Chương 7
“Họ tên.”
“Tôn... Tôn Lan…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tuổi.”
“27... Đồng chí cảnh sát à, anh nghe tôi giải thích đi mà! Tôi thật sự không có tham gia đánh bài bạc! Tôi chỉ đến đưa tiền thôi, vừa tới là mấy anh đã ập vào rồi!”
Câu chuyện phải bắt đầu kể từ lúc xế chiều. Lúc Tôn Lan nhận được tin nhắn trả lời của Diệp Sở Diệc, cô đang gian nan vặn vẹo cơ thể theo video dạy aerobic giảm cân. Nhận được tin báo WeChat, Tôn Lan rảnh tay mở ra, vừa xem suýt nữa đã bị căng cơ thắt lưng, cô kích động cầm điện thoại di động đi tới đi lui trong phòng, vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Anh ấy đã trả lời mình, anh ấy đã trả lời mình... Anh ấy ngủ thẳng tới chiều luôn sao! Không không không không, người ta mới từ nước ngoài về, hơn nữa việc nhắn đáp lại cũng chỉ là phép lịch sự mà thôi, mày xem ngay cả dấu chấm câu anh ấy cũng không thêm... A a a mình phải nhắn lại thế nào đây!? Ừm!? Không được không được quá bất lịch sự! Cũng nhắn lại chào buổi chiều ư? Nhưng mới mấy giây mà đã nhắn lại thì người ta hiểu lầm rồi sao...”
Nhóc con trong đầu (*) đang rối rắm cào tóc thì nhận được một tin nhắn thoại từ WeChat gửi đến, Tôn Lan theo quán tính bấm vào, giọng nói trong điện thoại lớn đến nỗi suýt nữa cô bị ù tai luôn: “Tiểu Tôn à, em giúp chị Vương đưa chút tiền mặt tới đi! Chị chuyển qua WeChat cho em nhé! Chị đang ở sòng mạt chược đầu đường XXX nè.”
(*) Ở đây tương tự như thiên thần và ác quỷ mà mình hay tưởng tượng trong đầu đang cãi nhau ấy.
Đính kèm một địa chỉ định vị.
……
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được chị Vương, em lập tức tới ngay. “
Nhẹ nhàng vỗ vào trán mình, Tôn Lan cầm điện thoại di động và ví tiền ra kêu xe ôm đưa mình đến sòng mạt chược ở địa chỉ trên. Vừa vào cửa là tiếng mạt chược va chạm và giọng khách huyên náo hòa lẫn khói thuốc nồng nặc, Tôn Lan tỏ vẻ chán ghét lấy tay phẩy phẩy trước mũi, tìm kiếm bàn mà chị Vương đang ngồi.
“Chị Vương! Em tới rồi!”
“Làm gì đó!! Tất cả không được cử động!”
“!?”
“Không hay rồi! Là cảnh sát!”
Tôn Lan ngớ ra, vài anh cảnh sát nhân dân mặc cảnh phục xông tới lớn tiếng quát to, trên tay cô vừa lúc cầm hai tờ Mao gia gia, không phải đâu...
Vì vậy mới có một màn ngồi ở đồn cảnh sát như thế này đây: “Tôi thật sự không có chơi mà! Tôi chỉ tới đưa tiền! Không tin anh hỏi những người khác đi!”
Tôn Lan thật sự phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không thể nói, sao cứ nhằm ngày hôm nay để bắt trọn ổ bài bạc của sòng mạt chược này chứ, mình còn xui xẻo thế nào mà chọn vào giờ này ngày này để đi đưa tiền nữa.
Tôn Lan ngồi ở đồn cảnh sát, trong lòng lệ rơi thành nước trong Tây Hồ, cho dù mình không có tham gia đánh bài nhưng theo như tình huống này không ngồi nhà giam vài tiếng là không đi được rồi, mắt thấy tiền lương hôm nay sẽ bay mất, đừng nói tiền lương, vô cớ trốn việc thì ngay cả công việc có thể cũng sẽ bay luôn.
Ngẫm nghĩ một chút, tùy duyên đi, quả thật cô cũng không có mắt, biết rõ tổ chức đánh bài là phạm pháp mà cô còn “giúp Trụ làm ác” đi đưa tiền, xem như bị dạy một bài học đi.
Gật gù đánh được một giấc, lảo đảo suýt nữa đã té lăn quay xuống đất, Tôn Lan chợt tỉnh hẳn, nhìn đồng hồ trên tường đã tám giờ tối, quả thật mình vừa đói vừa mệt lại còn buồn ngủ.
Lúc này một viên cảnh sát đang dẫn theo một người vào, sau khi nhìn rõ người vừa tới, đôi mắt Tôn Lan vốn đã lớn nay còn trừng to hơn trông hệt như cái chuông đồng: “Sao anh lại ở đây!?”
Diệp Sở Diệc bị “bắt được” ở gần bờ biển, người dân báo cảnh sát nói có một chiếc xe thể thao cố gắng lái xuống biển tự sát, nước biển sắp ngập cả bánh xe luôn, vội vàng gọi 110 sau đó cảnh sát đến bắt cả xe lẫn chính chủ là Diệp đại gia về đồn.
“Ơ, hai ngươi biết nhau à, cả hai đều là thành phần gây nguy hại đến trật tự xã hội công cộng đấy!”
Diệp Sở Diệc miễn cưỡng liếc mắt nhìn viên cảnh sát: “Tôi chỉ đang giải sầu thôi mà.”
“Giải sầu mà lại lái xe xuống biển? Xe kia của anh cũng không xong rồi, hư hỏng nặng.”
Tôn Lan kinh hãi, đầu óc cô cố gắng tiêu hóa tin vừa nghe, cái gì!? Diệp Sở Diệc muốn tự sát!? Cô chợt đứng lên, ba bước thành hai vọt đến trước mặt Diệp Sở Diệc, thành khẩn nói: “Diệp Sở Diệc, anh là một thanh niên tốt, sao lại muốn tự sát vậy? Anh như thế sẽ khiến người khác lo sợ đấy, anh nhìn lại anh đi.”
“Tôi cũng muốn biết cô vào đây bằng cách nào?”
“E hèm... Cái này hả... Tôi đến sòng mạt chược đưa tiền mặt cho bạn, nên bị bắt...”
“!? Không được cười!”
Tôn Lan thấy rõ khóe môi Diệp Sở Diệc hơi nhếch lên, cô thoáng thẹn thùng đỏ mặt, mắc cỡ chết rồi, mắc cỡ chết rồi!
“Được rồi! Đi vào lấy lời khai, kiểm điểm lại bản thân thì anh có thể đi. “
“Tôi cũng có thể đi chưa đồng chí!? Tôi thật sự không có chơi bài mà, anh tin tôi đi, tôi còn phải đi làm nữa!”
Chín giờ tối, Tôn Lan đờ đẫn nhìn đồng hồ báo thức, Diệp Sở Diệc đi vào cũng đã một tiếng rồi, nếu uống trà đoán chừng cũng uống sạch mấy bình rồi. Một cậu cảnh sát trẻ tuổi đi tới trả điện thoại di động lại cho cô: “Cô có thể đi nhưng phải đóng 50 đồng tiền phạt để cảnh cáo, lần sau không được phép tái phạm nữa.”
“Vâng vâng! Cám ơn đồng chí cảnh sát!”
Ở trong mắt Tôn Lan, cậu cảnh sát trẻ này chính là Bồ Tát hiện thế, lời nói thật dễ nghe biết bao, tuy nhiên... cô nhìn về phía phòng làm việc rồi hỏi: “Vậy lúc nào Diệp Sở Diệc có thể được thả?”
“Bây giờ.”
Cửa phòng làm việc mở ra, Diệp Sở Diệc lãnh đạm đi ra: “Phải biết yêu quý mạng sống!”
“Còn cô nữa! Lần sau không được tiếp tay cho kẻ xấu biết chưa!”
“Vâng vâng! Nhất định nhớ, tôi nhất định nhớ!”
Tôn Lan và Diệp Sở Diệc song song đứng trước cổng đồn cảnh sát: “Ái chà, tôi quên hỏi thăm chị Vương thế nào rồi!”
“Tôi đói bụng.”
“Phụt.”
“Cô cười cái gì?”
Tôn Lan nghẹn cười khoát tay, cô vỗ vỗ bụng mình: “Tôi cũng đói bụng, đi, tôi đãi anh một bữa!”
“Cô không đi làm à?”
“Tôi cảm thấy giữa công việc và cứu vớt thanh niên lầm lạc, cái sau quan trọng hơn.”
Diệp Sở Diệc im lặng một hồi, nói: “Tôi không phải là thanh niên lầm lạc.”
“Được rồi, được rồi, biết rồi, đi thôi, tôi dẫn anh đến một quán ngon. “
Lúc Diệp Sở Diệc phản ứng kịp thì đã bị Tôn Lan kéo đi. Trong thoáng chốc, anh nhớ tới đôi lúm đồng tiền nông sâu không đồng đều trên gương mặt Tôn Lan khi cô nén cười vừa nãy, như nghĩ tới điều gì anh khẽ cười.
Chẳng qua suy nghĩ này quá nhỏ bé, bị gió thổi tan đi mất.
Khi Diệp Sở Diệc lái xe đến, bờ cát không có một bóng người, hoàng hôn như một tấm màn phủ xuống, chỉ sai ở chỗ chợt có một tiếng còi vang lên mà thôi, anh tựa đầu vào vô lăng, bên tai là giọng hát quyến rũ và trầm thấp của Lana Del Rey.
“Cause you and I, we were born to die.”
--