Chương 39: Ảnh chụp
Edit: Tà Thần
Đã đến 11 giờ, tới lúc phải về nhà.
Demacia bắt đầu nằm nhoài trên mặt thảm mơ màng sắp ngủ. Tống Phưởng đánh thức nó, thuận tay cầm áo khoác màu đen trên ghế sô pha đưa cho người trước mặt.
Demacia vẫn ngơ ngơ ngác ngác, mặt khẽ cọ cẳng chân Tống Phưởng. Tống Phưởng cười xoa đầu nó, lại ngước mắt nhìn Giang Ký Minh, nói: “Em thấy dự báo thời tiết nói mấy ngày nữa có lẽ thành phố A sẽ hạ nhiệt độ nhiều. Nếu anh ra ngoài, nhất định đừng mặc phong phanh như trước, phải mặc dày chút, anh biết chưa?”
Cô cẩn thận căn dặn, thằng em ruột cũng chưa được hưởng loại kiên nhẫn này đâu nhé.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, nửa ngày sau, anh ừ nhẹ một tiếng.
“Đúng rồi ——“ Blogger làm đẹp còn chưa dặn dò xong, “Trong tủ lạnh nhà anh, tầng thứ nhất là thực phẩm chín, tầng thứ hai là…” Cô tỉ mỉ nói với anh.
Tối hôm qua hai người rời khỏi siêu thị về nhà Giang Ký Minh trước.
Cô đặt đồ mua trong túi vào tủ lạnh, Tống Phưởng vừa mở tủ lạnh ra lập tức hít sâu một hơi sợ hãi.
Có câu tủ lạnh có thể phản ánh trạng thái cuộc sống của một người. Vậy cái tủ lạnh trống vắng trước mặt này —— chỉ còn lại hộp nước canh thức ăn ngoài, bia đã hết đát, sữa bò cũng sêm sêm và một bát đồ ăn cho chó dinh dưỡng phong phú.
Thật ra sau sự kiện sốt cao, Tống Phưởng đã biết rõ năng lực của bạn trai nhà mình rất tệ. Nhưng —— cô thật sự không ngờ lại tệ đến thế!!!
Tống Phưởng hốt hoảng, trái lại Giang tiên sinh người trong cuộc rất vô tâm.
Anh còn giải thích với Tống Phưởng sao hộp thức ăn ngoài lại xuất hiện ở đây. “Anh ăn cơm hộp nhà này xong cảm thấy canh rất ngon, chuẩn bị giữ lại để đêm ăn mì tôm. Còn chưa đến đêm thì căn cứ đã gọi anh về. Cuối cùng sau đó không ăn, cũng quên xử lý cái hộp này nên cứ để tới tận bây giờ.”
Tống Phưởng im lặng, cầm bát đồ ăn chó kia hỏi anh: “Sao anh thì ăn đồ ngoài còn thức ăn của Demacia lại chuẩn bị thịnh soạn thế?”
Giang Ký Minh: “Bởi vì làm thức ăn cho chó dễ hơn cho người.”
—— Lý do xàm quần nhất của năm, não ít nếp nhăn.
Sau khi Tống Phưởng khinh bỉ lý do zớ zẩn này, lại không nhịn được khó hiểu. Tại sao một người như vậy, cuộc sống bản thân mình không đâu vào đâu mà lại nuôi boss chăm sóc gọn gàng ngăn nắp được.
Cô không khỏi nhớ tới chuyện ngay cả avatar Wechat của anh cũng là ảnh Demacia.
Xem ra không phải anh thích Demacia nhường nào mới đối xử tốt như thế với nó, mà là ý nghĩa của Demacia rất quan trọng với anh.
Tống Phưởng vừa bày biện tất cả đồ vào vị trí vừa nói với anh một lần, cuối cùng hỏi lại anh: “Anh nhớ chưa?” Câu kết thúc thông dụng nhất khi giáo viên giảng bài cho học sinh.
“Ừm.”
“Còn nữa! Bây giờ anh đã được nghỉ rồi thì điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi chút đi. Không nên thức đêm, ít hút thuốc, ít uống rượu, ăn cơm đúng bữa.”
“Được.”
Sau đó, cô vẫn còn dặn dò rất nhiều lời.
Cô nói không ngừng không nghỉ, công lực tụng kinh đã đuổi kịp và sắp vượt mặt mẹ Tống. Nhưng vẻ mặt Giang Ký Minh không có chút nào không kiên nhẫn, anh nghiêm túc nghe, nhập tâm nghe kỹ từng âm tiết.
Đấu luyện cũng không chịu khó đến vậy.
…
Cô tiễn một người một chó đến trước cửa.
Demacia đã tỉnh hẳn, vô cùng phấn khích, đang quay vòng trong huyền quan chật chội trước cửa.
Giang Ký Minh không vội rời đi, thậm chí anh còn chưa thay giày, lê đôi dép ở nhà màu xám đứng cùng cô trước cửa mà cũng cao hơn cô không ít.
Anh đứng dưới ánh sáng vàng rực của đèn trần, hình bóng bị phân chia giữa sáng và tối. Bóng lông mi kéo dài, phủ một lớp bóng mờ xuống mắt.
Tống Phưởng không biết nghĩ gì mà duỗi tay chạm vào lông mi anh, hơi ngưa ngứa, hỏi không đầu không đuôi: “Mùa đông mi anh có chắn tuyết được không?” Quào, lông mi dưới của anh cũng siêu dài.
Giang Ký Minh cũng rất phối hợp với cô, trả lời câu hỏi không đâu vào đâu: “Hình như là được.”
“Thế có chống được cây tăm không?”
Anh cầm chặt tay cô, bình tĩnh nhìn lại cô: “Chờ em về từ thành phố I thì tự mình thí nghiệm xem.” Tự em thí nghiệm, cho nên hãy về sớm một chút.
Tống Phưởng hiểu ý anh, cười: “Đã nói với anh rồi mà, trước sau một tuần em sẽ về.” Lại nói: “Những lời em vừa nói với anh ——“
Giang Ký Minh cầm mu bàn tay cô khẽ cọ lên mặt mình, dịu dàng ngắt lời: “Anh biết rồi.”
Trong đoạn tình cảm này, Giang Ký Minh hơn Tống Phưởng một tuổi, nhưng nhiều khi cứ như Tống Phưởng lớn hơn anh, nói với anh không được làm cái này, cái kia phải làm thế nào. Cô sửa lại toàn bộ thói quen xấu của anh, đưa anh dần trở lại quỹ đạo.
Lúc này mức độ phấn khích của Demacia đã giảm về bình thường.
Nó đi tới bên chân Giang Ký Minh, kéo nhẹ ống quần anh.
Hầy hấy hây sen ơi, chúng ta phải đi thôi, cọ thêm lúc nữa coi chừng bay luôn lớp da giờ chứ!
Tống Phưởng gục đầu xuống nhìn Demacia vài giây. Đôi mắt nó ngập nước, ánh mắt trong veo, nhìn thẳng cô chằm chằm, hơi đắc ý. Cô cười khẽ, nói: “Demacia đang giục anh đi kìa.”
Anh cứ như không nghe thấy câu kia, đôi mắt vẫn nhìn cô, nói: “Phải nhớ anh đấy.” Giọng điệu bướng bỉnh lại nghiêm túc.
Huyền quan không lớn.
Tống Phưởng nghe bốn chữ này rất rõ.
Từng chữ giống như chất làm mềm, chậm rãi rót vào, làm trái tim cô mềm nhũn đến không tưởng.
Cô hơi cong cổ, chống trán vào vai anh, dịu dàng nói: “Sao em không nhớ anh cho được.”
Cánh tay dài vòng lấy eo cô, bạn nhỏ Giang tiếp tục nói: “Vậy em —— phải về sớm chút đó.”
Cô cười khẽ một tiếng: “Biết rồi mà.”
Bạn nhỏ Giang à, đây là lần thứ hai rồi đó nha.
*
Hôm sau.
Mẹ Tống hẹn Tống Phưởng lúc ba rưỡi chiều.
Green Garden cách sân bay khá xa, bọn họ xuất phát sớm hơn khoảng một tiếng.
Lúc đến sân bay, thời gian vừa đúng ba giờ rưỡi.
Giang Ký Minh và Tống Phưởng cùng xuống xe, vòng ra sau cốp, lấy vali của cô xuống.
Hôm nay thành phố A bắt đầu có mưa phùn lất phất, nhiệt độ không khí hàng năm lại giảm xuống, cái lạnh thấm vào không khí. Tống Phưởng chịu rét, đội mũ hoodie lên cho anh, cầm ô nghiêng về phía anh.
Cánh tay dài nhấc lên, cầm vali xuống.
Bàn tay lớn lạnh lẽo nắm chặt tay cô, vị trí cô lại về như cũ. Anh nói: “Lộ hết cả mặt ra rồi, tốn nửa tiếng trang điểm đấy.”
Tống Phưởng không đáp lại, đi về phía trước một bước, tới gần anh.
Cái ô che trên đỉnh đầu hai người, ngăn chặn toàn bộ mưa bụi đột kích.
Tống Phưởng: “Không nên thức đêm, ít hút thuốc, ít —— "
Tống Phưởng còn chưa dứt lời đã bị anh cắt ngang, “Ít uống rượu, ăn cơm đúng bữa. Lần thứ sáu trong ngày rồi Tống Phưởng.” Phải là bậc thầy Tống lải nhải thì có.
Tống Phưởng: “Thì em sợ anh quên chứ sao…”
Đôi mắt đen như tô mực nhìn cô, nói: “Thế còn anh? Em nhớ kỹ chưa?”
Tống Phưởng: “Em nhớ kỹ rồi. Một phải nhớ anh, hai là về sớm một chút.”
Cái cặp đôi này, không làm người ta ngấy chết thì không đền mạng chứ gì?
Giang Ký Minh rất hài lòng với đáp án này, anh cười ra tiếng, hơi nghiêng người qua, mặt ghé về trước. Khoảng cách được rút ngắn, gần đến có thể nghe được tiếng thở của đối phương. Anh không nói chuyện, đang chờ hành động tiếp theo của cô, ý tứ rất rõ ràng.
Cô bất đắc dĩ cười ra tiếng, khẽ ngẩng đầu lên, in dấu son môi lên môi anh, hôn một tiếng rất vang.
…
Trong sảnh sân bay T3.
Bố mẹ Tống đã checkin vé máy bay, gửi vận chuyển xong xuôi.
Bọn họ ngồi ở ghế chờ Tống Phưởng đến.
Mắt thấy đã gần ba rưỡi còn chưa thấy bóng dáng con gái, bệnh nôn nóng của mẹ Tống lại tái phát: “Sao bé cưng còn chưa tới nhỉ?!”
Trái lại bố Tống bình thản trước sau như một, ngón tay lướt điện thoại, mắt nhìn chằm chằm không dời. Ông nói: “Bà vừa gọi điện thoại cho con bé, nó nói đã đến nơi rồi còn gì, vội gì nữa.”
Mẹ Tống vô cùng không hài lòng thái độ này của bố Tống, lập tức gào to lên: “Hơ, không vội à, giống ông hả, ngày nào cũng dán mắt và điện thoại, xem hết mạng quân sự này đến mạng quân sự khác, ông nghĩ ông là Trương Thiệu Trung* của thành phố A hay gì?!”
(*) Trương Thiệu Trung là một nhà lý luận quân sự Trung Quốc tại Đại học Quốc phòng PLA. Ông giữ cấp bậc đô đốc phía sau trong Hải quân Quân đội Giải phóng Nhân dân trước khi nghỉ hưu.
“Này!” Bố Tống vặn lại: “Quan tâm việc hệ trọng của đất nước cũng có lỗi ư? Bà có biết sau khi Trump* nhậm chức có ảnh hưởng thế nào đến Trung Quốc và thậm chí cả lề lối thế giới trong nhiệm kỳ của ông ta không!” Nói xong, ông lại chỉ con trai ở bên cạnh: “Nào, Tiểu Huyên nói cho mẹ con một chút về Trump đi!”
(*) Donald John Trump là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 45. Trước đó, ông nổi tiếng với vai trò là một tỷ phú, doanh nhân, nhà sản xuất chương trình truyền hình. Là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của The Trump Organization, Trump cũng đồng thời là người sáng lập Trump Entertainment Resorts.
Tống Huyên đột nhiên bị gọi tên sợ trợn tròn mắt.
Chết mợ, bố mẹ lôi Trump vào cũng kéo đến con được à?!
Tống Huyên đột nhiên đứng lên, nhìn mưa phùn bay bay ngoài cửa sổ thủy tinh, lắp bắp nói: “Con ra ngoài ngắm mưa!” Lại lập tức nói thêm với mẹ Tống: “Tiện nhìn xem chị đã tới chưa ạ!”
Nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu, chạy trơn tru.
Rời xa chiến trường, quý trọng mạng sống.
——
Nhìn mưa nhỏ tung bay ngoài sân bay, Tống Huyên vốn không có ý định ngắm nhìn.
Chẳng qua là lấy cớ trước mặt bố mẹ, cậu chỉ là một người tị nạn nhỏ đáng thương chạy trốn.
Sân bay Lam Hoa rất lớn.
Tống Huyên chán đến chết, đi dạo lung tung bốn phía, nhìn đây nhìn đó, vô cùng thong dong. Cậu bước tới cửa ra vào và cửa kính sân bay. Mắt hơi liếc sang phải, lơ đãng nhìn, bước chân dừng lại đột ngột khi nhìn thấy một đôi tình nhân ngoài cửa cách đó không xa.
Đôi mắt cậu còn tròn hơn trước, rõ ràng rất ngạc nhiên.
Cậu phải mất vài giây để hoàn hồn.
Sau khi phản ứng lại, cậu vội vã chạy ra ngoài cửa kính, núp sau bảng hướng dẫn sân bay. Rõ ràng cách đôi tình nhân kia một khoảng nhưng vẫn rón rén, rất cẩn thận, chỉ sợ bọn họ phát hiện ra mình.
Couple cách đó không xa.
Cô gái bước một bước dài về trước, bước về phía chàng trai.
Tống Huyên thiếu điều muốn đứng dậy vỗ tay. Chị ơi! Làm tốt lắm!
Sau đó cậu mau chóng lôi điện thoại ra.
Mở máy ảnh ra.
Phóng to, phóng to, phóng to đến khi nhìn rõ.
Tách tách hai tấm.
Úi giồi hôn tự nhiên ghê chưa?!
Đậu mùa, chị gái, chị chủ động, chủ động đến thế ư…?!
Emmmmmm.
Không chụp cảnh này được! Không chụp cảnh này được!
Tống Huyên ngoan ngoãn cất điện thoại đi.
Bức ảnh trong điện thoại chụp hai người thân mật, nói không phải một đôi có ma nó tin.
Tống Huyên kích động xoa tay, khẩn trương gửi ảnh cho lũ bạn.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại điên cuồng rung lên ——
[Đòe mòe! Đúng là chị gái mày rồi!]
[Vờ lờ! Đúng là A thần ạ!]
[Trời ơi! Huynh đệ Tống nhận của ta một lạy!]
[Ê, Tống Huyên, lần trước tao mời mày một túi năm que cay ở quầy đồ ăn vặt. Không cần bàn luận gì thêm về tình cảm anh em của chúng ta đúng không]
Trước đó chế giễu cậu là chém gió nhất quả đất, bây giờ thì gió đổi chiều, toàn là lời nịnh nọt. Có phải đây là hiệu ứng của A thần không nhỉ?
Tống Huyên ho hai tiếng, mặt cười tươi rói gõ bàn phím điện thoại ——
[Khiêm tốn, khiêm tốn]
Gửi đi.
Cảm giác tinh tướng.
Thật là thoải con gà mái.
Chống nạnh cộng ngửa mặt lên trời, cười dài năm trăm tiếng!
Ngay khi lòng Tống Huyên tràn đầy kích động, một giọng nữ bên cạnh như chậu nước lạnh dội xuống đầu cậu, “Tiểu Huyên?”
Tống Huyên sợ suýt thì ném phăng điện thoại đi.
Tranh thủ khóa màn hình, cất vào trong túi.
Cậu ngẩng mặt đi về phía trước, cười tủm tỉm: “Chị ~” Âm cuối chuyển đổi mười tám lần, nổi da gà toàn thân.
Tống Phưởng hoài nghi dò xét cậu một chút, chỉ vào bảng hướng dẫn hỏi: “Em đứng đấy làm gì?”
“Trú mưa ạ.” Tống Huyên biết cái cớ này rất dở hơi, cho nên trước khi chị gái vặn vẹo thì cậu tranh thủ chuyển đề tài: “Chị mau vào đi, mẹ cứ ở bên trong nói mãi sao chị chưa đến. Mau lên! Vào mau lên đi!” Nói xong, kéo tay cô đi vào trong sảnh.