậy, tức giận bất bình trừng mắt nhìn thầy chủ nhiệm. Lập tức mọi ánh mắt của toàn thể bạn học đổ dồn về phía cô ta.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng thật là một khung cảnh hoành tráng lệ, nam chính trong lời đồn đứng trên bục bị phê bình, còn nữ chính lại dũng cảm thừa nhận tình yêu, đứng lên đấu tranh chống lại cả thế giới. Lúc này mọi người ai ai cũng biết chuyện Tông Ngộ vì yêu sớm với Phùng Nguyệt bị thầy chủ nhiệm bắt được. Các bạn học xung quanh đều kêu lên cảm thán kiểu “vãi chưởng” “má ơi”, hay khen ngợi sự dũng cảm, mạnh mẽ của Phùng Nguyệt…
 
Lúc ấy Tống Từ ngồi bên cạnh kéo cô hóng chuyện, trông mặt như thể đẩy đúng thuyền, vô cùng kích động. Lâm Lẫm lặng lẽ rút cánh tay đang bị cô ấy túm đau ra, chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
 
Trước khi buổi tự học tối hôm đó bắt đầu, Lâm Lẫm đến văn phòng chủ nhiệm lớp nhận bài kiểm tra đã được chấm xong, cũng như giao định kỳ những bài thi sai cho giáo viên xem xét. Rời khỏi văn phòng, cô làm như vô tình nhìn lướt qua văn phòng chủ nhiệm lớp bên cạnh, Tông Ngộ và Phùng Nguyệt vẫn còn đang bị phạt đứng ở đó, tiếng phê bình của giáo viên chủ nhiệm vang đến nỗi nửa dãy hành lang cũng nghe được. 
 
Vào giai đoạn mấu chốt như lúc này, Lâm Lẫm nhanh chóng nhớ lại quá khứ huy hoàng của Tông Ngộ, cô nghĩ hai người họ ít nhất cũng là bạn trai bạn gái trong tin đồn, điện thoại di động của anh bỗng biến thành củ khoai tây nóng hổi. Cô vội vàng nhét điện thoại vào trong lòng Tông Ngộ, đầu ngó nghiêng sang bên phải nhìn ra ngoài cửa sổ, ước gì có thể biến ra nút bịt tai để bịt tai mình lại.
 
Hiển nhiên Tông Ngộ cũng nhớ đến chuyện này, anh lúng túng hắng giọng, ngón tay chạm vào màn hình thản nhiên, không chút chần chừ nghe cuộc gọi của Phùng Nguyệt.
 
Giọng nói nũng nịu của Phùng Nguyệt vang vọng khắp xe, Lâm Lẫm có không muốn nghe cũng không được.
 
“Tông Ngộ, cậu đang làm gì vậy? Đến Bắc Kinh định im hơi lặng tiếng không bảo ai thật à? Ăn với tôi một bữa cơm chẳng lẽ có thể làm cậu trúng độc chết ư?”
 
Tông Ngộ bình tĩnh trả lời: “Tôi đang vội quay về mà. Toàn thức đêm đây, nào có thời gian rảnh rỗi đi ăn với cậu, cậu không tự ăn cơm được à?”
 
“Cậu cũng giỏi thật đấy. Hận tôi đến thế cơ à? Định cả đời này không qua lại với tôi phải không?”
 
Lâm Lẫm nghĩ thầm, hai người này xem ra là đã từng yêu nhau thật. Cô càng cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn nhảy khỏi xe, tiếng thở cũng trở nên khẽ khàng hơn, cứ như thể sợ Phùng Nguyệt nghe thấy tiếng thở của mình.
 
“Sao lại nói thế? Đến Tết cậu về quê tôi đứng ra mời mọi người ăn cơm được không? Đừng lải nhải nữa, đang lái xe đây.”
 
“Lâm Lẫm ở trong xe cậu phải không? Cô ấy ngồi trong xe cậu à?”
 
Lâm Lẫm hận không tìm được một lỗ lẻ dưới đất để chui vào. Sao lại nhắc đến cô làm gì vậy? Đều tại Tống Từ lắm mồm trong nhóm, cô quên khuấy luôn chuyện này.
 
Tông Ngộ lơ đãng nhìn sang cô, thấy cô đã nhét nửa cằm vào trong cổ áo, chỉ để lộ phần sau đầu về phía anh. Cô cũng không sợ mỏi cổ, chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa xe. Anh cảm nhận được sự lúng túng của Lâm Lẫm, khi nói chuyện với Phùng Nguyệt cũng có phần bực mình: “Đúng vậy, điện thoại của tôi kết nối Bluetooth, tiếng hét của cậu vang khắp xe đây. Cậu nói to hơn nữa đi, để tôi hạ kính xe xuống cho cậu quảng cáo trên đường cao tốc nhé?”
 
Đầy dây bên kia rõ ràng là đã im lặng, mãi mới nói tiếp: “Đợi tôi về Đông Bắc rồi tìm cậu tính sổ.”
 
Tông Ngộ ấn vào màn hình hai lần, nhưng vẫn bị Phùng Nguyệt cúp điện thoại trước. Anh liền tiện tay ấn tạm dừng tiếng nhạc, trong xe cuối cùng cũng tĩnh lặng trở lại, chỉ còn tiếng xe chạy trên đường.
 
Lâm Lẫm vẫn còn giả làm đà điểu, đầu không nhúc nhích thay đổi vị trí, không nói năng gì. Tông Ngộ bực bội thở dài, nhịn hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên nhét về phía Lâm Lẫm: “Cậu tiếp tục đi.”
 
Lâm Lẫm quay đầu lại, nhìn thấy giao diện app nhạc trên màn hình thì “ồ” lên một tiếng, chọn bừa một danh sách bài hát nhạc Hoa, đặt điện thoại vào hộp trên tay vịn, không đưa cho anh.
 
Tông Ngộ càng bực mình hơn, cổ họng đau rát, thật ra anh không muốn nói nhiều nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần nói chuyện với cô: “Cậu cứ kệ cô ta, năm đó… Chuyện năm đó cũng không phải như vậy.”
 
Anh cho rằng Lâm Lẫm sẽ tra hỏi, sẵn lòng giải thích cho cô hiểu. Nhưng Lâm Lẫm dường như muốn ngay lập tức vạch rõ giới hạn với anh, thờ ơ đáp: “Không sao.”
 
Anh thầm nghĩ không sao cái quần què, hiểu lầm to rồi. Không phải anh không có miệng nhưng chuyện này giải thích khá phiền phức, phải nói lại từ đầu. Bây giờ trạng thái tinh thần của anh không được khỏe, lại đang lái xe, nhỡ nói sai ở đâu thì toang, hơn nữa anh sợ mình suồng sã với Lâm Lẫm. 
 
Vậy nên anh cũng im lặng một hồi, trong xe tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng nhạc. Trong buổi chiều đầy nắng, bản tình ca tiếng Hoa lại không gây ồn ào, giai điệu du dương có chút mê hoặc, Lâm Lẫm không khỏi nghiêng đầu ngủ gật. Ngay lập tức cô lại mở choàng mắt, nhớ đến trước khi Phùng Nguyệt gọi điện thoại đến, cô ấy đang hỏi anh có phải đang bị cảm hay không.
 
Tông Ngộ cũng nhớ ra, định bụng ra vẻ đáng thương. Anh cố tình khụt khịt mũi, ho khan rồi mới nói: “Hình như tôi bị cảm rồi, trong người có hơi khó chịu. Tính thời gian thì chắc đến giờ ăn tối mới đến trạm dừng chân của Sơn Hải Quan. Lúc ấy ăn tạm ở đó, đến tối nếu cậu thấy đói thì chúng ta có thể dừng lại bất cứ lúc nào, đến đêm mới về đến nhà được.”
 
Lâm Lẫm nghe anh sắp xếp xong, mới biết anh đều rõ ràng mọi chuyện, ngày hôm qua hình như cô đã trách lầm anh, chu đáo nói: “Nếu cậu thấy mệt thì dừng lại nghỉ ngơi nhiều lần cũng không sao, tôi thức đêm cũng khá giỏi. Bây giờ cậu có buồn ngủ không? Không uống thuốc gì à?”
 
“Uống thuốc ở đâu đây? Tôi mà uống thuốc thì dám để cậu ngồi xe tôi chắc? Cảm nhẹ mà thôi, tôi không cần phải uống thuốc. Không sao đâu, cậu mệt thì cứ ngủ, không cần lo lắng cho tôi đâu.”
 
Lâm Lẫm suýt chút nữa tin vào mấy lời nói của anh, đang cảm thấy anh đáng tin thì anh lại đứt gánh. Tông Ngộ đang nghĩ thầm người xui xẻo thì có uống nước cũng nghẹn, hay là Phùng Nguyệt nguyền rủa anh. Anh mơ hồ thấy trên đường có một cục đá, rất rõ ràng, xe trước mặt cũng tránh đi. Nhưng có lẽ do đang ốm nên anh phản ứng chậm, cứ thế cán qua hòn đá.
 
Chiếc xa rõ ràng hơi lung lay, Lâm Lẫm cảnh giác hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”
 
Anh vẫn còn ở đó nói “không sao” “không có chuyện gì đâu”, đến khi hệ thống an toàn của xe phát ra âm thanh báo động, anh mới bình tĩnh đáp: “Chắc là lốp bánh xe trước bên trái bị nổ, vừa rồi có một hòn đá.”
 
Lâm Lẫm bất đắc dĩ: “Cậu thấy rồi mà còn đi qua?”
 
“Nhỏ quá, tôi không để tâm đến nó.”
 
Lâm Lẫm đang lo không biết có về nhà suôn sẻ được hay không, anh còn tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt trông không có vẻ gì là lo lắng cả, hỏi: “Hay là cậu dừng ở làn đường khẩn cấp nhìn xem sao?”
 
Anh cảm nhận được sự nôn nóng trong giọng nói của Lâm Lẫm, vội vàng trấn an cô: “Cậu đừng lo, không phải vấn đề gì lớn. Nó không nổ đùng một phát đâu, tôi lái đến trạm dừng chân phía trước, cậu tiện thể đi vệ sinh hoặc mua chút đồ ăn đi, tôi có lốp dự phòng.”
 
Anh còn có thời gian miêu tả tiếng nổ rất sinh động cho cô nghe. Lâm Lẫm thật sự không nhịn được nữa, nói lời trong lòng ra: “Tôi quên mất, đương nhiên là cậu có lốp xe dự phòng rồi.”
 
Tông Ngộ nghe câu này sao cứ giống như đang chửi anh thế nhỉ? Anh gượng cười hai tiếng để bớt xấu hổ: “Làm cậu sợ rồi. Thật sự không sao đâu, đổi lốp xe nhanh lắm.”
 
Vừa đến trạm dừng chân là anh dừng xe lại ngay, sau khi xuống xe anh cởi chiếc áo khoác vướng víu ra, cúi xuống kiểm tra săm lốp. Lâm Lẫm cũng xuống theo, thấy anh mặc mỗi chiếc áo len trắng muốt phát sáng kia thì không khỏi thấy lạnh, theo bản năng cô hỏi: “Cậu không lạnh à?”
 
Chóp mũi Tông Ngộ ửng đỏ lên nhưng vẫn muốn mạnh miệng: “Vẫn ổn, trục bánh xe không sao. Tôi lấy lốp xe dự phòng ra thay, cậu cứ ngồi chơi hút điếu thuốc là xong rồi.”
 
Anh chỉ muốn để cô tìm chuyện gì đó làm để giết thời gian, buột miệng nói ra mới cảm thấy không ổn. Nhỡ đâu người ta không hút thuốc lá thì sao?
 
Quả nhiên Lâm Lẫm hỏi lại: “Cậu hút thuốc à?”
 
Tông Ngộ bị cô nhẹ nhàng hỏi lại, vậy mà lại cảm thấy hơi đổ mồ hôi hột. Anh tiện tay định vén tay áo lên, vừa mới chạm vào cánh tay trái lại khựng lại, đổi sang vén tay áo bên phải lên: “Thỉnh thoảng thôi, không thường xuyên.”
 
Đúng là nói dối hết hết chuyện này đến chuyện khác. Năm lớp mười hai rõ ràng cô bắt gặp anh hút thuốc ở cổng trường. Vì thế cô nói: “Tôi không có thuốc lá.”
 
Tông Ngộ cực kỳ hào phóng, ngay lập tức móc hộp thuốc lá trong túi và bật lửa ra đưa cho cô. Lâm Lẫm nhận lấy, anh quay người đi định ra cốp xe lấy lốp xe dự phòng. Lâm Lẫm nhìn chằm chằm vào áo len trắng muốt của anh, rồi lại cúi xuống nhìn đồ mình mặc, cô lên tiếng gọi anh lại: “Cậu đợi chút.”
 
Tông Ngộ vừa quay đầu liền thấy cô kéo áo khoác của mình cái xoạch, tiện tay mở cửa hàng ghế sau, ra lệnh nói: “Cậu lên xe trước đã.”
 
Yết hầu của Tông Ngộ khẽ động đậy, anh nuốt một ngụm nước bọt. Anh nào dám lên xe, cửa xe chẳng khác gì động Bàn Tơ, khàn giọng hỏi: “Cậu định làm gì?”
 
Anh tự nhủ anh là người đứng đắn, Lâm Lẫm có rủ rê anh cũng không chịu, huống hồ bây giờ còn đang ở ven đường nữa.
 
Lâm Lẫm không biết trong đầu anh toàn là chuyện bẩn thỉu, thấy anh lạnh đến nỗi mũi và tai đều đỏ bừng nhưng mặt lại như bị cô trêu đùa vậy. Cô bất đắc dĩ nói: “Cậu mặc áo khoác của tôi vào trước đã, tôi cởi ra cho cậu.”
 
Tông Ngộ đang vươn tay định giúp cô cởi, nghe vậy thì rụt tay lại, “Ồ” lên một tiếng: “Không cần đâu, cậu cẩn thận kẻo lạnh.”
 
“Bên trong tôi có mặc áo lót lông vũ, trong túi cũng có một chiếc áo khoác dày nhưng cậu không mặc được.” Chiếc áo cô đang mặc trên người cô mua to hơn hai số, lại còn là kiểu nam nữ đều mặc được, cô mặc rất rộng rãi.
 
Sao Tông Ngộ lại không muốn mặc quần áo của cô chứ? Tuy ý nghĩ là dường như có hơi tục tĩu nhưng anh lại không chối từ. Anh nhảy lên xe, hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau, ở giữa được ngăn cách bởi ngôi nhà trên cây ghép lego bằng kính.
 
Lâm Lẫm cởi áo ra đưa cho anh, anh nhanh chóng mặc vào, chiếc áo khá vừa người. Lâm Lẫm lại nhặt chiếc khăn quàng cổ của mình lên, lại buộc vào cổ cho đỡ lạnh: “Thật ra tôi có câu này muốn nói.”
 
“Sao vậy? Nói đi.” Tông Ngộ ra vẻ sẵn sàng lắng nghe, không vội xuống xe.
 
“Nhiệt độ điều hoà trong xe cậu rất cao, cậu không nhận ra à?”
 
Tông Ngộ còn tưởng cô thấy nóng: “Sao cậu không nói sớm? Tự chỉnh, tôi tiện tay bật, không để ý.”
 
“Không phải.” Lâm Lẫm nhìn về phía anh, cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào anh: “Ý của tôi là, Tông Ngộ, khả năng cậu sốt rồi.”
 
Tông Ngộ sửng sốt, không kịp phản ứng lại, hay nói đúng hơn anh không tin nổi, nhìn Lâm Lâm đang xoa tay. Giống như cô bác sĩ xinh đẹp anh gặp ở bệnh viện khi còn nhỏ, cô từ từ đặt tay lên trán anh, không hề có ý gì khác. 
 
Một giây trước khi chạm vào cô còn vạch rõ ranh giới, giải thích một câu: “Để tôi xem thử cậu có nóng hay không.”
 
Thử đi, cứ thoải mái thử, thoải mái sờ, Tông Ngộ gần như nhiệt tình đưa đầu đến trước mặt cô. Cuối cùng bàn tay mảnh khảnh ấy cũng đặt lên, cô lại dùng một bàn tay khác sờ lên trán mình, với ánh mắt đầy bối rối cô dịu dàng kết luận: “Đúng là rất nóng.”
 
Tông Ngộ bật cười, Lâm Lâm vội vàng thu tay lại, ngả người về phía sau, trong lúc vô tình tạo khoảng cách với anh. Cô khó hiểu hỏi anh: “Cậu cười cái gì?”
 
Anh tỏ ra bất cần không quan tâm, chỉ vào chiếc áo lót lông vũ màu xám cô đang mặc: “Xin lỗi nhé, nhìn cậu thế này tôi lại nhớ đến bà ngoại. Bà tôi có một chiếc áo rất giống với của cậu.”
 
“…” Lâm Lẫm câm nín không nói lên lời. Trong giây phút ấy cô thật sự rất muốn đánh cho anh một trận. Đẹp trai thế này mà sao lại có cái mồm gợi đòn thế nhỉ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui