Chương 16: Thích
Edit: Tà
Khi cô đến bên cạnh anh cũng là lúc anh mở mắt ra.
Mí mắt hơi rũ xuống, chậm rãi giương lên. Anh nhìn thấy cô, từ từ chớp hai lần như đang xác nhận thân phận của cô.
Một khoảng thời gian quen biết anh đến nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Tống Phưởng nghe Uyển Uyển nói, mấy ngày nay cả RG chuẩn bị thi đấu All Star, thời gian Koki gọi video với cô ấy ít đi nhiều, đôi tình nhân nhiệt tình này phải chịu khổ rồi. Lúc đó Tống Phưởng còn cố ý hỏi thăm Giang Ký Minh, Uyển Uyển nói anh ngoài chuẩn bị thi đấu đội All Star còn phải chuẩn bị thi đấu solo All Star, bận bịu hơn cả những người khác.
Vì vậy người trước mắt hẳn là đang luyện rank ở phòng huấn luyện RG chứ, sao bây giờ lại gật gù trước thang máy thế này?
Ý thức của anh chậm rãi quay về, đôi mắt đục ngầu dần nhạt đi.
Dường như anh thấy được cô đang nghi hoặc, cô chưa hỏi anh đã đáp: “Tôi về xem Demacia, thuận tiện mang thêm quần áo đi.”
Giọng anh vì bị khàn nên trầm hơn bình thường mấy phần, nghiêm trọng hơn chút so với ấn tượng mấy ngày trước.
“Demacia? Nó không ở căn cứ sao?”
“Bàn Tử về căn cứ rồi, mấy ngày trước mới vứt nó về nhà.”
Lúc này Tống Phưởng mới biết hóa ra trong căn cứ có Bàn Tử dị ứng lông chó, không thể tiếp xúc Demacia. Cho nên Giang Ký Minh chỉ có thể mang Demacia đến căn cứ những lúc Bàn Tử vắng mặt, những lúc khác đều để ở nhà gửi người khác chăm sóc.
Con boss Demacia này lại vô cùng ―― thù dai, đúng, là thù dai đó. Nếu như một thời gian dài Giang Ký Minh không trở về thăm nó, chắc chắn nó sẽ làm mặt thối với anh. Không kể cố ý kéo lê shit còn sót từ trong nhà vệ sinh đến bên cạnh giường ngủ của anh, còn động dục với không khí, động dục với gối của anh.
Một con Đần mà y như một con Ngáo*, Tống Phưởng nghe anh nói xong cứ nghĩ con boss này có phải thành tinh rồi hay không.
(*) Đần là biệt danh của Golden Retriever, Ngáo là biệt danh của Husky.
Giang Ký Minh cứ thế chạy qua chạy lại giữa hai nơi nhà và căn cứ, mỗi cuối tuần giành chút thời gian trở về chơi với Demacia một lúc.
Chẳng trách được trước đấy cô thấy anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh nói xong, Tống Phưởng đã không còn chú ý đến chuyện của Demacia từ lâu. Cô duỗi ngón tay chỉ vào cổ họng Giang Ký Minh, hỏi: “Anh cảm nặng hơn à?”
Bị cô nhắc tới, anh mới nhớ sáng nay mình hơi đau đầu, uống thuốc vào đỡ hơn một chút. Anh vừa mới đến đây bị gió lạnh thổi, hình như cơn đau lại hơi phát tác.
Cơn buồn ngủ tấn công, suýt nữa anh ngủ cạnh thang máy luôn.
Anh đưa tay sờ trán, xúc cảm mu bàn tay ấm áp dường như nóng lên.
“Hình như là vậy.” Anh nói.
Hình như là vậy.
Cái giọng điệu này cứ như là bệnh tình của người khác.
Hời hợt, hờ hững không để ý.
Tim Tống Phưởng như bị ai nắm lấy. Cô nhìn bàn tay lớn che trên trán, hỏi: “Nóng không?”
Anh gật đầu một cái, "Có chút."
Hẳn là bị sốt rồi.
Cô nhìn mặt anh vài giây, cuối cùng như đã ra quyết định gì đó, kéo cánh tay anh đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ không quay đầu lại: “Anh đi cùng tôi tới bệnh viện.”
…
Mười giờ tối.
Xe dừng lại trước cánh cửa sáng hai chữ ‘Cấp cứu’.
Buổi tối tháng Mười hai tại thành phố A đông đúc như bình thường, cái lạnh khiến người địa phương phải giậm chân xoa tay.
Hai người xuống xe, Tống Phưởng thở ra một làn khói trắng, hỏi anh: “Anh có lạnh không?”
Giang Ký Minh: “Vẫn còn ổn.”
Vẫn còn ổn cái rắm.
Vừa nãy trên xe Tống Phưởng thấy tuy anh mặc áo khoác dài ở ngoài nhưng bên trong rất mỏng manh, tất cả chỉ có một chiếc hoodie và quần thể thao. Ở nhiệt độ âm mười mấy độ bên ngoài, ổn là ổn thế nào được.
Tống Phưởng nhìn bàn tay kia đã bắt đầu hơi đỏ lên vì lạnh, tay cô không kiểm soát được gỡ khăn quàng quấn trên cổ xuống đưa cho anh, “Anh cầm lấy đi.”
Giang Ký Minh không nhận lấy ngay, chỉ nhướng mày nhìn cái khăn quàng.
Lúc này lý trí Tống Phưởng dần quay về, nghĩ lại hành động vừa rồi của mình thật là vượt biên.
Quan hệ hai người họ bây giờ cùng lắm thì được tính là bạn bè, đeo khăn quàng nỗi gì chứ, mờ ám quá mức rồi.
Cô nghĩ vậy, tay khựng trên không trung chuẩn bị thu về chợt thấy hẫng.
Khăn quàng cổ đã bị anh cầm lấy.
Tống Phưởng sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đã gấp khăn lại, quấn vài vòng, nhét đuôi khăn vào trong. Nhanh thật đấy.
Khăn quàng cổ màu nâu trắng đen kết hợp với gương mặt lạnh nhạt của anh không hề ẻo lả mà còn có vài phần tuấn tú.
Khăn của mình được quàng trên cổ người mình nhung nhớ đã lâu.
Tống Phưởng kinh ngạc phát hiện ra đây không phải vấn đề mờ ám hay không, bây giờ cô chỉ cảm thấy có người cầm chiếc lông vũ phẩy tới phẩy lui trong lòng cô, thực sự là vô cùng ngứa ngáy.
Cảm giác này giống với sản phẩm mới ra mắt của hãng T cô thích nhất, người khác bắt đầu review PO trên mạng, còn cô thì không mua được, chỉ có thể vò đầu bứt tai ngồi trước màn hình máy tính nhìn đồ người khác PO.
Vài cơn gió lạnh thổi qua cũng không thể dập tắt cảm giác này của cô.
Tống Phưởng không dám nhìn thêm lần nữa, hoảng loạn dời tầm mắt, nhấc chân bước về phía cửa bệnh viện.
“Chúng ta đi nhanh lên, bên ngoài quá lạnh, đợi thêm một lúc anh lại ốm nặng hơn mất.”
Cô đi được mấy bước liền bị người
“Tống Phưởng."
Giọng nói khàn khàn nhưng vào tai cô lại gợi cảm không tả được.
Lại thêm một cái lông vũ nữa.
Cô dừng chân, không quay đầu lại, ừm một tiếng,
Giang Ký Minh đến cạnh cô, giọng nói trầm thấp tự thuật.
“Hôm nay không phải tôi cố ý mặc ít, đây là lần tôi mặc dày dặn nhất mùa đông đấy.”
“Tôi không quên lời cô nói.”
“Tôi luôn lắng nghe lời cô nói.”
Bình thường anh không thích mặc dày, hôm nay đặc biệt mặc cái áo khoác này còn khiến Hầu Tử kinh ngạc hỏi anh định đến Bắc Cực tham quan à. Anh thấy vừa rồi Tống Phưởng đột nhiên biến sắc, cứ nghĩ là cô đang tức giận anh mặc phong phanh, không tuân thủ giao hẹn lần trước với cô nên anh mới giải thích.
Tống Phưởng nghe mà sững sờ.
Những câu anh nói không đầu không đuôi nhưng cô lại hiểu rõ.
Lông vũ trong lòng đột nhiên tăng lên gấp bội, biến thành một đám lớn, bắt đầu giày xéo cô.
