Tàu phá băng

Rốt cuộc họ vẫn không kịp quay về Liễu Thành trước mười hai giờ đêm, lúc vào thành phố đã gần một giờ sáng.
 
Khi ba Lâm gọi điện đến, Lâm Lẫm đang dùng điện thoại của Tông Ngộ thay đổi điểm đến trên định vị thành khu nhà của cô, chính xác đến số tòa chung cư. Tông Ngộ biết khu căn hộ đó, hơi cũ, nhưng có vị trí khá đẹp, cách đường Trường Xuân không xa. Nhớ đến quán cơm Tây ở phía trước nhà cô nằm trên đường Trường Xuân, anh dám chắc mười năm nay cô luôn ở đây.
 
Lâm Lẫm nói với anh: "Khu nhà dân không có người gác cổng, cậu cứ chạy xe thẳng vào là được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tông Ngộ không kiềm khẽ nhướng môi, thầm nghĩ không có bảo ệ thì không còn ai ngăn cản được anh nữa. Anh khẽ tằng hắng, nói bằng giọng nghiêm túc: "Ba mẹ cậu đi ngủ hết rồi, để tôi xách hành lý lên giúp cậu."
 
Lâm Lẫm nghĩ, một cái va-li sau xe, một túi du lịch, còn một hộp Lego nhà cây ở ghế sau, tuy không nặng lắm nhưng cô chỉ có hai tay, đã vậy còn phải đi thang bộ, một mình cô không thể xách lên lầu được. Nghĩ thế, cô không khách sáo với Tông Ngộ nữa, lễ phép nói cảm ơn: "Vậy làm phiền cậu rồi."
 
Tông Ngộ ‘hừ’ một tiếng, hiển nhiên cũng không thoải mái. Di động của Lâm Lẫm bỗng reo lên.
 
Ban đầu Tông Ngộ cũng không nghĩ là ba cô gọi đến, Lâm Lẫm kể lể một hồi với đầu dây bên kia điện thoại, giống như huấn luyện chó, sao anh biết là ba vợ chứ, còn lắng tai nghe lỏm.
 
Trước khi cúp máy, Lâm Lẫm nói với đầu dây bên kia: "Định vị thể hiện còn hơn hai mươi phút nữa sẽ đến cổng chung cư, năm phút trước khi về đến nơi con sẽ gọi cho ba, khi đó ba hẵng xuống lầu."
 
Tông Ngộ thầm than tiêu rồi, kế hoạch hôn môi gián tiếp thất bại đã đành, ý đồ lên nhà cũng sắp xôi hỏng bỏng không, chẳng lẽ anh sắp hoàn toàn bị nốc ao rồi sao?
 
Anh lái xe nhanh, trên đường gặp toàn đèn xanh, lại hoàn toàn không có bóng ma nào trên đường nên mười lăm phút đã đến khu nhà của Lâm Lẫm. Lâm Lẫm cũng không mù, khi gần đến đường Trường Xuân liền gọi cho ba, ân cần dặn dò: "Ba nhớ mặc thêm áo nhé, ngoài trời lạnh lắm."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tông Ngộ lại nhấn ga, gấp gáp dừng xe trước khi ba Lâm xuống lầu, nhếch miệng nói với Lâm Lẫm: "Bảo ba cậu đừng đi xuống, để tôi đưa cậu lên."
 
Vừa dứt lời, đèn hành lang chợt sáng, cửa tòa nhà bị đẩy ra, Lâm Lẫm gọi "ba".
 
Cô cũng thầm thở phào, cô thà nhờ ba mình chứ không muốn làm phiền Tông Ngộ.
 
Lâm Trung biết Lâm Lẫm đi nhờ xe của bạn về nhà nên đã thay quần nỉ thành quần áo đàng hoàng xuống lầu. Tất nhiên ông không chú ý người lái xe mà nhìn con gái đầu tiên, cười đến hiện cả nếp nhăn, "ừ"  một tiếng rồi nói: "Con gái về rồi!"
 
Tông Ngộ từ nhỏ đã khéo giao tiếp nhưng lại chẳng thể hiện được tí nào trước mặt Lâm Lẫm. Không đợi Lâm Lẫm giới thiệu, dáng người cao ráo liền tiến đến trước mặt Lâm Trung, kiềm nén không gọi "ba vợ", thay vào đó lại cao giọng kêu lên: "Chú ạ!"
 
Lâm Lẫm cố nhịn không nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ, nửa đêm nửa hôm ở dưới lầu nhà cô huấn luyện quân sự à?
 
Tuy Lâm Trung rất muốn bảo Lâm Lẫm mau lên nhà, nhưng vì phép lịch sự nên ông chưa vội đi lấy hành lý. Ông nhìn qua Tông Ngộ, ngoại hình tên nhóc trông cũng khá được. Mắt Lâm Trung lóe sáng, vẻ mặt hiền hòa: "Cháu đưa Phán Phán về sao? Cảm ơn cháu, chắc mệt lắm nhỉ."

 
"Chuyện nhỏ thôi ạ, Lâm Lẫm cũng lái xe hơn nửa chặng đường." Anh lanh lẹ trả lời, lập tức tự giới thiệu: "Chào chú, cháu họ Tông, Tông trong tổ tông, tên một chữ Ngộ, chú gọi cháu như thế nào cũng được."
 
"Được, Tiểu Tông, chú cảm ơn cháu đã chăm sóc Phán Phán nhà chú, hôm nay muộn rồi, hôm nào rảnh ghé nhà ăn bữa cơm nhé…"
 
Hàng mi Lâm Lẫm khẽ giật, chắc vì mệt mỏi nên khi nghe thấy thế cô liền vội vàng cắt ngang: "Ba, con sẽ mời cậu ấy ăn cơm mà, ba nấu ăn thanh đạm, cậu ấy ăn không quen đâu."
 
"Ăn quen mà, tôi không kén chọn gì đâu, chú, chú có uống rượu không ạ?"
 
"Uống được một chút, tửu lượng chú thấp lắm."
 
"Vậy hay quá, hôm khác cháu mang rượu qua, nếm thử tài nấu nướng của chú, rượu trắng được không ạ?"
 
"Được, vậy thì tốt quá..."
 
Lâm Lẫm nghe hai người đứng trong gió lạnh trò chuyện say sưa mà muốn cạn lời, cô đành cắt ngang một lần nữa: "Ba, con gái ba buồn ngủ muốn xỉu rồi, ba mang hành lý lên lầu giúp con trước được không?"
 
Lâm Trung lúc nào cũng nuông chiều cô, tất nhiên sẽ nghe theo cô, ông đồng ý rồi đi ra sau xe xách hành lý lên lầu. Tông Ngộ nhanh trí biểu hiện trước mặt Lâm Trung, xách một cái va-li nhẹ tênh đưa ông rồi nói: "Chú đi cẩn thận ạ."
 
Lâm Trung hai tay xách hai cái va-li, hỏi Lâm Lẫm: "Hai cái này thôi đúng không?"
 
Lâm Lẫm gật đầu, giục ông ấy lên lầu trước, Lâm Trung biết cô muốn nói chuyện với Tông Ngộ, thức thời thuận theo. Tuy nhiên, vừa đi được mấy bước ông ấy liền lén quay đầu lại nhìn, không biết do tò mò hay đề phòng.
 
Đợi đến khi Lâm Trung vào tòa nhà, Lâm Lẫm mới nói với Tông Ngộ: "Cậu kệ ba tôi đi, ông ấy thích khoe khoang tài nghệ nấu nướng của mình ấy mà. Trước đây ông ấy là đầu bếp, khi nào cậu có thời gian tôi mời cậu ra quán ăn."
 
Tông Ngộ dựa người trước cửa xe khiến cô không cách nào lấy bộ Lego ở ghế sau. Anh có dáng người cao ráo, không cần ngước đầu vẫn có thể nhìn thấy đèn hành lang từng tầng lần lượt bật sáng, anh khẽ trêu Lâm Lẫm: "Tôi muốn hỏi cậu cái này, ba cậu nói ‘hôm khác’ là hôm nào?"
 
Lâm Lẫm nhìn dáng vẻ mặt dày không hề che giấu của anh thì suýt nữa bật cười, cô cố nén cười, đổi đề tài: "Trễ lắm rồi, cậu mệt mỏi cả ngày nay, mau về nhà nghỉ ngơi đi, có gì để mai nói."
 
Cô tưởng Tông Ngộ sẽ tiếp tục "làm khó dễ" cô, không ngờ anh lại ung dung bước sang một bên, còn giúp cô mở cửa sau để cô dễ lấy bộ Lego.
 
Lâm Lẫm vẫn chưa hết kinh ngạc, ngập ngừng nói: "Vậy, tôi lên lầu đây."
 
"Ừm, trời lạnh, về nhà sưởi ấm đi."

 
Cửa chung cư như đồ trang trí, hai tay Lâm Lẫm đang cầm Lego, không thể mở cửa được, cho dù chỉ cần móc một ngón tay là mở được. Không ngờ, Tông Ngộ lại đè sát người cô, giúp cô mở cửa, nhìn cô lên lầu. Lâm Lẫm không quen với dáng vẻ ngoan ngoãn này của anh, đang định quay đầu lại nhìn thì anh đã đóng cửa lại, động tác cực kỳ dứt khoát.
 
Đi xe cả nửa ngày làm cô mệt lả, không muốn suy nghĩ nữa. Cô cũng chẳng hứng thú nghĩ gì về Tông Ngộ. Ngoài việc nợ anh một bữa ăn, chỉ cần mời anh ăn thay lời cảm ơn, sau này cũng không còn liên hệ gì với nhau. Nghĩ như vậy, Lâm Lẫm nhanh chân đi lên lầu, mẹ Lâm đã đi ngủ, chắc bà ấy đã chuẩn bị giường cho cô từ sớm, cô chỉ cần tắm rửa rồi chui vào chăn ngủ.
 
Tông Ngộ vẫn đứng ở bên xe nhìn đèn hành lang. Giống như khi Lâm Trung lên lầu, đèn sáng đến lầu ba thì ngừng lại, đáp án đã rõ. Anh vòng qua vị trí ghế lái, lên xe hạ kính cửa sổ, không lái xe liền mà rút một điếu thuốc thong thả hút. 
 
Lúc nãy Lâm Lẫm bảo anh lên xe hút thuốc, còn tưởng anh là người thích sạch sẽ, không muốn hút ở trong xe. Thật ra anh không để ý, đằng nào xe cũng phải rửa, hơn nữa mấy chiếc xe của anh luôn có gạt tàn trong xe, trong nhà cũng không có trẻ con, nên hút ở đâu cũng không thành vấn đề. Chẳng qua anh nghĩ, trong xe không gian kín, mở cửa sổ gió lạnh thổi vào sẽ làm cô bị cảm, còn nếu không mở cửa sổ thì trong xe sẽ nồng nặc mùi thuốc lá, chắc chắn cô không thích, vì vậy anh không hút trong xe được.
 
Cổ áo hơi chắn cằm làm anh kéo khóa xuống một chút. Ngay lúc này, anh mới nhớ ra áo măng tô của mình để ở ghế sau, trên người vẫn đang mặc áo khoác lông cừu, khoan đã, là áo khoác của Lâm Lẫm. Anh phì cười, không nhịn được nghĩ, cô quên thật hay cố ý bỏ quên đây.
 
Khả năng cố ý cũng khá cao chứ nhỉ?
 
Hút xong điếu thuốc, anh ý thức xoay người tìm gạt tàn trong xe, ánh mắt quét qua hộc để đồ giữa xe, anh lại sửng sốt một lần nữa… Món đồ nhỏ bé này sao còn ở trên xe vậy?
 
Dưới ánh đèn mờ, quả đỏ lá xanh, nhỏ bằng lòng bàn tay, giống như Lâm Lẫm, ngay cả tên cũng giống.
 
Tông Ngộ cười tươi, tin chắc rằng là Lâm Lẫm cố ý, cố ý thả thính anh.
 
Trên đường về nhà, anh vừa lẩm nhẩm hát vừa huýt sáo, tâm trạng cực kỳ vui, thậm chí còn suy nghĩ đến việc đặt tên cho con của anh và Lâm Lẫm nữa.
 
Một giờ rưỡi sáng về đến nhà, chìa khóa xe vứt lên tủ giày, cởi quần áo từ cửa đến phòng ngủ, vọt vào nhà tắm tắm cấp tốc, tiện thể đánh răng, trong vòng năm phút anh đã quấn khăn quanh eo ra khỏi nhà tắm, đi phòng khách tìm gương soi toàn thân. 
 
Mấy năm ở nước ngoài, anh thường đi tập gym, sau khi về nước anh ở Bắc Kinh một năm, rồi mới trở lại Liễu Thành, bận rộn gầy dựng khách sạn nên cũng lơ là chuyện tập gym, không còn chăm chỉ như trước đây. Nhìn chằm chằm dáng người trong gương, Tông Ngộ hơi nhíu mày, hiển nhiên không mấy hài lòng, anh đang suy nghĩ lên lịch tập gym thì bất ngờ hắt xì một cái, cắt ngang màn tự thưởng thức bản thân.
 
Tông Ngộ ngẩn người, vốn đang suy nghĩ hộp thuốc ở đâu để tìm thuốc uống, nhìn hình xăm trên cánh tay trái, suy nghĩ lại lập tức trật sang chuyện khác. Nửa tháng trước, anh đã xăm kín cánh tay trái, vết xăm mới chưa hồi phục hoàn toàn, lúc đi Bắc Kinh anh suýt quên luôn chuyện này. Tuy bản thân trông bặm trợn chút cũng không sao, nhưng anh vẫn lo lắng cho phần da thịt trên cánh tay, lại xoay người vào nhà tắm, tìm vaseline bôi lên da, sau đó thì lên giường, quên luôn cả việc uống thuốc.
 
Trưa hôm sau, Lâm Lẫm bị đánh thức bởi mùi đồ ăn, cô ngồi dậy trên giường, liếc mắt nhìn thấy áo khoác lót bông vắt trên ghế, trong đầu không khỏi nhớ Tông Ngộ nói bà ngoại anh cũng có một cái như vậy.
 
Cô vỗ bộp lên đầu mình, suýt nữa thét chói tai, tối hôm qua cô thật sự quá mệt nên đã quên mất chuyện cho Tông Ngộ mượn áo khoác mặc, bây giờ cô đang cực kỳ hối hận.
 
Tức tốc cầm điện thoại xem Wechat, cô muốn xem Tông Ngộ có nhắn tin không, tất nhiên anh không nhắn gì, giống như người chết. Lâm Lẫm không tự mình đa tình như anh, đoán anh chắc không để ý, quên còn nhanh hơn cả cô.

 
Vì thế cô cẩn thận lựa lời, chủ động gửi tin nhắn WeChat cho Tông Ngộ.
 
Lynn: Tôi mới ngủ dậy mới sực nhớ ra quên lấy áo khoác, cậu không cần giặt giúp tôi đâu, đến hôm tôi mời cậu đi ăn rồi trả tôi cũng được.
 
Lynn: Cậu xem cậu rảnh ngày nào?
 
Sau khi gửi tin xong cô mới thấy yên tâm, cho rằng mình đã chữa cháy rất kịp thời. Tất nhiên Tống Từ cũng đã dậy, nhắn tin hẹn cô ra ngoài chơi, nói muốn đón gió tẩy trần* cho cô, Lâm Lẫm nhìn màn hình vừa cười vừa nhắn tin trả lời.
 
*đón gió tẩy trần: hoan nghênh và chiêu đãi người đi xa trở về. 
 
Lynn: Ba tớ chắc chắn đang nấu một bàn ăn lớn, cậu qua ăn không? Hay đến nhà tớ ăn cơm trưa đi, sau đó nghỉ một chút rồi chúng ta ra ngoài tẩy trần.
 
Tống Từ lập tức trả lời bằng một biểu tượng OK, Lâm Lẫm rời giường rửa mặt.
 
Cô đói bụng cả đêm, không đợi Tống Từ tới đã xà vào bàn ăn, mẹ Lâm - Trịnh Gia Mẫn nghe nói Tống Từ sẽ tới thì mặt không vui đánh tay cầm đũa của cô: "Con đợi Tống Từ tới rồi ăn không được sao? Ma đói nhập à?"
 
"Con đang đói muốn chết đây, mẹ khách sáo với cậu ấy làm gì, cho con ăn mấy miếng trước đi."
 
Lâm Trung dịu giọng bênh con gái: "Tống Từ cũng không phải người ngoài, bà để con gái ăn trước thì có sao đâu? Hai chúng ta không ăn, tôi đợi với bà."
 
Lâm Lẫm ở nhà mình nên thoải mái không hề giữ kẽ, nghe ba nói vậy thì gắp lia lịa, sau khi ăn liên tiếp ba miếng thịt heo chiên giòn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ba mẹ một trái một phải đang nhìn cô chằm chằm. 
 
Dựa theo việc cô thường xuyên về nhà, cộng với đoán ánh mắt của ba mẹ, Lâm Lẫm biết ba mẹ lại chuẩn bị chất vấn cô rồi.
 
Quả nhiên, Trịnh Gia Mẫn lên tiếng thăm dò trước: "Đối tượng của con, người làm chung công ty với con..."
 
"Con chia tay lâu rồi, không phải hôm mùng một tháng năm mẹ đã hỏi rồi sao? Không làm hòa được."
 
Trịnh Gia Mẫn bình tĩnh "à" một tiếng, Lâm Trung giảng hòa ngay sau đấy: "Con gái chúng ta điều kiện tốt như vậy, chắc chắn không ít người theo đuổi, không đến lượt hai ông bà già chúng ta lo lắng đâu."
 
"Sắp hai mươi tám tuổi rồi, quen người nào chia tay người đó, ông không sốt ruột nhưng tôi sốt ruột." Trịnh Gia Mẫn liếc xéo Lâm Trung, lại nhìn về phía Lâm Lẫm, ánh mắt tha thiết.
 
Lâm Lẫm không muốn nghe mẹ nói chuyện này nữa bèn nhanh nhẹn phản bác trước: "Ai hai mươi tám chứ? Tháng sau mới đến sinh nhật hai mươi sáu tuổi của con, mẹ lúc nào cũng cộng cho con thêm hai tuổi, năm nay con ba mươi tám tuổi, được chưa?"
 
Trịnh Gia Mẫn không dễ bị lừa, nói tiếp chuyện của mình: "Bắc Kinh là thành phố lớn, người trẻ tuổi đều chưa trưởng thành, đặc biệt con trai trưởng thành muộn lại càng không đáng tin cậy. Lần này con về, mẹ có mấy người bạn có con cũng xấp xỉ tuổi con, không phải bảo con đi xem mắt, nhà mình không có chuyện xem mắt, chỉ gặp mặt làm quen, kết thêm bạn..."
 
Lâm Lẫm nghĩ thầm, chuyện gì nên đến cũng đã đến. Trước kia cô luôn ở Bắc Kinh, tuy thường xuyên về nhà mấy ngày nghỉ nhưng Trịnh Gia Mẫn cũng chỉ giục vài câu, chưa từng bảo cô đi xem mặt. Cô thấy mình như dê vào miệng cọp, e là không thể trốn được. Trong nhà luôn là Trịnh Gia Mẫn có tiếng nói, Lâm Trung không dám hó hé một chữ, cô chỉ có một thân một mình.
 

"Được rồi, cho con ăn cơm trước đi, ngày tháng còn dài, con cho mẹ mặc sức hành hạ."
 
Tiếng Đông Bắc vừa thốt ra khỏi miệng, giọng điệu không nhẹ nhàng như tiếng phổ thông, Lâm Trung thò tay xuống bàn chọt cô, Lâm Lẫm giả vờ như không cảm giác, chuyên chú vào việc lấp đầy bụng.
 
Nhưng Trịnh Gia Mẫn vẫn chưa xài hết chiêu, thoáng liếc nhìn Lâm Trung rồi lại tiếp tục tấn công Lâm Lẫm: "Tối hôm qua mẹ ngủ sớm, nghe ba con kể có một cậu thanh niên đưa con về, đó là bạn cấp hai hay cấp ba của con vậy?"
 
Lâm Lẫm đáp qua loa: "Bạn cấp ba."
 
"Ngoại hình khá được đấy, điều kiện trong nhà thế nào?" Bà ấy nói xong hình như ý thức bản thân trông quá gấp gáp, vội vàng nói thêm: "Mẹ không có ý gì đâu, tại chưa ăn cơm mà, mẹ kiếm chuyện nói thôi, chuyện vu vơ ấy mà."
 
"Mẹ gặp cậu ấy hồi nào mà biết ngoại hình khá được?"
 
"Ba con gặp rồi, đừng ngắt lời mẹ."
 
"Ba nhìn ai mà chẳng thấy đẹp, thẩm mỹ của ba tệ lắm." Lâm Lẫm nói thật.
 
Trịnh Gia Mẫn lại cảm thấy cô đang bị nói mỉa, thẩm mỹ của Lâm Trung tệ, vậy bà thì thế nào? Bỗng bà ấy cố nghiêm giọng: "Nói kiểu gì đấy? Bây giờ muốn nói chuyện một chút với con cũng không được đúng không?"
 
Ngay lúc đó, Lâm Lẫm rất muốn cầm điện thoại, chất vấn Tống Từ sao còn chưa đến, cô cần được giải cứu, dù sao trước mặt Tống Từ, Trịnh Gia Mẫn vẫn tiết chế một chút.
 
Nhìn thấy cửa vẫn chưa có tiếng chuông vang lên, Lâm Lẫm đảo mắt, cố tỏ ra thành thật trả lời, nhưng thật ra là nửa thật nửa giả: "Cậu ta ấy à, điều kiện gia đình tốt lắm, hình như trước đây ba mẹ làm bên bất động sản, hồi cấp ba tụi con đều nghe nói rất nhiều nhà cao tầng ở khu vực mới Yến Giang đều thuộc sở hữu của gia đình cậu ta, chắc chắn nhà rất có tiền."
 
Lâm Lẫm dừng hai giây, lén quan sát vẻ mặt phức tạp của Trịnh Gia Mẫn, vẻ mặt đó khiến cô giật mình, chắc bà ấy vừa lo chuyện hai người không môn đăng hậu đối, vừa nghiêm túc suy xét, tóm lại là rất đáng sợ. Lâm Lẫm nói tiếp: "Đúng là cậu ta rất đẹp trai, cao một mét tám bảy... rưỡi, có xe có nhà, bằng tuổi với con, trước mắt vẫn độc thân."
 
Chém gió xong, cô bèn bẻ lái: "Nhưng anh chàng này tác phong không đứng đắn, đời sống cá nhân hỗn loạn, cấp ba yêu sớm cả trường đều biết, hồi đó thay bồ như thay áo, còn thuê phòng với bạn gái, làm không ít chuyện xấu, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì con không nghe tin về cậu ta nữa, nhưng chắc chắn cũng chỉ biết ăn chơi. Mẹ biết không, hôm khai giảng năm lớp 10 cậu ta đã lái xe Porsche đến trường đó, tuy chỉ lái một lần nhưng con nhà giàu như vậy, còn là con trai, chắc chắn mẹ biết, tính cách cực kỳ nổi loạn, chúng ta làm sao có quan hệ với cậu ta được, đúng không? Mẹ."
 
Lâm Lẫm nói một tràng, thái độ của Trịnh Gia Mẫn lập tức trở nên lạnh đi, đầu óc cũng tỉnh táo lại, bà ấy thậm chí còn nắm tay Lâm Lẫm vuốt ve, gật đầu tán thành: "Mẹ hiểu rồi, mẹ chỉ lo cho con, con nên tránh xa người này ra. Con cũng đừng trách mẹ, tại mẹ rảnh rỗi, muốn hỏi thăm vài lời, ai ngờ cậu ta lại là loại người mặt người dạ thú, ăn chơi như vậy... Được rồi, không nhắc đến cậu ta nữa, chúng ta vẫn phải mời cậu ta ăn bữa cơm cảm ơn vì đã đưa con về, sau đó không liên hệ với cậu ta, để cậu ta cút càng xa càng tốt."
 
Lâm Trung cũng phụ họa theo: "Tôi đã bảo cậu ta không phải hạng đàng hoàng mà! Phí khuôn mặt đẹp trai quá."
 
Trịnh Gia Mẫn trừng mắt với ông: "Ông thì giỏi rồi, có mình ông chịu được thôi, hồi sáng còn khen người ta với tôi mà, lại quên sạch cách nấu ăn rồi sao?"
 
Lâm Lẫm nhất thời cảm giác như mình đã phạm tội, cười gượng nói: "Thì đẹp trai mới ăn chơi đàn đúm được... Mà thôi, đừng nhắc đến cậu ta nữa."
 
Đúng lúc đó Tống Từ cũng vừa đến, Lâm Lẫm không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, cô ấy vừa gõ cửa vừa gọi. Lâm Trung hình như vẫn còn hơi sốc đứng dậy đi mở cửa, Lâm Lẫm đoán chắc chủ đề về Tông Ngộ xem như đã hoàn toàn chấm dứt, bèn thở phào nhẹ nhõm.
 
Cùng lúc đó, Tông Ngộ đang nằm trên giường ở nhà hắt xì liên tục năm cái.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui