Chương 3
Nửa đêm, Tôn Lan bị tiếng động cơ xe ô tô gầm rú ngoài cửa sổ đánh thức, cô cào cào vào mái đầu như ổ quạ, đôi mắt mờ mịt sờ soạng tìm điện thoại trên tủ đầu giường, không nhiều không ít vừa vặn rạng sáng ba giờ. Cô bất đắc dĩ thở thật dài rồi bật dậy, bực bội kéo mạnh chăn lên, dép cũng quên mang cứ thế chạy vọt tới trước cửa sổ kéo rèm ra.
Vì trở ngại kinh tế, Tôn Lan thuê nhà ở một khu phố khá vắng vẻ, khu nhà cũ này cũ kĩ không nói, đã vậy còn không được trang bị thang máy và máy điều hòa, wifi còn phải xài chùa với người khác, vốn ban đêm nên an tĩnh như thường lệ lại bị một đám đua xe điên khùng phá vỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hơn nửa đêm không ngủ lại đi quấy nhiễu dân lành, sợ người ta không biết mấy người mua được xe thể thao hả!?”
Tôn Lan thấp giọng mắng, vốn định hôm nay không ra quán, ngủ nghỉ thật tốt mong muốn có được một giấc mơ đẹp, thế mà lại bị bọn có tiền đáng chết này quấy rối.
Cơn giận còn chưa tan thì mấy chiếc xe thể thao anh chạy tôi đuổi đã lao nhanh trên đường, vì tốc độ quá nhanh nên đèn xe trong đêm đen rọi thành những đường cong màu đỏ, Tôn Lan cam chịu vò đầu, cầm ghế ra chỗ cửa sổ ngồi, sống ở đâu thì yên ở đấy vậy, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.
Diệp Sở Diệc đạp chân ga đến mức tối đa, động cơ V12 của Aventador S phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, chỉ thế tốc độ đã đến 200km/h, sau khi vượt lên bằng một cú trượt đẹp tuyệt vời thì đuôi xe đã nhanh chóng khuất mắt người nhìn.
Vương Tân Nam sợ anh không có gì làm nên kéo anh ra ngoài đua xe. Hai đội 3v3, thời lượng được tính ở vòng cua cuối cùng. Phần lớn xe của anh đang ở Manhattan, không thể làm gì khác hơn anh đành mua chiếc Lamborghini Aventador S này cho đủ số, nói đến chạy cua thì con quái vật với công nghệ 740 mã lực này hiển nhiên trở thành mãnh tướng trong đội Vương Tân Nam. Diệp Sở Diệc chỉ còn một vòng đua cuối cùng, đồng đội và đối thủ đều đã bị bỏ lại phía sau.
Anh nhếch môi cười, tháo đai an toàn, không ngừng tăng tốc như bật chế độ bão tố: “Game time.”
Một chiếc xe màu bạc lao nhanh qua như tên bắn, Vương Tân Nam thấy vậy mới kinh ngạc nói: “Thằng điên đó sẽ không lái đến 300 đấy chứ!?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đội họ vì có Diệp nên chắc chắn sẽ thắng, toàn bộ hành trình, tốc độ của tên điên này không hề giảm xuống 200, một đường tiến như vũ bão, những xe khác cũng nhượng bộ lui binh chỉ sợ một giây sau con quái vật màu bạc kia sẽ bổ nhào vào mình, đây là ở quảng trường mà anh ta liều như vậy, không sợ bị cảnh sát sờ gáy à.
Vương Tân Nam là người thứ hai tới đích, đối thủ thật chẳng ra gì, Diệp Sở Diệc ngồi trên mui xe ôm “nữ trọng tài” trong lòng, một tay đưa vào trong váy ngắn chuyển động, đầu vùi vào bộ ngực, miệng chơi đùa với đầu nhũ của cô ta.
Quả là một con điếm, không hề thấy xấu hổ mà trái lại còn dán chặt cơ thể mình vào hơn để phối hợp với động tác của Diệp Sở Diệc, nâng cao bộ ngực như đang đút sữa ôm lấy đầu Diệp Sở Diệc, thấp giọng rên rỉ.
“Thua tâm phục khẩu phục, mày kéo đâu ra người lợi hại thế hả.”
Thay vì nói là lợi hại không bằng nói là không sợ chết, Vương Tân Nam đi tới chỗ Diệp Sở Diệc, cà lơ phất phơ nói: “Cậu phải về hay đến bar?”
“Về, trong nhà còn có gái điếm chờ chơi.”
“Sao cơ, còn hàng này không mang đi hả?”
Diệp Sở Diệc cũng rút tay dưới váy cô ta ra rồi đút vào miệng cô ta, cô ta ngoan ngoãn lè lưỡi liếm ngón tay dính nước kia, Diệp Sở Diệc cũng thản nhiên nói: “Cùng chơi luôn, sao hả, cậu muốn tới không?”
“Không được không được, tôi phải về nhà, gần đây tâm trạng ông cụ không tốt lắm.”
“Vậy được, đi đi.”
Ôm cô gái kia lên xe, Diệp Sở Diệc quay cửa kính xe xuống, buộc Vương Tân Nam đang vẫy tay nói tạm biệt với anh phải khom người. Anh ghé vào tai anh ta, giọng nói sâu xa thổi vào màng nhĩ của anh ta: “Lần sau tìm người trông tốt hơn một chút, muốn làm tôi vui vẻ không bằng tự dâng cậu lên đi, cậu tắm rửa sạch sẽ vểnh mông quỳ trên giường chờ tôi, chúng ta có thể chơi cả ngày. “
Cảm giác ướt át lan truyền từ tai, Diệp Sở Diệc cũng ngậm vành tai anh ta kéo xuống, sau đó buông ra rồi nổ máy rời đi. Vương Tân Nam đỏ bừng mặt, anh ta đưa tay chạm vào vành tai, Diệp Sở Diệc tựa như một ác ma tràn đầy mê hoặc, anh ta theo bản năng thần phục dưới khí thế của người này, khoảnh khắc kề sát nhau kia Vương Tân Nam đã ngửi thấy hương nước hoa nam trộn lẫn với mùi mồ hôi đầy kích thích của Diệp Sở Diệc, anh ta chợt xấu hổ nhận ra, mình đã cứng rồi.
Tôn Lan gật gà gật gù dựa vào cửa sổ, xác nhận không còn tiếng động cơ xe đáng ghét kia nữa, cô như được giải thoát nằm lại lên giường chép chép môi dưới chuẩn bị tiếp tục chìm vào một mộng đẹp, “A… Làm chết em đi… sắp chảy khô rồi nè…”
Mới vừa khép mắt thì lại phải đau khổ mở ra, trời ơi tha cho cô đi, hơn nửa đêm còn đang làm gì thế hả. Căn hộ cũ nên cách âm không tốt, cả khuôn mặt Tôn Lan nhăn nhó, cô tự nhủ: “Cứu với, hơn nửa đêm sao mọi người đều không đi ngủ đi, nếu không không thể chờ thức dậy rồi hẵng nói sao?”
Hiển nhiên lời oán trách cô cách vách không nghe được, Tôn Lan tức giận cầm lấy tai nghe nhét vào tai, mở nhạc trong di động, chỉnh âm lượng cao lên nửa cây, rồi nhắm mắt lại trong tiếng hát bình yên của Ô Lan Thác Á.
Một người đang yên lành chìm vào giấc ngủ, một kẻ đang tiến hành sự thôi thúc nguyên thủy nhất của loài người trên giường.
Người nữ nằm trên giường, trong miệng ngậm dương vật. Huyệt sau của người phía trên chảy đầy dâm thủy bị cắm vào rút ra thỉnh thoảng còn nhỏ xuống mặt cô ta, còn có một chàng trai mới vừa đầy mười tám tuổi đã bị làm một tiếng đồng hồ. Diệp Sở Diệc là sự dung hợp một cách hoàn mỹ dáng vóc của người châu Âu và sự bền bỉ của người châu Á. Nếp nhăn ở huyệt sau đã hoàn toàn bị căng đỏ của cậu ta cùng phần thịt đang chảy nước của người nữ bị cùng một dương vật lần lượt thay phiên cắm vào, khuôn mặt nhỏ xinh của cậu ta nhăn nhúm lại vì khoái cảm kích thích, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra hòa lẫn với âm thanh nước bọt nhễu nhão, rên rỉ như một con mèo thu hút sự chú ý của người khác.
Diệp Sở Diệc cũng đồng thời lấy tay vuốt ve mặt người nữ, tốc độ và sức lực cắm vào càng ngày càng mãnh liệt, tiếng rên rỉ của cậu ta không kìm được bật ra: “Không… Không! A a a nhanh quá nhanh quá! Ruột sẽ bị đâm thối… Đừng... Hu…”
Loại bạo dâm trong tình dục này khiến cậu ta điên cuồng lắc đầu, thân thể thẳng tắp, hai tay nắm thật chặt giường, còn người “hành án” không hề mảy may quan tâm cậu ta đang suy sụp xin tha, sức lực càng ngày càng tăng, lần cuối cùng bị dương vật thô to mạnh mẽ bắn sâu vào, tràng ruột bị tinh dịch kích thích co rút lại, cậu ta bị bắn vào trong, dương vật trắng mịn của cậu ta run lên rồi lại xuất tinh vào miệng người nữ, cả người cậu ta mất sức nhưng bị Diệp Sở Diệc nắm tóc kéo lên, cự căn hiện đầy gân xanh của anh xuất càng nhiều tinh hơn vào miệng cậu trai.
Cậu ta như con rối tình dục đã hỏng bị ném sang một bên, hai miệng trên và dưới đều chảy ra tinh dịch trông vô cùng dâm uế. Diệp Sở Diệc cũng dùng dương vật vỗ nhè nhẹ vào mặt người nữ, cô ta thuận theo lè lưỡi, hai tay cầm lấy dương vật nhỏ kinh người do đã xuất tinh xong mà liếm láp, ngậm quy đầu vào trong miệng rồi mút. Bị đầu lưỡi kích thích, niệu đạo dương vật lại cương cứng, người nữ ngoan ngoãn vặn vẹo thân dưới, hai tay vạch cửa động nhắm ngay vào quy đầu lớn như quả trứng kia.
“A a a a cắm rồi! Thích bị chim to cắm vào… đâm vào tử cung… Muốn bị cắm nát a a a a!”
Ngay từ đầu, toàn bộ sức mạnh đã được quy tụ để cắm vào, không hề cho người nữ có thời gian giảm xóc, cô ta chỉ có thể mặc cho mình đắm chìm trong bể dục thốt ra tiếng rên rỉ dâm đãng, cho dù bị cắm sâu vào tử cung thì túi trứng của người nam vẫn không hề kề sát vào cô ta, đây không phải là người, mà là ác ma sắc dục.