Chương 2
Khu chợ đêm không bị ảnh hưởng bởi thời gian. Rạng sáng, mọi người vẫn tụ tập ở đây, Tôn Lan huy động “vũ khí” xua đuổi ruồi muỗi —— đang tấn công chỗ mình, ngồi trên một cái ghế nhựa, siết chặt áo khoác hơn, cô vểnh chân xem bộ phim truyền hình trong điện thoại di động.
Hôm nay buôn bán không được tốt lắm, lão Lý bán thịt nướng bên cạnh bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, còn bên mình lại bị gió mùa đông lạnh lẽo “sủng ái”, giọng nữ địa phương trong loa đang rát giọng rao lôi kéo khách vào ăn món đậu phụ thối Trường Sa, nhưng lại không có bao nhiêu khách ghé thăm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu Tôn! Xem gì mà chăm chú vậy.”
“Phim đó chị, thể loại kháng chiến, nhàm chán quá chứ sao. “
Chị gái bán mì căn mới vừa bán xong cho một người khách, rảnh rỗi nói chuyện với cô vài câu, hai người hàn huyên câu được câu chăng về những chuyện “ngồi lê đôi mách” thường ngày như tiền thuê nhà lại tăng, nguyên liệu nấu ăn lại đắt, quản lý chợ lại thay đổi thời gian vân vân, đang tán gẫu hăng say lại có khách khác đến mua mì căn, chị gái đó lại tiếp tục công việc buôn bán của mình.
Nhìn mọi người bận rộn còn mình thì quá rỗi rãi, Tôn Lan cũng không giận dỗi, dù gì thì mình vốn là “bản thân ăn no cả nhà không đói” (*), tiền nhà tháng này đã đóng rồi, cùng lắm thì tiếp tục ăn đậu phụ thối, luôn có cách để sống mà.
(*) bản thân ăn no cả nhà không đói: ý nói độc thân, sống một mình.
Nội dung trong tập phim này không hấp dẫn bằng cảnh chợ đêm, Tôn Lan ngẩng đầu nhìn quanh, mong đợi có người khách nào đó đến có thể giúp mình thuận lý thành chương kết thúc bộ phim này để đổi bộ mới.
Một cô gái trẻ đi cùng bạn, nói nói cười cười không cẩn thận đụng phải người phía sau, cô ấy vội vàng quay đầu lại xin lỗi, sau khi nhìn rõ người đó thì đỏ mặt, người sau khẽ gật đầu nhận lời xin lỗi rồi sải bước đi dạo vào chợ đêm.
“Đậu phụ Trường Sa đây! Chính tông đây! Không ngon không lấy tiền! Đậu phụ Trường Sa đây!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng địa phương là lạ kết hợp với cái loa lớn, nên không thể bỏ qua cảm giác tồn tại. Diệp Sở Diệc cũng tìm tòi trong đầu, mình dường như chưa từng ăn loại đậu phụ kiểu đối lập thế này, cũng không tìm được món này ở New York hay Manhattan, trong lòng đầy hiếu kỳ với món ăn này liền dẫn lối anh đi tới chỗ phát ra tiếng rao.
Đang tò mò làm sao một soái ca thế này lại xuất hiện tại khu chợ đêm thì anh đã đến trước gian hàng mình, Tôn Lan sửng sốt vài giây mới kịp thời đứng lên trước khi nước bọt rơi xuống màn hình. Cô nheo mắt nhìn dáng vẻ của người vừa tới, lúng túng hỏi: “Do you want đậu phụ thối?”
Trí nhớ về môn tiếng Anh được học ở cấp ba còn sót lại của Tôn Lan đã bị năm tháng dồn vào góc tường, không ngờ tới hôm nay vẫn còn có đất dụng võ.
“What?”
“Ừm, this is đậu phụ thối, one, five tệ!”
Diệp Sở Diệc cũng cảm thấy buồn cười, với khẩu âm địa phương Trung Anh hỗn tạp này thì thật sự người ngoại quốc chỉ có thể nghe hiểu mỗi từ five, anh hắng giọng: “Tôi biết nói tiếng Trung, có được ưu đãi không.”
“Hả!? A a a, có có, anh muốn cay không?”
“Muốn.”
Người ta cho lối thoát ngại gì không đi, tự nói thầm với mình rằng đừng cười quá nghiêm túc, Tôn Lan nhanh nhẹn chọn vài miếng đậu hũ ngon bỏ vào nồi chiên, lật trở đậu hũ màu đen dưới nhiệt độ lửa, trông đã đẹp màu thì mới vớt ra, nhanh nhẹn lấy nước sốt, đang lúc muốn bỏ thêm ngò rí thì mới nhớ tới hỏi anh: “Anh có ăn ngò không?”
“Ăn.”
Nhận được câu trả lời, Tôn Lan múc một muỗng ngò rí bỏ vào trong chén, rưới nước sốt tương lên rồi rút một túi nilon ra bọc lại, sau đó đưa cho người đàn ông kia.
“Bảy đồng, trả bằng WeChat hay Alipay? Tiền mặt cũng được, thẻ tín dụng thì tôi sẽ mượn máy POS của tiệm kế bên.”
Người phụ nữ này như sợ anh không trả tiền vậy, cũng không trách Tôn Lan được, bỏ qua mái tóc đen của người này thì anh ta có đôi mắt màu lam đậm và vóc dáng cao to, trông như một người đàn ông phương Tây tuấn tú, chợ đêm không phải không có người nước ngoài tới, lần trước tiệm thịt nướng kế bên náo loạn vì vụ quẹt thẻ lỗi đã khiến Tôn Lan có chút đề phòng.
“WeChat, mã hai chiều được chứ?”
“Ở đây! Hì hì, tiếng Trung của anh rất tốt còn theo kịp trào lưu trong nước nữa, anh đang du học ở Trung Quốc sao?”
Tôn Lan trời sinh có một tật xấu chính là thích nhiều chuyện, cô gái nào thấy một anh chàng siêu đẹp trai hiếm thấy sống sờ sờ đang đứng ở trước mặt mình mà không vui chứ, sau khi anh trả tiền lấy đậu phụ thì liếc thấy vẻ mặt hứng thú của Tôn Lan.
“Không phải, tôi là con lai, trông cô còn rất trẻ. “
“Ơ, con lai à! Hèn gì đẹp trai vậy, tôi 27 tuổi rồi, không còn trẻ nữa, anh mới trẻ đó.”
Diệp Sở Diệc hơi nhướng môi, nhìn xung quanh một chút, hỏi: “Có chỗ ngồi không? Tôi ngồi ăn là được.”
Vừa nghe anh đẹp trai này muốn ngồi xuống ăn, Tôn Lan dịch người ra trỏ trỏ cái bàn nhỏ sau lưng: “Có có! Nhưng mà hơi thấp, tôi nghĩ dáng anh cao vầy ngồi đó có lẽ không thoải mái đâu.”
“Không sao.”
Nếu để người nhà và bạn bè Diệp Sở Diệc thấy được cảnh này, họ tuyệt đối sẽ không tin người đàn ông đang cong chân dài ngồi như sát mặt đất trong chợ đêm dơ dáy bẩn thỉu mà ăn đậu phụ này chính là Diệp, thiên tài người Mỹ gốc Hoa tiếng tăm lừng lẫy của Harvard.
Tựa hồ là nhờ phúc của vị Đại tôn Phật kia, Tôn Lan đột nhiên đắt khách lên, không ít em gái chạy tới mua đậu phụ thối vì anh chàng đẹp trai hiếm có khó tìm này, thậm chí còn có một cô gái sau khi tiên phong cố gắng xin cách thức liên lạc nhưng lại bị anh ta quả quyết cự tuyệt, thế mà sự nhiệt tình vẫn không hề mảy may bị ảnh hưởng.
Thiếu nữ hoài xuân gào rú.
Lần đầu ăn thử đậu phụ, Diệp Sở Diệc có ấn tượng khá ổn, lúc thu dọn xong đứng dậy lại có một cô gái gan lớn lẽo đẽo đi tới muốn xin cách liên hệ của anh, Diệp Sở Diệc cũng nhìn chằm chằm vào mặt cô gái đó vài giây, lấy giấy bút tùy thân ra viết một dãy số đưa tới, suy nghĩ một chút lại viết thêm một tờ đặt trước mặt Tôn Lan.
“Hương vị không tệ, lần sau tôi lại đến.”
Tiếng máy xe vang lên chưa tới mấy giây đã đi khuất, Tôn Lan suy tư một hồi, đây là có dự định sẽ đặt thêm ư, nhưng đặt đồ ăn không phải là nên lưu số điện thoại của cô sao? Cái này làm người ta không hiểu nổi.
Cô gái kia lấy được cách liên lạc nên hưng phấn chạy về bên cạnh bạn mình, có thể viết số đẹp như vậy thì chẳng có mấy ai, đám bạn trêu ghẹo cô đừng suy nghĩ nhiều, bà chủ cũng có kìa.
Bình thường vô vị, Tôn Lan ngẫm nghĩ không biết anh kia muốn làm gì, “Chẳng lẽ đậu phụ hôm nay cô làm ngon quá rồi chăng?”
Cũng không phải là không hợp lý, mình bán số lượng có hạn mà.
Chiếc xe hạng nặng chở chủ nhân vi vu trên đường phố, Diệp Sở Diệc chợt dừng trước cửa hàng tiện lợi để vào mua bao thuốc, lúc tính tiền đã gọi một cú điện thoại, xuyên qua “con sông” do xe hơi và dòng người tạo thành để về nhà.
Biệt thự an tĩnh đứng sừng sững, Diệp Sở Diệc dừng xe, đi vào phòng khách tùy ý ném chìa khóa lên bàn, vừa lên lầu vừa cởi quần áo, lúc đi tới cửa phòng ngủ thì cơ thể cường tráng đã trần trụi.
Đẩy cửa ra, trên giường đã có một người đang nằm đó, Diệp Sở Diệc kéo khóa cởi quần jeans đi tới, sau đó âm thanh va chạm với da thịt vang lên khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng.
Đối với anh, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu, chỉ có tình dục và bạo ngược mới không thể phụ lòng.