Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Harry cùng Voldemort về tới cầu trường Quidditch, Sue ôm Lucy đang chơi đùa với món đồ chơi, đứng ở cửa cầu trường.

“Cô Sue, cô đang đợi ai sao?” Harry thuận miệng hỏi một câu.

Sue lắc đầu, ” Không có, chỉ là muốn nói lời cảm ơn cháu. Cám ơn cháu đã cứu cô cùng Lucy, ân tình này cô và Lucy cả đời không quên.”

Harry nhíu mày, cậu cứu người không phải vì muốn người khác biết ơn cậu. ” Ồ, không sao, bất kì ai cũng sẽ làm như cháu.” Cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác, ” A, sau này cô định làm thế nào?”

” Về sau?”Mặt của Sue buồn bã, nhưng biến chuyển rất nhanh, nở nụ cười rực rỡ, ” Sau này, đương nhiên là tìm một công việc, nuôi lớn Lucy, như vậy, Allen cũng sẽ an lòng nhắm mắt.”

Cho dù đi rất xa, Harry vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn Sue đang dỗ dành đứa trẻ. Còn có rất nhiều người mất đi chồng con như vậy, trên mặt họ đều cố thể hiện sự cứng rắn.

Cậu cúi thấp đầu, không thể kiềm chết bắt lấy tay Voldemort, ” Voldy, mở một tổ chức từ thiện được không? Dùng để chăm sóc những người mẹ và đứa con mất chồng mất cha, cùng với những cô nhi mất đi cha mẹ, bọn họ, bọn họ……” Cậu nghẹn ngào, nước mắt như từng hạt ngọc trai rơi xuống.


Thế giới pháp thuật không có tổ chức từ thiện, những ông bố hay bà mẹ độc thân đều phải tự nuôi con, cô nhi thì chỉ có hai lựa chọn: Hoặc được thân thích hay phù thủy tốt bụng nuôi dưỡng, hoặc là đã bị đưa đến cô nhi viện của Muggle.

” Voldy, ngươi và ta đều biết, mấy đứa trẻ bị đưa vào cô nhi viện sẽ gặp chuyện gì, Muggle sợ hãi và hắt hủi bọn họ, tất cả mọi người sẽ bài xích bọn họ.” Harry nhớ tới cả hai lần sống đều có kinh nghiệm đau thương, cậu không muốn những đứa nhỏ đã bị mất cha mẹ lại phải chịu loại đối đãi này. ” Xin ngươi, xin ngươi……”

Voldemort chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của cậu, nhưng thân thể Harry khẽ phát run và tiếng khóc khiến hắn có thể tưởng tượng được khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cậu. Nhớ tới chính mình từng ở tại cô nhi viện, ánh mắt hoảng sợ và chán ghét của Muggle, vĩnh viễn duy trì khoảng cách, dù là đứa trẻ bình tĩnh đến thế nào cũng không chịu được.

Hắn ôm lấy cậu bé đang xúc động, an ủi, đưa khăn lụa cho Harry, nhẹ nhàng đáp ứng: ” Được được được, lát nữa về nhà ta sẽ tự mình làm việc này, tuyệt đối sẽ giúp mỗi gia đình độc thân ở thế giới pháp thuật có cuộc sống ổn định. Đừng khóc, đừng khóc được không? Em khóc khiến ta đau lòng.”

Lúc đầu Harry nghĩ còn thấy cảm động, nghe được câu cuối cùng có vẻ rất kỳ quặc. Lời này, không phải chỉ dùng để dỗ dành bạn gái sao?

” A, ngài Voldemort, cậu Potter, hai người đã trở lại.”

Người nói chuyện là một người mập mạp, chiếc mũ trong tay không ngừng chuyển động, nịnh nọt cười. Bên cạnh là một người đàn ông nhiều tuổi cao cao gầy gầy, ánh mắt khôn ngoan chăm chú nhìn Harry.

“Bộ trưởng Fudge, xin chào.” Harry lạnh lùng nói.

” Cậu Potter, biểu hiện hôm nay của cậu không gì sánh kịp, rất xuất sắc.” Dumbledore tán thưởng, ” Hơn nữa, mấy chục vòng phòng hộ phép thuật kia, hoàn hảo ngoài sức tưởng tượng.”

Trong lòng Harry cảnh giác, lặng lẽ lui nửa bước, trốn phía sau Voldemort, miệng vẫn ứng phó với Dumbledore, ” Thầy hiệu trưởng, kỳ thật lúc ấy em cũng không có cách gì, đành phải đem những thần chú được học lặp đi lặp lại nhiều lần, hiệu quả của nó cũng khiến em vô cùng khiếp sợ.” Bị nhìn ra vòng phòng hộ kia rất mạnh là điều tất nhiên, chỉ là quyết không thừa nhận.


Dumbledore gật đầu cười cười, ” Lúc ấy, tình huống rất khẩn cấp, còn có thể sử dụng pháp thuật xuất sắc như thế, quả nhiên là học sinh tài năng.”

” Cũng do các vị giáo sư dạy tốt.” Harry cười giả dối. Từ khi vào Slytherin số lần cười như vậy càng ngày càng nhiều.

” Được rồi, Dumbledore, chúng ta nên bàn việc chính.” Voldemort thức thời xen vào, ” Harry, em đến xem Severus đi.”

” Vâng, cậu.” Harry nhanh chống nhân cơ hội rời đi, thoát khỏi hai mắt cao thâm khó lường của Dumbledore.

Fugde không biết nên nói cái gì, Voldemort và Dumbledore đều là người hắn không thể trêu vào, lúc hai người kia hợp tác với nhau, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.

” Ai cho phép ngươi ra lệnh như vậy? Không được làm người khổng lồ bị thương sao? Ta tổn thất mấy chục thủ hạ!” Voldemort gầm lên.

” Hội phượng hoàng cũng tổn thất hơn mười tinh anh.” Dumbledore nhàn nhạt nói. Tổn thất của ông hơn so với Voldemort lớn hơn rất nhiều, bởi vì ông không giống Voldemort, thích tích trữ vật hi sinh.

Fudge đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: ” Tôi, tôi cũng chỉ dựa vào ý của các ngài mà làm, các ngài rất quan tâm đến người khổng lồ.”


Đúng là như thế, Dumbledore và Voldemort rất quan tâm đến người khổng lồ, bởi vì bọn họ có sức chiến đấu tốt hơn người, hơn nữa dễ bị lừa gạt.

” Trước khác, nay khác. Làm bộ trưởng bộ pháp thuật nên biết xem xét thời thế, hơn nữa bởi vì mệnh lệnh sai lầm của ngươi khiến ta tổn thất rất lớn,” Voldemort liếc mắt Dumbledore, ” Cũng khiến Dumbledore tổn thất rất lớn, ta nghi ngờ kẻ đứng sau vụ tấn công này có liên hệ với ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là bộ trưởng bộ pháp thuật, Muciber, đưa hắn đến bộ pháp thuật, các ngươi tự biết nên làm gì.”

Một Thần sáng xuất hiện, lấy đũa phép của Fudge, bắt hắn rời đi.

” Làm như thế, ta thấy hắn quá ngu xuẩn, không biết rõ thời thế.” Dumbledore chậm rãi nói.

” Có lẽ.” Voldemort cười lạnh, ” Dumbledore, chắc chắn ngươi biết rõ mệnh lệnh này trước ta, vì sao ngươi không thay đổi mệnh lệnh?”

Dumbledore đẩy kính mắt, ” Lúc ấy, ngoài cầu trường, ngoại trừ Thần sáng thì không có phù thủy còn sống, thay đổi mệnh lệnh không có nhiều tác dụng. Huống chi, ta thích dệt hoa trên gấm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận