Giới luật pháp Đài Loan rất nhỏ.
Đặc biệt là trên tòa án, giữa các bộ phận gần như không tách biệt, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, luật sư, thẩm phán, tư pháp, nhân viên thường xuyên chiếu cố qua lại, vì vậy, chuyện như ngày hôm nay không phải lần đầu tiên ──
“… A, Lục luật sư.” Hai giờ chiều, Kiều Khả Nam đi ra từ cửa hông pháp viện, đúng lúc thấy vài luật sư đang túm tụm cùng nhau, nói chuyện hút thuốc.
Lục Hành Chi mặc một bộ tây trang lam đậm, cà vạt ngăn nắp màu xám tro, vẻ đẹp trai ở giữa đám người cực kỳ nổi bật, anh nghe tiếng gọi liền quay lại, nhìn thấy Kiều Khả Nam: “Oh, Kiều luật sư.”
Lục Hành Chi đã cai thuốc, chỉ đứng bên nói chuyện với mọi người, bàn luận một ít nghiệp vụ và trao đổi ý kiến, anh nhìn mọi người làm thế cáo từ, đến chỗ Kiều Khả Nam: “Phiên tòa kết thúc? Còn việc gì không?”
Kiều Khả Nam cầm điện thoại kiểm tra công việc: “Để xem … Không có, nhưng còn ít tư liệu chưa chỉnh sửa.”
Lục Hành Chi: “Vừa khéo, đi ăn cơm với tôi. Cậu lái xe tới?”
Kiều Khả Nam gật đầu.
“Vậy ngồi xe cậu đi, xe tôi để trợ lý đưa về.”
Giọng nói của anh rất đương nhiên, Kiều Khả Nam không nhịn được hỏi: “Anh không ngại làm phiền người ta sao.”
Lục Hành Chi xì một tiếng: “Tôi không sai bảo cô ấy, cô ấy mới lo lắng.”
Kiều Khả Nam hết cách, hai người sóng vai rời đi, rõ ràng giữ khoảng cách với nhau, nhưng tạo ra cảm giác thân mật khó diễn tả … Hai cô gái đi ra từ pháp viện phía sau, một người nhỏ giọng nói: “Có phải tôi tưởng tượng không? Hình như Lục luật sư cố tình chờ Kiều luật sư xuất hiện…” Tìm chỗ đậu xe quanh pháp viện rất khó, vì sợ trễ phiên tòa, mọi người đều chọn taxi, nhưng Lục luật sư thì khác, lần nào cũng để trợ lý lái xe về là sao?
“Hai người này … có chút đen tối.”
Đình Đình hôm nay giúp luật sư của mình đưa tài liệu đáp: “Quan hệ của hai thầy trò họ tốt, hơn nữa Lục luật sư đã sớm có lão bà xinh đẹp như tiên nữ ở nhà, cô đừng có mà suy diễn.”
“Ai, nói vậy thôi mà.”
Có bát quái nhưng không thể tám chẳng khác gì có rắm không thể thả, đau khổ quá đi ~~ Đình Đình thở dài.
Trên thực tế, từ trên xuống dưới văn phòng luật sư Vũ Văn đã biết hai người là một đôi. Thời gian đầu, mọi người cực kỳ khiếp sợ. Vốn hai người cũng không có ý định giấu diếm, đặc biệt là chiếc nhẫn trên tay Lục luật sư, chẳng biết từ lúc nào, Kiều Khả Nam cũng có một cái y hệt. Có lần cô không nhịn được tò mò, hỏi: “Nhẫn của hai anh … giống nhau vậy?”
Kiều Khả Nam mỉm cười: “Là một đôi.”
Một đôi, không phải trùng hợp, không phải đụng hàng. Hắn thừa nhận quá thản nhiên, khiến Đình Đình ngơ ra không biết đáp lại sao, tự trấn an một hồi mới nói: “… Thật xứng đôi.” Không biết là nói nhẫn, hay nói người.
Kiều Khả Nam: “Cám ơn.”
Bát quái công sở rất dễ truyền đi. Giới pháp luật hầu hết rất bảo thủ, văn phòng Vũ Văn ngược lại, tự nhất trí không bàn tán chuyện này. Mỗi nhà mỗi cảnh, không phải bọn họ sợ Lục luật sư, mà nhân khí của Tiểu Kiều quá tốt, từ ngày nghỉ việc ở đây, ngày lễ ngày tết vẫn không quên ân cần thăm hỏi, càng không nói đến việc tương trợ giúp đỡ vân vân.
“Ai, Tiểu Kiều theo lão Lục chắc chắn ăn không ít khổ. Nhìn tính cách lão Lục, làm thủ trường đã quá, lại còn làm lão công?”. Có lẫn mọi người rảnh rỗi, chẳng biết ai nói ra, liền nhận được sự đồng thuận của rất nhiều người: “Đúng. Đúng, quá đúng!”
Đặc biệt, ở bên ngoài Kiều Khả Nam đều bày ra bộ dáng nhẹ nhàng điềm đạm trước Lục Hành Chi, mở miệng ngậm miệng cũng “Anh”, “Ngài”. Nói năng kính trọng, lần trước Lục luật sư giành án, cũng không hó hé nửa câu, rõ là phe yếu thế.
Đúng là một đôi tra công thánh mẫu thụ điển hình, thương cảm a!
Chỉ có Đình Đình suy nghĩ khác. Theo những gì cô biết về Kiều Khả Nam, hắn có hiền lành thật, nhưng tuyệt đối không phải loại nhu nhược thuận theo người khác, tuy dễ gần dễ tính, nhưng đã cố chấp thì Vũ Văn luật sư cũng không nói được, hơn nữa Kiều Khả Nam không ham danh lợi tiền tài, bất tuân quy tắc, tuy làm một tiểu luật sư, nhưng có thể sống thẳng lưng. Nếu bảo anh ngoan ngoãn xách giày cho Lục Hành Chi … Đình Đình còn khuya mới tin.
Đình Đình càng nghĩ càng thấy mình quá bá, len lén hỏi Kiều Khả Nam: “Em cảm thấy Lục luật sư có “Khí quản nghiêm”.”
Kiều Khả Nam bất ngờ, sau đó bật cười, để ngón trỏ trên môi “Suỵt”: “Em có thể giữ kín bí mật này không.”
Hừ, quả thế.
Nhìn thân ảnh phía xa của hai người, Đình Đình lĩnh ngộ: Đây mới đúng là ngự phu thuật a! Trước mặt người ngoài thì vậy đó, nhưng sau lưng thì nằm bên trong mới biết chăn có rận, nhìn bộ dạng hưởng thụ của Lục luật sư … Rõ là vui sướng ra mặt!
Còn chuyện đoạt case … Đó là việc riêng của hai người, hơn nữa cô chắc chắn, Lục luật sư tuyệt đối không để kẻ kia yên. Nghe đồn, Lục luật sư vì việc đó tỏa khí đen suốt mấy ngày – (Trích Lisa). Đình Đình nhớ lại, đột nhiên cảm thấy rất đồng tình với kẻ dám đắc tội Lục luật sư …
Trong thùng xe nhỏ hẹp, hai người đàn ông dính chung một chỗ, say đắm hôn môi.
Môi kề môi, tiếng nước bọt dính dớp vang vọng, Kiều Khả Nam ngồi trên ghế lái, chịu đựng anh đè ép hôn cắn, môi lưỡi quấn quýt.
Cũng may cửa xe đã dán kính cách nhiệt, người ở trong có thể nhìn ra ngoài, người ngoài không thể thấy bên trong.
Ban đầu chỉ là đơn thuần hôn, nhưng Lục Hành Chi càng hôn càng quá phận, xâm chiếm không thiếu một ngách nào, tay dần trượt xuống, kéo vạt áo, nới cà-vạt, vuốt ve làn da bóng loáng mê người của người dưới thân.
Kiều Khả Nam run run, cho đến khi hạt đậu bị nhéo một cái, hắn mới “A” lên, âm điệu ngọt ngào cao vút, cực kỳ quyến rũ.
Lục Hành Chi khẽ cười, đang định tiến thêm bước nữa, người dưới thân đột nhiên tỉnh táo lại: “Không, không được …”
“Uh? Vì sao?” Lục Hành Chi cắn lỗ tai hắn.
Vì sao … Kiều Khả Nam thở một hơi dài, túm cà-vạt của anh, không nhịn được trợn trắng mắt: “Anh có biết để ý xung quanh không? Anh CMN dám rờ xuống nữa tui hủy anh!”
Bên trái một tòa TV○S, bên phải một tòa X, phía trước là Đài Đông, ở trong khu dân cư, đúng là khóc không ra tiếng …
Lục Hành Chi thở dài. Quả thực anh có hơi mất kiểm soát, nơi này không phải địa điểm thích hợp chơi xe rung.
Anh ngồi thẳng dậy, thành thật trở về ghế phó lái, ban đầu vốn chỉ hôn môi, nhưng hơn một tháng xa cách, khi chạm vào da thịt ấm áp của người yêu, anh nhịn không nổi.
Lục Hành Chi kéo cà-vạt, ổn định hơi thở hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Kiều Khả Nam vừa chỉnh lý tóc tai vừa nói: “Có một án giết người, đang đề nghị 7 năm, hôm nay không biết thêm bao nhiêu.”
“Thế à?” Lục Hành Chi không quá quan tâm, trên tòa chuyện như thế là quá bình thường. Nhưng mà nói đến 7 năm … Anh hừ một tiếng: “Ngu xuẩn.”
Thời gian anh và cậu ở cùng nhau, cũng vừa tròn bảy năm. Mỗi giây mỗi phút trôi qua còn ngại không đủ, lại có kẻ trong một phút sai lầm hủy cả tương lai, ngu xuẩn.
Xuân hoa trăng thu, hạ hà đông vũ, một năm bốn mùa cảnh sắc biết bao tươi đẹp, anh nhất định phải nắm tay cậu thường thức, quyết không bỏ qua.
“Đúng, ngu xuẩn.” Hắn nắm hai vai anh, để anh xoay người lại, giúp anh sửa sang cà-vạt. “Cho nên anh đấy, kiểm điểm đi, đừng nghĩ già đầu là có thể làm chuyện ảnh hưởng thuần phong mỹ tục, cương lên là muốn play xe hơi, anh muốn về đồn hả, xìu xuống ngay.”
Lục Hành Chi chấm chấm chấm, hiếm khi không thể phản bác.
Kiều Khả Nam thắt lại cà-vạt: “Đi ăn ở đâu? Lần trước em rồi, giờ đến lượt anh, đừng có đẩy cho em.” Mỗi ngày suy nghĩ ăn gì uống gì mặc gì dùng gì đúng đủ phiền, hai người phân chia thay nhau quyết định, dầu sao cách một ngày sầu não vẫn hơn ngày nào cũng sầu não.
Lục Hành Chi ngẫm nghĩ: “Đến quán của chú Tôn đi.” Chú Tôn là thẩm phán về hưu, cùng vợ ẩn cư ở một ngọn núi, mở quán ăn.
Kiều Khả Nam liếc xéo: “Chịu chi quá!”
Lục Hành Chi: “Hôm nay anh quyết định mà … Lái xe đi, phu nhân.” Nói xong còn nhếch miệng, có vẻ rất hài lòng với xưng hô này.
Kiều Khả Nam nghẹn lời, phu nhân gì đó … Thật sự là. Hai người đã bỏ qua giai đoạn gọi thẳng họ tên nhau, nhảy vọt lên những xưng hô kỳ dị.
Thôi, lái sang chuyện tình thú rồi. Hắn dở khóc dở cười, khởi động xe, rõ ràng đã là lão phu thê, nhưng vẫn có thể vì một việc nhỏ nhặt ngượng ngùng.
Kiều Khả Nam xoa xoa đôi tai đỏ bừng, nhấn ga.
//
Vợ chú Tôn làm việc ở cửa hàng bán hoa, khi còn đương chức, mỗi lần thẩm tra những vụ án đặc biệt nghiêm trọng, chú sẽ đến cửa hàng mua hoa đến viếng người bị hại, đến lúc về hưu thì bầu bạn bên Tôn phu nhân. Năm đó cô chú cưới, chú Tôn bị mọi người cổ vũ hát một đoạn bài , giọng hát cực kỳ thâm tình, được mọi người lưu thành giai thoại.
Bây giờ cô chú cùng làm việc chung, mở một nhà ăn ở vùng ngoại ô Đài Bắc, bên ngoài thiết kế theo kiến trúc châu Âu, bên trong lại bán món cay Tứ Xuyên. Phía trong trang trí theo ý thích của cô, trồng rất nhiều hoa, mỗi mùa mỗi sắc, đẹp không tả hết.
Đầu mùa xuân, những đóa hoa hồng nhạt lay động theo gió, hai gã đàn ông mù tịt hoa cỏ, Kiều Khả Nam hỏi cô Tôn: “Đây là hoa gì ạ?”
Cô Tôn đáp: “Hoa sao nhái, một loài thực vật thuộc họ Cúc, bằng hữu của Lão tôn nghiên cứu lai giống, cho chúng ta một ít, kỳ nở hoa rất ngắn, không đến ba lần, hai cậu đến đúng lúc hoa nở đẹp nhất, hôm nay nhà hàng ít khách, hai cậu ăn no có thể đi shopping.”
Sân rất lớn, nhìn đâu cũng thấy hoa, hai tên đực rựa vốn không biết thường thức, nhưng giữa cảnh đẹp không thể không động lòng. Ăn uống no say, hai người đi bộ thưởng lãm, Kiều Khả Nam đã cởi áo khoác, Lục Hành Chi thì tháo cà vạt, nhàn nhã tản bộ.
Mặc áo kiểu này, trái khế dưới cằm của anh cực kỳ nổi bật, bả vai rộng lớn, cơ ngực dày rộng, Kiều Khả Nam nhìn nhìn, tự dưng thấy nóng lên, vô thức vươn tay muốn chạm. Một làn gió thoáng qua, cuốn tung cánh hoa, đậu trên đỉnh đầu Lục Hành Chi. Kiều Khả Nam buồn cười, nhón chân phủi phủi, Lục Hành Chi cơ hội ôm thắt lưng người yêu, hai người đàn ông dính chặt vào nhau, cực kỳ thân mật.
Xung quanh không có ai, Kiều Khả Nam kệ anh.
Chiếc nhẫn trên tay Lục Hành Chi lấp lánh dưới ánh mặt mặt, rất xinh đẹp. Ban đầu Kiều Khả Nam không thích mấy vật ngoài thân, nhưng khi thấy Lục Hành Chi ngày nào cũng đeo, trong vô thức, sự liên kết của hai người đã gắn vào thứ đồ vật này. Mỗi khi phiền lòng, sờ sờ chiếc nhẫn, sẽ cảm thấy bình yên kỳ lạ.
Vì thế, ngay cả lúc hai người ầm ĩ nhất, Kiều Khả Nam cũng không bao giờ tháo nhẫn.
“Tiết trời đẹp thật.” Dụi đầu trong ngực Lục Hành Chi, hắn lười biếng nói.
“Ừ.”
Yêu đương lâu ngày, những câu tâm tình giản gọn thành “Trời đẹp thật”, “Trời mưa rồi”, “Em ăn cơm chưa?”, “Nhớ mang theo dù”, “Trời lạnh, nhớ mặc áo ấm.” … Một câu đơn giản, nhưng con đường đi đến thì không dễ dàng.
Lục Hành Chi rất hưởng thụ, ôm cậu chặt hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu cậu, nói: “Kết hôn đi.”
Lại nhắc nữa, Kiều Khả Nam nghi ngờ: “Không phải đã nói, chúng ta sớm kết hôn rồi sao?”
“Thực sự kia.” Không phải chỉ nói miệng, mà là có sự công nhận của luật pháp, đến tòa án đăng ký, có đầy đủ quyền lợi và nghĩa vụ, có chữ ký thực của song phương, chứng minh hai bên tình nguyện. Anh thừa nhận, anh rất để bụng vấn đề này, hơn nữa trải qua những sự kiện trước, anh càng để ý.
Kết hay không kết, Kiều Khả Nam cũng chẳng quan tâm, kết hôn ở nước ngoài, mang về Đài Loan cũng không dùng được, chính phủ không thừa nhận, dùng cái rắm.
Nhưng nếu Lục Hành Chi thích như thế … Hắn sẽ chiều theo: “Được.”
Lục Hành Chi sửng sốt.
Nhìn anh giật mình, Kiều Khả Nam phì cười: “Không phải chỉ mình anh để bụng đâu.” Dứt lời, hắn hôn lên môi anh, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta kết hôn nhé.”
Hắn nắm tay Lục Hành Chi, anh ương ngạnh nắm ngược lại, không nói nữa, giống như ngầm tuyên bố sự kiên định của mình.
Đây là năm thứ bảy hai người bên nhau. Người ta có câu thất niên chi dương, trong lòng hai người quả thực “dương”, “dương” để suy nghĩ làm cách nào cùng với người bên cạnh này, càng phải thân thiết cùng một chỗ …
(Từ “dương” có nghĩa là ngứa)
Cả đời.
Từ nay về sau, mãi mãi hạnh phúc, không xa rời.