Tây Lam Yêu Ca

Ngô, ngô vương bệ hạ! Thật là người sao, bệ hạ?”

Gương mặt vốn dị thường tuấn lãng dương cương nam nhân lúc này lại tràn đầy kích động cùng khiếp sợ, ánh mắt nhìn Tây Lam Thương Khung cũng hoàn toàn tin phục cùng sùng kính không thể xóa nhòa.

Đương nhiên, người không hiểu được biểu tình nam nhân chính là Phong Diệp đang mờ mịt chăm chú nhìn A Man.

Giờ phút này, Phong phủ Tiểu thiếu gia thực không hiểu gì cả. A Man là mình nhặt về mà, chẳng lẽ trước lúc đó, hắn là thị vệ hoàng cung nguyện trung thành với Lam đế bệ hạ sao? Này có tính là mình đào góc tường nhà Lam đế không? Phong Diệp cảm thấy thực nhớ thương nhị ca của mình, cứu mạng a, Diệp nhi thế nhưng lại thừa nhận mình cướp người của Lam đế bệ hạ ngay trước mặt y a. Diệp nhi bị chính ảo tưởng của mình dọa hãi, biểu tình mếu máo như sắp khóc, đầu óc cũng thực hỗn loạn.

Trải qua chuyện này, Phong Diệp cảm thấy bản thân mình trưởng thành. Rốt cuộc cũng hiểu nhị ca nói không nên ngắt hoa hoa cỏ cỏ ven đường là ý gì, hậu quả thế nhưng lại nghiêm trọng như vậy, khó trách ngay cả nhị ca bưu hãn nhà mình cũng phải kiêng kị.

Hình như nghe nói, mẹ ruột của nhị ca, Nam Cung Thanh Thanh, nữ nhân luôn hỉnh mũi với mình kia chính là một đóa hoa dại mà nhị thúc thuận tay hái về năm đó. Hiện giờ muốn vứt cũng vứt không xong. Thật là khủng khiếp a.

“Ô ô ô ô… A Man…”

Phong Diệp nhìn nam nhân có công năng đông ấm hạ lạnh bị mình đoạt về cùng cuộc sống cáo mượn oai hùm mỹ mãn trong ảo tưởng sắp rời xa. Sau này mình lại tiếp tục sống dưới bóng ma bị nhị ca bắt nạt nữa sao?

Tuy chỉ mới vài ngày, bất quá không thể không nói, từ sau khi mang A Man về, mỗi lần nhị ca nhìn thấy mình liền đứng đắn hơn hẳn, thời gian đại ca trông nom mình cũng ít đi, cả ngày cơ hồ chỉ vây quanh Lạc Nhật. Điều này làm trái tim nhỏ bé của Phong Diệp vui vẻ một chút.

Chính là hiện tại, A Man của ta a! Người vì cái khỉ gì lại dùng ánh mắt thâm tình như vậy nhìn Lam đế bệ hạ a…

Nhìn biểu tình biến hóa vô cùng đa dạng trên mặt Phong Diệp, Huân nhi cảm thấy trán mình nảy ra mấy sợi hắc tuyến.

“Ngô vương bệ hạ, thần rốt cuộc cũng tìm được người!”

Chiến thần thần tộc ‘A Thụy Tư’ đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tây Lam Thương Khung không khỏi thống khổ đỡ trán. Cái tên hiếu chiến dũng mãnh này sao lại không nói tiếng nào đột nhiên lòi ra a?

Nơi này là Thương Lam đại lục, là đại lục nhân loại có vách không gian cường đại ngăn cách thần giới cùng ma giới, thân là chiến thần thần tộc, A Thụy Tư sao có thể xuyên qua vách chắn không gian mà hạ giới xuống Thương Lam đại lục?

“A Thụy Tư, sao ngươi lại xuất hiện ở đại lục nhân loại, không phải ngươi đang hảo hảo ở thần giới sao? Chẳng lẽ vách không gian ngăn cách đại lục nhân loại với hai giới xảy ra vấn đề? Đây là một vấn đề cực nghiêm trọng, không phải Tây Lam Thương Khung vô ý nhắc tới.

Ba năm trước ma tộc có thể tới Thương Lam đại lục vì có liên quan tới luyện ngục huyết trì, một tế phẩm luân hồi có chứa thần chí của ma đế mới miễn cưỡng mở ra thông đạo nối liền nhân giới với ma giới. Như vậy hiện giờ thì sao? Luyện ngục huyết trì đã bị chính y phong lại, A Thụy Tư thân là thần tộc sao lại chạy tới đây được?

Chẳng lẽ vách không gian trải qua vạn năm đã bắt đầu biến chất? Này rõ ràng không có khả năng, kia chính là kết quả y cùng ma đế dùng sinh mệnh làm đại giới tạo ra vào khoảnh khắc cuối cùng của trận thần ma đại chiến, nguyên nhân vì sợ va chạm sức mạnh của bọn họ quá mãnh liệt, nhân giới yếu ớt căn bản không thể chịu nỗi.

Cho dù là hiện tại, y hoặc ma đế muốn phá vỡ phong ấn mở không gian cũng phải phí rất nhiều tinh lực cùng thời gian. Bằng không đối với hiểu biết của y về ma đế, ba năm rồi sao lại không thấy bóng dáng ma đế dẫn theo đại quân trùng trùng điệp điệp giết sạch nhân giới.

Theo Tây Lam Thương Khung tính toán, trong một khoảng thời gian ngắn, ma đế hoàn toàn bất lực với tầng phong ấn không gian kia.

Dù sao, hiện giờ Tây Lam Thương Khung cũng không vội về thần giới, vách chắn không gian kia có tồn tại hay không cũng chẳng sao. Bất quá ý tưởng này lại vì A Thụy Tư tới mà trở nên ngưng trọng. Nếu A Thụy Tư có thể tới Thương Lam đại lục, như vậy ma tộc thì sao? Này có liên quan gì tới chuyện phát sinh ở tộc Đế Luyện trước đó không, Đế Luyện Tà không thấy tăm hơi, Nhược phi biến mất, liệu có ảnh hưởng tới Huân nhi hay không? Vô luận là loại nào, Tây Lam Thương Khung đều không cho phép.

“A? Không phải, vách không gian vẫn như cũ, có đánh cỡ nào cũng không hề suy siễnng, thần tộc chúng ta đông như vậy mà cũng không có cách nào. Không hổ là phong ấn do bệ hạ tự mình thiếp lập, sao có thể dễ dàng bị phá bỏ. Mà thần sở dĩ có thể xuất hiện ở đại lục nhân loại vì lúc thần ở thần giới thì đột nhiên cảm giác được khuê la chi trận triệu hồi từ nhân giới, có một người đang thành kính hướng về phía thần giới hiến tế. Vì thế, xuất phát từ hiếu kì, đồng thời mấy vạn năm nay cứ ngây người ở thần tộc thật sự quá nhàm chán nên ta liền chạy xuống đây a. Hắc hắc!”

Từ lúc thần ma đại chiến kết thúc, vách chắn không gian đã chặn thông đạo giữa đại lục nhân loại cùng hai giới thần ma, A Thụy Tư hiếu chiến cuồng bạo cũng đã thiệt nhiều năm không được hoạt động gân cốt.

Mà đoạn thời gian trước, phải nói là bắt đầu từ vài năm trước, thần tộc ẩn ẩn cảm giác được người bên ma tộc dường như đang làm một chuyện điên cuồng gì đó. Mà ma đế vì trọng thương trong trận thần ma đại chiến đã ngủ suốt vạn năm thế nhưng lại từ quan tài tỉnh lại? Điều này làm đám thần tộc nhận được tin tức giận không thôi.

Ngô vương tạm thời còn chưa thấy tăm hơi, ma đế sao lại tỉnh trước, phải biết, thần ma đại chiến năm đó, ma đế bị thương nghiêm trọng hơn vương của bọn họ nhiều lắm a! Ai bảo thực lực của ma đế tuy cũng thâm sâu khó dò nhưng dù sao vẫn kém ngô vương một chút.

Cho dù chỉ là một chút, nhưng với tu vi của ma tôn cùng thần đế, cao thấp lập tức lộ rõ.

Bất quá lúc ấy, bởi vì hoàng thái tử ma tộc Già Lâu La chết đi trong trận thần ma đại chiến, ngô vương tâm thần câu diệt, trên người lại bị trọng thương, cuối cùng không để ý khuyên can của chúng thần, dứt khoát tiến vào luân hồi, truy tìm tuyệt mỹ thiếu niên có dung mạo kiệt xuất nổi danh khắp thần tộc cùng ma tộc khi đó.

Hiện tại, ngô vương bệ hạ a, người đã tìm được ái nhân từng là hoàng thái tử ma tộc Già Lâu La rồi sao?

“Khuê la chi trận!” Tây Lam Thương Khung đương nhiên biết nó là gì.

Thời thần ma viễn cổ, khuê la chi trận chính là trận pháp triệu hồi thần tộc tới nhân giới. Chẳng qua trận pháp này là đơn phương, hoàn toàn phải xem ý của thần tộc. Dù sao, trong mắt thần tộc thời đó, nhân loại thật sự quá nhỏ yếu, chỉ có thể dựa vào sức lực của thần chi mà gian nan sinh tồn ở một nơi hung mảnh hiểm ác chẳng khác nào thời kì hồng hoang.

Chẳng qua, thời đại thần ma đã sớm sụp đổ, những kinh kỹ từng huy hoàng thời thượng cổ phần lớn đều thất truyền. Trong đó, có cả khuê la chi trận.

Trận pháp hiến tế cầu khẩn thần chi giáng lâm này, chỉ sợ ngay cả những bản ghi chép cổ xưa nhất của Thương Lam đại lục cũng không còn. Kia, rốt cuộc là ai lại có thể kích hoạt trận pháp thời viễn cổ?

“Liên hệ giữa nhân giới cùng thần tộc đã bị cắt đứt quá lâu, trải qua vạn năm, hiện giờ chỉ sợ không còn bao nhiêu người tin tưởng thần chi tồn tại. Càng miễn bàn tới khuê la chi trận cổ xưa.”

Đối với Thương Lam đại lục hiện giờ mà nói, trừ bỏ gia tộc thưởng cổ di tộc cổ xưa nhất kia, chỉ sợ sự tồn tại của thần chỉ là những câu chuyện thần loại ghi chép lại từ thời xa xưa mà thôi. Tuy cường đại nhưng đã sớm biết mất trong vòng quay lịch sử.

“Này, thần cũng không rõ lắm. Người triệu hồi thần là một thiếu nữ, trên người có một hơi thở thần thánh rất mỏng manh. Nghe nói là thánh nữ ở thánh điện gì đó. Bất quá vẫn quá yếu.” Nếu không phải bản thân A Thụy Tư nguyện ý, cố ý muốn tới Thương Lam đại lục của nhân loại, khuê la chi trận kia căn bản không có hiệu lực.

Ma đế thức tỉnh, quân vương của bọn họ lại không biết luân hồi ở nơi nào, người thần tộc tự nhiên sốt ruột. Vì thế, nghĩ tới vũ khí của ngô vương, thất lạc quyền trương— Đoạn Tội Kỳ Hoang cũng theo vương biến mất.

Vì thế, A Thụy Tư liền xung phong nhận việc xuống nhân giới.

Bất quá làm A Thụy Tư vô cùng kinh hỉ cùng rung động chính là hắn thế nhưng gặp được ngô vương trong trạng thái đã thức tỉnh. Vừa nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ kia nghênh diện đi tới, A Thụy Tư rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người đối phương. Loại vương giả tôn sư cường đại cùng khí phách này, không phải vương mà hắn vẫn luôn đi theo sao?

“Thánh nữ? Chẳng lẽ là Y Liên? Có lẽ…” Liếc mắt cùng Huân nhi nhìn nhau một cái, Tây Lam Thương Khung nhíu mày.

Y Liên quả thực sắp trở thành thánh nữ không sai, bất quá Tây Lam Thương Khung không nghĩ thiếu nữ kia lại biết khuê la chi trận.

“Huân nhi, ngươi cảm thấy chính là nàng sao?” Tây Lam Thương Khung không khỏi hỏi tuyệt mỹ thiếu niên đồng dạng cũng đang nhíu mày ở bên cạnh, vẻ mặt có chút nhu hòa thản nhiên.

“Không biết. Chờ nàng từ thánh điện thì hỏi một chút xem sao. Dù sao, Lục hoàng tỷ cũng sắp trở lại.”

Huân nhi, chú ý ánh mắt nhu tình của bệ hạ nhìn về phía thiếu niên bên cạnh hoàn toàn bất đồng khi nhìn người khác, A Thụy Tư không khỏi dời tầm mắt, cẩn thận đánh giá thiếu niên một phen. Sau đó, A Thụy Tư đột nhiên mở to mắt.

Nhân a.

“Già Lâu La điện hạ!” Tóc bạc mắt tím, ấn ký ba lăng trên trán. Quả nhiên, bệ hạ đã tìm được ái nhân của mình a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui