Sau khi lái xe trên đường cao tốc một lần nữa, Tông Ngộ đã uống thuốc hạ sốt. Anh vốn định ra vẻ nũng nịu để thoải mái nghỉ ngơi một hồi nhưng nhìn chiếc xe vẫn luôn không tăng tốc anh lại thấy hơi ấm ức thay chiếc xe của mình. Thầm nghĩ, cả thế giới làm gì có mấy chiếc Land Rover phải chịu ấm ức thế này đâu?
Lâm Lẫm nghiêm túc nhìn về phía trước quan sát tình hình giao thông, trông cực kỳ giống với lúc nghiêm túc học bài trên lớp tự học ở thời cấp ba, hoặc là khi đang giải đề trên bục giảng. Dáng vẻ hoàn toàn trùng khớp với dáng vẻ trong trí nhớ của Tông Ngộ. Anh không kìm nổi lên tiếng cắt ngang: “Cậu có biết vì sao đường cao tốc lại gọi là đường cao tốc không?”
Lâm Lẫm biết anh đang chê cô lái quá chậm nên lấy lý luận ra để phản bác: “Tốc độ giới hạn trên đường cao tốc bình thường là từ 60 đến 120 km/giờ, vận tốc hiện tại của tôi vừa đúng hơn 60, đúng luật giao thông.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tông Ngộ ngay lập tức hết cách, anh chỉ cảm thấy Sơn Hải quan rõ ràng đang gần ngay trước mặt nhưng có lẽ cả đời này anh cũng không qua được.
Từ trạm dừng của Bắc Đới Hà đến trạm dừng chân của Sơn Hải quan, với tốc độ của Tông Ngộ chỉ mất chưa đầy nửa tiếng nhưng Lâm Lẫm lại lái xe mất cả tiếng đồng hồ.
Vừa nãy lúc thay lốp trời đã sắp tối nên ăn cơm hơi sớm, nghĩ bụng đến trạm dừng chân Sơn Hải quan thì vừa đẹp, cũng coi như là gần về đến nhà. Thấy mãi chưa đến Sơn Hải quan, Tông Ngộ đói quá đành lấy hộp bánh quy gấu ra ăn.
Nhờ viên thuốc hạ sốt kia mà một tiếng này anh ít nói hơn hẳn, mệt mỏi nằm im một chỗ, có đói cũng chỉ lặng im lấy bánh ra nhét vào miệng. Tai của Lâm Lẫm được nghỉ ngơi một chút, cô vẫn lái xe rất vững, chỉ là có hơi căng thẳng thôi.
Khi nhìn thấy biển báo trạm dừng chân Sơn Hải Quan từ xa, Tông Ngộ suýt thì nước mắt lưng tròng, anh lên tiếng nhắc nhở cô: “Đến đằng trước là chúng ta rời khỏi đường cao tốc.”
Lâm Lẫm liếc nhìn màn hình hướng dẫn, nói tiếp: “Được rồi, vậy để tôi giảm tốc độ đi qua đó.”
Đầu Tông Ngộ ong lên, bất đắc dĩ nói: “Má ơi, má không cần phải giảm tốc độ đâu. Tốc độ của cậu bây giờ an toàn lắm rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lẫm không thèm để tâm đến anh, lái xe bon bon đến trạm dừng chân. Đậu xe ở trạm, điện thoại di động trong túi cô bỗng vang lên nhưng cô lại chẳng thèm đoái hoài. Tông Ngộ tưởng cô không nghe thấy, nhắc cô một câu: “Cậu có điện thoại kìa.”
“Tôi nghe thấy rồi. Trong lúc lái xe không được nghe điện thoại, cậu thi bằng lái xe kiểu gì đấy?”
“Đến trạm dừng chân rồi còn không bỏ thời gian được à?”
“Đã dừng xe rồi còn để ý thời gian làm gì?”
Tông Ngộ thật sự không cãi nổi cô, xe dừng lại là anh nhảy xuống ngay, sau đó gõ nốt câu mà mình vừa tra dở lúc nãy. Anh tra là: Uống thuốc hạ sốt xong, sau bao lâu thì được lái xe?
Những câu trả lời anh tìm thấy cũng không đáng tin, từ nửa tiếng đến hai mươi tư giờ đều có. Đầu anh thật sự đang choáng váng nên không dám lấy chuyện này ra đùa, anh cam chịu cất điện thoại đi. Lâm Lẫm đã khoá xe, cũng đang xem điện thoại, chắc là cuộc gọi vừa nãy.
Cuộc gọi đó là của Tống từ, suốt quãng đường ba bốn tiếng rời khỏi Bắc Kinh, cô ấy đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn WeChat nhưng Lâm Lẫm một mực không trả lời. Thấy cô không trả lời, cô ấy liền trực tiếp gọi điện thoại. Lâm Lẫm ấn nút nghe gọi cô ấy cũng nghe cực kỳ nhanh, hưng phần nói: “Cậu sao thế?! Tớ cứ tưởng cậu bị cậu ta bắt cóc rồi cơ. Mãi chẳng thấy hồi âm tin nhắn của tớ.”
Dưới góc nhìn của Tống Từ thì cuộc gặp mặt của hai người có hơi mờ ám, sau khi ăn trưa xong thấy cô ấy thấy tin nhắn của Lâm Lẫm gửi đến, bốn tin nhắn voice dài sau mươi giây đều là tin cô phàn nàn về Tông Ngộ. Dùng từ phàn nàn là quá lịch sự, phải nói là mắng chửi mới đúng. Gì mà Tông Ngộ cho cô leo cây, để cô tự mua vé máy bay đi về một mình, đang chửi hăng thì bỗng nhiên lại im bặt, bị một giọng nam mơ hồ gọi “Lâm Lẫm” cắt ngang. Ngoài Tông Ngộ ra thì còn ai vào đây nữa.
Lâm Lẫm vội vàng giảm âm lượng tai nghe, liếc nhìn Tông Ngộ một cái rồi nhỏ giọng trả lời Tống Từ: “Tớ thì xảy ra chuyện gì được? Vẫn đang ở trên đường cao tốc, tớ phải đối phó cậu ta chứ. Cậu không biết cậu ta khó chơi đến thế nào đâu…”
“Hai người lái xe hay là đánh nhau vậy? Lại còn phải đối phó nữa.”
“Nửa nọ nửa kia đi, đợi tớ về nói rõ cho cậu nghe. Dù sao thì chuyến đi này thật sự làm tớ hao tổn dương khí quá nhiều…”
Tống Từ cười hì hì, hiểu cô đang không tiện nói nhiều hơn, nghiêm túc nói: “Vậy khoảng mấy giờ cậu về đến nhà? Để tớ nói một tiếng cho chú với dì biết.”
“Chắc khoảng nửa đêm mười hai giờ gì đó, tớ lái chậm, đợi lát nữa ăn cơm tớ sẽ nói cho ba mẹ.”
Tống Từ tự nhiên sẽ thắc mắc: “Sao cậu lại lái xe?”
Lâm Lẫm nhìn Tông Ngộ đang nhàm chán đi dạo bên cạnh xe, anh cũng thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tông Ngộ hơi nhướng mày, hiển nhiên đang giục cô đi ăn cơm. Lâm Lẫm thấy cái vẻ gợi đòn của anh thì nói to hơn, nhìn như đang trả lời Tống Từ nhưng cũng là đang nói mỉa Tông Ngộ: “Cậu ta vừa cảm vừa sốt, không lái được, tớ đành phải lái thôi.”
Đôi mắt của Tông Ngộ trợn trừng lên, vừa kịp thốt lên hai chữ “không phải” Lâm Lẫm đã nhanh chóng cúp điện thoại: “Thế nhé, tớ cúp máy trước đây.”
Tông Ngộ rảo bước về phía cô, Lâm Lẫm vội vàng bỏ chạy. Trạm dừng chân Sơn Hải quan không lớn lắm, hơi cũ kĩ và bẩn thỉu, được cái nhìn là hiểu ngay. Ở chính giữa có một tấm biển ghi “Nhà ăn”, Lâm Lẫm chui vào nhà ăn thì thầm nhắc nhở Tông Ngộ: “Ở nơi công cộng cậu chú ý chút đi.”
“Ai ngẩng đầu lên trước cơ? Cậu vừa bảo gì thế?”
Lâm Lẫm ngửa đầu lên nhìn anh. Thật ra mặt cô không có biểu cảm gì nhưng lại có đôi phần giả ngu, ánh mắt giống như đang ra vẻ đáng yêu, giọng điệu ngây thơ vô tội hỏi lại: “Tôi nói gì nhỉ?”
Tông Ngộ nhìn chằm chằm vào cô năm giây không nhúc nhích, bỗng anh chửi thầm một câu “vãi chưởng”, yết hầu lên xuống hai lần. Anh rời mắt và chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Ăn cái gì?”
Năm giây vừa rồi anh cảm thấy có hơi khát, những ý nghĩ mất dậy không tiện nói ra được. Nếu trạm dừng chân mà có cảnh sát thì chắc chắn sẽ bắt anh đi.
Thật ra nhìn khắp nhà ăn cũng chẳng có món gì ngon, Lâm Lẫm gọi một phần mì thịt bò, Tông Ngộ nói luôn “Hai bát” rồi thanh toán chung luôn. Hai bát mì thịt bò ấy cũng không ngon, Lâm Lẫm ăn một lát đã buông đũa. Còn Tông Ngộ lại không kén chọn, cũng có thể do anh đói bụng nên ăn hết sạch, chưa đến mười năm phút đã kết thúc bữa tối.
Lâm Lẫm chưa kịp nói về đến nơi mời anh ăn cơm, khi hai người cùng nhau đi ra ngoài anh đã lên tiếng trước: “Tối đến Liễu Thành tôi mời cậu ăn khuya nhé. Cậu thích ăn món gì? Cay hay là ngọt? Hay là đồ Tây, đồ Nhật? Để tôi gọi điện thoại đặt trước.”
Lâm Lẫm khách sáo nói: “Không cần đâu, về đến nhà cũng đã khuya rồi. Chúng ta đều nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi. Hơn nữa người phải mời cơm là tôi mới đúng. Cậu về xem lúc nào rảnh thì nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp nhà hàng, mời cậu một bữa báo đáp cậu.”
Những lời cô nói có thể nói là lễ nghĩa đầy đủ, nhưng Tông Ngộ nghe lại cảm thấy lòng ngập tràn sự hụt hẫng. Ai muốn mời anh ăn cơm anh đều thấy vui, có qua có lại mới trọn tình nghĩa, bạn bè phải thường xuyên qua lại như thế. Nhưng với Lâm Lẫm thì khác, cô muốn mời anh ăn chỉ để trả lại ân tình anh cho đi nhờ xe. Bao gồm việc cho anh uống thuốc hạ sốt, lái xe thay anh, sau đó mời anh ăn một bữa ăn đắt tiền, vậy thì món nợ ân tình này đã hoàn toàn trả xong. Có thể nói anh muốn mời cô ăn cơm thêm lần nữa còn khó hơn lên trời.
Khi màn đêm buông xuống, gió bắc thổi xào xạc, trong trạm dừng chân đơn sơ nơi đâu cũng là giọng địa phương. Giọng Đông Bắc vang lên hết đợt này đến đợt khác, từ phía xa xa có thể nhìn thấy những dãy núi phủ đầy tuyết. Rõ là một khung cảnh rất đẹp nhưng anh lại cảm thấy lòng mình thật lạnh lẽo.
Anh nghĩ một hồi lâu cũng không thốt ra được câu nào, tự giễu nói: “Lâm Lẫm, cậu phải xa cách với tôi thế à? Còn cả một quãng đường dài nữa đấy, bây giờ cậu đã vội vàng vạch rõ giới hạn với tôi ư?”
Tiếng gió thổi càng ngàng càng lớn, Lâm Lẫm im lặng hồi lâu. Cô không thấy ấm ức chút nào, ngược lại cô lại không thể thẳng thắn thừa nhận “tội danh” được.
Cô nghĩ, sở dĩ cô xa cách với anh, vội vàng vạch rõ giới hạn chỉ vì cô quá ấn tượng với Tông Ngộ vô cảm, hoang đường thời cấp ba.
Những hình ảnh hiện lên trong khoảnh khắc đó, đều không phải là hình ảnh anh tụ tập ẩu đả ở cổng trường với con mắt dữ tợn, không phải cảnh anh bình thản ung dung khi bị phạt đứng ở hành lang hết lần này đến lần khác. Mà là hình ảnh anh nắm tay, quàng vai bạn gái. Ngay cả vào kỳ nghỉ thu khi cô nhận được cuộc gọi hỏi bài của bạn nam cùng lớp quen biết với Tông Ngộ, cũng nghe thấy giọng anh đang tán tỉnh với “bạn là con gái”.
Rõ ràng hồi cấp ba hai người chưa quen nhau nhưng Lâm Lẫm lại không dám nói không có giao thoa với anh, chưa từng gặp anh. Hơn nữa những lần cô bắt gặp liên tiếp đó, đều không phải cùng một cô gái.
Bây giờ đều đã là người trưởng thành với tâm trí thành thục, làm sao Lâm Lẫm lại không nhận ra sự chủ động của Tông Ngộ trong nửa ngày ngắn ngủi được chứ. Nhưng cô lại bóp chết tất cả trước khi bắt đầu, sau khi về Liễu Thành mỗi người đi con đường riêng, hai người họ ai lo phận nấy.
Huống hồ, Lâm Lẫm dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng tỉnh táo nói: “Tông Ngộ, chúng ta vốn không thân thiết.”
Tương lai cũng sẽ không, cô lặng lẽ nói thêm câu này trong lòng.
Tông Ngộ cười khẩy, bị cô làm cho câm nín đến nửa ngày không đáp lại được. Gió đêm lại lạnh lẽo khiến anh không nhịn nổi khụt khịt mũi, tầm mắt trở nên mơ hồ, sắp không nhìn rõ Lâm Lẫm. Không nhìn rõ cũng tốt, dù sao cũng là khuôn mặt lạnh lùng, dẫu cho vô cùng xinh đẹp.
Lâm Lẫm nhớ ra anh đang bị ốm, đang định lên tiếng giục anh lên xe lên đường về tiếp, lại bỗng nhiên thấy anh đưa tay lên, có phần khổ sở mà dụi mắt. Đèn đường quá sáng, cô nhìn thấy rõ vệt nước mắt vương trên khoé mắt anh, ngay lập tức cô bối rối không biết phải làm sao, cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Thầm nghĩ, trông kiểu gì thì Tông Ngộ cũng không giống người thích khóc nhè. Cô cũng đâu có nói gì quá đáng đâu, nhỉ?
Lâm Lẫm chậm rãi bước lại gần mấy bước, thấy anh vẫn đang ra sức dụi mắt đến nỗi mắt đỏ hết cả lên. Cô nghiêng đầu nhìn về phía trước, nhẹ nhàng giật nhẹ ống tay áo của Tông Ngộ, cuối cùng trong giọng nói cũng có chút hoảng hốt: “Khóc à? Không đến mức ấy chứ…”
Tông Ngộ nghe vậy thì lập tức buông tay xuống, trừng mắt nhìn cô bằng đôi mắt đỏ bừng: “Mẹ nó ai khóc? Gió thổi vào nên tôi chảy nước mắt thôi. Lên xe đi, đổ xăng rồi lại đi.”
Lúc này Lâm Lẫm mới yên tâm: “À, được thôi.”
Lúc đổ xăng Lâm Lẫm còn định giành trả tiền với anh, Tông Ngộ lại chẳng nói chẳng rằng túm cổ áo cô kéo cô về sau. Cô nghĩ dù gì cô cũng cao 1m67, chiều cao không cao cũng không thấp đối với một cô gái vùng Đông Bắc nhưng ở trong tay anh lại như một chú gà con. Anh không chỉ kéo cô về sau, anh còn đích thân áp giải cô về ghế lái, nhét cô vào trong xe, sau đó mới nhanh chóng đi trả tiền.
Lâm Lẫm nào dám nói gì, cô sợ anh lại khóc, không động vào được.
Trong hành trình tiếp theo, Tông Ngộ yên lặng đến kỳ lạ, Lâm Lẫm cũng không phải chỉ dám lái 60km, dù sao lâu rồi không lái xe, một tiếng đồng hồ đến Sơn Hải Quan kia chủ yếu để cô tìm lại cảm giác lái xe. Giờ đây đường xá ban đêm ít xe, đương nhiên cô dám tăng tốc.
Tông Ngộ thấy vậy thì nghĩ nhất định cô muốn về nhà sớm hơn, mau chóng thoát khỏi anh khiến tâm trạng của anh càng tệ hơn.
Hai người với những suy nghĩ riêng, trong xe chỉ còn tiếng nhạc và tiếng hướng dẫn. Từ góc nhìn của Lâm Lẫm thì anh như đang ngủ nhưng cô hiết anh chưa ngủ.
Gặp phải đường có nhiều xe và ngã tư, hướng dẫn không nói rõ ràng, Lâm Lẫm nhất thời có phần bối rối, anh sẽ luôn nhắc nhở cô đúng lúc, tự tay chỉ cho cô biết làn đường nào đi phù hợp nhất.
Hoặc là khi cô che miệng ngáp, Tông Ngộ thấy lập tức mở lon cà phê cuối cùng ra, đưa tận tay cô. Lâm Lẫm uống hai ngụm, anh lại đưa tay nhận lại, như thể sẵn sàng hầu hạ cô vậy.
Đúng là một chú rể câm dịu dàng đảm đang.
Đúng lúc đến một đoạn đường gần như không có xe, Lâm Lẫm không kìm nổi lặng lẽ quay sang liếc nhìn anh. Mái tóc của anh bị gió thổi rối bời, sắc mặt hơi trắng, thoạt nhìn trông ốm yếu. Chiếc mũi xuất sắc đến nỗi có thể trượt cầu trượt trên đó được, mí mắt có một nếp gấp rất nhỏ, xem ra anh có mắt hai mí, đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía trước xem tình hình giao thông, lại giống như đang thẫn thờ.
Rất nhanh, Lâm Lẫm rời mắt, cố nén sự xấu hổ không phá vỡ sự tĩnh lặng này, mặc dù ban đêm có vẻ nên yên lặng.
Cô không hề biết rằng anh chỉ đang tập trung cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên áo khoác, dường như có thể ngửi thấy mùi hương của cô trên đó. Có một mùi hương mà anh không thể gọi tên, tiếc rằng nó sắp biến mất.
Anh chắc chắn đoạn đường kế tiếp vô cùng an toàn, không cần anh nhắc nhở, lông mi chậm rãi chớp hai lần rồi lại nhìn màn hình ô tô. Trên đó đang phát một bài hát, lời ca khá phù hợp với tình hình và cũng làm lay động trái tim anh.
Khi anh nhớ đến em
Hãy để suy nghĩ của anh lớn dần
Anh biết rằng một ngày nào đó đôi ta sẽ gặp lại nhau