Chương 5
Nếu như thời tiết có thể được dự đoán chính xác, có phải chứng minh loài người chính là một “Truman” (*) khổng lồ, chúng ta hao tốn vạn năm chẳng qua là đang biểu diễn một vở ca kịch không biết kết cuộc.
(*) Truman: là một bộ phim khoa học viễn tưởng hài kịch Mỹ năm 1998.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy tiếng trước mặt trời vẫn còn sáng, bây giờ đã bị mây đen che kín, không biết đang nằm ở góc nào, mưa to tầm tã, hết thảy mọi vật rồi sẽ bị nghiền nát không lưu lại dấu vết.
Let rain, and clear it out.
Vương Tân Nam trần truồng quỳ trên giường được nửa tiếng từ lúc chín giờ, đột nhiên mưa to khiến nhiệt độ giảm xuống, vì thân thể trần truồng anh ta không khỏi cảm thấy run rẩy, nhưng người vốn nên đốt nóng anh ta lại đang ngồi trên ghế sofa trong góc, đèn đặt dưới đất lan tỏa ánh sáng màu vàng, trên tay Diệp Sở Diệc là một con dao bướm tinh xảo đang được chơi đùa giữa ngón tay anh, con dao sắc bén tựa hồ đã ngoan ngoãn hàng phục trước mặt anh.
“Lừa bịp và vòi tiền, đây chính là sở trường của cậu.”
Diệp Sở Diệc đột nhiên nhớ đến một lời kịch trong vở “Hôn lễ của Figaro”, dao nhọn của anh nhắm ngay Vương Tân Nam, cổ tay dùng lực, tức thì dao bướm xược qua mặt Vương Tân Nam đang cả người cứng ngắc rồi cắm thẳng vào vách tường. Vương Tân Nam thở hổn hển, nếu vừa rồi Diệp Sở Diệc nhắm vào anh ta thì anh ta không dám nghĩ đến hậu quả, Vương Tân Nam cố gắng khống chế vẻ mặt không để nỗi sợ hãi trong lòng biểu lộ ra bên ngoài. Diệp Sở Diệc cũng rất hài lòng với phản ứng của Vương Tân Nam, anh vui vẻ đứng dậy cởi đai lưng áo choàng tắm, lớp vải mềm mại trượt xuống khỏi bả vai, dừng ở cổ tay Diệp Sở Diệc. Diệp Sở Diệc nâng cằm Vương Tân Nam ghé sát vào anh ta, dịu dàng liếm sạch mồ hôi lạnh trên trán anh ta.
“Tôi hi vọng cậu có thể kiên trì lâu một chút, nếu vậy thì con dao bướm kia sẽ không kề sát vào thân thể cậu để gọi cậu tỉnh lại.”
Đệm giường lõm xuống, Vương Tân Nam bị Diệp Sở Diệc đè bên dưới, hai tay của Diệp dần dần đi dọc theo cơ thể run rẩy xuống tới mông, anh bấm vào bờ mông mềm mại: “Trả lời?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được được, tôi sẽ cố gắng.”
Phần thưởng là một nụ hôn vào cổ, Vương Tân Nam nhắm mắt vươn tay vào giữa khe chân của Diệp Sở Diệc giúp anh thủ dâm. Trước đó anh ta đã cố nén thẹn thùng mà dùng thuốc bôi trơn bôi vào huyệt sau của mình, anh ta không dám chắc Diệp Sở Diệc có phong độ làm màn dạo đầu không, đau đớn khi lỗ mông bị xé rách là chuyện anh ta không muốn trải nghiệm.
Buông bờ mông đã tím bầm ra, ngón tay Diệp Sở Diệc cắm vào huyệt sau, quá trình thuận lợi đáng ngạc nhiên, nhưng anh nói: “Bé ngoan, muốn tôi rút khô cậu hả? Hửm?”
Hai ngón tay thuận lợi tiến vào, Vương Tân Nam hít một hơi, Diệp Sở Diệc là thể trạng Âu Mỹ hoàn hảo, cả chiều dài và độ dày ngón tay không giống như anh ta, lúc anh ta thủ dâm có thể đút vào tới ba ngón tay. Thế nhưng, Diệp Sở Diệc chỉ dùng hai ngón mà anh ta đã cảm thấy đau rồi. Vương Tân Nam không dám la đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ít nhất anh chịu dùng ngón tay giúp anh ta mở ra, chứ không trực tiếp “rút súng”, nếu không anh ta thật sự phải nhập viện rồi.
Diệp Sở Diệc cũng có thể cảm nhận được mức độ căng thẳng của cơ bắp của người dưới thân, nhưng anh không hề giảm nhẹ động tác, không chút nương tay cắm ba ngón tay ra vào mấy cái sau đó rút ra, giơ ngón tay cảm thụ độ ẩm: “Lật người lại, tự mình mở ra.”
Vương Tân Nam thuận theo nằm trên giường, hai tay tách kẽ mông ra để lộ phần huyệt sau, Vương Tân Nam mở to cặp mắt nắm chặt ga giường, môi dưới bị cắn bật máu, cả khuôn mặt thống khổ nhăn nhó.
Dương vật quái thai đó cắm thẳng vào huyệt xử nam của Vương Tân Nam. Lúc anh tiến vào được một nửa thì bị kẹt, hai chân Vương Tân Nam run rẩy không chịu được phải cầu xin tha thứ: “Đừng đi vào, xin cậu.”
Khẽ nhích dương vật ra một chút, hai tay Diệp Sở Diệc giữ chặt hông Vương Tân Nam mạnh mẽ kéo về phía dương vật của mình, tiếng rên rỉ đau đớn khó nén lọt vào tai, đây mới là âm thanh anh muốn nghe, Diệp Sở Diệc thỏa mãn nhắm mắt lại bắt đầu công thành đoạt đất.
“A a đừng mà, đau quá a a a!”
Hai tay bất lực cào ga giường, từ nhỏ Vương Tân Nam sống an nhàn sung sướng chưa bao giờ phải chịu đau như vậy, anh ta cố sức muốn thoát ra khỏi thân Diệp Sở Diệc nhưng hai chân bị đè chặt, sức lực toàn thân bị nỗi đau đánh nát, mỗi tế bào trên thân thể cũng đang gào khóc, dương vật héo rũ theo động tác lay động trên không trung.
“Đừng mà, xin cậu hãy tha cho tôi a a a a! “
Đây đã là một cuộc yêu theo phương diện bạo dâm tình dục, dưới sự khống chế của Diệp Sở Diệc, thắt lưng của Vương Tân Nam bị dương vật của anh liên tục thúc vào, mỗi lần đều kèm theo tiếng va chạm cơ thể. Vương Tân Nam đau đớn nôn khan, dương vật của Diệp Sở Diệc dường như đâm đến dạ dày của anh ta, nhưng mọi thứ bây giờ mới bắt đầu.
“Tự cậu nói, phải cố gắng kiên trì. “
“Không!! Không!!”
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, lúc này Vương Tân Nam chỉ có thể bị buộc thừa hoan bên dưới ma quỷ, máu và nước mắt đan vào nhau tạo nên một hình ảnh tuyệt mỹ.
Không có hôn, không có vuốt ve, lúc Vương Tân Nam lấy lại ý thức từ cuộc yêu thô bạo này đã là năm sáu giờ sáng, huyệt sau của anh ta vẫn chưa thể khép lại, chậm rãi chảy ra hỗn hợp vẩn đục tinh dịch và máu, trên người đầy dấu vết tím bầm, người “hành pháp” dựa vào đầu giường hút thuốc, khói mù lượn lờ không thấy rõ vẻ mặt của anh.
“Không ai có phúc này đâu.”
Vương Tân Nam chỉ nghe được tiếng độc thoại thật thấp, như chìm vào vực sâu.
Mười một giờ, sau khi giao ca cho cô bé làm ca đêm, Tôn Lan tan việc. Mưa đã gần ba tiếng, cô bất đắc dĩ thở dài lấy chìa khóa của con xe điện ra chuẩn bị dầm mưa.
Tôn Lan cảm thấy gần đây trí nhớ của mình ngày càng suy giảm, sáng nay còn nói nhớ cầm theo áo mưa, loay hoay rồi lại quên mất, Tôn Lan than thở cảm thán năm tháng không buông tha ai cả, cứng cổ đội mưa về nhà.
Vọt vào toilet trong tình trạng ướt như chuột để mở nước ấm tắm cho thật thoải mái, Tôn Lan mới nhớ tới mình còn chưa hỏi trai đẹp kia tên gì, vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn mở khóa tìm WeChat bạn bè.
“À, tôi có thể hỏi tên anh là gì không? Tôi sợ mình không ghi chú vào sẽ quên.”
Kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ, Tôn Lan đợi thêm hai mươi phút cũng không thấy ai đáp lại, ngẫm nghĩ về quầng thâm mắt của mình một lát rồi tắt âm di động, đắp kín chăn đi gặp Chu công đánh cờ (*), rảnh rỗi đâu mà quản anh ta là ai, ngủ quan trọng nhất.
(*) ý nói là đi ngủ.
Lúc anh nhận được tin nhắn WeChat, nội dung đã ẩn.
4:10 a.m
“Diệp Sở Diệc.”