Tay của anh ấy rất mê người

Chương 78: Công khai
 
Edit: Tê Tê Team (Ủa chương này hơn 4k chữ gần 5k sao đếm được có hơn 1k chữ dzạ?)
 

 
Tuy Đường Ngu lẩm bẩm với âm lượng nhỏ nhưng Tống Phưởng ngồi gần cô ấy nên nghe không sót một chữ. Giọng điệu kia hơi cười cợt nhưng trong mắt viết rõ hai chữ “coconut pussy” (dzừa lòng). Tống Phưởng hơi khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Gì vậy?”
 
Tống Phưởng nói xong, trong đầu tự dưng hiện lên hình ảnh trước khi họ đến nhà hàng Nhật.
 
Hôm nay rất nhiều người tham gia bữa tiệc, ồn ào nhốn nháo.
 
Mọi người chia theo nhóm đi xe đến nhà hàng Nhật.
 
 Tống Phưởng được chia đến xe Từ Kiệt, cô không có dị nghị gì với chuyện này, ngồi xe thôi mà, cái nào chả như nhau.
 
Nhưng không ngờ cô vừa mới mở cửa xe, Đường Ngu đi giày cao gót đã phi đến, góc áo còn tung bay, khí thế hung hăng, Tống Phưởng trong lúc giật mình suýt nữa nghĩ là cô ấy đến đây để bắt gian.
 
Tống Phưởng nhìn mà hơi sửng sốt.
 
Giày cao gót dừng ở bên vỉa hè, Đường Ngu xách túi xách màu cam đất của mình chen giữa khe cửa, cửa xe không đóng lại được.

 
Từ Kiệt nhíu mi tâm, nhìn Đường Ngu, trong lòng thực sự tức giận nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ quý ông: “Có việc gì à?”
 
“Không có gì.” Vừa dứt lời, Đường Ngu kéo tay Tống Phưởng, nói với cô: “Cô ngồi cùng xe với tôi đi.”
 
… Cái này là mà không có gì à????
 
Từ Kiệt kìm lại cơn tức, duy trì dáng vẻ cười bên ngoài: “Đường Ngu, Tống tiểu thư ngồi chung xe với tôi.”
 
Đường Ngu nhướng mày, “À thế à?” Tay ôm lấy Tống Phưởng, “Vậy bây giờ cô ấy chung xe với tôi.” Cô ấy dứt lời, không đợi Tống Phưởng và Từ Kiệt phản ứng, kéo cánh tay Tống Phưởng đi về phía chiếc Cayenne màu đỏ của mình.
 
Bước chân nhẹ nhàng, không ngoái đầu lại một lần.
 
Còn một mình Từ Kiệt đứng tại chỗ, nhìn thẳng bóng lưng Đường Ngu, ánh mắt tàn nhẫn như hận không thể khoét đi một miếng thịt.
 
Anh ta càng nghĩ càng giận, đôi giày da nâu đậm đạp mạnh vào lốp xe đen bên chân, nghiến răng nghiến lợi chửi tiếng đm từ trong kẽ răng.
 
Đường Ngu không giải đáp thắc mắc của Tống Phưởng, một tay chống cằm, đôi mắt đẹp ranh mãnh nhìn cô không chớp. Hai gò má cô ấy đỏ ửng vì rượu, mí mắt hơi sụp lại cố chống lên, ánh mắt hơi không chú ý đã chầm chậm tan rã.
 
Được, lại là một thành phần không biết uống rượu lại thích uống rượu.
 
Tống Phưởng than nhẹ một tiếng, lấy chén sứ nhỏ trong tay cô ấy đặt lên bàn: “Đường Ngu, cô say rồi, đừng uống nữa.”
 
“Tôi chưa say đâu Tống Nhật Phương.” Cô ấy đột nhiên trợn to hai mắt, nghiêm trang nói với Tống Phưởng: “Cô là một cô gái tốt, cho nên cô nhất định phải tránh xa tên khốn kia ra một chút! Tên khốn Từ Kiệt kia kìa!”
 
Cô ấy dựa vào vai Tống Phưởng, Đường Ngu say rượu còn nói nhiều hơn bình thường, hơi híp mắt, căm giận nói: “Sau khi chương trình phát sóng tôi mới biết anh ta là bạn trai cũ của Cảnh Tử, là cái thằng cặn bã (tra nam) kia, mẹ nó, thật là cặn bã. Vì anh ta mà Cảnh Tử đi phá thai, suýt nữa mất cả sự nghiệp diễn xuất của mình, nhưng tên cặn bã này hoàn toàn không quan tâm, còn nói với Cảnh Tử mọi người chỉ vui chơi qua đường thôi, sao chị lại nghiêm túc thế? Chơi con coo mẹ anh ta chứ, đm.”
 
Đường Ngu nói bừa bãi một phen, Tống Phưởng chắp nối từng đoạn có thể hiểu được bảy, tám phần.
 
Tuy chỉ bảy, tám phần nhưng lượng tin tức này đã đủ làm người ta giật mình. Miệng cô há to đến mức nhét vừa một quả trứng vịt, rất lâu vẫn không tiêu hóa được thông tin này.
 
Hứa Cảnh Tử là bạn tốt của Đường Ngu, là một trong tứ tiểu hoa đán ăn khách nhất hiện nay.
 
Hành trình ngôi sao trước đây của cô ấy rất gập ghềnh, khó khăn trắc trở không ngừng, phải mất một thời gian dài để đến được vị trí hiện tại.
 

Sau khi Từ Kiệt nổi lên, bắt đầu có tin đồn lan truyền anh ta từng yêu đương với tiền bối Hứa Cảnh Tử hơn anh ta ba tuổi.*
 
(*) Ồ đến đây bạn editor mới biết Đường Ngu không lớn hơn Tống Phưởng nhiều nhưng chắc là vẫn hơn tuổi, nhưng thui bạn quá lười để sửa một dàn xưng hô *emoji giọt lệ vương trên khuôn mặt cười IOS 14*
 
Nhưng mọi người hoài nghi độ chân thực của tin đồn này, vì trong mắt mọi người, Từ Kiệt và Hứa Cảnh Tử là một đôi có bắn đại bác cũng không liên quan đến nhau, hơn nữa tin đồn này không có búa thật*, cho nên cuối cùng mọi người chỉ coi đây là tin đồn nhảm do antifan Từ Kiệt tung, cười một tiếng cho qua.
 
(*) Búa thật: Kiểu như bằng chứng chân thực, ví dụ ảnh, clip,…
 
Không ngờ rằng cái mọi người cho là không thể giả trân hơn lại là thật trân, mà Hứa Cảnh Tử còn từng mang thai cho Từ Kiệt.
 
—— chẳng trách Đường Ngu ghét Từ Kiệt như vậy. Xem ra Hứa Cảnh Tử mới là nguyên nhân làm cô ấy ghét Từ Kiệt đến thế.
 
Đường Ngu: “Nếu Cảnh Tử nói cho tôi biết sớm một chút, tôi nhất định sẽ không nhận chương trình này… Cô không biết chứ mỗi lần tôi cho anh ta ăn quả đắng trong chương trình đều cảm thấy rất sảng khoái… Từ Kiệt mẹ nhà anh ta chính là tên khốn, cặn bã, cô nhất định nhất định phải cách xa anh ta ra chút.”
 
Phòng bao nhà hàng đông người, tất cả có thể uống rượu, cồn xông lên não, tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau. Ồn ào ầm ĩ, âm lượng vừa đủ có thể át đi tiếng lẩm bẩm khe khẽ của Đường Ngu.
 
Mắt thấy Đường Ngu ngày càng say, Tống Phưởng rất sợ cô ấy lại phun ra thêm tin động trời nào nữa nên bụm miệng cô ấy ngay trước khi nó kịp hé ra.
 
“Tổ tông à cô đừng nói nữa, đừng nói nữa ha, ngủ đi, ngủ đi. Hôm nay tôi chưa nghe thấy gì hết.” Tống Phưởng nói.
 
Đường Ngu đưa tay lay Tống Phưởng, đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm cô, lần đầu tiên nghiêm túc gọi tên cô: “Tống Phưởng, cô là cô gái tốt, cô nhất định phải cách xa tên khốn kia ra.”
 
Đôi mắt kia lóe ánh sáng vụn nhỏ, Tống Phưởng chỉ cảm thấy lòng thật ấm áp.
 
Cô cũng dần hiểu rõ nguyên nhân tại sao mấy ngày nay, vừa nhắc tới Từ Kiệt là Đường Ngu đều coi tất cả cỏ cây là kẻ địch (1). Cô bất đắc dĩ cười: “Đường Ngu, tôi thấy cô hiểu lầm rồi, Từ Kiệt đối với tôi —— chắc không phải như cô nghĩ đâu.” Mấy ngày nay cô có trao đổi và hoạt động cùng Từ Kiệt, nhưng đều ở trong phạm vi bình thường, không vượt quá khuôn phép.
 
Đường Ngu ợ rượu, ánh mắt tan rã, phất tay với cô: “Không phải, không phải. Cô không biết phương pháp chăn rau của anh ta rồi, anh ta thích giở bài thân thiết nhất…” Sau đó cô ấy lại lẩm bẩm vài câu nữa nhưng nhỏ quá Tống Phưởng không nghe rõ.
 
Cô quay đầu nhìn sang mới phát hiện cô ấy đã nhắm chặt mắt, ngủ thiếp đi rồi.
 
Đúng lúc này, người đại diện của Đường Ngu đẩy cửa shoji* đi vào.
 
(*) Cửa shoji: 

 
Khi anh ta thấy Đường Ngu say khướt trên người Tống Phưởng chỉ cảm thấy nhức não. Anh ta vừa đi tới vừa than: “Tổ, tổ tông uống mấy tấn rượu rồi vậy?! Say thành dạng này.”
 
Tống Phưởng cười: “Cô ấy không uống nhiều lắm đâu.”
 
Người đại diện xùy: “Không có tửu lượng còn oai như cóc, uống say lại bắt ông đây thu dọn cục diện rối rắm. Tôi gặp phải nghệ sĩ thế này đúng là khổ tám đời. Haiz.”
 
Không biết có phải Đường Ngu dựa trên vai Tống Phưởng nghe thấy tiếng người đại diện hay không, ưm một tiếng, mắng với âm lượng không nhỏ: “Mẹ nó, cái tên trứng thối khốn nạn…”
 
Người đại diện nghe xong đen mặt, nhìn Tống Phưởng: “Ủa mẹ nó cô ta say thật hay giả say vậy?”
 
“Thật mà.” Tống Phưởng gượng cười hai tiếng: “Không phải cô ấy mắng anh đâu.”
 
Anh ta nhíu mày: “Thế thì chửi ai?”
 
Chửi ——
 
Tống Phưởng vô thức quay đầu nhìn về phía Từ Kiệt.
 
Khéo làm sao, cô vừa ngẩng đầu là đụng ngay ánh mắt anh ta.
 
Hai người đều ngẩn ra.

 
Không biết Từ Kiệt đã nhìn Tống Phưởng như vậy bao lâu rồi.
 

 
Mọi người ăn uống xong chuẩn bị ra về.
 
Người không say đi về còn tiện, nhấc chân là đi được. Người say bất tỉnh nhân sự mới phiền, bởi vì đã hoàn toàn không còn ý thức nữa.
 
Đường Ngu nằm trên chiếu tatami* ngủ say như chết, trái lại khổ người đại diện của cô ấy, phải thu dọn bãi chiến trường cô ấy gây ra.
 
(*) Chiếu tatami:

 
Người đại diện sợ paparazzi chụp trộm được dáng vẻ say rượu của cô ấy sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực cho Đường Ngu, nên che kín mặt cô ấy, lại tìm vài trợ lý đưa cô ấy lên xe.
 
Xong xuôi một loạt, thái dương anh ta đã lấm tấm mồ hôi. Anh ta vừa đi vừa mắng con ma men: “Đường Ngu, sau này tôi còn để cô đụng đến một giọt rượu thì con mẹ nó tôi cùng họ với cô!”
 
Đường Ngu được vận chuyển đến Cayenne đỏ thành công.
 
Cửa xe đóng sầm lại.
 
Mấy giây sau, cửa sổ ghế lái hạ xuống, em gái trợ lý nói: “Xe này hết chỗ mất rồi chị Tống ơi!”
 
Tống Phưởng khựng lại, còn chưa lên tiếng, sau lưng đã vang lên hai tiếng còi xe.
 
Cô hơi nghiêng người, nhìn thấy một chiếc BMW đen, Từ Kiệt ngồi ở ghế lái. Anh ta cười, hơi khoác tay lên cửa sổ xe, nói với cô: “Tống tiểu thư, ngồi xe tôi này.”
 
Là dấu chấm câu, không phải câu nghi vấn.
 
Tống Phưởng mới vừa định từ chối, mới mở miệng nói chữ “Tôi” đã bị em trai trợ lý không biết nhảy từ đâu ra cắt ngang. Cậu ta kéo cánh tay Tống Phưởng, đi về phía xe, “Ây, lên xe thôi chị Tống, còn sững ra đấy làm gì.”, một em gái trợ lý khác của Từ Kiệt cũng phối hợp, khoác cánh tay còn lại của Tống Phưởng, nói: “Ha ha, thời tiết thành phố S nói thay đổi là thay đổi ngay được, tối nay cũng hơi mát quá rồi đấy…” Nói xong cô ấy ngừng lại, nhìn làn váy hoa nhí dài trên người Tống Phưởng, hô lên: “Chị Tống mặc mỏng manh thế này chắc là lạnh lắm rồi, nhanh lên xe đi chị, trên xe ấm lắm.”
 
Rõ ràng nắng gắt cuối thu vừa mới tắt, cô bé này nói như sắp đông đến nói rồi.
 
Cứ thế, Tống Phưởng bị một nam một nữ ‘khiêng’ lên xe Từ Kiệt, lại còn là ghế phụ.
 
Đã lên xe rồi, cô cũng không tiện kiểu cách nữa, cô thắt dây an toàn, quay sang cười với Từ Kiệt: “Vậy —— làm phiền thầy Từ ạ.”
 
Từ Kiệt cong khóe môi, má trái hiện lên má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Không có gì đâu.”
 
Tống Phưởng và Từ Kiệt không thân thuộc, dù muốn nói chuyện phiếm cũng không biết nói gì. Nếu trên xe chỉ có hai người họ thì bầu không khí nhất định sẽ lúng túng, im lặng cả đường, nhưng may lần này còn có em trai em gái trợ lý ngồi ghế sau —— quan hệ của Tống Phưởng với họ cũng được, từng trò chuyện vài lần, rất hợp rơ —— bọn họ đóng vai trò điều chỉnh bầu không khí, ném từng chủ đề ra làm bầu không khí trong xe dần sinh động lên.
 
Em trai em gái trợ lý rất có tâm, mỗi đề tài gợi ra đều làm Tống Phưởng thấy hứng thú, Từ Kiệt cũng xen được vài câu vào, để ý cả hai vị ngồi ghế trước, không ghẻ lạnh ai.
 
Xe dừng ở cửa khách sạn.
 
Mấy người xuống xe, Từ Kiệt đưa chìa khóa xe cho nhân viên đậu xe cạnh cổng khách sạn.
 
Em trai em gái trợ lý lặng lẽ liếc nhìn hai người trước mặt một cái. Em gái thở một hơi dài nhẹ nhõm, thấp giọng nói với em trai: “Cái công việc máy bay yểm trợ này thật không dễ. Này, cậu nghĩ trở về anh ấy có tăng lương cho tôi không?”
 
Em trai đã làm trợ lý cho Từ Kiệt gần hai năm, biết rõ tính tình Từ Kiệt. Cậu ta nhìn Tống Phưởng nửa giây, nói: “Nếu thành công nhất định được tăng lương, hơn nữa còn có thể rất nhiều cơ.”
 
Mắt em gái sáng lên, lại hỏi: “Thế nếu không thành thì sao?”

 
"Không thành?" Mặc dù trước đây chưa từng xảy ra tình huống này, nhưng nếu thật sự không thành —— “Chúng ta thài (die) chắc.”
 
Một làn gió lạnh thổi qua, tràn vào chiếc áo sơ mi cổ chữ V của cô gái nhỏ khiến cô ấy giật thót mình vì lạnh.
 

 
Bốn người đứng dưới tàng cây long não bên cạnh khách sạn.
 
Lá cây um tùm, khe hở giữa cành lá lộ ra một ít ánh sáng loang lổ chiếu xuống mặt đất.
 
Em gái tự dưng ôm bụng nói đau bụng, nhíu chặt mày, tạo thành mấy rãnh sâu giữa hai đầu lông mày, miệng còn không ngừng “Hisss ——”.
 
Tống Phưởng giật mình, “Em sao thế Tiểu Lộc?”
 
“Ôi em không sao, có lẽ vừa nãy ăn nhiều đồ lạnh quá lại bị đau dạ dày rồi. Bệnh cũ, bệnh cũ, không sao đâu, hiss ——” Cô ấy siết chặt tay ôm bụng, dừng chân lại.
 
Thế này mà là không có gì à.
 
“Tiểu Lộc, chị đến bệnh viện với em nhé.” Tống Phưởng đi lên trước, định kéo tay em gái trợ lý, còn chưa chạm tới tay áo cô ấy đã bị người cướp lấy.
 
Em trai trợ lý đỡ em gái, cười với Tống Phưởng: “Không cần đến bệnh viện đâu chị Tống, em đưa cô ấy đi mua ít thuốc dạ dày là được. Em biết bệnh cũ này của cô ấy mà.”
 
Lúc này em gái trợ lý cũng ngẩng mặt lên, vẻ mặt yếu ớt, như giây sau là tắt thở luôn: “Chị, chị Tống không cần đưa em đi đâu, cậu ấy đi theo mua thuốc giúp em là được.”
 
Em trai hơi không nhìn nổi, lặng lẽ véo eo em gái, thấp giọng nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Này, họ Lộc, cô đau dạ dày chứ không phải ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đừng lố quá.”
 
Cuối cùng em gái trợ lý bị em trai trợ lý đỡ đi.
 
Lúc gần đi cậu ta còn nói với Tống Phưởng và Từ Kiệt: “Chị Tống, anh Từ, anh chị không cần lo lắng cho cô ấy đâu, bệnh này của cô ấy uống thuốc là đỡ, không có gì nghiêm trọng cả.”
 
Tống Phưởng vẫn hơi bận tâm, dặn dò vài câu: “Được, Tiểu Lộc nhớ uống nhiều nước ấm vào nhé.”
 
Em gái kêu “Ôi”, “Vâng chị Tống.”
 
Hai vị quấy động bầu không khí rời đi, Tống Phưởng và Từ Kiệt nhất thời im lặng.
 
Làn gió đêm khẽ lướt qua từng chiếc lá mang theo tiếng xào xạc ngắn ngủi. Trước cổng khách sạn tấp nập xe qua lại, người đi đường vội vã. Ngọn đèn đường bên đường hắt ánh sáng vàng sậm, trải dài cái bóng của hai người trên nền bê tông.
 
Từ Kiệt nhìn cô hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Em đến nơi chưa?”
 
Tống Phưởng dừng lại nửa giây mới có phản ứng, ngẩng mặt lên nhìn anh ta: “Hả?”
 
Từ Kiệt đưa tay chỉ khách sạn.
 
Tống Phưởng: “Ừm, đến nơi rồi.”
 
Nói xong, cô quay người đi về phía cửa khách sạn.
 
Khi Tống Phưởng lướt qua, Từ Kiệt ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô như có như không. Không phải mùi hương son phấn tầm thường, mà là một loại hương cao cấp, mát lạnh như hương gỗ, nhưng lại lạnh hơn hương gỗ một chút. Giống như hoa hồng nở rộ bên vách núi, kiêu hãnh, tao nhã mà quyến rũ.
 
Một cơn gió đêm nữa lướt qua, lay động lá cây.
 
Từ Kiệt nghe tiếng xào xạc bên tai, thầm nghĩ, thật phù hợp với cô.
 
Từ Kiệt đuổi kịp bước chân Tống Phưởng, đi sóng vai với cô.
 
Vừa rồi nghe bọn họ tán gẫu trong xe rất lâu, anh ta đại khái thăm dò được sở thích của Tống Phưởng, nhặt ra chủ đề cô thích, trò chuyện câu được câu không, thật ra cũng không lúng túng.
 
“Tống Phưởng.”
 
Hai người đứng trước cửa khách sạn, anh ta đột nhiên gọi cô lại.
 
“Hả?” Tống Phưởng dừng lại, nhìn người đàn ông bên cạnh. “Sao vậy?”
 

Bóng đêm phủ lên người anh ta một lớp ánh sáng nhàn nhạt, anh ta không nói chuyện, khóe môi hơi cười, chậm rãi nghiêng người về phía cô. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Tống Phưởng thậm chí có thể thấy rõ lông mi của anh ta. Sự gần gũi đột ngột khiến cô sững sờ một lúc, quên cả phản ứng.
 
“Chỗ này của em có gì này.” Giọng anh ta trong trẻo hơi cười, tay nhặt một sợi chỉ nhỏ màu trắng trên mái tóc dài của cô.
 
Màn đêm dày đặc, ánh sáng chập chờn. Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ thu hút sự chú ý của người qua đường, thời gian vừa đúng, phong cảnh phù hợp, hình ảnh cũng vừa vặn.
 
Tống Phưởng nhận ra hình như bầu không khí xung quanh hai người đang chuyển sang hướng mờ ám.
 
Cô nhíu mày, lùi về sau một bước, nói: “Tôi vào trước nhé thầy Từ.” Vừa dứt lời, giày cao gót đã bước đi, tiến vào cửa xoay của khách sạn.
 
Từ Kiệt đứng tại chỗ sững sờ, tay khựng trên không trung tự dưng cứng đờ, ngay cả nụ cười bên môi cũng thế.
 
Anh ta bước nhanh lên, lại đuổi kịp bước chân Tống Phưởng. Anh ta gọi tên cô: “Tống Phưởng!”
 
Tống Phưởng dừng bước lại, giày cao gót giẫm lên nền gạch trắng phát ra hai tiếng động rõ ràng. Cô xoay người nửa người lại, trên mặt có một nụ cười, nụ cười như lần đầu gặp mặt, không, còn lạnh nhạt và xa cách hơn lúc đó vài phần. “Thầy Từ, ngài còn chuyện gì sao?”
 
Cô gọi ‘Ngài’.
 
Từ Kiệt khẽ giật mình, sau đó chậm rãi nở nụ cười, nhìn vào mắt cô, nói: “Tống Phưởng, em còn không biết tôi có ý gì sao?”
 
Tống Phưởng mím khóe môi, “Tôi thật sự không biết đâu thầy Từ.”
 
Từ Kiệt tưởng cô giả bộ, con gái mà, anh ta hiểu. Nụ cười trong mắt càng sâu, anh ta nói: "Tống Phưởng, tôi thích em, bây giờ em biết chưa?"
 
Tống Phưởng dừng lại, nửa giây sau ngước mắt nhìn vào mắt anh ta, nói: “Cảm ơn.”
 
Tim Từ Kiệt đột nhiên nảy lên một cái, ổn định lại vẻ mặt, nhưng nụ cười lại khô khốc: “’Cảm ơn’? Nghĩa là gì?”
 
“Cảm ơn ngài vì đã thích tôi. Nhưng, tôi có bạn trai rồi.”
 
Hóa ra là vậy, Từ Kiệt yên lòng, cười: "Có bạn trai cũng không sao, tôi không quan tâm, Tống Phưởng ——”
 

“Thầy Từ, ngoài ra còn có một chuyện quan trọng hơn.”
 
“Là gì?”
 
Tống Phưởng nhìn anh ta, cười: “Tôi không thích ngài.”
 
“…”
 
Lúm đồng tiền trên má ai đó dần dần biến mất, quên cả nhúc nhích.
 
Phía sau bãi cỏ bên ngoài khách sạn.
 
Hai gã đàn ông đã lén lút ôm camera nằm đây từ mười phút trước, đêm tối đã tạo cho họ một vỏ bọc tốt nhất.
 
Đợi Từ Kiệt vào khách sạn, bọn họ mới tắt camera.
 
Gã A xác nhận video trong camera, tặc lưỡi với gã B: “Đm, lần này thu hoạch thật là lợi hại. Vốn chỉ định quay video Đường Ngu say rượu, không ngờ lại thành ra thế này.”
 
Gã A nói: “Nếu tôi có chuẩn bị trước thì tốt rồi, lần này đột nhiên quá chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
 
Gã B vỗ đùi: “Chuẩn luôn! Mẹ nó nếu có thể chụp bọn họ vào chung phòng, rồi ghi lại khi nào họ sẽ ra, trời ơi, anh nghĩ xem tiền lương sẽ tăng lên bao nhiêu!”
 
Gã A: “Tính ra tư liệu lần này cũng đủ rồi. Hai —— cho tôi xem nào, vị trí chụp của anh có tốt không, chụp được cảm giác mập mờ không?”
 
Gã B cười hê hê: “Còn phải nói! Hai người bọn họ không tôi cũng chụp thành có được.”
 
(1) “Thảo mộc giai binh” có hai nghĩa:
Năm 383, Tiên Tần Hoàng Đế Phù Kiên thống lĩnh chín mươi vạn binh mã xuống phía nam đánh Đông Tấn, triều đình Đông Tấn lệnh cho Tạ Thạch làm đại tướng, Tạ Huyền làm tiên phong, thống lĩnh tám vạn binh nghênh chiến. Sau khi quân Tiên Tần do Phù Dung làm tiên phong chiếm được Thọ Dương, Phù Kiên đích thân thống lĩnh tám ngàn kị binh đến thành trì này. Ông phái tướng đã đầu hàng của Đông Tấn là Chu Tự đến khuyên Tạ Thạch đầu hàng. Chu Tự vốn là quan của nhà Đông Tấn, bị bức đầu hàng, thực ra ông rất muốn quay về với nhà Đông Tấn. Sau khi đến doanh trại của quân Tấn, không những không khuyên hàng mà còn mật cáo với Tạ Thạch tình hình của quân Tiền Tần, đồng thời đưa ra ý kiến nên nhân cơ hội lúc người ngựa các lộ của quân Tiền Tần vẫn chưa tập trung được chủ động xuất kích. Sau đó, Tạ Thạch lập tức thay đổi phương châm tác chiến, quyết định chuyển thế phòng thủ sang thế tấn công. Ông xuất binh đánh vào đại bản danh của kẻ địch và thắng lớn. Quân Tấn thừa thắng tiến về Thọ Dương.
 
Phù Kiên biết được quân Tấn đang tiến về Thọ Dương thì thất kinh, lập tức cùng Thọ Dương trèo lên đỉnh thành, quan sát động tĩnh quân Tấn bên bờ song Phì. Lúc đó mùa đông, tầm nhìn không rõ. Phù Kiên nhầm tưởng rằng dãy núi cỏ cây là quân Tấn, sợ hãi đến mặt biến sắc. Ông trúng kế của Tạ Huyền, cho quân đội rút về, để quân Tấn vượt qua song Phì quyết chiến. Quân Tiên Tần sĩ khí vốn kém cỏi, lần rút lui này lại làm thế trận loạn. Chu Tự thừa cơ hét lớn ở phía sau: "Quân Tiên Tần thua rồi! Quân Tiên Tần thua rồi!" Binh sĩ nghe vậy thì tin là thực nên tháo chạy. Quân Tấn dưới sự chỉ huy của Tạ Huyền tấn công mãnh liệt. Phù Dung thấy không hay bèn cưỡi ngựa tham gia, kết quả bỏ mạng dưới đao của một quân Tấn. Quân Tiên Tần hoàn toàn bại liệt, quay về phương Bắc. Trận chiến này chính là trận chiến bên sông Phì lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh trong lịch sử.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận