Editor: Kẹo Mặn Chát
10.
Học thêm hè kết thúc, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày khai giảng, khi Trương Trì về đến nhà thì phát hiện bầu không khí bên trong không giống như thường ngày.
"Ba, mẹ, con về rồi."
Trương Quân và Vương Khánh Lan sóng vai ngồi trên sô pha, nhìn hắn không nói một lời.
"Ơ sao vậy ạ? Không phải nhà chúng ta phá sản rồi chứ?"
Trương Trì đi vào bếp, lấy ra một lon coca trong tủ lạnh, lắc lư trở về phòng ngủ của mình.
Kỳ thật hắn không quan tâm trong nhà có bao nhiêu tiền, cho dù thật sự phá sản thì cũng không sao cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc hắn và Văn Thiều cùng nhau vào đại học là được.
So với ba mẹ và bầu không khí kỳ quái trong phòng khách thì thà tranh thủ thời gian nhắn tin nói chuyện phiếm với Văn Thiều càng quan trọng hơn.
Bởi vì trường học quản lý nghiêm ngặt, bình thường Trương Trì sẽ không mang điện thoại đến trường, hắn có thói quen đặt điện thoại dưới gối, duỗi tay mò một cái là lấy được, nhưng hôm nay hắn lật tung cả giường cũng không tìm thấy điện thoại đâu.
Trương Trì bỗng nhiên hiểu ra có chuyện gì, chạy vọt ra phòng khách.
"Mẹ, có phải hai người cầm điện thoại của con không?"
Vương Khánh Lan không nói gì, Trương Trì nhìn theo tầm mắt của bà, trông thấy điện thoại trên bàn trà và một hộp bao cao su.
Tim Trương Trì thắt lại, cảm giác xấu hổ lập tức châm lên lửa giận: "Ba, mẹ, sao hai người lại tùy tiện lục lọi tủ của con!"
Trương Quân vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên ngẩng đầu: "Trương Trì mày còn không biết xấu hổ!"
"Tại sao con không biết xấu hổ! Hai người lục lọi đồ đạc của con còn nói con không biết xấu hổ?"
Vương Khánh Lan: "Văn Thiều là ai? Có phải là nam sinh chơi thân nhất với con không?"
Hô hấp của Trương Trì bắt đầu trở nên gấp gáp: "Hai người xem điện thoại của con?!"
Vương Khánh Lan bật cười mang theo tiếng nức nở: "Nếu không xem điện thoại của con thì sao chúng ta có thể biết con trai ngoan của mình đang làm gì ở trường?! Mặt mũi con để đâu mà dám quay chụp lại những bức hình kia rồi nói những câu khiến người ta buồn nôn đến vậy? Trương Trì con không biết xấu hổ sao?!"
"Bọn con thích nhau, bọn con đang yêu nhau! Chụp một vài tấm ảnh thì có sao? Lại không vi phạm pháp luật!"
Trương Quân cầm gạt tàn trên bàn ném về phía Trương Trì.
11.
Tông Ứng Trì nằm trên giường khách sạn đọc kịch bản, cảnh quay tiếp theo cực kỳ quan trọng, là điểm xung đột lớn nhất của toàn bộ câu truyện, hơn nữa tiêu điểm đều đặt trên người Trương Trì.
Lần đầu tiên Tông Ứng Trì quay phim điện ảnh, gặp phải một cảnh khó diễn đến vậy cho nên áp lực của hắn rất lớn.
Đột nhiên có một tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
"Anh Tông, anh đã ngủ chưa?"
Là giọng của trợ lý Tiểu Đào.
Tông Ứng Trì đang điều chỉnh cảm xúc, bỗng dưng bị cắt ngang làm hắn cảm thấy không vui.
Hắn xuống giường mở cửa: "Trễ thế này còn có việc gì sao?" Giọng điệu còn có chút không kiên nhẫn.
Tiểu Đào cầm một con gấu bông màu nâu trong tay, cẩn thận dè dặt ngửa đầu nhìn Tông Ứng Thí: "Chuyện là, anh Tông, buổi trưa lúc thầy Diệp rời đi, trợ lý của anh ấy để lại thứ này bảo em đưa cho anh nhưng em lại quên mất..."
"Sao bây giờ mới đưa cho anh thế!" Tông Ứng Trì đoạt lấy con gấu bông, đóng sập cửa lại.
Trong phòng, Tông Ứng Trì bổ nhào lên giường, ôm con gấu nhỏ lăn lộn một vòng.
Bởi vì Tông Ứng Trì họ Tông, cho nên fan hâm mộ của hắn tự xưng là gấu nâu, tất cả quà tiếp ứng đều là gấu bông màu nâu, hắn vẫn cho rằng Diệp Thiều Hoài sẽ không quan tâm tới những thứ này nhưng lại không ngờ rằng anh cũng biết.
*Tông 宗 trong Tông Ứng Trì 宗应弛 và tông 棕 trong gấu nâu棕熊 đồng âm /zōng/
Tông Ứng Trì nằm trên giường, giơ cao gấu nhỏ lên giữa không trung tỉ mỉ quan sát.
Mắt mũi đen bóng, khóe miệng cong cong, còn mặc cả áo len có túi phía trước.
Tông Ứng Trì nhìn thế nào cũng thấy thích, lấy tay xoa xoa bóp bóp không ngừng.
Bỗng nhiên một tờ ghi chú lộ ra một góc từ túi áo len, Tông Ứng Trì rút nó ra.
Là màu hồng nhạt.
Tông Ứng Trì bật người ngồi dậy trên giường, hắn cầm tờ ghi chú gấp đôi kia lại cảm thấy có chút hồi hộp.
Hắn hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng mở tờ ghi chú ra.
【Chúc Tiểu Trì: vạn sự như ý, công tác thuận lợi -- Diệp Thiều Hoài】
Chữ của Diệp Thiều Hoài cũng giống như người, nho nhã khiêm tốn, không mang theo chút gai góc nào.
Chỉ ngắn ngủi có mười bốn chữ nhưng Tông Ứng Trì nhìn đi nhìn lại gần mười phút, sau đó mới coi như báu vật nhét tờ ghi chú kia vào trong túi áo gấu nhỏ.
Không hiểu vì lý do gì, Tông Ứng Trì rất muốn nhìn thấy Diệp Thiều Hoài ngay bây giờ, hắn cầm điện thoại lên, nhập tên Diệp Thiều Hoài vào thanh tìm kiếm trên Baidu, lập tức nhảy ra một loạt gợi ý và ảnh chụp, kết quả tìm kiếm đầu tiên chính là --
Kỷ niệm 2 năm ngày cưới của Diệp Thiều Hoài và vợ Sở Thu.
12.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày khai giảng, Trương Trì vẫn không đến trường, ba mẹ nhốt hắn ở nhà, tịch thu tất cả các thiết bị điện tử, nói rằng khi nào chia tay với Văn Thiều thì lúc đó mới có thể ra ngoài.
Sao Trương Trì có thể chia tay với Văn Thiều được, cho dù Trương Quân có đánh hắn gãy cả một cái sào phơi đồ thì Trương Trì cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Chỗ bị đánh sưng trên lưng vẫn đang âm ỉ đau đớn, nhưng trong lòng Trương Trì lại tràn đầy ngọt ngào, không những thế còn mang theo cảm giác tự hào chống lại thế lực tà ác.
Chỉ là không biết Văn Thiều thế nào rồi, hắn đã mất tích một tháng, Văn Thiều có nhớ hắn không?
Khẳng định là nhớ, nói không chừng còn khóc chảy nước mũi tìm hắn khắp nơi, nhưng tất nhiên là không tìm thấy.
Hiện tại Trương Trì không ở căn nhà gần trường học nữa, mà ở biệt thự ngoại ô thành phố, Văn Thiều không biết.
Trương Trì nằm trên giường hớn hở cười ngây ngô, nhưng nụ cười này cũng không lưu lại trên mặt hắn được bao lâu.
Phòng ngủ từng là nơi Trương Trì thích nhất, chỉ cần vừa tới kỳ nghỉ hè, Trương Trì không phải tới sân bóng thì chính là núp trong phòng ngủ.
Ở đây ẩn chứa toàn bộ những bí mật tuổi dậy thì của hắn, hắn có thể khóc cười thoải mái trong căn phòng này, làm bất cứ điều gì hắn muốn làm, nơi đây mang lại cho Trương Trì cảm giác thoải mái và vui vẻ.
Nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy cô đơn và đau khổ.
Hắn sẽ phải chờ ở đây bao lâu nữa?
Khi nào hắn mới có thể gặp Văn Thiều?
Ba mẹ hắn có đến trường gây rắc rối cho Văn Thiều không?
Văn Thiều thế nào rồi?
Cậu ấy có bị tổn thương không?
......
Lúc ăn cơm tối, Trương Quân và Vương Khánh Lan đến phòng ngủ tìm Trương Trì, một lần nữa ép hắn chia tay với Văn Thiều, Trương Quân mắng hắn là đồ lưu manh không biết xấu hổ, Vương Khánh Lan uy hiếp muốn cho hắn chuyển trường.
Trương Trì nằm lì trên giường, quay lưng về phía bọn họ, lẳng lặng giả vờ như không nghe thấy.
Sáng hôm sau Trương Trì ngủ đến trưa như thường lệ.
Tối hôm qua ba mẹ hắn tới phát tiết một trận, hẳn là có thể yên ổn được một hai ngày, Trương Trì nghĩ như vậy, vừa ngáp vừa chậm rãi xuống giường, tính vào phòng bếp tìm đồ ăn trước.
Nhưng khi vừa mở cửa ra, hắn nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trong phòng khách cùng bốn người đàn ông lạ mặt.
Trong phút chốc mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Trương Trì, Trương Trì lập tức tỉnh táo.
"Ba, mẹ, nhà có khách sao ạ?" Cổ họng Trương Trì có chút khô khốc.
Trương Quân không nhìn Trương Trì, ông phất tay với bốn người đàn ông kia: "Mang nó đi đi."
Trương Trì vội vàng di chuyển, hắn bỏ chạy làm rớt một chiếc dép, nhưng hắn không có thời gian quan tâm đến, hắn nhìn chằm chằm tay nắm cửa chính, chỉ cần cho hắn thêm nửa giây nữa hắn là có thể chạm được vào nó, xoay nó và chạy ra khỏi nơi này.
Thế nhưng.
"Thả tôi ra! Ba! Mẹ! Đcm mấy người buông ông ra! Cút đi! Đừng đụng vào tôi! Ba! Mẹ! Mẹ ơi!!!"
Lúc Trương Trì bị kéo ra khỏi nhà, hắn nhìn thấy Vương Khánh Lan vùi đầu vào trong lòng Trương Quân, mà Trương Quân vẫn không hề nhìn hắn.
.