Trong lòng ngứa ngáy muốn “chết”.
Chỉ sợ hãng T phải ra mắt mười loại mỹ phẩm mới có thể so sánh được với cảm giác này.
Bước chân tăng nhanh, cô vội vàng đi vào cửa bệnh viện.
Tống Phưởng nắm chặt tay, bên tai đều là lời anh vừa nói ―― “Tôi luôn lắng nghe lời cô nói.”
Muốn chết rồi.
Người này sinh bệnh sẽ trêu người như vậy sao?!
QAQ
Hai người tới một bệnh viện tư nhân gần nhà nhất, không có nhiều bệnh nhân.
Đèn phòng cấp cứu bật sáng.
Vừa vào trong đã có mùi khử trùng phả thẳng vào mặt.
Tống Phưởng đi đăng ký, Giang Ký Minh ngồi trên băng ghế màu xanh lam đo nhiệt độ.
Tống Phưởng đi đăng ký xong quay lại, rót cốc nước ấm cho anh uống.
Cơn buồn ngủ của anh lại ập đến, hai mắt lim dim, nhận lấy cốc nước chỉ uống mấy ngụm rồi thôi.
Cô không nhịn được nói: “Anh uống thêm nước đi.”
Anh ừm một tiếng, uống hết nước trong cốc.
Y tá nói đo nhiệt độ năm phút đồng hồ.
Tống Phưởng mở khóa điện thoại xem giờ, phát hiện thời gian mình thấy dài đằng đẵng mới có ba phút trôi qua.
Tống Phưởng không phải người gấp nhất phòng cấp cứu, người phụ nữ mập mạp ngồi cạnh cô còn sốt ruột hơn cô. Tống Phưởng khóa điện thoại, lại nghe thấy chị ta hỏi y tá: “Cô ơi tôi đã xong chưa?”
Y tá bị chị ta hỏi thiếu kiên nhẫn: “Còn hai phút nữa thôi! Đừng hỏi tôi nữa!”
Chồng của người phụ nữ mập cũng không nhịn được nói: “Điện thoại anh đã bấm giờ cho em rồi, em yên tâm đi.”
Người phụ nữ mập oan ức: “Thì em khó chịu thôi mà, ui da ui da.”
Người phụ nữ mập và chồng bước vào khoa cấp cứu phía sau họ một bước.
Từ lúc vào cửa chị ta đã bắt đầu kêu ca liên tục như bị bệnh gì nặng lắm. Tống Phưởng nhìn sắc mặt chị ta hồng hồng nên nghĩ chắc cũng bị sốt, cô lại nhìn người chợp mắt bên cạnh mình, quá mức yên tĩnh. Hai người này quả là tương phản một trời một vực.
Chồng người phụ nữ mập đỡ chị ta ngồi xuống băng ghế cạnh Tống Phưởng.
Tuy ngồi cách Tống Phưởng mà khi người phụ nữ mập và chồng ngồi xuống, tiếng ui da vang lên khiến lông mày Giang Ký Minh bắt đầu nhíu lại.
Tống Phưởng lấy tai nghe từ trong túi xách ra, đeo lên tai anh.
Đôi mắt vẫn đang nhắm kia vì hành động này mà mở ra.
Cô cắm jack tai nghe vào máy, mở nhạc lên.
Lúc ngẩng đầu lên, cô thấy anh đang nhìn mình không chớp mắt.
“Còn ồn nữa không?”
Anh không đáp lời, chỉ nhìn cô.
Tiếng người phụ nữ bên cạnh kêu ui da cao vút như chim sơn ca hót.
Cuối cùng Tống Phưởng không nhẫn nhịn nổi con sơn ca này nữa, cô xoay người nói với người phụ nữ mập: “Xin lỗi chị, bạn tôi đang không được khỏe, phiền chị nhỏ giọng chút được không?”
Chồng người phụ nữ mập cũng cảm thấy vợ mình thái quá, xin lỗi Tống Phưởng nói nhất định sẽ không kêu to nữa.
Cô nói cảm ơn anh ta, quay đầu lại.
Giang Ký Minh không ngủ, mở to mắt không biết đang nghĩ gì.
Tống Phưởng cúi đầu nhìn điện thoại: “Anh ngủ đi, đến giờ tôi gọi. Để tôi đổi sang bài trữ tình chút cho dễ ngủ ――”
Giang Ký Minh đột nhiên gọi cô: “Tống Phưởng.”
Tống Phưởng ngẩng đầu, “Hả?”
“Tôi muốn uống nước.”
“Được, tôi đi rót cho anh.”
Tống Phưởng đặt điện thoại trên túi, đứng dậy ra chỗ bình nước.
Anh ngồi tựa lưng ghế, không còn buồn ngủ nữa. Ánh mắt một mực dính vào bóng lưng cô như hình với bóng.
Chồng người phụ nữ mập vẫn quan sát họ từ nãy, giờ thấy cảnh này không nhịn được cười, nói: “Bạn cậu đối với cậu tốt thật.” Nói xong, quay sang người phụ nữ mập: “Trước đây anh theo đuổi em cũng biểu hiện không kém cô ấy là bao đâu.”
Người phụ nữ mập nhìn anh ta ghét bỏ: “Anh cũng biết nói chuyện ghê, khen người khác để khen mình là chính chứ gì.”
Đúng lúc đó, anh thấy cô gái ở bình nước cách đó không xa vô ý làm rơi cái cốc rỗng xuống đất, cô mím môi, nhặt cái cốc rơi vứt vào thùng rác, cầm cái cốc mới lên, lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Anh nghĩ có lẽ cô đang mắng cái cốc nhựa, chuyện ngớ ngẩn này giống tác phong của cô lắm.
Anh thu hồi ánh mắt, cụp thấp mắt.
Không ai nhìn thấy ý cười dưới hàng mi dài của anh.
Người phụ nữ mập bên cạnh vẫn đang giành giật với chồng mình.
Ông chồng: “Chẳng lẽ em không nhớ hồi hai ta còn chưa yêu nhau, đêm hôm khuya khoắt em nói muốn ăn hamburger, anh không nói hai lời chạy đi mua giữa đêm đông à, lạnh muốn chết ấy.”
Người phụ nữ mập hừ hừ: “Thôi đừng có nói nữa, em thích hamburger tôm mà anh lại mua hamburger gà đấy nhé.”
Ông chồng bất đắc dĩ: “Anh chưa thấy ai vô lý như em đấy. Thế bây giờ em muốn ăn gì lát nữa anh chạy đi mua nào?”
Vừa nhắc tới chuyện này, mặt người phụ nữ mập nhăn lại, vùi mặt vào vai chồng làm nũng: “Bây giờ em chẳng có khẩu vị gì cả, buồn muốn chết.”
Ông chồng xoa tóc chị ta: “Không sao, chờ tiêm xong anh mua cháo hải sản em thích ăn nhất nhé.”
“Ừ được, yêu anh nhất.”
Lúc này Tống Phưởng cũng đi lấy nước về.
Cô đưa nước ấm cho Giang Ký Minh, ngồi xuống cạnh anh.
Nước ấm trôi qua cổ họng, ấm nóng.
Đúng lúc nhạc trong điện thoại nhảy đến bài hát của Trương Huyền.
Đây là một ca khúc nổi tiếng tiêu biểu ―― 《Thích – Trương Huyền》 *
(*) Không biết tên tiếng Việt của bài này có dịch hoa mỹ như nào không nhưng mình không tìm ra, chỉ thấy mỗi bài “Bảo bối” nên các bạn nghe tạm không Vietsub nếu tò mò nha: https://.youtube.com/watch?v=tyibra0FQBA
Dưới đây là bản dịch cực thô vì editor không biết văn vở QAQ
“…Cuộc sống kia quá mức kích động
Em cứ nghĩ không gì có thể nắm lấy
Em không còn cảm thấy luyến tiếc những gì mất đi nữa
Có lúc chỉ muốn nghe anh hát xong một khúc ca
Nơi vạn vật biến mất…”
Giang Ký Minh chợt tháo tai nghe xuống, đeo vào tai Tống Phưởng.
Tống Phưởng nhất thời không phản ứng lại.
Cô ngẩn người nhìn anh, đúng lúc giọng nữ dịu dàng bên tai hát lên tiếng “Thích anh”.
Trong khung cảnh vạn vật đã biến mất.
Em thích anh nhất.