Tàu phá băng

Đối với Tông Ngộ mà nói thì trêu chọc cô còn hiệu quả hơn cả uống thuốc. Sau khi nói xong câu gợi đòn đó, anh phóng khoáng nhảy xuống xe trong sự câm nín của Lâm Lẫm. Anh vén tay áo lên đổi lốp xe, Lâm Lẫm cũng xuống xe đứng bên cạnh xem, phía sau cách đó không xa có một chiếc thùng rác. Anh đúng là chu đáo, chọn sẵn chỗ ngồi hút thuốc luôn.
 
Suốt quãng đường đi trong xe ấm đến nỗi Lâm Lẫm ngủ gật, cô lấy một điếu ra hút. Tông Ngộ nghe thấy tiếng bật lửa thì quay đầu lại, thấy cô đang dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp điếu thuốc, thong thả rít vào một hơi, sau đó bị sặc đến nỗi ho khù khụ… Động tác ấy càng giống với bà ngoại anh khi hút thuốc.
 
Anh mím môi nhịn cười, thao tác tay lại rất nhanh nhẹn. Lâm Lẫm thấy điếu thuốc quá mạnh nên cầm trong tay không hút tiếp nữa, lại ngại vứt đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tông Ngộ bớt thời gian nói chuyện tào lao với cô: “Cậu không hút thuốc à?”
 
“Gần như không, đôi khi tăng ca tôi sẽ hút ké đồng nghiệp. Họ cũng không hút liều mạnh như cậu.”
 
Tông Ngộ nhanh chóng dỡ săm lốp ra, bàn tay bị bẩn hết cả, quay lại cẩn thận đưa tay ra. Lâm Lẫm sợ điếu thuốc làm anh bỏng nên không dám động đậy, anh dứt khoát ném điếu thuốc vào thùng rác, giọng điệu thờ ơ: “Vậy vứt đi thôi, cậu còn cầm làm gì?”
 
“Lãng phí thế.” Lâm Lẫm nói thầm một câu.
 
“Cái này thì có gì đâu mà phí.”
 
Lâm Lẫm đút tay vào túi, tuy cô dốt đặc cán mai về việc đổi lốp xe nhưng cô có thể nhận ra anh rất thành thạo, dường như phất tay thôi là xong, cô thuận miệng nói tiếp: “Cậu gần giỏi bằng thợ sửa xe rồi đấy.”
 
Tông Ngộ “chậc” một tiếng, không quay đầu lại nhưng có thể nghe thấy sự chọc ghẹo trong giọng nói của anh: “Khen tôi hay là kháy tôi đấy?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đương nhiên là khen cậu rồi.” Lâm Lẫm nghiêm túc nói: “Tôi cứ tưởng hôm nay chắc chắn không về được rồi cơ.”
 
“Không tin tưởng tôi đến thế à?”
 
Câu này khiến Lâm Lẫm không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ đành im lặng chờ anh đổi xong săm lốp, rồi lại cất dụng cụ đi. Hai bàn tay của anh đều bị bẩn, anh lấy một chiếc khăn lông sạch trong cốp xe ra nhưng lại không lau tay mà phủi nhẹ chiếc áo khoác của Lâm Lẫm. 
 
Lâm Lẫm vội vàng giải thích: “Không sao đâu, cái áo này tôi mặc hai năm rồi, mấy hôm nay dọn đồ tôi toàn mặc nó, đã bẩn từ trước rồi.”
 
Tông Ngộ lên tiếng, nói tiếp: “Vậy cậu đi vệ sinh đi, tôi đi rửa tay, sau đó đến siêu thị mua ít đồ nhé?”
 
Lâm Lẫm gật đầu, anh lại nhờ cô lên xe lấy chìa khoá xe: “Ở trong túi áo tôi ấy, cậu cứ lấy đi.”
 
Lâm Lẫm mở cửa xe ra cầm áo khoác anh lên, có hơi dài, khi lục túi cô mới ngửi thấy mùi nước hoa trên áo. Cô lập tức thấy buồn cười, không ngờ Tông Ngộ lại tinh tế thế, suốt quảng đường lai không ngửi thấy mùi.

 
Khi sờ thấy chìa khoá xe, bỗng nhiên Lâm Lẫm lại sửng sốt. Nhưng nghĩ đến Tông Ngộ vẫn còn đang chờ bên ngoài cô nhanh chóng đóng cửa xe lại, ấn nút khoá xe, rồi quay lại nhìn về phía Tông Ngộ. Cô muốn xác nhận với anh là xe đã khoá kỹ, ánh mắt nhìn anh có chút dò xét. Tông Ngộ cúi đầu nhìn cô, lại cảm thấy dáng vẻ của cô rất đáng yêu, tuy cô mặc áo giống như bà cụ nhưng dáng vẻ lại như một bạn nhỏ chờ được anh khen ngợi. Ngay lập tức, tim anh mềm nhũn.
 
“Thông minh quá đi, không cần người dạy cũng biết khoá lại.” Tông Ngộ khen ngợi, bàn tay luôn nắm lại, dùng cổ tay hơi hơi chạm vào sau vai cô. Đây là một động tác rất lịch sự, ý bảo cô đi về phía nhà vệ sinh.
 
Lâm Lẫm rất muốn nói lại nguyên văn câu anh vừa nói lúc nãy: Khen cô hay là nói kháy cô vậy? Chìa khoá xe chỉ có mấy cái nút, làm gì có ai không hiểu cái nút hình ổ khoá đâu. 
 
Anh đang mặc áo khoác của cô, cô biết rất rõ túi áo ở đâu. Trước khi nhét chìa khoá vào túi cô lắc nó hai lần, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nhất nói: “Con thú bông gấu trúc này của cậu xinh phết đấy, bạn gái tặng à?”
 
Móc khoá của anh có treo một con gấu bông hình gấu trúc, Lâm Lẫm chưa thấy nó trước đây nhưng vừa nhìn đã biết là hàng thiết kế riêng, cảm giác khi sờ vào cũng rất thích. 
 
Cô có trực giác rằng nó không giống với đồ đàn ông sẽ mua riêng, đây cũng coi như nhắc nhở cô. Nghĩ thầm nếu anh đã có bạn gái thì cô tuy không thể kiên cường lập tức lấy đồ rồi bỏ trốn, nhưng áo khoác anh đang mặc trên người phải cởi ra ngay. Dù anh có sốt đến chết thì cô cũng không tham gia vũng nước đục này.
 
Lịch sử tình trường của Tông Ngộ, cô thật sự không dám đi nghiên cứu tìm hiểu kỹ.
 
“Cậu nghĩ gì vậy?” Tông Ngộ cười nhạo, gập ngón tay lại vô cùng tự nhiên gõ một cái lên đầu cô: “Khách sạn tặng, tôi cầm bừa một cái, cậu thích thì cho cậu. Hay là tôi lấy một cái mới cho cậu nhé?”
 
Lần này đến lượt Lâm Lẫm xấu hổ, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô gượng cười nhét chìa khoá vào túi, quay đầu cắm đầu cắm cổ đi thẳng về phía trước, hận không thể ngay lập tức chui vào nhà vệ sinh rồi khoá cửa lại.
 
Tông Ngộ rảo bước thật nhanh, không tiện dùng tay chạm vào cô nên giơ tay ra chắn trước mặt cô: “Cậu chạy cái gì? Đợi chút đã.”
 
“Tôi, tôi đi vệ sinh mà.” Lâm Lẫm tự thấy bản thân rất có lý.
 
“Cậu kéo khoá cho tôi đã chứ, mất chìa khoá xe thì phải làm sao bây giờ? Hai ta đi bộ về à?” 
 
“Sao cậu không nói sớm?” Lâm Lẫm nhanh chóng kéo khoá lên, tức giận hỏi anh: “Được rồi chứ?”
 
“Được rồi.”
 
Cô liếc thấy nụ cười gợi đòn của anh, Lâm Lẫm nhỏ giọng nói thầm một câu: “Làm gì dễ mất thế được.”
 
Gần đến cửa nhà vệ sinh thì Tông Ngộ ghé vào tai cô nói, giọng điệu vừa trịnh trọng lại mang theo sự trêu chọc rõ ràng: “Lâm Lẫm, tôi cảm thấy có lẽ cậu chưa hiểu tôi cho lắm…”
 
Lâm Lẫm ngay lập tức bước nhanh hai bước, chia đôi con đường với anh ở chỗ bồn rửa tay: “Tôi buồn lắm rồi, cậu mau rửa tay đi.”

 
Cô cố tình ngồi trong nhà vệ sinh nữ một lát mới chậm chạp bước ra, rồi lại chậm chạp rửa tay. Tay của Tông Ngộ vẫn còn ướt, đứng ở bên cạnh ôm cây đợi thỏ.
 
Rửa tay xong cô cũng không có mặt mũi ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Tông Ngộ, lại vô tình để ý đến cánh tay của anh. Vừa rồi khi đổi lốp xe cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, lúc ấy Tông Ngộ vén tay áo bên phải lên nhưng bên tay trái từ đầu đến cuối lại để nguyên. Thỉnh thoảng vô tình để lộ ra cổ tay cô cũng không nhìn thấy rõ. Lúc này, vì rửa tay nên anh vén hết tay áo lên, chưa kịp thả xuống, cô liền nhìn thấy màu sắc bất thường trên cánh tay trái của anh, trông có vẻ như là hình xăm, diện tích không hề nhỏ.
 
Tông Ngộ nhận ra sự chú ý của cô, tay còn chưa khô đã buông tay áo xuống, bảo cô cùng đi siêu thị bên cạnh: “Đi thôi.”
 
Lâm Lẫm không lắm miệng, im lặng bước đi, bước nhanh hơn anh nửa bước chân.
 
Anh chậm rãi theo đằng sau nhưng miệng lại không chịu để yên, lại tiếp tục cất tiếng nói: “Tôi năm nay hai mươi sáu tuổi, cả tuổi mụ cũng thế. Thuộc chòm sao Bò Cạp, sinh ngày 11 tháng 11, nhóm máu B…”
 
Lâm Lẫm sắp nổ não, siêu thị khá đông người, giọng của anh không to cũng không nhỏ, người đi ngang qua nghe thấy đều không kìm nổi liếc nhìn hai người, hiển nhiên là cảm thấy kỳ lạ. Cô thầm mắng anh trong lòng hàng ngàn câu, kết luận rằng anh bị điên rồi hung hăng dùng ánh mắt xẻo anh: “Cậu đừng nói nữa được không?”
 
“Tôi nói rõ tình cảnh của tôi cho cậu biết, để cậu đỡ phải lo lắng.” Anh lập tức nói tiếp: “Hiện tại đang độc thân, độc thân được hai năm. Gia cảnh trong sạch, không có nợ nần bên ngoài, có nhà có xe. À, cao…”
 
Lâm Lẫm thật sự không chịu nổi nữa, kiễng chân lên bịt miệng anh lại: “Cậu câm miệng đi. Đừng nói nữa, tôi không muốn biết.”
 
Tông Ngộ cười như thể gian kế đã thành công, hơi thở nóng ấm của anh phả vào bàn tay khiến Lâm Lẫm vội vàng rụt tay lại. Nhưng lại sợ anh tiếp tục nói liên thiên nên vươn tay định chuẩn bị bịt mồm anh bất cứ lúc nào.
 
May mà Tông Ngộ không nói gì thêm nữa, anh hỏi cô: “Cậu không muốn biết thật à?”
 
“Không muốn, cậu ngậm miệng lại đi.”
 
Nói rồi cô vội vàng đẩy cửa bước vào siêu thị, Tông Ngộ như bám đuôi cũng chen bước vào, cực kỳ gợi đòn nói tiếp: “Vậy chúng ta lên xe lại nói tiếp.”
 
Trong khoảnh khắc ấy cô thật sự rất muốn bỏ trốn.
 
Tông Ngộ không muốn mua gì, cầm hai chai nước khoáng theo sau cô. Còn Lâm Lẫm lại gần như đi dạo hết một vòng siêu thị, Tông Ngộ hỏi cô: “Cậu muốn tìm gì vậy? Để tôi đi hỏi.”
 
Thật ra Lâm Lẫm đang tìm thuốc, tuy cô không ôm hy vọng siêu thị có bán thuốc. Trước khi đến trạm dừng chân cô đã tìm trên điện thoại, trạm dừng chân này không có tiệm thuốc, nếu siêu thị cũng không có thì không mua thuốc được.
 
Cô không nói điều này cho Tông Ngộ biết, hung tợn đáp: “Tôi tìm keo 502 để dính cái miệng cậu lại.”
 

Tông Ngộ cười đầy kiêu ngạo sau lưng cô.
 
Cô tiện tay nhặt mấy món đồ ăn vặt và sandwich, không phải do cô thèm ăn mà chỉ để dự phòng. Trong khi cô đang chọn đồ ăn vặt, Tông Ngộ chú ý đến bánh quy trên kệ hàng, bỗng anh gọi Lâm Lẫm: “Cậu xem cái này đi.”
 
Lâm Lẫm vừa quay lại liền thấy anh đang chỉ vào một hãng bánh quy gấu nhỏ có món tặng phẩm là đồ chơi Ultraman. Cô chưa kịp phản ứng lại xem Tông Ngộ đang có ý gì, thật thà hỏi anh: “Cậu thích Ultraman à?”
 
“Đâu có.” Tông Ngộ thấy cô không hiểu ý mình thì cũng không giải thích nhưng anh vẫn cầm một hộp bánh quy.
 
Lâm Lẫm lại cầm hai lon cà phê, Tông Ngộ trực tiếp cầm điện thoại di động ra trả tiền. Chỉ có mấy chục tệ cô cũng không khách sáo với anh. Nghĩ thầm đã đi nhờ xe anh về thì không tránh khỏi việc mời anh một bữa, cô định mời anh ăn nơi sang nhất Liễu Thành, tuyệt đối không keo kiệt, mấy chục tệ này thì không cần phải làm kiêu.
 
Khi cả hai rời khỏi siêu thị, đúng lúc mặt trời đang lặn. Hai người cũng không vội lên xe, Tông Ngộ để túi đồ ăn ở hàng ghế sau, giọng điệu hơi chần chừ, như thể làm chuyện gì còn phải đợi cô phê duyệt: “Chuyện là, tôi đi hút điếu thuốc nhé?”
 
Rồi lại như giấu đầu hở đuôi tự bồi thêm một câu: “Không phải tôi nghiện thuốc lá đâu. Tôi sợ lát nữa lái xe ngủ gật, hút điếu cho tỉnh táo.”
 
Lâm Lẫm nghĩ bụng, hút thì cứ hút đâu có liên quan đến cô, nhẹ nhàng nói: “Cậu đi đi, mở cốp xe ra để tôi tìm đồ.”
 
Tông Ngộ làm theo, sau đó đi ra xa mới châm thuốc. Anh đúng là không phải lên cơn nghiện thuốc lá. Vừa bị cảm vừa phát sốt, cổ họng sắp bốc khói luôn, anh nào có tâm tình đi hút thuốc. Chẳng qua là sợ buồn ngủ, hút điếu thuốc cầm cự thôi.
 
Lâm Lẫm mở vali trong cốp xe ra, thời gian cô tìm đồ bằng thời gian hút nửa điếu thuốc. Không biết cô tìm thấy gì rồi nhét vào túi áo, Tông Ngộ lịch sự không hỏi nhiều.
 
Cô đóng cốp xe lại, lấy thêm một lon cà phê dựa vào xe uống, tiện thể ngửa đầu lên ngắm ánh chiều tà. Nói thật, trông khá xinh đẹp. 
 
Cảnh tượng ấy cũng rất lãng mạn, nhưng phải bỏ qua cái miệng của Tông Ngộ bên cạnh. Khi anh câm miệng trông rất đẹp mắt, mặc chiếc áo khoác của cô rất vừa người, trông không hề đáng yêu ngây thơ, mà là xấu xa, mang theo sự xâm lược.
 
Hết một điếu thuốc anh lại châm thêm điếu nữa, dường như muốn kéo dài thêm quãng thời gian yên lặng bên nhau này. Nhìn chăm chú vào sườn mặt của cô, anh không kìm nổi lên tiếng với giọng điệu nghiêm túc hiếm có: “Cậu đã từng xem một bộ phim điện ảnh của Hàn Quốc chưa? Bộ phim do Thang Duy đóng ấy, hình như tên là [Thu muộn]*.”
 
*Thu muộn (Late Autumn) kể về một câu chuyện tình kỳ lạ giữa hai nhân vật của Thang Duy và Hyun Bin, hai con người nói hai ngôn ngữ khác nhau nhưng vẫn có thể hiểu nhau mà không cần nhiều lần trò chuyện.
 
Cô nhìn ráng màu trên không trung, bên tai vang lên giọng nói từ tính của anh, thái độ của cô bất giác dịu đi: “Tôi xem rồi, sao vậy?”
 
“Tôi cảm thấy cậu cực kỳ giống cô ấy trong bộ phim điện ảnh đó.”
 
Lâm Lẫm lại không nghe ra đây là lời khen, cô liếc nhìn anh: “Cậu đã xem bộ phim này thật rồi đấy à? Cô ấy mặc áo gió, không phải áo của bà ngoại cậu.”
 
Tông Ngộ lại cười nhăn nhở: “Tôi xem rồi nhưng không xem hết, xem giữa chừng thì ngủ. Không phải cô ấy cũng đeo một chiếc khăn quàng cổ rất to à? Tóc cũng buộc giống cậu, lộn xộn nhưng lại đẹp, ý tôi là cậu đẹp như cô ấy vậy. Không, cậu còn đẹp hơn cả cô ấy nữa.”
 
Lâm Lẫm thật sự không muốn đáp lại anh một chút nào cả. Thấy anh hút thuốc gần xong, cô móc từ trong túi thứ mà mình mới lấy từ trong vali ra, không cho anh cơ hội nói gì thêm nhét vào trong tay anh: “Uống một viên, hạ sốt, đoạn đường còn lại để tôi lái.”
 
Hiển nhiên cô đã đơn phương đưa ra quyết định. Tông Ngộ im lặng nhận lấy viên thuốc, ngẩn ngơ nhìn cô, thầm nghĩ: Thật là bá đạo, mình rất thích.
 

Lâm Lẫm còn tưởng anh nghi ngờ mình, nói: “Tôi có bằng lái rồi, ở trong túi du lịch kia. Từ bước một đến bước bốn* đều là thi một lần là qua. Chẳng qua từ khi tôi lấy bằng đến giờ hầu như không lái xe, cũng chưa từng lái xe SUV lớn như của cậu, vậy nên cậu vẫn không được ngủ, phải giúp tôi trông trừng.”
 
*Thi bằng lái xe ở Trung Quốc gồm bốn bước: đó là lý thuyết, sa hình, đường trường và cuối cùng vẫn là lý thuyết nhưng thi về văn minh trong giao thông.
 
“Được thôi.” Tông Ngộ thoải mái đồng ý, chỉ vào ghế lái hỏi: “Vậy chúng ta xuất phát luôn nhé?”
 
Lâm Lẫm nói: “Cậu uống thuốc hạ sốt trước đi.”
 
Cô ngồi vào ghế lái, trước tiên điều chỉnh lại chỗ ngồi, sau đó Tông Ngộ lại để cho cô làm quen lại các thao tác một lần nữa. Nhưng dù sao cô cũng đã lâu không lái xe, sau khi ngồi vào ghế mới cảm thấy sợ. Tông Ngộ nhận ra cô đang căng thẳng liền an ủi cô.
 
“Cậu đừng sợ, thật ra lái xe trên đường cao tốc dễ lắm. Cậu hoàn toàn không cần sợ đâm vào ai, ai nấy đều chạy nhanh hơn cả lừa, toàn tránh cậu thôi.”
 
Anh nói câu này khiến Lâm Lẫm lạnh lùng nhìn anh: “Lừa thì nhanh lắm đấy?”
 
Tông Ngộ cũng không biết phải an ủi con gái thế nào, khựng lại hai giây, sau đó anh quay lại hàng ghế sau lấy túi đồ ăn ôm vào lòng. Lâm Lẫm tưởng anh muốn lấy nước để uống thuốc nên không vội khởi động xe. 
 
Nhưng anh lại lấy hoá đơn trong túi ra trước, Lâm Lẫm lại tưởng, chẳng lẽ anh muốn để cô trả hay là 50/50 đấy chứ?
 
Anh ấn ngón tay vào tờ hoá đơn rồi đưa đến trước mặt cho cô xem. Lâm Lẫm cúi đầu thì thấy vẫn là hộp bánh quy gấu đó, không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì.
 
Tông Ngộ chỉ vào đó hai lần, chỉ vào cột giá cả: “Cậu nhìn con số này đi.”
 
Bánh quy gấu (Tặng kèm đồ chơi Ultraman) x1. Đơn giá: 18,7 tệ.
 
Lâm Lẫm đọc một lượt vẫn không hiểu có gì đặc biệt, khó hiểu nhìn về phía anh.
 
Anh nói ra đáp án: “Đây là chiều cao của tôi.”
 
“...” Lâm Lẫm đang tự hỏi xem đánh cho anh một trận có khả thi không, mọi căng thẳng ngay lập tức biến mất: “Cậu cao 18,7 centimet á?”
 
“Tôi cao 1m87, nói chuẩn hơn là 1m87,5. Tôi đo khi không đeo giày.”
 
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu có thể câm mồm được rồi. Uống thuốc đi.”
 
“Mở mồm uống được không?”
 
Lâm Lẫm có vô tri đến mấy cũng nhận ra anh đang cố ý chọc cho cô vui. Cô không nhịn được nữa, quả quyết cho anh một đấm, anh nghiêng người sang bên kia cười nhăn nhở. Hiển nhiên, anh đang rất thích thú.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận