Tây Lam Yêu Ca

Ta nói Huân điện hạ, ngươi trong đêm tối trời yên tĩnh, rốt cuộc chuẩn bị làm gì a?” Tùy tay ném thiếu niên đứng trước bàn đá ngăn cản tầm mắt mình cho Phong Chích Viêm ở bên cạnh, Hồn Quy nhảy tới trước, chỉ vào Dược Vương Đỉnh vốn thuộc về Dược Cơ, hỏi tuyệt mỹ thiếu niên mắt sáng lòe chăm chú nhìn mình.

Bị ánh mắt quá mức chói sáng của Cửu điện hạ nhìn chăm chú, Hồn Quy không khỏi cảm thấy sợ hãi, giống như sắp phát sinh chuyện không hay ho lên người mình vậy.

Ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, Hồn quy bị ý tưởng trong lòng làm kinh hách không khỏi cảm giác yết hầu có chút khát khô. Mà lúc này, đặt trên bàn đá, một bầu rượu đặt trước mặt tuyệt mỹ thiếu niên không xa đập vào mắt Hồn Quy.

Đưa tay lấy bầu rượu qua, Hồn Quy không khỏi đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó tán thưởng nói: “Quả nhiên là rượu ngon a, không hổ là rượu dâng cho Lam đế bệ hạ, thơm mát tinh thuần vô cùng mê người. Này khẳng định là từ trong cung mang ra.”

Dù sao chính mình hiện giờ cũng cảm thấy có chút khát, Hồn Quy liền nâng bầu rượu uống một hơi cạn sạch.

Mà Phong Diệp đột nhiên bị người ta túm cổ quăng vào lòng Phong Chích Viêm, nhìn thấy bóng dáng đứng trước mặt mình không khỏi rất ảo não. Nhất là lúc nhìn thấy Hồn Quy cư nhiên dám uống rượu trước mặt Huân nhi biểu đệ, thiếu niên không khỏi phẫn nộ: không cho ta ăn thế mà ngươi lại dám uống?

Nếu không phải nhìn thấy cơ thể mặc dù gầy nhưng toàn thân lại rất có lực của Hồn Quy, Phong Diệp quả thực rất muốn xông tới túm cổ áo Hồn Quy ném vào lòng ngực ai đó.

Bất quá, Phong Diệp uất ức dựa vào lòng nhị ca lập tức phát hiện, cơ thể Hồn Quy tựa hồ có chút không thích hợp. Phong Diệp ngẩng đầu, hỏi nhị ca đang nhìn về phía bàn, lại phát hiện trong mắt nhị ca cũng có nghi hoặc. Hiển nhiên đám Phong Chích Viêm đứng cách Hồn Quy không xa cũng đều phát hiện dị thường.

“Hồn Quy, ngươi…” Hồn Quy, ngươi làm sao vậy? Du Uyên không khỏi tiến tới bên người Hồn Quy, lo lắng nhìn thanh niên đang cúi đầu trầm mặc. Thanh niên quá mức im lặng, hơn nữa còn quá đột ngột. Rõ ràng vừa nãy còn bừng bừng sức sống nóng nảy chất vấn, đột nhiên đã chuyển biến như vậy thực sự làm người ta có cảm giác khác thường.

“Hồn Quy, Hồn Quy…” Gương mặt thủy chung lộ ra nụ cười ôn hòa của Du Uyên không khỏi biế đổi, trở nên nghiêm túc.

“Cửu điện hạ, ngươi bỏ gì trong rượu?” Quay đầu nhìn về phía tuyệt mỹ thiếu niên vì hưng phấn mà gương mặt đỏ bừng, Du Uyên không khỏi bất đắc dĩ thầm thở dài. Hồn Quy ngu ngốc, rõ ràng biết Huân điện hạ mấy ngày nay dị thường thích chế dược, chỉ kém chưa tìm người thử thuốc mà thôi, hắn thế nhưng còn ngoan ngoãn đưa mình tới cửa.

Chẳng lẽ hắn không chịu chú ý tình huống xung quanh một chút sao? Cách đó không xa là Dược Vương Đỉnh vẫn còn bốc khói nhè nhẹ, nhìn lại Lam đế bệ hạ đang nhàn nhã uống rượu, thấy thế nào cũng vô cùng dị thường a!

Hơn nữa với sự để tâm của Lam đế bệ hạ với tuyệt mỹ thiếu niên kia, y sẽ cho phép Huân điện hạ uống rượu sao? Nhưng mà trên bàn thế nhưng lại có hai bầu rượu, trừ bỏ một bầu Lam đế bệ hạ đang thưởng thức, cái còn lại rõ ràng rất dụ hoặc! Hồn Quy, ngươi chính là con sơn dương đợi người ta làm thịt a! Thế nhưng lại còn là một con sơn dương không biết giác ngộ.

Hi vọng ngươi uống không phải thứ kì quái gì đó. Bằng không, xem bộ dáng hưng phấn của Cửu hoàng tử điện hạ, phỏng chừng sẽ không cho ngươi giải dược.

Du Uyên chăm chú nhìn Lam đế bệ hạ vẫn dùng ánh mắt nhu tình dừng lại trên người tuyệt mỹ thiếu niên, âm thầm ước đoán thực lực của mình, cuối cùng chọn lựa từ bỏ, trên người nam nhân này tràn ngập uy nghiêm không thể xâm phạm, chính mình vẫn không cần ảo tưởng có thể bức bách Cửu hoàng tử giao giải dược cho Hồn Quy. Dù sao, khoảng cách với vương giả chính là hồng câu khó có thể vượt qua a!

Hồn Quy, tuy ngươi là bạn cùng phòng của ta, nhưng ai bảo ngươi xúi quẩy như vậy, vẫn là tự cầu phúc đi! Dù sao, nhìn dáng vẻ của ngươi thì cũng không chết được.

Gương mặt Du Uyên khôi phục nụ cười ôn hòa, nhìn về phía đám Phong Chích Viêm đồng dạng ôm ánh mắt xem kịch vui chăm chú quan sát Hồn Quy ở bên kia, lựa chọn im lặng xem biến. Mà cũng chính lúc này, ánh mắt mọi người không khỏi sáng lên nhìn về phía Hồn Quy.

Chỉ thấy thanh niên trầm mặc động. Tê Hoàng uyển giờ phút này im lặng dị thường, mọi người thậm chí còn ngừng thở chờ đợi phát triển kế tiếp. Sau đó, mọi người thấy, Hồn Quy chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi vươn tay nâng gương mặt xinh đẹp của Huân nhi, dùng giọng điệu dị thường ôn nhu nói.

“Điện hạ, ta đẹp không?”

“A?”

“Nôn, ta chịu không nổi.”

“Thần a, cứu mạng!”

“Người mau tới a, bắt hắn kéo ra ngoài phạt roi.”

Cả đám Phong Chích Viêm chờ xem kịch vui vừa nghe thấy lời này thì nháy mắt dại ra, tiếp đó không ngừng có phản ứng khác nhau. Nhất là mọi người đã cùng Hồn Quy ở Cấm Hồn Cư năm năm, khóe miệng không khỏi run rẩy tập thể. Ngay cả Tây Lam Thương Khung cũng ngừng động tác uống rượu, vẻ mặt quái dị nhìn thanh niên.

“Trước mặt Huâ nhi biểu đệ hỏi như vậy? Nhị ca, đầu Hồn Quy bị lư đá à?” Phong Diệp nhìn nhìn Hồn Quy bất thường, lại nhìn gương mặt tuyệt sắc yêu dị của Huân nhi biểu đệ, không khỏi hỏi.

Mà mọi người nghe Phong Diệp hỏi vậy lại không khỏi quái dị. Dù sao, ở cùng Hồn Quy lâu như vậy, mọi người thật không ngờ một thanh niên bình thường nóng nảy như lửa cũng có một mặt nhu tình như ‘thủy’ thế này, thực đúng là rất thái quá, thực… không tưởng a! Sự tình phát triển quá đột ngột, mọi người nhất thời bị ghê tởm.

Mà so với đám Phong Chích Viêm đang hưng phấn, Huân nhi có vẻ bình tĩnh hơn. Dù sao, đối với Hồn Quy, bé hiểu biết không sâu, ở chung cũng không lâu. Mà Hồn Quy hiện tại trong mắt bé chính là thí nghiệm phẩm của bé lần đầu chế dược thành công.

Vì thế, mọi người lại quái dị nhìn tuyệt mỹ thiếu niên thế nhưng đang nghiêm túc chăm chú quan sát thanh niên một chốc, sau đó vươn hai bàn tay nhẵn nhụi bóng loáng của mình, cũng nâng mặt thanh niên, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, sau đó mở miệng.

“Bộ dáng không được tốt lắm, còn không bằng một phần mười phụ hoàng.”

Tuy diện mạo Hồn Quy cũng có thể coi là một mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái, khí thế bất phàm, nhưng so với Tây Lam Thương Khung, vô luận là khí thế hay dung mạo, Hồn Quy đều thua đứt đuôi. Huống chi, trong mắt Huân nhi, không ai có thể so được với phụ hoàng của bé.

Mà Tây Lam Thương Khung vốn giận tái mặt vì hành động bất ngờ của Hồn Quy, nghe thấy những lời này của Huân nhi thì không khỏi giãn hàng mày nhíu chặt, lại nhàn nhã uống rượu. Nhưng không tới một khắc, Tây Lam Thương Khung rốt cuộc ngồi không yên.

Chỉ thấy Hồn Quy tuyệt không bị lời nói của Huân nhi ảnh hưởng, vẫn chăm chú nhìn Huân nhi, thâm tình nói.

“Điện hạ, ngươi lấy ta được không?”

Huân nhi có một khắc dại ra, nhìn vào ánh mắt mông lung không có tiêu cự của Hồn Quy đang nhìn mình. Bất quá lập tức, thiếu niên lấy lại tinh thần, kiên định nói.

“Không cần, ta không thích làm nghé con nhai cỏ già. Hơn nữa, ta có phụ hoàng rồi.” Phụ hoàng đã nói, người sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Huân nhi, bảo hộ Huân nhi.

“Điện hạ, ta thích ngươi!” Hồn Quy vẫn như cũ không tức không giận, chỉ dùng ánh mắt ẩn ẩn đưa tình nhìn thẳng vào tuyệt mỹ thiếu niên. Nhưng không chờ Huân nhi đáp lời, chỉ thấy Tây Lam Thương Khung không biết từ khi nào đã đứng sau lưng Hồn Quy.

Ném Hồn Quy vào lòng Du Uyên đứng bên cạnh, Tây Lam Thương Khung bình tĩnh nói: “Xem trọng hắn!”

“Tất nhiên.” Du Uyên ôm chặt thanh niên không ngừng giãy dụa trong lòng, cười ôn hòa đáp. Nhưng mà lúc lơ đãng cười khẽ, Du Uyên cũng không khỏi ngây ngẩn.

Chỉ thấy thanh niên quần áo hỗn độn trong lòng lúc này lại càng hỗn độn hơn, mà vì giãy dụa nên vạt áo trước ngực Hồn Quy đã lỏng lẻo, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn cùng xương quai xanh mê người. Mà mái tóc dài đen mướt rối tung cũng vì động tác của thanh niên mà hỗn độn lay động.

Giờ phút này, Du Uyên không khỏi cảm thấy cơ thể đột nhiên khô nóng, mà thanh niên trong lòng mình sắc mặt đã đỏ bừng, ánh mắt mê mang, thế nhưng dị thường quyến rũ cùng gợi cảm.

Bình ổn chút hô hấp, Du Uyên lại mỉm cười nói: “Lam đế bệ hạ, không quấy rầy nữa, ta hiện giờ mang Hồn Quy trở về!” Nhưng mặc kệ giọng điệu Du Uyên bình tĩnh thế nào, chỉ cần người khác cẩn thận quan sát sẽ phát hiện biểu tình Du Uyên có chút mất tự nhiên.

“Không ngờ Hồn Quy thế nhưng lại thích Huân nhi biểu đệ!” Phong Diệp nhìn tuyệt mỹ thiếu niên hiện tại đã bị Lam đế bệ hạ ôm vào lòng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Tuy Huân nhi biểu đệ thực sự rất đẹp, nhưng chính mình thế nào cũng không nhìn ra Hồn Quy thế nhưng lại thầm mến Huân nhi a?

“Này có thể sao?” Phong Chích Viêm chăm chú nhìn về phía bóng dáng Du Uyên cùng Hồn Quy biến mất, cười đến quỷ dị.

“Nhị ca, Hồn quy rốt cuộc là nam hay nữ?” Xoay người ngẩng đầu, đôi mắt to của Phong Diệp lóe sáng, nghi hoặc hỏi.

“Sao lại hỏi vậy? Hồn Quy đương nhiên là nam nhân! Nhìn dáng người hắn, tuy có chút tinh tế nhưng không thể nghi ngờ là nam nhân hàng thật giá thật a!” Cùng Hồn Quy nhận thức lâu như vậy, Phong Chích Viêm hắn chưa từng hoài nghi giới tính của Hồn Quy. Dù sao, nam nhân cùng nữ nhân đối với hắn chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra.

“Hồn Quy là nam nhân, chẳng lẽ tâm lý hắn không bình thường? Bằng không, vì cái gì hắn muốn Huân nhi biểu đệ lấy hắn a?” Phong Diệp nghi hoặc. Bất quá…

“Bất quá, nhị ca, ngươi cũng nên cẩn thận.”

“Ta cẩn thận? Cẩn thận cái gì?”

“Đương nhiên là Hồn Quy a!”

“Hồn Quy? Chẳng lẽ Diệp nhi nghĩ Hồn Quy muốn ta lấy hắn? Xem ra bộ dạng quá mức tuấn mỹ cũng phiền phức a!” Nhìn Hắc Nguyệt ở bên cạnh, Phong Chích Viêm cười đến đắc ý.

“Mới không phải. Ta là sợ Hồn Quy xem không vừa mắt gương mặt tà ác của nhị ca, ngày nào đó hắn kích động lên sẽ hủy dung nhan nhị ca a.”

“Ách?”

Đối với đoạn nói chuyện vô cùng ngây thơ của Phong Diệp cùng Phong Chích Viêm, Hắc Nguyệt chọn lựa trực tiếp không nhìn tới. Quay đầu chăm chú nhìn thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị, Hắc Nguyệt không khỏi đi tới trước, nhẹ giọng hỏi.

“Thần nhi, ngươi cho Hồn Quy uống thứ gì vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui