Tây Du Nhất Mộng

Trư Cương Hồ kia vốn là một con yêu quái xuất thân chính thống, đạo pháp tinh thông, một thân tu vi cơ hồ có thể sánh cùng yêu quái đã tu luyện trăm năm. Giờ hắn thấy ‘ái thê’ bị đánh chết, không khỏi tức sùi bọt mép, lang nha bổng múa may, mang theo vô số bóng ảnh hung mãnh đánh tới Đại Nhiệt.

Uy lực của một bổng này, đừng nói Đại Nhiệt, cho dù là Yến Cuồng Đồ có Nhiếp Thân Quang hộ thể cũng kháng không được!

Thế bổng như sấm, nhưng Đại Nhiệt lại không tổn thương dù một cọng tóc — bởi vì tại thời khắc sống còn này, hắn rốt cuộc khai khiếu!

Đại bổng của Trư Cương Hồ chỉ còn cách Đại Nhiệt chưa tới 1 mét thì động nhiên “cốp” một tiếng rồi dừng lại, giống như nện trúng một bức tường kiên cố vô hình trong không khí, lực phản chấn mạnh đến nỗi khiến cổ tay con yêu quái vỡ ra tung tóe máu tươi, lang nha bổng cũng lung lay như muốn bật khỏi tay. Bỗng nhiên phát sinh chuyện lạ khiến nó trợn tròn mắt, thần tình khiếp sợ không thể tin nổi.

Đại Nhiệt vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mặt nó, giống như vốn đứng như thế cả ngàn năm, giống như đã cả ngàn năm chờ đợi giờ khắc này. Hắn nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt hiền hòa, cặp môi mỏng khẽ mím, nhìn qua có vẻ cao thâm đắc đạo — Kỳ thật, giờ phút này hắn rất muốn hát vang một khúc ca để biểu đạt tâm tình sung sướng của mình, thế nhưng nhất thời không sao nghĩ được bài nào phù hợp, vì thế chỉ có thể giả bộ nghiêm trang.

Bộ dáng này làm cho Trư Cương Hồ càng điên tiết hơn, nó lần nữa vung lang nha bổng, như phát điên đập liên tục xuống. Tiếng “Cốp! Cốp! Cốp!” vang lên liên tiếp, nhưng mỗi lần cây bổng đều bị bật trở về, phần gai thép nhọn bọc ở đầu bổng gãy hết, cuối cùng chỉ còn trơ lại một khúc gậy thô to, uy lực còn lại bằng một cái chổi lông gà giúp Đại Nhiệt phẩy đi tro bụi chung quanh.

Thật ra đã đến bước này thì bất kỳ hành vi gì cũng không thể ngăn cản Đại Nhiệt khai khiếu.

Đại Nhiệt khai khiếu đã định trước là không giống người thường, độc nhất vô nhị, chưa kể tới cần đến yêu cầu kinh khủng một vạn điểm ngộ tính thì tình cảnh khai khiếu của hắn cũng đã quá phong cách.

Mây đen không phải là một đám, mà là cả một bầu trời, tựa như vô số chiếc kẹo bông màu đen rủ nhau mà ào ào đến, từng đám quấn quýt cùng một chỗ, quay cuồng biến ảo. Cứ thế qua một hồi, cả trời mây kia dần dần xảy ra vô số biến hóa kỳ ảo, vốn toàn màu đen giờ xuất hiện đủ mọi màu sắc, tựa như đang trong một khu vườn toàn nụ hoa e ấp bỗng có một cơn gió xuân thổi nhẹ, khiến vô số bông hoa đua nhau nở bung khoe sắc, cực kỳ đẹp mắt.

Tiếp đó chính là tia chớp. Từng tia chớp đan chéo nhau chiếu sáng toàn bộ bầu trời, vô số vệt sáng hình dạng rễ cây bắn ra bốn phía, nhìn qua lại giống như những cổ văn từ trên trời truyền xuống, làm lòng người sinh kính sợ không thôi.

Ngay sau đó tiếng sấm ầm vang mà đến, như vạn con ngựa cùng phi nước đại, thanh âm liên miên không dứt, đinh tai nhức óc.

Trong ánh chớp chói lòa kia, mơ hồ có thể thấy được hình tượng một đại hán khổng lồ ở trần đang nhịp nhàng gõ chùy đánh trống, mỗi một nhịp gõ của người đó đều truyền ra một tiếng nổ vang. Bên cạnh đại hán là bóng một người phụ nữ, cầm trong tay hai dụng cụ cổ quái, chỉ cần hai thứ này đụng nhau sẽ tóe ra một ánh chớp.

Trời sinh dị tượng, Trư Cương Hồ chấn động, tựa hồ cân nhắc tới cái gì đó, lập tức cắn răng một cái, vứt bỏ binh khí trong tay, ngửa đầu rống to, hai tay đấm ngực, hiện ra bản thể là một con heo đen thành tinh thân cao 5 mét. Nó lập tức gầm lên rồi lao thân hình như một quả núi nhỏ tới gần Đại Nhiệt đang bị vây trong ánh chớp, muốn dùng tay không bóp chết Đại Nhiệt trước khi hắn khai khiếu.

Ầm!

Công kích của nó tựa hồ chọc giận hai bóng người trong không trung, khiến hai cái bóng kia lần lượt đổi hướng, thúc giục dụng cụ trong tay triệu hồi ra một tia sét dữ tợn, tựa như một thanh trường thương đánh trúng đỉnh đầu Trư Cương Hồ, khiến con heo tinh nhìn có vẻ rất cường đại tức thì hóa thành bột mịn.

"Bạn hoàn thành xong nhiệm vụ cốt truyện 'Trư tinh ở rể' của class Trư Bát Giới, bạn đạt được 100 điểm ngộ tính, bạn đạt được 5 điểm công đức."

Tiếng nhắc nhở của hệ thống đúng lúc vang lên, có điều Đại Nhiệt không hề kích động. Hắn khoanh chân ngồi xuống, trong óc một mảnh trong sáng — đây là một loại trạng thái không thể nói rõ. Trong sấm sét vang dội, ở chỗ sâu trong đan điền của hắn như có thứ gì đó bị kích hoạt. Đó là một luồng khí, giống như một con rắn nhỏ ngủ đông giờ mới tỉnh, thò đầu ra nhìn, uốn lượn lung tung rồi tựa hồ bị sợ hãi mà chạy loạn. Thế nhưng Đại Nhiệt đã nhanh chóng khống chế được nó, khiến nó di chuyển theo ý muốn, nhất thời theo tai trái chui ra, chọn tai phải tiến vào; rồi lại từ miệng phun ra, từ mũi đưa vào, mỗi lần như thế đều khiến toàn thân thư thái đến nỗi hắn muốn rên lên một tiếng thật to. Cuối cùng luồng khí kia tập kết ở hậu môn, mãnh liệt chui ra ngoài dưới hình thức một cú xì hơi thật dài.

Nếu không tính đến cảm giác mỹ quan thì một lần ‘xả hơi’ này tựa như tháo bỏ toàn bộ những trắc trở cùng buồn bực thống khổ mà hắn gặp phải!

Gió mây tan đi, sấm rút sét dừng, màn khai khiếu uy phong bát diện tới đột nhiên, biến mất cũng đột ngột không kém.

Đại Nhiệt thoả ước nguyện đứng lên, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, giương mắt chung quanh, thiên địa vạn vật tựa hồ rõ ràng hơn trăm lần, thanh âm của gió thổi lá rụng, thanh âm của cá bơi trong nước đều lọt vào trong tai, thật sự là tuyệt không thể tả.

Đại Nhiệt hú to lên, giống như một con sói đang đắc chí!

- Mình rốt cuộc… khai khiếu rồi! Rốt cuộc bước qua… cánh cửa này!
Kích động rất nhiều, Đại Nhiệt bỗng nhiên muốn khóc — việc khai khiếu này với người khác là một trình tự dễ dàng có thể vượt qua, nhưng hắn lại phải trả giá bằng vô số nhấp nhô, đi vô số đường vòng, kiên trì mãi cuối cùng mới lấy được thành công nho nhỏ đầu tiên này, có thể nào không vui buồn lẫn lộn?

Dư diệc năng cao vịnh, tư nhân bất khả văn! (1)

"Chúc mừng bạn khai khiếu thành công!"

"Bởi vì hồn phách của bạn đã hoàn toàn biến mất, cho nên không thể lựa chọn Tiên đạo hoặc là Phật Đạo!"

"Chúc mừng bạn mở ra con đường thứ ba vốn bị ẩn đi — Võ lực! Giờ bạn có thể lấy võ nhập đạo!"

Hệ thống theo sát nhắc nhở tới làm cho Đại Nhiệt mừng rỡ như điên — thì ra ảo diệu trong đó là như thế, hệ thống lại ẩn đi con đường tu luyện thứ ba!

Tại Tây Du Nhất Mộng, mỗi người chơi chỉ có thể xây dựng một nhân vật, hơn nữa không thể thay thế hay sửa đổi, mà nhân vật khi được tại ra cũng sẽ không tồn tại trường hợp tàn tật phế nhân bẩm sinh v.v…, những điều này chỉ phát sinh trong quá trình tu luyện. Và dù ở trường hợp nào thì hệ thống cũng sẽ an bài một hướng phát triển thích hợp cho trường hợp đó, thế nhưng có thể tìm được hướng phát triển này không thì phải xem cố gắng cùng kỳ ngộ của cá nhân.

Ví dụ tình huống không có hồn phách của Đại Nhiệt, chỉ có hai phương thức giải quyết: thứ nhất là gọi hồn về; thứ hai là ngộ tính đạt tới một vạn, tiến vào trình tự khai khiếu, mở ra con đường thứ ba — Võ lực!

Hai cách này nói thì dễ, làm lại muôn vàn khó khăn. Muốn chiêu hồn cần pháp bảo Hậu Thiên nhất phẩm Chiêu Hồn Phiên; còn ngộ tính đạt tới một vạn, mẹ kiếp, đạt được nhiều thế thì phế nhân ở chỗ nào? Tự chặt hai chân làm ăn mày cũng không kiếm được nhiều như vậy. Hơn nữa, nếu hồn phách mất, người bình thường đều không thể kiên trì tới cùng, sớm đã vung đao tự cung chuyển trò chơi, làm sao còn ngây ngốc mãi như Đại Nhiệt.

Cho nên Đại Nhiệt thành công có thể nói là ‘tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’ (2), phi thường hiếm có.

Liên tiếp xui xẻo lại để hắn mở ra con đường thứ ba, quả thật quá hoang đường! Nhưng ai bảo người ta là nam chính đây?

Đại Nhiệt vội nhìn thuyết minh cái gọi là "Võ lực" kia: trong vũ trụ vạn điều đều có thể, vạn pháp đều tồn tại, có tu Tiên, có tu Phật, có tu Võ lực. Lấy võ nhập đạo, vốn là Tam Phong tổ sư năm đó sáng lập, bí quyết huyền diệu, uy lực vô cùng, đạt tới cảnh giới cao nhất thì có thể tùy ý đi bất cứ nơi nào, biến vạn pháp quy về làm một, diệt sạch phá kiệt, không có gì không thể, so với Tiên đạo Phật Đạo, chỉ có hơn chứ không kém.

Đoạn thuyết minh này cũng không biết là fan cuồng huyền huyễn nào viết, thế nhưng đủ cao thâm hấp dẫn người.

Đại Nhiệt cười hắc hắc, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm chỗ sáng lập võ học — tu Tiên tu Phật gọi là pháp thuật, nhưng Võ lực đương nhiên cần đổi thành võ học.

Đột nhiên một tiếng cười dài truyền đến, một bóng người áo xanh cưỡi một con quái thú nhanh chóng bay tới…

-----oo0oo-----

Chú thích:
- (1) Dư diệc năng cao vịnh, tư nhân bất khả văn: hai câu nằm trong bài thơ 'Dạ bạc Ngưu chử hoài cổ' của Lý Bạch. Tạm dịch: Ta cũng có thể cao giọng ngâm thơ/Nhưng mà người nào đâu nghe được. Ý muốn nói ở đây là Đại Nhiệt giờ cũng đã khai khiếu rồi, nhưng với người khác đó lại chỉ là một việc cỏn con không đáng kể.

- (2) Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước chưa có ai, sau lại càng không thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui