Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Từ ngày đó, Harry bắt đầu tránh né James. Hai người vốn khác nhà; bên cạnh Harry có Snape, James chỉ có thể dừng lại bên cạnh Lily, Sirius và mấy người bạn; cho dù hai người ngẫu nhiên gặp nhau một mình, Harry cũng chỉ gật đầu chào rồi vội vàng rời đi, không nói một câu. Lúc đầu, cậu thấy được trong mắt James là sự tổn thương, ra vẻ chẳng biết, bởi vì cậu không biết nên đối xử như thế nào với người cha không hiểu sao lại yêu con mình, cảm giác tội lỗi khiến cậu không thể chịu được khi nhìn thấy James. Rồi sau đó đến lượt James rời đi so với cậu còn nhanh hơn.

Voldemort rất ủng hộ việc Harry dứt khoát cắt đứt những việc dính dáng đến James, người của hai nhà vốn đi hai con đường khác nhau, cần gì phải chơi thứ trò chơi nhàm chán ấy. Voldemort mà cần lợi dụng một tên nhóc dễ kích động để đạt mục đích sao? Hơn nữa, James là người trong tay Dumbledore, nhưng chỉ là quân cờ tiềm lực mà thôi. ” Trước kia không ngăn cản em, là bởi vì không muốn em mất hứng, muốn cho em chơi đùa vui vẻ một chút, hiện tại em bằng lòng rời đi, ta hiển nhiên hai tay hoan nghênh.”


Một ngày tháng 10, lúc Harry đi lên cầu thang vào cửa phòng thì thấy thông báo, ngày 29 tháng 10 hiệu trưởng và học sinh học viện pháp thuật Durmstrang cùng Beauxbatons sẽ tới, đến lúc đó mong các học sinh nhiệt liệt chào đón. Vì thế đề tài vừa mới yên ắng được vài ngày lại được đưa ra thảo luận sôi nổi, lúc nào cũng có học sinh thảo luận ai sẽ là quán quân tham gia cuộc thi tam pháp thuật, những học sinh đủ tuổi đều ảo tưởng mình sẽ trở thành ngôi sao được mọi người chú ý nhất Hogwarts. Harry không tham gia nên cũng theo phong trào đoán xem ai sẽ là quán quân của Hogwarts, cậu hào hứng yêu cầu Voldemort đoán thử. Voldemort lại có vẻ không thích thú, ” Cái này có gì mà đoán, chín phần là James Potter của nhà Gryffindor. Tuy ta không thích hắn, nhưng ta cũng phải nói, thiên phú pháp thuật của hắn gần bằng em, coi như là một phù thủy xuất sắc hiếm có.”

29 tháng 10, học sinh Hogwarts đều được chủ nhiệm nhà mình dẫn dắt nhiệt liệt hoan nghênh khách quý. Harry không thích đứng ở phía trước, Voldemort đành phải cùng cậu đứng với nhóm học sinh năm 7. ” Ta không rõ sao em lại xấu hổ, chẳng lẽ học sinh Durmstrang không biết em là cháu ngoại của ta sao?” Voldemort vừa chỉnh áo choàng cho Harry vừa nói nhỏ. Sắp đến tháng 11, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, hơn nữa giờ là buổi tối.

Lúc này học viện pháp thuật Beauxbatons đến trước. Vì năm ngoái bọn họ đến rất vội vàng, cho nên bây giờ thấy một loạt xe ngựa màu xanh xuất hiện trong không trung, học sinh Hogwarts đều kinh hô. Hiệu trưởng Olympe Maxime cao lớn cùng các học sinh mặc áo choàng tơ lụa bước xuống xe ngựa, Harry và Voldemort đồng thời phát hiện trong số học sinh Beauxbatons có một người giống như đã từng gặp qua. Tóc đỏ, mắt xanh lá, dáng người yểu điệu, là Sofia Marceau! Harry có ấn tượng với cô gái này, bởi vì cô có chút giống Lily. Không thể nào, sao cô ta cũng là một trong học sinh xuất sắc nhất của Beauxbatons? Có nghĩa là, cô ta sẽ ở tại Hogwarts suốt một năm học! Harry vô thức rụt lui vào lòng Voldemort, cầu nguyện cô gái kia không thấy cậu.


Thuyền lớn của học viện pháp thuật Durmstrang từ dưới hồ nổi lên, đầu lâu và những ngọn đèn lập lòe như âm hồn rất phù hợp với thẫm mĩ của Slytherin. Karkaroff dẫn học sinh xuống thuyền, đi đến chỗ học sinh Slytherin. Lúc này Voldemort ôm vai Harry chậm rãi đi đến, Karkaroff cúi đầu chào, học sinh của hắn cũng khom lưng, ” Chủ nhân tôn kính của tôi, hy vọng mọi việc của ngài đều thuận lợi. Cậu chủ Harry, hy vọng năm nay cậu gặp nhiều vui vẻ.”

” Karkaroff, ta tốt, Harry cũng tốt lắm.” Voldemort mỉm cười, chỉ chỉ học sinh phía sau Karkaroff, ” Bọn họ đều là học sinh của ngươi? Nhìn cũng rất tốt.”


” Có thể được ngài khen ngợi là vinh hạnh của bọn họ, chủ nhân tôn kính.” Karkaroff rất vui vẻ.

” Hy vọng trận đấu này bọn họ có thể đạt thành tích tốt.” Voldemort chúc, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua một học sinh cao cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận