Tây Du Nhất Mộng

Thiên Hạ Nhất Bôi cưỡi Thần thú lên tới đỉnh núi, đến bên cạnh Hoa Tiên Tử. Hoa Tiên Tử thấy hắn đến, lập tức vứt bỏ 8 gã “heo đực” xung quanh, cười duyên đón tiếp, sẵng giọng nói:
- Nhị ca, sao bây giờ anh mới đến, làm người ta chờ đến buồn quá à nha.

Thiên Hạ Nhất Bôi liếc mắt nhìn ‘đàn heo đực’ một cái, thản nhiên nói:
- Không phải em có người trò chuyện rồi sao?

- Hứ, bọn hắn làm sao có thể so sánh được với anh được, anh đường đường là nhị ca Thiên Hạ Hội, cao thủ sáng lập ra pháp thuật cao cấp cơ mà!
Hoa Tiên Tử vẫn ngoa ngoắt như trước, nhóm ‘heo đực’ nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt.

Nghe được Thiên Hạ Nhất Bôi cũng sáng lập ra pháp thuật cao cấp, nếu là trước kia Đại Nhiệt khẳng định sẽ buồn bực tư ti một chút, nhưng hiện tại hắn chỉ mỉm cười mà thôi. Tuy rằng xác suất sáng lập pháp thuật cao cấp có thấp nhưng vẫn không thiếu những gã trâu bò làm được. Huống hồ bây giờ hắn có được là võ học đỉnh cấp, không còn là phế nhân như trước, ánh mắt tự nhiên cũng cao hơn nhiều.

Thiên Hạ Nhất Bôi thản nhiên nói:
- Pháp thuật cao cấp mà thôi, có gì đáng để khoe đâu? Cũng không xưng nổi hai từ cao thủ!

Hoa Tiên Tử nói:
- Đó là vì anh khiêm tốn thôi, sáng lập ra được pháp thuật cao cấp tất nhiên là lợi hại hơn mấy kẻ phế vật chỉ có pháp thuật trung cấp sơ cấp rồi.

Lần này nhóm ‘heo đực’ của nàng không nhịn được nữa, trong đó một gã tên là "Cuồng Đồ Thư Hữu" lớn tiếng nói:
- Nếu tiên tử đã mời được cao thủ tới, kẻ kém cỏi như tôi cũng đành nhượng bộ lui binh, xin được cáo lui trước.

Hắn vừa đi, lập tức có bốn “heo đực” còn chút tự trọng cũng rời đi, chỉ còn lại ba gã vẫn bất động, hiển nhiên vẫn ôm hy vọng.

Hoa Tiên Tử lạnh lùng nhìn đám người Cuồng Đồ Thư Hữu rời đi, hừ một tiếng, nói:
- Lòng dạ hẹp hòi!
Sau đó cô ả lại đổi sang khuôn mặt tươi cười, quay đầu nhìn ba người còn ở lại nói:
- Qua hoạn nạn mới hiểu lòng nhau, chỉ có các anh là tốt với em, em sẽ ghi nhớ thật kỹ trong lòng.

Nụ cười mê hoặc này làm cho ba gã muốn nhũn người ra.

Thiên Hạ Nhất Bôi khẽ thở dài, nói:
- Tiểu Tiên, em vẫn vậy, một chút cũng không có thay đổi.

Hoa Tiên Tử tiến lại cạnh hắn, hơi thở thơm như hoa lan:
- Nhị ca, như vậy không tốt sao? Anh không thích em như vậy à?

Thiên Hạ Nhất Bôi cười khổ nói:
- Có nhiều người thích em như vậy, em nên biết quý trọng, cho dù không thích bọn họ thì cũng không nên phũ phàng như thế, không tốt đâu.

Hoa Tiên Tử lập tức sa sầm mặt:
- Từ nhỏ đến giờ cha mẹ cũng chưa từng nặng lời với em một câu, anh dựa vào cái gì mà răn dạy em?

Thiên Hạ Nhất Bôi đã sớm biết tính nết của cô ả, không để bụng nói:
- Em không nghe cũng được, nếu không phải là chị của em nhờ anh giúp em làm nhiệm vụ, anh cũng không rảnh quản chuyện của em.

Hoa Tiên Tử nghe vậy lập tức biến sắc, nổi giận hét lên:
- Lại là chị của tôi! Tôi thích làm gì thì tôi làm, tôi là con người như vậy đấy, nếu anh không thích thì cứ đi đi, cao thủ muốn đến giúp tôi có thể xếp thành một hàng xung quanh trái đất, anh tưởng mình là ai chứ?

Thiên Hạ Nhất Bôi cũng mặc kệ, lười cãi nhau với cô ả, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Đại Nhiệt thấy một màn như vậy, thở dài:
- Phái yếu vốn đáng được yêu chiều, nhưng những cô nàng thế này thật đúng là không biết nói cái gì cho phải.

Thiên Tầm Phong phụ họa nói:
- Đúng đúng! Phụ nữ bây giờ đều trở thành cọp cái hết cả rồi…
Thiên Tầm Hương bên cạnh trừng mắt, hắn vội vàng đính chính:
- Đương nhiên, còn có một số ít không như vậy, giống như tiểu Hương, vừa dịu dàng, vừa đáng yêu, lại khéo hiểu lòng người…

Thiên Tầm Hương cười lạnh nói:
- Phụ nữ như cọp cái, ăn thịt người không chừa xương cơ mà, tôi cũng không có tốt như lời anh nói đâu.

Thiên Tầm Lôi bên cạnh thấy tình địch nói sai làm cho Thiên Tầm Hương tức giận thì âm thầm cười trộm. Hắn cùng Thiên Tầm Phong tuy rằng bên ngoài hòa hợp yên ấm, nhưng chưa từng ngừng phân cao thấp. Nói thừa, thời đại hiện nay nam nhân như nhiều như ruồi, nữ nhân lại hiếm tựa mật, ai cam tâm tình nguyện để hũ mật bị cướp đi mất? Hắn lập tức tỏ thái độ:
- Là a Phong không đúng, làm sao lại so sánh phụ nữ với cọp cái được. Một vĩ nhân đã từng nói: nếu như không có phụ nữ, thế giới này mất đi ít nhất sáu phần thiện, bảy phần mỹ, có thể thấy được vai trò của nữ giới quan trọng đến thế nào.

Đại Nhiệt cười nói:
- Nghe chú nói, sao anh lại cảm thấy có vẻ chú thèm khát lắm rồi ấy nhỉ.

Thiên Tầm Lôi đỏ mặt, vội dùng mấy lời nghiêm trang để chứng minh trong sạch:
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây là nhu cầu tâm sinh lý bình thường của con người, không thể thiếu được.

Thiên Tầm Ái nghe được, phụng phịu nói:
- Nè nè, mọi người nói chuyện chú ý một chút nào, em còn chưa đủ 18 tuổi đâu đấy, đừng có đầu độc trẻ em!

Thiên Tầm Hương lập tức trừng mắt với Thiên Tầm Lôi, hừ một tiếng, nói:
- Nhóc, mặc kệ mấy gã xấu xa này, chúng ta qua bên kia ngồi.

Thiên Tầm Lôi cùng Thiên Tầm Phong coi như lưỡng bại câu thương, lập tức ủ rũ cúi đầu, vắt óc nghĩ biện pháp để sửa chữa.

Đại Nhiệt cảm thấy buồn cười, đi dạo ra phía ngoài, tới sát vách núi thẳng đứng mà quan sát hoàn cảnh, đột nhiên đám người đằng sau hét lớn:
- Đại Nhiệt! Đại Nhiệt! Đừng tiến lên nữa. (Tên nick hiện trên đầu nên ai cũng biết nhé)

Đại Nhiệt rất kỳ quái, hỏi:
- Tại sao?

Trong đám người, một cô gái trẻ tên là Nhu Tình Tuyết Nhi vội nói:
- Cửu Đầu Trùng kia rất nhạy cảm, chỉ cần anh đi đến gần đó là nó sẽ phát hiện giết lên đây.

Đại Nhiệt cười nói:
- Vậy thì càng tốt chứ sao? Mọi người không phải đang tìm Cửu Đầu Trùng sao? Nó tự chạy lên đây, đỡ mất công mọi người phải leo xuống.

Hoa Tiên Tử nhận ra hắn, lại nghĩ đến cái chết không minh bạch của Ngưu Ma Vương, chính mình không đạt được chỗ tốt nào, con người háo thắng như cô nàng làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, không khỏi cười mỉa mai:
- Chỉ có cao thủ mới có thể giết được Cửu Đầu Trùng, nhưng cao thủ ở đây là ai? Bằng vào Trư Bát Giới nhà anh sao?

Nhu Tình Tuyết Nhi phụ họa nói:
- Đúng vậy, Cửu Đầu Trùng rất lợi hợi, chúng ta bây giờ chưa đủ người, chẳng may nó đi ra thì tất cả xong rồi.

Đại Nhiệt nói:
- Nghe nói mỗi con Cửu Đầu Trùng chỉ rớt ra một cái răng nanh, tức là một lần chỉ đủ cho một người trả nhiệm vụ, hiện tại đã mật ít ruồi nhiều rồi, còn phải chờ thêm người đến nữa sao? (Giải thích một chút cho ai ít chơi game: quái vật trong game bị giết rồi sẽ sinh mới sau khoảng thời gian nhất định)

Nhu Tình Tuyết Nhi nói:
- Cũng không có cách nào, không có cao thủ, làm gì có ai xung phong đi chịu chết không công, chỉ đành chờ đến khi tập hợp đủ người thì mới có thể hành động, còn ai chiếm được răng nanh phó thác cho may rủi vậy.

Đây đúng là không có biện pháp, muốn đối phó với Cửu Đầu Trùng có hơn 700 năm công lực, ít nhất cũng phải có 3 cao thủ có pháp thuật cao cấp mới miễn cướng ứng phó được.

Thì ra là thế… Đại Nhiệt nhìn xung quanh, cảm giác có chút yên ắng.

Thiên Hạ Nhất Bôi bên kia nhìn vào hắn, hai luồng kim quang của skill Hỏa Nhãn Kim Tinh quét tới, không khỏi chấn động — hắn không những không thấy được pháp thuật của Trư Bát Giới này, mà bên cạnh thuộc tính hồn phách không ngờ là hai chữ "Không có"!

Không có hồn phách thì không thể tu luyện pháp thuật, cũng không thể sử dụng pháp bảo, đó là nguyên tắc của trò chơi, không thể thay đổi. Chẳng nhẽ Trư Bát Giới này đang “làm màu”, chứ căn bản chỉ là một phế nhân? Nhưng cho dù hắn muốn chết cũng đừng nên liên lụy đến người khác chứ.

Thiên Hạ Nhất Bôi lập tức lên tiếng:
- Đại Nhiệt huynh đệ, quay lại rồi nói tiếp.

Đại Nhiệt chớp chớp con mắt, nói:
- Nhưng tôi cảm thấy ở chỗ này rất mát mẻ.
Hắn nói xong lại cố tình bước thêm hai bước, giả vờ không để ý đá trúng một hòn đá, hòn đá đó liền bay xuống vách núi.

Mọi người bị dọa tới mức nhảy dựng lên, lập tức vận khởi quang khí hộ thể, chăm chú đề phòng. Một lúc lâu sau, con suối bên dưới vẫn chỉ truyền lên tiếng nước chảy róc rách, không có hiện tượng lạ, mọi người mới nhẹ nhõm thở ra. Mấy người không kiềm chế được, nhảy ra mắng chửi:
- Mẹ kiếp! Ông muốn chết thì biến ra xa một chút, đừng liên lụy đến người khác.

Thiên Tầm Ái cũng cuống lên, nói:
- Trư ca ca, anh mau quay lại đi!

Đại Nhiệt nhìn khuôn mặt đỏ lên vì lo lắng của cô bé, đột nhiên có một cảm giác thật khó hiểu, cứ ngẩn ngơ mà bước tới theo bản năng, rất nhanh đã càng sát vách núi, làm cho mọi người cực kỳ hoảng sợ.

Từ đầu đến giờ Long Quyển Phong không nói một lời nào, lạnh lùng mà nhìn, ánh mắt có chút tò mò nhưng hơn hết là thờ ơ. Long Nhi bên cạnh chỉ một mực nhìn về phía hắn, căn bản không để ý tới sự tồn tại của Đại Nhiệt.

Thiên Hạ Nhất Bôi ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ thật sự có người ngại mình sống quá lâu?

Hoa Tiên Tử thì lại tỏ vẻ hưng phấn, ánh mắt nóng rực như ăn phải xuân dược, thỉnh thoảng lại liếm liếm môi tựa hồ đang rất mong chờ: trong quá trình thỉnh kinh, Hoa Tiên Tử đã cảm thấy Đại Nhiệt có chút không bình thường, chính mình không đánh quái lấy ngộ tính lại đi làm giá áo cho Yến Cuồng Đồ , còn thường xuyên làm những hành vi tự mình hại mình, làm cho người khác không thể không hoài nghi người này có khuynh hướng thích tự hành hạ bản thân. Hay là hắn lần này lại bị cái gì kích thích, muốn nhảy xuống vách núi tự sát?

Cô ả càng nghĩ càng hưng phấn, đã thấy Trư Bát Giới đằng kia lấy một động tác cực khó đến độ có thể cướp ngôi vị quán quân nhảy cầu cấp thế giới mà nhảy xuống vách vúi thẳng đứng trong ánh mắt soi mói của mọi người…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui