Tây Khê Tạp Trở

Mộng thực (thượng)
Thang Kiệt vẫn nhìn chằm chằm chuỗi số có chút quen thuộc nọ thật lâu, trong lòng một phen tranh đấu, cuối cùng vẫn nhấc lên. Không ngờ là đứa bạn chí cốt đã ba năm không gặp gọi tới.
Bạn chí cốt ba năm trước đây không nói một lời bỏ đến Bắc Mỹ, ngay từ đầu Thang Kiệt còn tưởng rằng y đã mất tích, sau lại nghe các bạn học khác giải thích mới biết được y đi du học. Chuyện này mọi người đều biết, duy chỉ mình hắn là mù mờ, ngay lúc đó tâm tình rất phức tạp.
Ba năm, bạn chí cốt một mình ở tây bán cầu rốt cuộc không chịu nổi tịch mịch, đã về nước.
Hai người cách đường dây điện thoại nói chuyện một trận, cuối cùng hẹn đúng 7 giờ tối quán Vân Thiên trên đường Rạng Đông gặp mặt.
Nóng lòng nhìn thấy thành quả cải tạo sau ba năm của đứa bạn, Thang Kiệt ra khỏi nhà từ sớm, trời còn chưa sụp tối đã chiếm một chỗ ngồi tốt trong quán.
Một ly nước uống suốt đến 8 giờ, tên bạn chí cốt vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Thang Kiệt có chút nôn nóng, nhưng vừa nghĩ tới đường xá từ sân bay đến nội thành xa xôi, thời gian này tắc đường cũng bình thường, huống chi máy bay cũng có thể bởi vì lý do gì đó mà trì hoãn cất cánh, có lẽ nên gọi trước chút gì đó dằn bụng.
Một phần bánh socola đen lót dạ, lại thêm một khối Haagen Dazs (Tiêu: một loại bánh kem lạnh), ánh mắt mấy phục vụ viên bên cạnh nhìn hắn cuối cùng cũng bình thường một ít. Lúc này điện thoại vang lên, là tên bạn chí cốt gọi tới.
"Nhóc Kiệt..."
Thang Kiệt cắt đứt lời y, "Sao cậu còn chưa đến? Hiện tại đang ở đâu đó?"
"Con mẹ nó còn không biết xấu hổ mà rống tớ! Cậu thật là mỏ quạ đen! Lão tử hiện tại bị cách ly rồi!"
"Cái gì?"
"Tớ nói cậu mỏ quạ đen á! Phi cơ của lão tử bỗng chốc đã bị cách ly theo dõi!"
"Ớ..." Bất mãn ban đầu của Thang Kiệt tựa như một quả bóng hơi bị kim chích, thoáng cái liền xẹp xuống.
"Lão tử khỏe mạnh như vậy làm sao có thể nhiễm thứ virus cúm A vứt đi kia chứ! Con mẹ nó! Thật muốn đánh người! Vô duyên vô cớ lại giam tớ một tuần!"
"Vậy cậu còn chưa đến?"
"Tớ thật sự muốn đến, nhưng cậu nói xem tớ còn có thể đến sao? Điện thoại di động vừa mới được trả lại đó!"
"Được rồi, đừng nóng. Có muốn tớ tới thăm cậu không?
"Được! Đến bệnh viện truyền nhiễm! Cậu cứ nói cậu cũng tiếp xúc với người mắc thứ virus cúm A vứt đi kia!" Lửa giận của thằng bạn chí cốt cuối cùng cũng tiêu tan chút ít.
Buổi sáng Thang Kiệt bất quá chỉ nói đùa, bảo y cẩn thận bị cách ly, không ngờ tới thật đúng là nói đại thành thật, trên chuyến phi cơ nọ của tên bạn chí cốt quả thật xuất hiện một người tình nghi mắc virus cúm A. Thời gian gần đây virus cúm A khiến tâm lý người dân hoảng loạn, vì sự an toàn sinh mệnh của toàn bộ nhân loại, một vài nhóm bệnh nhân bị nghi ngờ đã tiếp xúc với virus đều bị cách ly cũng không có gì đáng trách, chỉ là khi loại vinh quang đặc biệt này hạ cố đến trên người mình hoặc trên người thân bằng hảo hữu sẽ không làm sao cười nổi nữa.
"Ngày mai tới sẽ tới thăm cậu nhé, cậu ở phòng bệnh nào?"
"Quên đi, cậu mỗi ngày gọi điện cho tớ giải sầu là tốt rồi. Tiện nghi cho cậu quá rồi."
....
"Cậu ngủ sớm đi, nhanh chút điều hòa lại việc lệch múi giờ."
"Được. Bye."
"Ừ, Bye."
Thang Kiệt cứ như vậy nghe y oán giận hơn một tiếng đồng hồ, pin điện thoại rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, phát ra nhắc nhở, cho phép hắn tìm một cái cớ để cúp điện thoại.
Xoa xoa tai phải do thời gian dài dán vào ống nghe mà tê dại, rồi ấn lên huyệt thái dương, gọi phục vụ đến thanh toán hóa đơn.
Quán Vân Thiên trước đó đông như trẩy hội hiện giờ đã vắng vẻ ảm đạm, Thang Kiệt đứng dậy nhìn một vòng quanh quán, ánh mắt lại rơi xuống ghế ngồi đối diện mình, nơi đó chẳng biết khi nào đã có thêm một người đàn ông trẻ mang bệnh trạng.
Nam tử mặc một thân áo lãnh tụ màu xanh đen, cúi đầu không biết đang lẩm bẩm gì đó, quái dị nói không nên lời.
Rõ ràng mới rồi ghế còn không có người ngồi sao lại mọc ra thêm một tên như vậy? Hơn nữa tựa hồ không ai trong ngắn ngủi vài giây đồng hồ như vậy đã vào trong quán. Chẳng lẽ là từ chỗ ngồi khác sang? Trong quán hiện tại nhiều chỗ trống như vậy tại sao một mực muốn ngồi đối diện mình? Bản thân chỉ vừa đảo mắt nhìn quanh vài giây như vậy cũng không nhìn thấy người nào đi lại trừ nhân viên phục vụ nha! Chẳng lẽ là...
Làm sao có thể!
Thang Kiệt tựa hồ bị một cỗ sức mạnh không cho phép phản kháng ấn về chỗ ngồi, hiếu kỳ đánh giá nam tử bệnh trạng quái dị, đồng thời cố gắng đem ý nghĩa không thực tế trong đầu xóa đi.
Nam tử dường như cảm ứng được ánh nhìn chăm chú của Thang Kiệt, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt chỉ có tròng trắng, xé ra một nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy, làm cho cả khuôn mặt càng thêm vẻ cứng nhắc.
Nhìn chằm chằm người khác vốn là cực kỳ vô lễ, nhất là bị đối phương phát hiện, sẽ làm bạn cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng nếu đối phương không phải là người...
Hoặc là nói thoạt nhìn không thể xem là người nhỉ...
Thang Kiệt chỉ cảm thấy bản thân bị nụ cười này làm cho rét cả sống lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không muốn tiếp tục ở trước mắt quái nhân này thêm một giây nào nữa, tựa hồ dưới đôi mắt không ánh sáng của đối phương, tất cả nỗi sợ hãi của bản thân đều lộ ra không chỗ nào che giấu.
Hắn lại đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi quán Vân Thiên, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt quái dị của những người khác trong quán.
Ra khỏi cửa quán, Thang Kiệt lòng còn sợ hãi ngoảnh nhìn phía sau, rất may mắn nam tử bệnh trạng quỷ dị kia không cùng đi ra. Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, xốc lại lá gan, xuyên thấu qua tủ kính thủy tinh hướng phía mình vừa ngồi nhìn lại, nơi đó ngoại trừ một nữ phục vụ đang thu dọn bàn ăn, không còn ai khác!
Gặp quỷ rồi!
Thật sự gặp quỷ rồi!
Trong ngực Thang Kiệt thoáng lộp bộp, trong đầu tự nhiên mà nảy ra ý nghĩ này.
Trái tim không nén nổi kinh hoàng, bình sinh tất cả những gì có liên quan đến quỷ quái nghe được đều lướt nhanh qua đại não một lần. Đối với người theo thuyết vô thần như hắn mà nói, truyện ma này bất quá chỉ dùng để tiêu khiển lúc nhàm chán, đợi đến khi mình chân chính đụng phải, ngoại trừ đem luận ngữ vô thần của mình biến thành hữu thần, còn lại có thể làm được gì đây?
Thang Kiệt nhớ lại một lần nữa khuôn mặt của nam tử bệnh trạng khiến hắn sợ hãi vừa rồi, đột nhiên phát hiện, thứ 'người' kia mặc không phải là áo lãnh tụ gì cả, rõ ràng chính là một bộ áo liệm được ủi phẳng phiu!
Gió đêm lành lạnh, nhẹ nhàng lướt qua người Thang Kiệt, khiến hắn nổi lên một tầng da gà.
Nhìn thấy một chiếc taxi trống xa xa, Thang Kiệt không chút nghĩ ngợi, liền hướng nó vẫy vẫy tay, hiện tại hắn thầm muốn mau mau rời khỏi chỗ này.
Tài xế cập xe sát vào, còn chưa dừng ổn, Thang Kiệt liền không chờ được nữa mở cửa ghế phụ, chui vào.
Ngã lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, thở ra một ngụm khí lạnh. Lúc này hắn mới cảm thấy bụng có chút đói, vừa rồi ăn mấy thứ kia căn bản không thể lấp đầy bụng. Suy cho cùng đều tại tên bạn chí cốt kia. Không đúng, phải là virus cúm A chết tiệt kia!
Xe khởi động, Thang Kiệt thậm chí đã quên mất mình còn chưa nói với tài xế muốn đi đâu.
"Tôi biết một quán ăn nhỏ, làm hoành thánh ăn rất ngon." Giọng nói trầm thấp của tài xế đánh thức Thang Kiệt từ giữa trầm tư.
Tài xế là một nam tử rất trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ mới ngoài hai mươi, đầu tóc rối bù, trong đôi mắt sáng bóng lấp lánh hổ phách, thoạt nhìn ôn tồn tao nhã, chẳng biết tại sao, Thang Kiệt có một loại cảm giác như đã từng quen biết, bất tri bất giác đã bị đối phương hấp dẫn. Hắn cũng không rõ tại sao mình lại nhìn chằm chằm đối phương đã cảm thấy rất thỏa mãn, chưa từng trải qua cảm thụ này, rất kỳ diệu.
Hắn tưởng tượng không ra tại sao lại có thể không hề chớp mắt nhìn một nam nhân xa lạ, thậm chí không thể dời mắt như vậy.
Chẳng lẽ lại là quỷ mị? Làm sao có thể! Liên tiếp đụng hai lần! Hắn có vận khí như vậy không mua vé số thật đáng tiếc đó!
"Tôi nói, cậu chẳng lẽ không cảm thấy đói sao?" Tài xế lại lên tiếng.
Thang Kiệt hồi thần, màu ửng đỏ trong nháy mắt tràn đầy cả khuôn mặt, may mắn giờ là buổi tối, ngọn đèn mờ nhạt, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra.
Tài xế kéo khóe miệng, Thang Kiệt cảm thấy gã cười rộ lên nhìn rất đẹp, sau đó không tự chủ được mà đem nụ cười của gã cùng nụ cười khiến anh rợn tóc gáy trong đầu kia chồng lên nhau...
Tài xế chỉa chỉa bụng Thang Kiệt, "Nơi này của cậu vừa mới kêu rất vang đó, khiến tôi còn tưởng rằng sấm nổ chứ."
Vì thế, Thang Kiệt lại một lần nữa đỏ mặt.
"Đi ăn chút gì không. Ừm... Bữa tối. Tôi cũng đói bụng. Tôi mời."
Thang Kiệt gật gật đầu. Mặc dù biết tài xế taxi đa số đều tìm đề tài bắt chuyện, nhưng đêm nay lần đầu tiên gặp được việc đặc biệt như vậy, vô duyên vô cớ lại mời mình ăn gì đó. Hơn nữa bản thân lúc trước vốn đi ăn bữa tiệc lớn nhưng còn chưa ăn được, chẳng biết đêm nay là may mắn hay bất hạnh đây. Nhưng thật ra tình tiết rất giống như trong phim võ hiệp: Ta xem vị tiểu huynh đệ này rất quen mặt, không bằng cùng đi ăn một bữa thế nào?
"Anh có tin trên đời này có quỷ không?" Khi Thang Kiệt hỏi ra những lời này, chính mình cũng bị lời nói tới nơi rồi, đột nhiên nhớ tới câu lời thoại kinh điển trong bộ phim truyền hình nữ sinh lớp trên thích xem: Anh tin trên đời này có chân tình hay không?
Tài xế thoáng sửng sốt, sau đó nở nụ cười khoa trương.
Thang Kiệt vốn không trông chờ đối phương sẽ cùng mình nói chuyện quỷ thần lắm, thời đại này người tin việc này còn rất ít. Hiện tại suy nghĩ một chút, kỳ thật cũng không có gì đáng sợ, chỉ là trong lòng mơ hồ còn có một tia bất an, nhưng nói ra hẳn sẽ tốt hơn.
Lại nghe tài xế đột nhiên ngừng cười, sau đó nghiêm trang nói: "Tôi tin."
Ngữ khí nghiêm trang nọ, khiến hắn lại nhớ tới câu trong hôn lễ kia "Tôi nguyện ý".
Lắc lắc đầu, phát hiện đêm nay đặc biệt dễ bị thất thần, đặc biệt dễ suy nghĩ miên man.
"Sao? Gặp quỷ rồi?"
Thang Kiệt nhìn đôi mắt màu hổ phách của đối phương, tim đột nhiên bình tĩnh trở lại, gật đầu.
Khóe miệng tài xế vẫn chứa một mạt cười ấm áp, khiến người ta nhịn không được sinh ra cảm giác thân cận. "Tôi thấy giữa trán cậu có màu tối, chính là gặp phải âm tà đưa đến..."
Thang Kiệt vui vẻ, "Anh còn có thể xem tướng số?"
"Đó đều là gạt người! Trên TV không phải đều diễn như vậy sao!"
"..." Hóa ra là chọc mình, Thang Kiệt quẳng cho gã một cái liếc trắng mắt.
"Được rồi, muốn tôi nói gì, thứ này cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Nghĩ càng nhiều, sợ cũng càng nhiều, bình thường đều là trong lòng có quỷ, bằng không mấy thứ này muốn quấn lên người sống, không dễ vậy đâu. Vốn chính là tin thì có, không tin thì không có."
Tài xế còn nói tiếp một phen nữa, Thang Kiệt nghĩ lời này của gã có chút đạo lý. "Anh từ đâu nghe được?"
"Đây không phải là nghe được, là tôi tự mình tổng kết ra. Loại tài xế taxi lái ca đêm như chúng tôi, thứ gì mà chưa từng thấy qua!" Trong giọng nói lộ ra tự hào cùng bất đắc dĩ.
"Trong phố xá sầm uất gặp quỷ, dường như không hợp lý lắm nha."
"Hứ. Quỷ trong phố xá sầm uất mới nhiều. Mặc dù sinh khí nhiều, nhưng oán khí cũng nhiều, huống chi còn có nhiều người trong tâm có quỷ như vậy."
"Vậy tại sao tôi lại đụng phải nha!"
"Vậy phải hỏi cậu rồi! Hỏi tôi làm sao tôi biết."
"Vậy anh nói xem tại sao trên đời lại có quỷ?"
"Chưa hết thọ mà chết, chết mà ngậm oán, hoặc khi còn sống chấp niệm chưa dứt, cũng có thể."
Hai người nói chuyện càng ngày càng huyễn hoặc khó nắm bắt. Đừng nói, tài ăn nói của tài xế taxi thật không phải tốt bình thường, Thang Kiệt cảm thấy chính mình đã bị gã cuốn vào.
"Vậy anh rốt cuộc là có gặp qua chưa?"
"Gặp rồi." Trong lời của tài xế mười hai vạn lần khẳng định, tiếp đó lại thấp giọng, sâu kín nói: "Cậu xem... Chỗ ngồi sau xe tôi chính là cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui