Tàu phá băng

Từ khi tốt nghiệp cấp ba vào năm 18 tuổi cho đến buổi họp lớp vào đêm giao thừa trước 25 tuổi, trong suốt bảy năm đó, Tông Ngộ vẫn luôn cho rằng cái hôm kết thúc kỳ thi đại học cũng chính là lần gặp mặt cuối cùng giữa anh và Lâm Lẫm.
 
Ban đầu anh hoàn toàn không biết mình và Lâm Lẫm ở cùng một trường thi, giữa vô vàn thí sinh, hai người chưa chạm mặt nhau dù chỉ một lần. Phải đến ngày hôm sau, giữa trưa ngày mồng tám sau khi hoàn thành bài thi tổ hợp môn xã hội, anh vô tình bắt gặp Lưu Nhất Chu, hai người mới tìm đại một tiệm cơm gần trường để ăn trưa.
 
Lưu Nhất Chu và Lâm Lẫm là bạn cùng lớp, cũng là một trong số những người thường xuyên đi lêu lổng cùng Tông Ngộ trong ba năm học cấp ba. Trong lúc nói chuyện, Lưu Nhất Chu mới kể rằng buổi thi toán hôm qua mình thi cùng một phòng với Lâm Lẫm, chỉ tiếc là ngồi cách nhau quá xa nên không cách nào quay cóp được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cậu ta rất hay nhắc tới Lâm Lẫm trước mặt Tông Ngộ, khiến mới đầu Tông Ngộ còn tưởng cậu ta thích thầm Lâm Lẫm. Nhưng theo những gì cậu ta nói thì có ai không muốn nhìn ngắm, chú ý nhân vật ở cấp bậc nữ thần như Lâm Lẫm càng nhiều càng tốt chứ. Cậu ta vẫn luôn nhún nhường dùng từ "nữ thần" để chỉ về Lâm Lẫm, hiếm khi nào gọi thẳng tên của cô, trong suốt ba năm học cũng không hề có hành động theo đuổi nào. Đến lúc này Tông Ngộ mới dám xác định là cậu ta không có ý định nào khác cả.
 
Khi đó biết mình ở cùng một trường thi với Lâm Lẫm, Tông Ngộ không có bất cứ dao động nào, chỉ đáp lời cho có lệ rồi cũng nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
 
Sau khi ăn trưa xong thời gian vẫn còn sớm, Lưu Nhất Chu tính chui vào tiệm net thuê một máy để chơi một chút, cũng rủ Tông Ngộ đi chung nhưng anh không có hứng, chỉ đưa thẻ hội viện của mình cho Lưu Nhất Chu để cậu ta tự đi, còn mình thì tìm một chỗ râm mát ở ngoài cổng trường để ngồi xuống.
 
Nhờ thế mà anh nhìn thấy Lâm Lẫm.
 
Vào ngày thi đại học, bên ngoài trường thi đỗ xe kẹt cứng, Tông Tuấn Hà vốn định lái xe để đưa đón anh, còn dặn dì giúp việc ở nhà nấu món ngon cho anh, đảm bảo rằng anh sẽ nghênh đón kỳ thi đại học trong trạng thái tốt nhất. Nhưng anh biết rất rõ trình độ của mình thế nào, có thi cũng chỉ được điểm thấp lè tè, làm nhiều chuyện như thế để làm gì chứ. Mà rõ ràng Tông Tuấn Hà cũng chỉ nói khách sáo thế thôi, thấy anh còn cần thể diện thì ném cho anh một tấm thẻ, sau đó đi làm chuyện của mình.
 
Ba Lâm lái một chiếc BYD hơi cũ, không biết đã kẹt ở ngã tư bao lâu rồi, cuối cùng ông ấy cũng tấp vào được làn xe trước cổng trường. Còn mẹ Lâm thì chuẩn bị rất đầy đủ, đầu tiên bà ấy xuống xe bung ô ra, trên cổ còn đeo cái quạt điện nhỏ chạy bằng pin, vì trời quá nóng nên bà ấy giơ quạt lên muốn nhét vào tay Lâm Lẫm.
 
Hai vợ chồng họ đều có ngoại hình rất bình thường. Tông Ngộ không khỏi bĩu môi, trong lòng hiện lên suy nghĩ rất bất lịch sự, đó là tại sao hai người như họ lại sinh ra được đứa con gái như Lâm Lẫm nhỉ?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm đó Lâm Lẫm mặc một bộ váy liền áo màu trắng, mái tóc dài chấm eo không buộc đuôi ngựa như khi đi học mà được buông xõa sau lưng, trông có vẻ nóng nực. Không biết cô nói gì với ba mẹ mình, nhưng có vẻ là từ chối, sau đó nhìn thoáng qua tình hình giao thông mất trật tự ở đây, thúc giục ba mẹ mau chóng về nhà.
 
Sau khi thấy ba mẹ Lâm lái xe đi trong lưu luyến, cô mới sải bước vào cổng trường mà không quay đầu lại. Tông Ngộ bất giác đứng lên, muốn mở miệng gọi cô lại, thế nhưng đã có người nhanh hơn anh một bước, bên tai vang lên tiếng gọi rõ ràng: "Lâm Lẫm!"

 
Lâm Lẫm lập tức quay đầu, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó cô đã nở nụ cười, chạy chậm về phía cậu bạn vừa mới gọi cô, rồi hai người sóng vai đi xa.
 
Tông Ngộ đứng tại chỗ híp mắt suy nghĩ một hồi, vẫn không nhớ nổi tên của cậu bạn trông có vẻ học thức kia, nhưng anh có ấn tượng với người này, bởi vì ở trường cấp ba của họ, người xếp hạng nhất trong ban xã hội là Lâm Lẫm, và người xếp hạng nhất trong ban tự nhiên là cậu bạn kia, khiến anh vẫn luôn cảm thấy cậu bạn kia trông "gợi đòn" quá.
 
Sau đó, suốt thời gian học cấp ba của anh, hoặc có thể nói là toàn bộ tuổi dậy thì, kết thúc trong sự náo nhiệt.
 
Vẫn còn một tiếng nữa mới bắt đầu môn thi tiếp theo, anh đánh nhau một trận với người khác ngoài cổng trường, đến mức cảnh sát cũng tới. Vì các thí sinh đã lục tục tiến vào trường thi nên cảnh sát chỉ có thể khuyên nhủ qua loa vài câu rồi thả họ đi vào thi trước. Cậu bạn bị đánh mang theo thương tích để hoàn thành môn thi tiếng Anh cuối cùng. Tông Ngộ nhìn sân trường trở nên quạnh quẽ, bỗng nhiên không muốn bước vào nữa, thế là bỏ thi một môn, cứ như chia ra hai ngả với nhóm học sinh ngoan sống trong tháp ngà voi kia.
 
Qua thêm một khoảng thời gian nữa, anh bận chuẩn bị giấy tờ cho việc xuất ngoại, lại vì mặt vô tình trúng một cú đấm, bị thương nên không tham gia bữa tiệc chia tay.
 
Mặc dù anh biết hai lớp chọn một sảnh tiệc lớn trong nhà hàng để tổ chức chung, vô cùng náo nhiệt, cũng đầy cảm xúc và nước mắt, xem như để lại một dấu chấm tròn hoàn mỹ, nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan đến anh.
 
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, vang vọng khắp xe, khiến Lâm Lẫm đang vô cùng tập trung lái xe giật mình hoảng sợ vì quá bất ngờ. Tông Ngộ mở mắt ra, trông có vẻ còn hơi ngái ngủ, sau đó anh thấy Lâm Lẫm đang bấm lung tung lên màn hình điện thoại, rõ ràng là vì cô không dám rời mắt khỏi phía trước nên bấm mãi vẫn không trúng nút nhận cuộc gọi.
 
Anh thật sự không chịu nổi tác dụng phụ của thuốc nên ngồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh táo muốn mở miệng nói chuyện thì lại không thể nói nên lời, cổ họng lại đau hơn rồi.
 
Cuộc gọi này là của Dư Trạch, sau khi Tông Ngộ nghe máy thì lập tức cảm thấy hối hận. Anh và Dư Trạch là bạn bè nối khố hơn hai mươi năm rồi, nên trong lúc nói chuyện có thể thoải mái nói những lời tục tĩu với nhau, chỉ là như vậy thì sẽ làm bẩn tai Lâm Lẫm mất. Vì vậy anh bèn đánh đòn phủ đầu, dùng giọng nói khản đặc để độp trước: "Ai đấy?"
 
"Tôi là Dư Trạch đây, tổng giám đốc Lục. Sao thế? Nghe giọng thì có vẻ là bị cảm nhỉ, tôi đã nói với cậu rồi mà, bớt động dục đi." Vẻ hả hê của Dư Trạch quá rõ ràng.
 
Tông Ngộ lập tức khụ một tiếng, vốn định ám chỉ Dư Trạch rằng hãy chú ý lại lời ăn tiếng nói đi, nhưng Dư Trạch không nhận ra, còn cười vui vẻ hơn nữa: "Khụ cái gì, sao không khụ chết cậu luôn đi, không lẽ cậu ra ngoài mà không xem dự báo thời tiết à? Ăn mặc..."
 
"Có rắm thì thả liền đi, không có rắm để thả thì ngậm cái miệng vào." Vừa buột miệng thốt ra câu này xong, anh chỉ ước có thể cho mình hai bạt tai thôi, đúng là cái gì khó nghe thì anh nói cái đó rồi.
 

Dư Trạch lại cười vài tiếng rất gợi đòn, lúc này giọng điệu mới đứng đắn hơn một chút: "Cậu đi đâu mà không ở nhà vậy? Hôm nay tôi tan tầm sớm nên tính rủ cậu đi ăn, gõ cửa cả buổi, đi vào mới biết là không có ai ở nhà."
 
"Tôi đang ở trên cao tốc, con trai ngoan có hiếu như thế thì ngày mai lại mời ba đi ăn nhé."
 
"Tăng ca hả? Để người anh em này tám nhảm với cậu nhé, đúng lúc tôi rảnh không có việc gì làm."
 
Tông Ngộ liếc nhìn Lâm Lẫm một cái, trong đầu vang lên tiếng ù ù, xác định Dư Trạch tìm mình chỉ là vì rỗi việc quá nên anh giả vờ muốn cúp điện thoại: "Đừng phiền tôi nữa, mau cút đi."
 
"Sao thế, trên xe có ai à?"
 
"Có bà ngoại cậu, cúp."
 
Lâm Lẫm không nhịn được, mím môi cười khẽ, Tông Ngộ vừa mới tỉnh giấc nên vẫn còn phản ứng chậm chạp, ngơ ngác hỏi: “Cậu cười gì vậy?”
 
“Cậu vừa gọi cậu ấy là con trai, lại nói trên xe có bà ngoại của cậu ấy, vậy thì cậu là cái gì của tôi đây?”
 
"Muốn gài tôi đấy à?” Tông Ngộ phản ứng lại, cười phá lên, cầm chai nước khoáng lên uống nửa chai cho nhuận giọng.
 
Anh không nhớ mình đã thiếp đi từ lúc nào, nhìn lại đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi, anh hỏi Lâm Lẫm: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
 
“Không lâu lắm, chưa đến nửa tiếng đâu.”
 
Tông Ngộ "à" một tiếng, im lặng một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Tôi vừa mới mơ một giấc mơ, mơ thấy mấy chuyện hồi học cấp ba.”

 
Anh cứ tưởng Lâm Lẫm sẽ hỏi anh mơ thấy chuyện gì, nhưng không ngờ mạch não của Lâm Lẫm lại không như anh nghĩ, trong giọng điệu trêu đùa còn pha thêm một chút khó hiểu: “Cậu biết không, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ mơ thấy những chuyện đã xảy ra ngoài đời thực, cậu cũng biết Tống Từ mà phải không, cô bạn thân của tôi ấy, cậu ấy có thể, mà cậu cũng có thể, vậy nên tôi thật sự tò mò làm sao mà hai người có thể mơ thấy được vậy, cảm giác đó như thế nào?”
 
Tông Ngộ cũng bị cô hỏi làm cho sững sờ, suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu: “Có cảm giác gì được chứ, mơ thì cũng như nhau cả, lung tung cả thôi.”
 
Lâm Lẫm vẫn không tò mò anh mơ thấy gì, nhắc đến Tống Từ, cô tiện miệng hỏi Tông Ngộ: “Cậu có biết Tống Từ không?”
 
Trong lòng Tông Ngộ lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, đáp: “Không tính là quen, thậm chí còn không có cả WeChat.”
 
Thực ra Lâm Lẫm luôn có chút nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi, cô luôn cảm thấy Tông Ngộ không phải vô tình đến Bắc Kinh để tiễn người, nhưng nói ra điều này thật sự dễ khiến người ta hiểu lầm là mình tự luyến. Hơn nữa, trong số đám bạn học cấp ba thì cô cũng chỉ giữ liên lạc với Tống Từ thôi, cho dù Tông Ngộ có cố ý đến vì cô, cũng không thể biết cô có kế hoạch về quê được, nên chuyện này không hợp lý.
 
Tông Ngộ cảnh giác hỏi: “Sao vậy?”
 
“Không có gì, tiện miệng hỏi thôi.” Cô tạm thời từ bỏ việc tìm hiểu vấn đề này, tiếp tục tập trung lái xe.
 
Tông Ngộ mở điện thoại lên tìm kiếm trên bản đồ, tự ý thay đổi điểm đến của định vị thành trạm dừng chân Lăng Hải, sau đó nói với Lâm Lẫm: “Ghé vào trạm dừng chân ở phía trước một chút cho tôi rửa mặt nhé.”
 
Lâm Lẫm lái xe cũng mệt rồi nên gật đầu đồng ý.
 
Sau khi xuống xe, hai người đều vào nhà vệ sinh, trước khi vào Tông Ngộ lấy lại chìa khóa xe, Lâm Lẫm cũng không nghĩ nhiều. Đến khi ra cô vẫn không thấy Tông Ngộ ở bồn rửa tay, bèn giũ nước trên tay rồi đi ra ngoài, phát hiện Tông Ngộ đã quay lại xe, đèn trong xe đang sáng, còn anh đứng hút thuốc trong gió lạnh.
 
Anh không hề quan tâm đến sức khỏe của mình, Lâm Lẫm thấy vậy không nhịn được cau mày, nhắc nhở một câu: “Trên tóc cậu còn dính nước kìa, lên xe mà hút.”
 
Cô định ngồi vào ghế lái nhưng Tông Ngộ lại đứng yên không nhúc nhích, nói lớn: “Cậu ngồi ghế phụ đi, tôi chỉ cần nhấn ga một cái là về đến nhà rồi.”
 
Cô nghĩ thầm anh đúng là biết bốc phét, hai ba trăm cây số đấy, phải nhấn ga lớn cỡ nào chứ, sao anh không nhảy một phát ra ngoài vũ trụ luôn đi.
 
“Cậu làm được không đấy?”

 
“Tôi rất ổn, không sao đâu. Cậu yên tâm đi, cho dù tôi không biết sợ thì cũng không thể coi thường an toàn của cậu được.”
 
Rửa mặt xong anh tỉnh táo hẳn, tác dụng phụ của thuốc cũng đã hết, mặc dù lúc anh tự sờ trán mình vẫn còn thấy hơi nóng.
 
Lâm Lẫm không giành với anh nữa, nghĩ thầm cô chỉ cần cẩn thận hơn trong đoạn đường kế tiếp là được. Mà uống cà phê cũng uổng công, vì lái xe không ngừng nghỉ nên cô vừa mệt vừa buồn ngủ, cô đưa tay lên mở cửa xe nhưng không mở được, cuối cùng cô bước đến trước mặt Tông Ngộ, đưa tay xin thuốc lá.
 
Tông Ngộ hiểu được ý của cô nhưng vẫn giả ngu: “Muốn tiền à? Tự lấy trong túi áo khoác đi, trên người tôi không có.”
 
Lâm Lẫm hết cách nên đành phải nói rõ: “Tôi muốn xin điếu thuốc, sợ lát nữa sẽ ngủ mất.”
 
“Buồn ngủ thì ngủ thôi, tôi đâu có cấm cậu ngủ.”
 
“Cậu có cho không? Keo kiệt à?”
 
“Keo kiệt đấy. Cậu hút được vài hơi lại nói lãng phí.”
 
Lâm Lẫm bị anh trêu tức điên, ngẩng đầu lườm anh, đang định quay đi lên xe, đóng sầm cửa lại thì Tông Ngộ lại nhếch môi cười gian, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh sắp cháy hết, anh lại rút ra một điếu khác, cầm trong tay rồi lắc lư trước mặt cô, nói với giọng đầy dụ dỗ.
 
“Hay là thế này đi, chúng ta thỏa thuận nhé, điếu này cậu hút hai ba hơi cho đỡ thèm, sau đó đưa lại cho tôi, tôi hút hết, có được không? Nói một câu đi.”
 
Lâm Lẫm đứng yên như bị điểm huyệt, nuốt nước bọt hai lần, môi mím lại thật chặt. Cô cảm nhận được rõ ràng Tông Ngộ đang quyến rũ cô, và thứ anh đang cầm trên tay không phải thuốc lá, mà là loại thuốc độc khiến người ta say mê, cô ngửi thấy mùi nguy hiểm, tuyệt đối không thể tới gần.
 
Ai muốn hôn gián tiếp với anh chứ? Cho dù Lâm Lẫm có chậm tiêu đến mức nào thì cũng nhận ra được điều này, vội vàng mở cửa xe rồi chui vào, lạnh lùng đáp lại: “Ai thèm hút thuốc chứ? Không cho thì thôi, cậu mau hút cho xong rồi lên xe đi.”
 
Tông Ngộ cười nhìn cô chạy trốn trước mặt mình, lại cúi đầu nhìn điếu thuốc không được chọn trong tay, ngẩn ngơ vài giây. Còn điếu thuốc cũ của anh thì đã cháy hết rồi, anh vứt vào thùng rác, quyết đoán lên xe.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận