Tây Lam Yêu Ca

“Phụ hoàng, Huân nhi rất nhớ ngươi…”

Lẳng lặng nhìn nam nhân cả người đầy sát khí nhưng ánh mắt dị thường ôn nhu xuất hiện trước mắt, nước mắt thiếu niên không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt xuống sàn nhà bóng loáng phát ra tiếng tí tách thanh thúy.

Ở một khắc yên tĩnh này trong lòng Huân nhi lại nổi sóng mãnh liệt, thiếu niên nháy mắt mất đi khả năng phản ứng, chỉ có thể lẳng lặng nhìn nam nhân mình luôn tưởng niệm từng bước tới gần. Trong mắt thiếu niên, trừ bỏ nam nhân tuấn mỹ lãnh liệt thì thì không còn bất kì thứ gì khác.

Thẳng đến khi cơ thể bị ôm vào một lồng ngực dày rộng tràn ngập cảm giác an toàn, khoang mũi đều là hơi thở quen thuộc của nam nhân, lúc này Huân nhi mới cảm nhận rõ ràng, phụ hoàng, rốt cuộc đã tới tìm mình.

“Huân nhi, không khóc. Đều do phụ hoàng không tốt. Nếu không phải phụ hoàng quá tự phụ, quá tự tin vào thực lực của mình, không chịu cảnh giác. Nếu lúc tìm thấy Nhược phi, nhìn bộ dáng bị rút sạch huyết của nàng ta, phụ hoàng lập tức cảnh giác thì Huân nhi sẽ không phải rời đi, cũng không một mình đi tới nơi xa lạ này. Huân nhi… Huân nhi của ta a… đều là phụ hoàng không tốt…”

Ôm chặt thắt lưng nhỏ gầy mảnh khảnh của thiếu niên, Tây Lam Thương Khung cúi thấp đầu chôn mặt vào cổ thiếu niên, hít thật sâu hơi thở thơm mát độc đáo thuộc về đối phương, giọng nói cũng tràn đầy tự trách.

Ngày đại điển tế thiên, lúc y trơ mắt nhìn bảo bối của mình đột nhiên bị nhốt trong trận pháp lục mang huyết sắc cổ xưa thần bí, rõ ràng chỉ cần bước một bước là có thể đi tới bên người Huân nhi, nắm lấy tay Huân nhi, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bất lực nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên biến mất theo chấn động không gian ở ngay trước mắt, ai biết nội tâm Tây Lam Thương Khung một khắc đó điên cuồng cỡ nào.

Y hận không thể giết chết những kẻ dám can đảm ngăn cản trước mặt, ngăn y có được Huân nhi, chiếm lấy Huân nhi.

Vô luận là ma tộc trăm phương nghìn kế ngăn cản ở thời thần ma, hay Đế Luyện Tà hiện giờ đã mất đi lí trí mà phát điên, tất cả đều làm Tây Lam Thương Khung căm giận cùng thị huyết.

Một khắc đó, nam nhân nhìn bóng dáng Huân nhi biến mất trong dòng không gian hỗn loạn, thậm chí ngay cả hơi thở cũng biến mất khỏi Thương Lam đại lục, Tây Lam Thương Khung cơ hồ mất hết toàn bộ lý trí, giống như một con mãnh thú bị thương đang bị vây khốn, cuồng bạo cùng vô cùng nguy hiểm.

Hoàn hảo, hoàn hảo Tây Lam Thương Khung dù sao cũng từng là vương thần tộc, có tự chủ cường hãn cùng cơ trí không gì sánh bằng, hơn nữa từng tận mắt nhìn thấy Già Lâu La ngã xuống ở thời thần ma, nhìn tuyệt mỹ thiếu niên ma tộc cao ngạo kia cả người nhuộm đỏ máu tươi, lẳng lặng nằm trong lòng mình, mất đi hơi thở.

Trải qua đoạn thời gian thất hồn lạc phách, tuyệt vọng, thống khổ gần như chết lặng, trái tim đau đớn như bị xé rách chỉ còn trống rỗng cùng u ám, cảm giác chính mình không còn tồn tại, cả ngày luôn hốt hoảng hệt như một cái xác không hồn.

So với tuyệt vọng cùng không còn tia hi vọng nào khi đó, giờ phút này, Huân nhi chỉ biến mất khỏi Thương Lam đại lục mà thôi, một ngày nào đó y sẽ tìm bảo bối của mình trở về, cũng gắt gao bảo hộ bên người.

Một tia lí trí còn sót lại làm Tây Lam Thương Khung thoáng chốc thanh tỉnh, việc cấp bách nhất chính là tìm kiếm Huân nhi. Mặc khác, hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của nam nhân.

“Phụ hoàng, không phải lỗi của ngươi. Lúc tìm được thi thể nữ nhân kia chúng ta đều có tâm cảnh giác, chính là Đế Luyện Tà quá cẩn thận, hơn nữa cũng đã sớm an bài hết thảy, tìm không ra hắn, cho dù chúng ta đề phòng cỡ nào cũng sẽ xuất hiện lỗ hổng cho hắn thừa cơ hành động.

Ngược lại, hiện giờ đã biết kế hoạch lúc trước của hắn, nặng nề trong lòng Huân nhi cũng tan biến, cảm thấy thật thoải mái.”

Đáp lại tình cảm kịch liệt của nam nhân, Huân nhi vươn tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của đối phương, trong lòng cũng thực kích động, không thể bình ổn.

“Phụ hoàng, chỉ cần có ngươi ở bên cạnh Huân nhi, vô luận ở nơi nào, Huân nhi đều nguyện ý cùng ngươi ngày ngày ngắm nhìn hoa nở hoa tàn.” Lúc rời khỏi nam nhân, Huân nhi mới cảm nhận bản thân không muốn xa rời đối phương cỡ nào, muốn vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh phụ hoàng, không rời không bỏ.

Từng vì trách nhiệm mà bản thân mình đã để phụ hoàng chờ thật lâu, cũng để y chờ đến mệt mỏi. Hiện giờ, phụ hoàng, đổi lại là Huân nhi yêu ngươi. Huân nhi hiện tại chỉ là hoàng tử của một mình ngươi, là ái nhân của phụ hoàng, không hơn.

“Thưa ngài, nếu đã tìm được điện hạ, ngài xem chúng ta có phải nên đưa điện hạ trở về trước hay không.” Nơi này không phải chỗ thuận tiện nói chuyện, cũng không phải nơi thích hợp tự thuật sau khoảng thời gian xa cách.

Nhìn đám người chen chúc chật kín xung quanh trong nháy mắt trố mắt giật mình chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên cùng tuấn mỹ nam tử ôm nhau, Khúc Vị Trì theo Tây Lam Thương Khung tìm kiếm Cửu điện hạ từ trên chiếc Rolls royce bước xuống, không khỏi ho han một tiếng, nhắc nhở nói.

Bệ hạ, nơi này là trước mắt công chúng, ngươi xác định mình nguyện ý để ánh mắt si mê của lũ đàn ông kia đặt trên người Cửu điện hạ sao?

“Huân nhi, phụ hoàng mang ngươi rời đi.”

Hiển nhiên, lời nói của Khúc Vị Trì có tác dụng rất tốt. Nhất là lúc Tây Lam Thương Khung nhìn xung quanh, thấy đủ loại ánh mắt đeo bám hướng về phía Huân nhi của mình, ánh mắt nam nhân lập tức sắc bén mang theo sát khí nồng đậm.

Nắm bàn tay non mềm nhẵn nhụi của thiếu niên, Tây Lam Thương Khung không hề để ý tới đám người bị lệ khí lãnh liệt trên người mình dọa hoảng tới không dám lên tiếng, trực tiếp mang Huân nhi cùng Bảo Bảo, Mạn La bám sát ở phía sau leo lên chiếc Rolls Royce, nghênh ngang rời đi.

“A! A! A!”

“Xuân Thiên, em la cái quỷ gì đó, dọa chết người đó có biết không hả?”

Nhìn theo bóng dáng tuyệt trần đi xa, Quý Hạ Thiên từ phút hoảng hốt lấy lại tinh thần không khỏi bị tiếng hét của đứa em gái đứng cạnh dọa sợ.

Nam nhân vừa rồi làm người ta có cảm giác thật đáng sợ, chỉ một ánh mắt thôi đã làm Quý Hạ Thiên nghĩ mình vừa bị ném xuống âm phủ âm u, cả người từ đầu đến chân đều rét lạnh tới tận xương.

Này chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua mà thôi, nếu bị nhìn chằm chằm, Quý Hạ Thiên tuyệt đối tin tưởng trái tim của người đó sẽ chịu không nổi mà bãi công đình chỉ.

Tỷ như, cái tên xúi quẩy dám đùa giỡn Linh Huân cách đó không xa, hiện giờ cũng chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất mà run lẩy bẩy, sắc mặt so với người chết còn trắng hơn, thực làm người ta kinh hoảng.

“Anh hai, mẹ, vừa nãy hai người thấy không? Cô gái kia, cái cô gái đứng trước mặt Linh Huân lúc nãy, hai người có cảm thấy thực quen mắt không?”

“Nhìn quen mắt? Hình như có chút, bất quá anh có thể khẳng định mình chưa từng gặp qua cô ta.”

“Anh hai ngốc, là báo, báo chí đó, chính là thông báo tìm người suốt năm năm kia a. Anh nhớ chưa? Kia rõ ràng chính là cô gái xinh đẹp dịu dàng trong tấm ảnh chụp kia. Oa ha ha ha, em phải đi gọi điện, thù lao rất lớn a. Kiếm tiền kiếm tiền, quả nhiên là cái bánh từ trên trời rớt xuống, vừa lúc bị mình vớ được.”

Nói xong, cô gái thực hưng phấn sôi nổi chạy đi.

“Em à, em….”

_________

Ngồi trong xe, Huân nhi rúc sát vào người Tây Lam Thương Khung, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình cùng sủng ái của đối phương bất tri bất giác đi một khoảng dài, từ con phố đi tới một biệt thự cao cấp ở vùng ngoại ô. Nơi đó là biệt thự hoa viên mà Khúc Vị Trì đã mua trước khi mất tích.

Khúc Vị Trì thân là sinh viên đại học y, trong nhà cũng rất có tiền. Tiền lì xì lễ tết hằng năm đủ để Khúc Vị Trì ở bên ngoài thong dong tự tại mấy chục năm, huống chi vì tiện cho việc học hành nên đã cố ý mua nơi này.

Biệt thự này tuy không lớn hay xa hoa như nhà lớn, nhưng nó là năm đó Khúc Vị Trì bí mật dùng tiền của mình mua.

Đoạn thời gian trước, lúc Tây Lam Thương Khung mang theo Khúc Vị Trì trở lại nơi vừa quen thuộc lại xa lạ này, thân là người Hoa Hạ, Khúc Vị Trì tự nhiên đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên, chậm rãi giảng giải lịch sử xa xưa cùng thần bí của người Hoa Hạ cho Tây Lam hoàng đế bệ hạ.

Tự nhiên, sau khi trải qua một khóa học vài ngày, Tây Lam Thương Khung rốt cục cũng có chút hiểu biết về thế giới này, mỗi tiếng nói cùng cử động cũng dần dần nhập gia tùy tục.

Chỉ cần có thể tìm được Huân nhi, Tây Lam Thương Khung sao lại để ý tới những chuyện khác. Bất quá chỉ là một nền văn minh cổ xưa thần bí mà thôi.

Lúc chiếc Rolls Royce cuối cùng dừng lại trước một biệt thự thoạt nhìn thực lịch sự tao nhã, Tây Lam Thương Khung thật cẩn thận ôm trân bảo mất đi đã tìm lại được vào lòng, đi vào nơi ở tạm thời ở đất nước Hoa Hạ cổ xưa này.

Thẳng đến khi bị nam nhân ôm vào phòng, Khúc Vị Trì cùng Mạn La thực thức thời mang theo Bảo Bảo rời đi, lưu lại không gian riêng cho hai người, lúc này Huân nhi mới chậm rãi bình phục khỏi cơn kích động vì gặp lại phụ hoàng.

Ngồi trên đùi phụ hoàng, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt u ám nóng rực của nam nhân, Huân nhi không khỏi vươn tay ôm lấy cổ đối phương, nhẹ giọng hỏi.

“Phụ hoàng, các ngươi đến đây lúc nào? Huân nhi đợi thật lâu!”

“Huân nhi…”

Thật sâu thở dài một tiếng, nam nhân cúi đầu nhanh chóng hôn lên cánh môi đỏ hồng ghẹo người của thiếu niên, cổ họng không khỏi phát ra một tiếng thở gấp chiếm đoạt mãnh liệt, một tay giữ chặt đầu, đầu lưỡi vói vào miệng thiếu niên không ngừng dây dưa, mang theo cuồng dã, thô bạo, mạnh liệt như dã thú, làm Huân nhi cảm giác cả người nhũn ra vô lực, chỉ có thể tùy ý nam nhân muốn làm gì thì làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui