Tây Lam Yêu Ca

Viêm nhi, ngươi rốt cuộc đã trở lại. Đã lớn như vậy mà không có chút chí tiến thủ, suốt ngày cứ vây quanh một nam nhân không rõ lai lịch, xem xem ngươi có chút tiền đồ nào không.”

Lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tới Phong phủ cũng không thông tri bất luận kẻ nào, chỉ theo sau Phong Chích Viêm tiến vào phủ đệ quân vụ đại thần. Cũng vì thế không làm bao nhiêu người trong Phong phủ chú ý.

Bởi vì Dạ Cơ trở lại, Ly uyển mà Dao Cơ phu nhân cố ý xây dựng cho Dạ Cơ tạm thời có chủ nhân mới.

Trên đường Phong Chích Viêm mang Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đến Ly uyển, nghênh diện có một nữ nhân y phục quang tiên lượng lệ dắt theo một hàng thị nữ phía sau chầm chậm đi tới. Mà khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, gương mặt tươi cười hào phóng của Phong Chích Viêm nháy mắt trở nên khó coi.

Hiển nhiên nữ nhân đối diện cũng nhìn thấy Phong Chích Viêm, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười cao hứng, vội vàng đi tới. Bất quá lời nói phát ra từ miệng nữ nhân này lại cực kỳ chanh chua, làm gương mặt Phong Chích Viêm lộ ra vẻ mặt than hiếm thấy.

“Viêm nhi, mẫu thân nói với ngươi đó, ngươi có nghe thấy không, đã nói biết bao lần rồi, ngươi ở ngoài có thể phong lưu nhưng tuyệt đối không thể bị mê muội mất cả ý chí. Đại gia nghiệp Phong gia, còn có sự nghiệp của nhà Nam Cung chúng ta đang chờ ngươi kế thừa a. Sao ngươi có thể làm loạn với một nam nhân? Chẳng lẽ ngươi muốn giống đại ca của ngươi, muốn kết hôn với một nam nhân sao?”

“Mẫu thân!” Phong Chích Viêm thản nhiên liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, giọng điệu cũng không có bao nhiêu cung kính.

“Ngươi còn biết ta là mẫu thân a, ta còn nghĩ ngươi đã quên sự tồn tại của ta rồi đấy. Nhìn thái độ ngươi, đối với nữ nhân lạnh lùng bên đại phòng kia còn thân thiết hơn cả mẹ ruột ta đây, ngươi rốt cuộc do ai sinh?”

Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đứng bên cạnh thờ ơ nhìn Phong Chích Viêm cùng nữ nhân đang phẫn nộ kia, trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không ngờ nữ nhân này lại là mẫu thân Phong Chích Viêm.

Tây Lam Thương Khung tuy thân ở hoàng cung nhưng vẫn biết một chút việc nhà của các đại thần, nhất là quân vụ đại thần mà y có chút coi trọng, hơn nữa còn là nhà ngoại công Huân nhi nên y lại càng chú ý nhiều hơn. Đặc biệt, vị thiếp thất Nam Cung Thanh Thanh của nhị nhi tử Dao Cơ phu nhân năm đó đã gây náo động rất lớn.

Nam Cung Thanh Thanh, là muội muội ruột của Nam Cung Đồ, gia chủ Nam Cung gia hiện giờ, năm đó vì gả cho Phong gia Nhị thiếu, có thể nói đã dùng hết mọi thủ đoạn.

Thậm chí năm đó Phong phủ Nhị thiếu vốn đã thành thân nhưng Nam Cung Thanh Thanh vẫn kiên trì gả cho hắn, cho dù làm thiếp cũng không tiếc.

Năm đó chuyện này có thể nói làm dư luận xôn xao một phen. Vô luận là Phong phủ quyền cao chức trọng hay Nam Cung gia có địa vị lớn mà nói, đều là chuyện làm bọn họ đau đầu thực lâu. Cho dù cuối cùng, việc này lấy Nam Cung Thanh Thanh nhập Phong gia mà kết thúc.

Ba năm trước, Tây Lam Thương Khung mang Huân nhi quay về Phong phủ, tự nhiên đã tìm hiểu người trong Phong phủ một phen. Chẳng qua đoạn thời gian bọn họ ở lại Phong phủ, Nam Cung Thanh Thanh đã mang nữ nhi trở về Nam Cung gia thăm viếng, Huân nhi tự nhiên không gặp nàng.

Hiện giờ vừa thấy, Huân nhi tự nhiên rất kinh ngạc về thân phận của nàng ta. Phong Chích Viêm, nam nhân cả người thoạt nhìn tràn đầy khôi khí nhìn thế nào cũng không tưởng tượng được lại là nhi tử của một nữ nhân tục tằng bình thường như vậy. Có phải sai lầm rồi không, cái tên mặt rỗ bán bánh bao ở bên cạnh mới là nhi tử do nữ nhân này sinh ra đi?

“Mẫu thân, ta mới từ Đông Lăng quốc trở về, giờ mệt muốn chết, nếu có chuyện gì để mai rồi nói.” Đối mặt với châm chọc khiêu khích của nữ nhân, ánh mắt Phong Chích Viêm rõ ràng đã rất mất kiên nhẫn.

“Ngươi hiện giờ mới biết mệt sao, ai bảo ngươi tới Đông Lăng. Giờ còn quay về làm cái gì, sao không tiếp tục quấn lấy nam nhân kia nữa đi! Ngươi tốt xấu gì cũng là miếng thịt từ trên người ta rớt xuống, sao ngươi đến bây giờ chưa từng nghe lời nương chứ. Lão phu nhân từ nhỏ đã thích ngươi, gia nghiệp tương lai của Phong phủ khẳng định do ngươi kế thừa. Nhưng hiện giờ ngươi lại vì một nam nhân mà không để ý tới gì khác, nếu để lão phu nhân biết, ngươi có nghĩ tới hậu quả không.”

“Mẫu thân, ta nhắc nhở ngươi một câu. Chuyện của ta, ngươi tốt nhất đừng xía vào. Mà cho dù muốn ngươi cũng không quản được.”

Lạnh lùng liếc nữ nhân một cái, Phong Chích Viêm xoay người nói với Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi ở phía sau.

“Đại nhân, Huân nhi biểu đệ, Dạ Cơ phu nhân cùng nãi nãi đang ở Ly uyển.” Nếu lần này Lam đế bệ hạ không lộ thân phận mà đến, nói cách khác người không muốn để người khác biết thân phận của mình. Vì thế Phong Chích Viêm thực không minh không nói bất cứ lời nào dư thừa, cho dù người đang đứng trước mặt mình lúc này chính là mẫu thân đã sinh hạ hắn.

“Bọn họ là ai? Viêm nhi, sao ngươi lại tùy tiện dẫn người về. Sao ta không nghe nói tới Phong phủ còn thân thích a!” Thân thích từ đâu ra? Nghe thấy ‘biểu đệ’ từ miệng nhi tử, Nam Cung Thanh Thanh khinh thường nhìn về phía người bên cạnh.

Đó là?

Thân hình cao lớn tráng kiện, dung mạo tuấn mỹ, khí thế cường đại, phục sức hoa lệ tinh mỹ, còn có khí chất cao quý chỉ cần đứng yên một chỗ đã có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt xung quanh. Hảo một nam nhân tuấn mỹ làm người ta đỏ mặt tim đập.

Nháy mắt nhìn thấy nam nhân này, gương mặt Nam Cung Thanh Thanh ngoài ý muốn hiện ra một mạt đỏ ửng.

Hảo một nam nhân tuấn mỹ! Nghĩ tới đủ dạng nam nhân mình từng thấy, cho dù diện mạo tuấn mỹ cũng rất nhiều. Bất quá không thể phủ nhận, không có ai đủ nam tính như nam nhân trước mặt. Trái tim tịch mịch đã lâu của Nam Cung Thanh Thanh không khỏi mất khống chế.

Bất quá lúc ánh mắt nữ nhân chuyển qua thiếu niên yêu dị đứng bên cạnh, Nam Cung Thanh Thanh đang ngượng ngùng nháy mắt tỉnh táo lại, tóc bạc mắt tím, ấn ký ba lăng thần bí giữa trán. Thân phận thiếu niên này chẳng lẽ là…

Hiện giờ toàn Tây Lam quốc, có ai không biết dấu hiệu kỳ dị của Cửu hoàng tử điện hạ mà vương thượng yêu thương nhất a! Chỉ sợ tìm khắp Thương Lam đại lục cũng không kiếm ra người có tóc bạc mắt tím, trừ bỏ Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ đã nổi danh khắp nước.

Chẳng lẽ…

“Cửu hoàng tử điện hạ!”

Nữ nhân thần tình kích động lập tức biến sắc, nhanh nhẹn bước tới trước mặt thiếu niên, kích động nói: “Điện hạ khẳng định là đứa nhỏ của muội muội Nhược phi số khổ của ta đi. Nhược phi muội muội thật đáng thương a, bị biếm lãnh cung bảy năm, cũng vì thế mà điện hạ cũng chịu khổ theo. Bất quá hiện giờ tốt lắm, điện hạ bây giờ chính là hoàng tử được bệ hạ yêu thương nhất, Nhược phi muội muội rốt cuộc cũng khổ tẫn cam lai.

Không biết Nhược phi muội muội hiện giờ ở trong cung có khỏe không, sao tới giờ chưa từng tới xem tẩu tử ta a! Ta rất nhớ Nhược phi muội muội. Nhớ năm đó ta vào Phong gia, ta đặc biệt hợp ý với Nhược phi muội muội, chúng ta cơ hồ…”

“Mẫu thân, ngươi nói nhiều quá.” Nhìn biểu tình trên mặt Nam Cung Thanh Thanh, Phong Chích Viêm sao lại không biết tâm tư của mẫu thân mình lúc này.

“Điện hạ, Dạ Cơ phu nhân đang đợi, chúng ta không nên quấy rầy thời gian của điện hạ.”

“Viêm nhi, ngươi nói gì vậy, mẫu thân khó lắm mới gặp được đứa nhỏ của Nhược phi muội muội, sao ngươi lại không lễ phép như vậy?” Nam Cung Thanh Thanh nhíu mày. Nhi tử này của nàng cho tới giờ chưa từng cho nàng xem sắc mặt dễ nhìn, hiện giờ lại còn ngăn cản nàng nói chuyện với đứa nhỏ kia? Cơ hội tốt như vậy, nàng sao có thể bỏ lỡ.

Cửu hoàng tử điện hạ được bệ hạ sủng ái nhất, người thừa kế hoàng vị tương lai, khó lắm mới gặp được một lần, phải tạo quan hệ tốt mới được a!

“Điện hạ, Nhược phi có nói về ta với ngươi không? Nếu có cơ hội ta cũng muốn vào cung thăm Nhược phi muội muội. Dù sao cũng nhiều năm như vậy không gặp, không biết Nhược phi muội muội hiện giờ thế nào.”

“Ngươi muốn biết?” Huân nhi nhìn sắc mặt khó coi của Nhị biểu ca, lại nhìn nữ nhân tỏ vẻ thực thân thiết trước mặt, gương mặt tuyệt mỹ không khỏi lộ ra một nụ cười yêu dị.

“Điện hạ, xem ngươi nói gì. Ta đương nhiên muốn biết Nhược phi muội muội sống thế nào a! Bất quá không nghĩ cũng biết, Nhược phi muội muội xinh đẹp như vậy, tiến cung nhất định được bệ hạ sủng ái. Hiện giờ lại mẫu bằng tử quý, khẳng định là quý nhân khó gặp a!

Tuy nghe nói trước đó Nhược phi muội muội bị biếm vào lãnh cung, bất quá khẳng định là do đám nữ nhân ghen tị trong hậu cung hãm hại. Nhược phi muội muội thiện lương như vậy, sao có thể làm ra chuyện mưu hại hoàng tử tử tự. Năm đó, ta cùng Nhược phi muội muội thân như ruột thịt, ta hiểu rõ tính tình muội muội nhất, nàng ngay cả một con…”

“Nữ nhân kia điên rồi.”

“Ngay cả một con… kiến cũng không nhẫn tâm… giẫm chết… ngươi nói cái gì! ! !”

“Nữ nhân kia từ chím năm trước đã điên rồi.”

“Điên rồi? ! ! Nhược phi điên rồi! ! ! Sao có thể, sao có thể như vậy, Nhược phi sao có thể vô duyên vô cớ phát điên như vậy? Nàng chính là hoàng quý phi tôn ở Tây Lam, sao có thể phát điên?”

“Bị biếm lãnh cung bảy năm, muốn không điên cũng khó a! Sao, ngươi không tin? Muốn Huân nhi đưa ngươi tới làm bạn với mẫu phi, nếm thử cuộc sống cô tịch làm người ta phát cuồng ở lãnh cung không?”

“Không… không cần…”

“Thế nào, không phải ngươi rất muốn gặp mẫu phi của ta sao? Hiện giờ Huân nhi lập tức phái người đưa ngươi đi. Ngươi từng thân thiết với mẫu phi như vậy, phỏng chừng có ngươi bên cạnh, mẫu phi sẽ sớm khôi phục thần trí a. Ngươi nói xem có đúng không?”

“Không… không… ta… ta… Cửu điện hạ thực nói đùa, Nhược phi nương nương sao có thể nhớ rõ ta, ta bất quá chỉ là… chỉ là…”

“Huân nhi, Dạ Cơ chờ cũng sốt ruột rồi. Chúng ta đi thôi, không phải ngươi rất muốn gặp Dạ Cơ sao?” Không nhìn tới Nam Cung Thanh Thanh đang chảy mồ hôi lạnh, Tây Lam Thương Khung ôm chầm lấy thiếu niên định rời đi.

Nữ nhân kia có chật vật thế nào Tây Lam Thương Khung cũng không để ý tới, bất quá y không muốn Huân nhi của mình nhớ tới những thương tổn tâm linh không thể nào bù đắp lại lúc bé.

Huân nhi của y, tuy vừa sinh ra đã không giống những đứa nhỏ bình thường khác. Có thân nhân quan tâm, có mẫu thân yêu thương chính là những điều đứa nhỏ tâm linh non nớt này vẫn luôn khao khát cùng chờ mong. Nhưng Nhược phi, nàng thậm chí không đáng được gọi là mẫu thân.

“Nể tình ta còn gọi ngươi một tiếng mẫu thân mà nhắc nhở ngươi, tốt nhất đừng trêu chọc Cửu điện hạ, nhất là nam nhân ở bên cạnh hắn. Đó là người ngươi không thể trêu vào.” Chăm chú nhìn bóng dáng Tây Lam Thương Khung cùng thiếu niên biến mất trong tầm mắt, lúc này Phong Chích Viêm mới thản nhiên liếc mắt nhìn nữ nhân đang cứng ngắc.

“Phong Chích Viêm, ngươi đây là giọng điệu gì, là lời ngươi có thể nói với mẫu thân của mình sao?” Trong lòng còn chưa hết kinh hoảng, chú ý tới ánh mắt lạnh băng, thậm chí còn có phần miệt thị của nhi tử, sắc mặt Nam Cung Thanh Thanh xanh mét, ánh mắt đầy phẫn nộ.

“Hừ, mẫu thân? Ngươi ngây người trong nhà này cũng hơn hai mươi năm, chẳng lẽ còn chưa rõ nam nhân Phong gia vô tình sao?” Nói xong, Phong Chích Viêm không để tâm tới sắc mặt lại trắng thêm vài phần của nữ nhân, xoay người rời đi.

“Viêm nhi…” Nhìn bóng dáng nhi tử rời đi không chút lưu luyến, Nam Cung Thanh Thanh sao lại không rõ ý tứ nhi tử.

Lúc trước nàng dùng hết thủ đoạn, thậm chí không màng tới danh dự địa vị, vì gả cho phụ thân hắn, nam nhân mà thiếu nữ vừa liếc mắt đã nảy sinh lòng yêu thương. Chính là nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng có được gì chứ?

Nam nhân kia, trượng phu trên danh nghịa nhưng ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt ban cho nàng, ánh mắt nhìn nàng luôn tràn đầy chán ghét, không phải sao?

Nàng làm nhiều như vậy, thậm chí không cần thân phận đại tiểu thư, tất cả chỉ vì được ở bên cạnh hắn, cho dù phải làm thiếp thất cũng cam tâm tình nguyện. Chính là hiện giờ thì sao? Không phải đối mặt là im lìm vắng vẻ hay sao.

Trong Phong phủ này, thê tử của Phong gia Nhị thiếu vĩnh viễn là nữ nhân ngồi cao cao bên cạnh nam nhân kia, nữ nhân cả người lạnh như băng. Mà nàng? Thậm chí ngay cả nhi tử thân sinh cũng không nguyện ý thân cận.

Nàng rốt cuộc làm sai cái gì? Vì sao ông trời lại đối đãi nàng như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui