Chương 4
“Tiểu Tôn này, làm gì mà quầng thâm mắt to thế kia?”
“Ầy, đừng nói nữa, bây giờ người người đều thức khuya, hơn nửa đêm mà còn rất sung sức.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo cách nào đó, hai cái quầng thâm này tạo thêm nét độc đáo khiến cho Tôn Lan nổi bật giữa đám đông, cô cứ trong trong trạng thái mắt nhắm mắt mở dọn quầy buôn bán.
Tôn Lan tìm cho mình một nghề tay trái, xin vào cửa hàng tiện lợi làm nhân viên thu ngân, gần đây quản lý trật tự đô thị tâm tình bất định nên rất nghiêm ngặt, Tôn Lan định không ra quầy vì thế mới muốn tìm một công việc làm tạm thời, vừa khéo lúc trước được một chị kéo đi chơi mạt chược biết chị ấy đang làm ở cửa hàng tiện lợi, cô cũng đi cửa sau xin một công việc làm tàn tàn ở cửa hàng tiện lợi.
“Muốn thì nói chị chuyển chỗ cho em, chỗ đó lại chỉ có một mình em, không an toàn.”
“Thôi đừng, chuyển không nổi đâu, cũng không có chuyện gì bất bình thường ngoài việc gần đây có một đám người vô cùng sung sức, hơn nữa em như vậy thì có gì không an toàn.”
Không an toàn thì phải là mấy cô gái trẻ đó, còn cô thì ba không, tướng mạo bình thường vóc người lại không ổn, người nào có ý đồ được với cô đoán chừng thật sự là mấy trăm năm chưa từng được gặp phụ nữ.
Chị gái nhanh nhẹn thu dọn xong phục trang và đạo cụ rồi phấn khởi giao ca cho Tôn Lan, sau đó ngâm nga tan việc, Tôn Lan tựa vào quầy suy đoán có lẽ gần đây chị gái này đã đoạt lại được vị trí múa trung tâm ở quảng trường, mới vừa nãy còn khẽ uốn người khoe cho cô thấy động tác mới mà chị vừa mới học.
“Cũng rất tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Lan duỗi lưng mỏi hoạt động gân cốt, đã lâu cô chưa làm việc vào ban ngày như vậy, điều chỉnh đồng hồ sinh học không phải là chuyện dễ dàng, hiện giờ vẫn còn cảm giác linh hồn nhỏ bé chưa thể quay trở về nên tinh thần hơi sa sút.
Thoải mái ngồi trên ghế ở quầy thu tiền bật trò Anipop lên chơi, ngón tay bay múa trên màn hình. Hành động mạo hiểm như xem phim trên tivi thì cô còn chưa dám, Tôn Lan dốc lòng khiêu chiến tầng cao nhất của Anipop, ải thứ 100 chẳng qua là một bước nhỏ trong việc chinh phục trò chơi của cô.
Vì vô cùng chăm chú nên cô không nghe được tiếng máy tự động phát ra câu hoan nghênh quý khách, ánh sáng màn hình điện thoại di động đột nhiên bị chặn lại, Tôn Lan đang buồn bực. Cuối cùng, tiếng ngón tay gõ mặt bàn đã kéo cô trở về, lập tức đứng thẳng người ngẩng đầu lên nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Ủa!? Anh không phải là anh chàng đẹp trai hôm nọ sao!”
Người đàn ông cao lớn trước mắt chính là Diệp Sở Diệc, khi nhìn rõ tướng mạo người kia, ngẫm nhớ rồi sau đó anh do dự hỏi: “Cô là Trường Sa gì đó... “
Tôn Lan mong đợi chờ anh nói hết lời, vừa thấy người trẻ tuổi này quên mất thì bổ sung giúp anh: “Đậu phụ! Đậu phụ Trường Sa!”
“À đúng rồi, sao cô lại ở đây? Làm thêm nghề tay trái à?”
“Gần đây quản lý trật tự đô thị rất nghiêm khắc, tôi không chịu nổi nên đành tìm một công việc khác, à này, anh muốn mua gì?”
“Có băng cá nhân dán vết thương không?”
Lúc này Tôn Lan này mới phát hiện trên tay Diệp Sở Diệc hình như là bị xước da thấm ra máu: “Có có có, anh lấy bốn miếng hả?”
“Ừ.”
“Bốn miếng. Trả WeChat hả? Nếu là WeChat thì để tôi quét anh.”
Nghĩ Diệp Sở Diệc lại có mã hai chiều, Tôn Lan định bổ sung thêm một câu, Diệp Sở Diệc cũng lấy điện thoại di động ra kiểm tra WeChat gửi mã cho Tôn Lan, “Tích——”
“Được rồi, à đúng rồi, tay anh bị người ta làm trầy sao? “
Diệp Sở Diệc cũng thỏa mãn sự tò mò của Tôn Lan, anh chìa ngón tay ra, Tôn Lan quay ra mới phát hiện trước cửa tiệm có một chiếc “xe gắn máy” đang đỗ.
“Ơ, chiếc xe gắn máy này nổi thật đấy, còn có kiểu dáng này nữa à.”
Diệp Sở Diệc xé băng cá nhân, vừa mở hai miếng dính vừa nói: “Chiếc đó gọi là xe máy hạng nặng, khác xa xe gắn máy thông thường.”
Chỉ dùng một tay, Diệp Sở Diệc tựa hồ không quen lắm, dán nhiều lần đều lệch, Tôn Lan cẩn thận hỏi thử: “Chi bằng tôi giúp anh nhé? “
Giương mắt nhìn Tôn Lan, Diệp Sở Diệc đưa tay tới, nhìn gần Tôn Lan mới phát hiện cổ tay che dưới ống tay áo dường như có hình xăm hơi lộ ra, bàn tay khớp xương rõ ràng vô cùng có mỹ cảm giờ phút này đang cong ngón tay dừng giữa không trung. Tôn Lan kéo miếng băng keo xuống, nhắm đúng rồi dán vào vết thương, sau đó vuốt vuốt vài cái để miếng dán càng chặt hơn.
“Xong rồi.”
Diệp Sở Diệc rút tay về rồi nói cảm ơn, lúc đi tới cửa chợt quay bước lại nhìn Tôn Lan rồi lấy điện thoại di động ra bật mã WeChat hai chiều của mình lên: “Có thể thêm bạn không?”
Tôn Lan sững sờ nói: “Hả? Thêm... Thêm WeChat của tôi hả? Cần đặt hàng gì hay sao?”
“Đậu phụ cô làm rất ngon, đợi khi cô mở lại quầy thì báo tôi biết.”
Một câu nói khiến Tôn Lan lâng lâng, tay nghề của mình đã được khẳng định, cô ngây ngất lấy điện thoại di động ra quét mã hai chiều gửi lời mời kết bạn: “Xong rồi, đi thong thả nha. Cẩn thận đừng để bị té nữa.”
Đi tới cửa, Diệp Sở Diệc cũng khoát tay xem như là đáp lại, đội nón bảo hiểm xong thì khởi động xe để lại một làn khói rồi chạy đi mất dạng.
Tôn Lan nhìn WeChat, tên WeChat của người này trống không, hình đại diện cũng đen thui không thấy rõ dáng vẻ.
“Ầy, quên hỏi anh ta tên gì!”
Thôi thôi, người ta đang lái xe, chờ tan việc thì hỏi cũng được. Trên mặt Tôn Lan là nụ cười mà chính bản thân mình cũng khó thể nhận thấy được, cô cảm thấy linh hồn nhỏ bé đã bay trở về rồi, tinh thần cũng sục sôi, chẳng lẽ đây chính là sức quyến rũ của trai đẹp sao?
Diệp Sở Diệc đẹp trai cũng một đường chạy xe, gió thổi bay quần áo kêu lên phần phật, trước khi hội nghị bắt đầu ba phút, anh đã đến cửa công ty.
“Đây là ai vậy? Đẹp trai ghê, trước kia sao tôi chưa từng gặp ở công ty, cô xem vóc người này…”
Bỏ qua tiếng bàn luận xôn xao, Diệp Sở Diệc quẹt thẻ đi vào thang máy VIP, đi thẳng lên tầng cao nhất, “Đinh —”
Tiếng cửa thang máy mở ra, toàn bộ mười người mặc đồng phục quản lý đã ngồi sẵn trong phòng họp, Diệp Sở Diệc lại mặc quần áo thoải mái, điều này tạo nên sự đối lập với bọn họ.
“Chào Diệp tổng.”
“Chào Diệp tổng.”
…
Lời chào trăm miệng một lời vang lên, Diệp Sở Diệc khẽ gật đầu đi tới ghế chủ toạ, đôi chân dài gác lên cái bàn tròn đen nhánh ý bảo bắt đầu hội nghị. Không biết Diệp Dịch Lân mắc chứng gì mà để cho anh đến thị sát cổ đông công ty, người báo cáo cực kỳ chuyên nghiệp và chính xác, nhưng Diệp Sở Diệc tựa hồ không hứng thú, một tay anh vừa lướt điện thoại tay kia vừa quay bút, mũi chân nhàm chán khẽ xoay xoay.
“Báo cáo của tôi đến đây là kết thúc, Diệp tổng có nghi vấn gì thì…”
Thật ra ông ta là một trong những tâm phúc của công ty, vậy mà một thằng nhãi vừa mới tốt nghiệp dám không ngó ngàng tới ông ta, tốt nghiệp Harvard thì sao, đoán chừng ngay cả nửa câu cũng nghe không hiểu, những quản lý khác không khỏi âm thầm giễu cợt, Diệp Sở Diệc cũng liếc phó tổng một cái, lười biếng nói: “Ông mới vừa nói mấy năm gần đây lợi nhuận của công ty có tăng trưởng so với mấy năm trước, nhưng tỉ suất thị trường lại giảm 3% so với năm trước, chỉ số nguy hiểm thị trường cũng đề cao *****, tại sao vậy?”
“Chuyện này... Là bởi vì mấy năm nay không ít công ty có mô hình vừa và nhỏ cũng tham gia cùng lĩnh vực giống với chúng ta …”
“Công ty có quy mô vừa và nhỏ lại có thể phân chia hết thị trường của các ông để đoạt lấy tỉ suất, thế nào, đầu óc các ông không theo kịp người ta hay cảm thấy trong lĩnh vực này mình đã trở thành đầu rồng?”
Diệp Sở Diệc hất bút lên, cây bút máy màu vàng đen bị tác động mạnh lăn lông lốc trên bàn, anh quét mắt nhìn “các tinh anh” đang ngồi: “Không tạo được thị trường có tiền đồ hơn thì đừng nói lợi nhuận tăng lên, thay vì ngày ngày ăn mặc dạng chó hình người ngồi trong phòng quản lý kiêu ngạo tự mãn, không bằng động cái não heo của mấy người một chút xem nên làm thế nào để đánh sập những công ty vừa và nhỏ kia, ngay cả cái này cũng không làm được thì đừng nói thương trường như chiến trường nữa, một đám vô dụng.”
Chua ngoa lên tiếng khiến đám quản lý thẹn thùng đỏ mặt, Diệp Sở Diệc cũng cảm thấy nhàm chán khôn cùng, anh mới vừa tra xét xu thế gia tăng của thị trường chứng khoán công ty rõ là đang tựa như nhảy trên lò xo, vậy mà họ còn dám khoe khoang rằng đang đưa công ty vào hoạt động hợp lý, thật sự khiến người ta cười muốn rụng răng, thậm chí tổng giám đốc cũng không dám phản bác lấy một câu, thật sự xem hội đồng quản trị đều là thằng đần hết à.
Điện thoại di động vang lên âm thanh nhắc nhở, Vương Tân Nam lại tìm cho anh một niềm vui mới, chẳng qua lần này không phải đua xe và quán bar, là chính bản thân anh ta.