Chương 6
Tôn Lan nằm mơ, trong mơ cô trở về khoảng thời gian mình học trung học. Trường trung học ở quê chỉ là một tòa nhà bốn tầng, không có đường chạy tráng nhựa và sân thể dục trải thảm cỏ xanh, mỗi khi mưa đến thì vô cùng lầy lội, nhưng mỗi khi vào mùa hè có dây leo xanh biếc có thể hái để kết thành vòng hoa và nhẫn, cô nhớ mình đã kết rất nhiều tặng cho bạn thân nhất vào thời điểm đó, còn có mùi vị thức ăn vạn năm không thay đổi trong khu nhà ăn thấp bé kia, mặc dù khá lạc hậu nhưng mình quả thật rất vui vẻ, niềm vui đó đã bao nhiêu lâu cô chưa có lại?
Nhác thấy Diệp Sở Diệc gửi tin WeChat tới, đã qua mười mấy năm rồi, Tôn Lan mờ mịt cầm điện thoại di động, người đó không ngủ được sao?! Bốn giờ sáng mà còn gửi tin nhắn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đổi ghi chú WeChat xong, Tôn Lan rối rắm có nên nhắn đáp lại anh không, không đáp lại có vẻ không lễ phép, nhưng nhắn lại thế nào? Anh ấy còn chưa hỏi tên mình, là đang chờ mình nhắn lại cho anh? Nhưng bốn giờ sáng còn chưa ngủ, bây giờ lại gửi tin nhắn có thể quấy rầy đến giấc ngủ của anh ta không? Hiện tại mới chín giờ sáng tính ra người ta mới ngủ chưa được năm tiếng… Không đúng, không đúng ngủ thì điện thoại cũng đổi sang chế độ im lặng rồi, vậy mình cứ vậy mà gửi qua? Có cần chúc buổi sáng tốt lành không…
Sau một phen đấu tranh nội tâm, Tôn Lan chậm rãi gõ tên mình vào ô chat rồi nhấn gửi đi, lại ôm điện thoại di động rơi vào trầm tư khi gửi xong câu chào buổi sáng, sao cứ cảm thấy căng thẳng như đang đi thi vậy.
“Không được, Tôn Lan! Mày đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghĩ mình vẫn là một cô bé chứ?! Người ta là khách hàng! Khách hàng đấy!”
Cầm gối lên đánh mấy cái vào đầu, mạnh mẽ thu hồi lại trạng thái thiếu nữ hoài xuân của mình, cô xuống giường rửa mặt. Lúc mặc quần áo Tôn Lan bi ai nhận ra mình lại mập lên, quần này năm ngoái còn rộng nhưng năm nay đã có hơi kéo lên không nổi rồi: “Mày làm được mà, Tôn Lan, mày làm được… Ngẩng đầu! Ưỡn ngực! Hóp bụng!”
Không sao không sao, chỉ có hơi siết bụng mà thôi, đây là điều mà mỗi người phụ nữ đều phải trải qua… Mở group WeChat của đám bạn mở các hàng quán nhỏ lên để tự an ủi một phen, gần đây thời gian kiểm tra của trật tự đô thị cố định rồi, đổi thành mười giờ tối kết thúc, nếu muốn bày quầy thì có thể ra mở lại. Tôn Lan làm cộng tác viên thay cho một nhân viên trong cửa hàng tiện lợi đang tạm thời về quê thăm người thân, trước khi đi đã thống nhất đợi bọn họ về sẽ thanh toán lương, tính ra chỉ còn khoảng bảy tám ngày nữa, một ngày 100 cũng không kém nhiều so với lợi nhuận mở quầy hàng, thế nên cô an tâm ra ngoài ăn sáng.
Tôn Lan không muốn rời khỏi căn hộ cũ kĩ này lý do đầu tiên là tiền thuê nhà; thứ hai là vì tiệm bán đồ ăn sáng ở lầu dưới, chủ tiệm làm bánh bao và bánh quẩy phải nói là tuyệt vời. Khi bán hàng ở chợ đêm để không bỏ lỡ cô cũng đã mua từ trước ăn liên tục một năm mà không hề thấy ngán.
“Chủ quán! Một bánh bao chay và một chén cháo, thêm cái bánh quẩy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có ngay!”
Chủ tiệm là hai vợ chồng trung niên. Hai vợ chồng này vừa nhìn đã biết là người hiền lành phúc hậu, giá tiền không kém những tiệm bán đồ ăn sáng thông thường nhưng nó sạch sẽ và nguyên liệu khá tươi, hiện nay chỉ cần tốn khoảng ba bốn đồng là có thể ăn một bữa sáng no bụng quả thật là hiếm có.
Không biết Diệp Sở Diệc có ăn sáng không…
Tôn Lan hớp miếng cháo suýt nữa sặc chết, sao cô lại nghĩ mấy thứ gì đâu không vậy chứ! Ăn của mày đi! Cắn bánh quẩy giòn, húp vài hớp cháo xuống bụng cô bỗng thấy bình tĩnh không ít, tay và mắt lại không khống chế được liếc nhìn WeChat xem có tin nhắn mới hay không, trái lại chỉ thấy đám bạn hàng nói chuyện vô cùng rôm rả nhưng Đại tôn Phật Diệp Sở Diệc lại không hề có động tĩnh gì.
Cú đêm! Không lành mạnh!
Cắn mấy miếng, giải quyết xong cái bánh bao, Tôn Lan tính đi siêu thị mua ít thức ăn, trong tủ lạnh nhỏ ở nhà không còn nhiều đồ ăn lắm, phải mua chút rau dưa và trứng gà. Chị Vương nói siêu thị Hòa Gia Lạc gần đây đang giảm giá, có thể vào xem thử.
Ăn uống no nê, Tôn Lan cất bước đến siêu thị, hai nơi chỉ cách nhau hai con đường, chưa tới mười phút đã đến, đi ngang qua nhiều ông bà cụ thong thả tập thể dục sáng sớm, thỉnh thoảng có tiếng rao bán bên ngoài và vài anh chàng chuyển phát nhanh lái eDonkey vội vàng chạy qua, ngựa xe như nước, đây mới là nhân gian, đáng tiếc, Diệp Sở Diệc không thấy được.
“Xùy xùy xùy! Thế nào mà cứ như người ta đã chết rồi vậy! Không làm gì là lại nghĩ đến anh ta! Bình tĩnh một chút đi người ơi!”
Hoài nghi đầy thích đáng rằng không phải vì mình chưa từng yêu đương, gặp một anh đẹp trai đến tận hai ba lần thì não sẽ không kìm nổi mà nghĩ lung tung, nhớ đến anh, Tôn Lan tổng kết như thế nên không trách mình nữa. Sau khi tốt nghiệp cấp ba cô đã phải ra ngoài kiếm sống rồi, ở trường bù đầu học tập, ra xã hội bận rộn làm việc, sao có thời giờ để cô yêu đương.
Diệp Sở Diệc vừa nhìn đã biết nhỏ hơn cô vài tuổi, vậy mình không phải là trâu già gặm cỏ non sao! Không được không được, Tôn Lan vừa ngẫm nghĩ vừa tăng nhanh bước chân, ba từ to Hòa Gia Lạc đã gần ngay trước mắt.
“Cải trắng hai đồng… Trứng gà 10 đồng 12 quả… Khoai tây 4 đồng… Chậc, vậy cũng đâu có lời được bao nhiêu đâu…”
Xách túi đồ vừa đi vừa xem hóa đơn, hôm nay mua thức ăn lại tốn ba mươi mấy đồng, còn chưa mua thịt, thịt càng ngày càng đắt, mình thật sự không nỡ, tiền ơi tiền, nói cho cùng vẫn là vì không có tiền.
Một Tôn Lan nghèo khổ đang đi trên đường, một Diệp Sở Diệc giàu có đang nằm trên giường.
Đợi khi Diệp đại gia tỉnh lại đã là xế chiều, Vương Tân Nam đã không còn ở đây nữa, giường đệm ngổn ngang đủ để cho thấy mức độ kịch liệt tối qua. Diệp Sở Diệc gãi đầu ngồi dậy, vết trầy trên tấm lưng cường tráng và hình xăm trên hai cánh tay càng rõ ràng hơn, mơ màng xuống giường vào phòng tắm, dòng nước ấm áp khiến anh từ từ lấy lại sự tỉnh táo.
Cơ thể trần truồng còn nhỏ nước, tóc ướt dính bết vào đầu, Diệp Sở Diệc lấy ra một cái khăn tắm mới từ tủ quần áo để lau khô, mặc áo sơ mi và quần lót vào, quấn khăn tắm lên mái tóc ướt sũng rồi mặc quần, chẳng buồn kéo khóa, sau đó vừa dùng khăn tắm lau khô tóc vừa xuống lầu đi tới nhà bếp.
Tranh thủ cà phê vẫn còn đang được đun, Diệp Sở Diệc lấy điện thoại trong túi quần ra.
“Tôi là Tôn Lan.”
“Chào buổi sáng.”
Thời gian hiển thị là chín giờ sáng. Ngón tay khẽ vuốt màn hình, anh suy nghĩ một chút rồi đáp lại chào buổi chiều, mở trang trò chuyện với Vương Tân Nam ra đặt mua cho anh ta một chiếc BMW C400 GT, lại chuyển thêm 200 triệu xem như là phần thưởng cho biểu hiện tối hôm qua của anh ta.
Diệp Sở Diệc biết Vương Tân Nam không thiếu số tiền này. Anh chỉ là đang dỗ dành bạn giường theo thông lệ mà thôi. Cà phê đã được đun xong, Diệp Sở Diệc rót vào ly để nguội, gạt khăn tắm trên đầu xuống đất, tóc chưa khô vẫn nhỏ nước tong tong, nếu để hoạ sĩ và nhiếp ảnh gia thấy được chắc chắn sẽ lập tức bắt lấy hình ảnh này, một người đàn ông với tỷ lệ hoàn mỹ, không cài nút áo sơ mi mà phanh rộng ra để lộ cơ bụng tám múi hoàn hảo và vòng eo săn chắc (*) cực đỉnh, cơ bụng V-cut khiến người ta mơ màng đã bị quần lót hàng hiệu che đậy, anh cúi thấp đầu tựa người vào bàn, mặc cho nước nhỏ giọt xuống đất.
(*) nguyên văn công cẩu eo (公狗腰) – eo chó: là một thuật ngữ mô tả thắt lưng nam. Vòng ngực của đàn ông với vòng eo chó rộng hơn nhiều so với thắt lưng. Từ xương sườn đến hông, eo co lại tạo thành một đường gợi cảm. Bởi vì đường này tương tự như đường cong eo của chó nên nó được đặt tên là eo chó.
Quả là an tĩnh, an tĩnh như sắp thoát khỏi nhân gian.