Tây Lam Yêu Ca

Ngự thư phòng.

“Đa Lý Tư • Y Nặc!” Tây Lam Thương Khung mặt không chút biến sắc nhìn Tài vụ đại thần không ngừng lải nhải trước mặt, trong lòng có xúc động muốn bảo Tang Đạt tha hắn ra ngoài. Chẳng lẽ hắn không biết tự giác sao, không biết thời gian ấm áp của trẫm ở cùng Huân nhi không hi vọng có người khác quấy rầy sao? Lại còn năm lần bảy lược.

Nghĩ tới mấy ngày nay Đa Lý Tư • Y Nặc thực đúng giờ chạy tới hoàng cung một lần, mà lần nào cũng vì một lí do, sắc mặt Tây Lam Thương Khung trong nháy mắt biến đen. Tuy y biết chuyện này sẽ gây ra phiền phức lớn, chính là không ngờ nhân vật đầu tiên chạy tới gây phiền lại là Tài vụ đại thần Đa Lý Tư • Y Nặc.

Từ lúc ngự hoa viên bị Bảo Bảo hủy, Tài vụ đại thần Đa Lý Tư • Y Nặc giống như bị kích thích lớn, tràn ngập ý chí chiến đấu. Cho dù là Tổng quản Tang Đạt đứng bên cạnh bệ hạ cũng không vừa mắt vị Tài vụ đại thần không biết vì kích động hay phấn khởi mà gò má hơi đỏ ửng kia, thật muốn nhảy dựng lên cho hắn một quả đấm, để hắn mau mau thanh tỉnh.

“Huân nhi, làm sao vậy?” Không để ý tới Tài vụ đại thần đang bị vây trong trạng thái vô cùng căm phẫn, Tây Lam Thương Khung cúi đầu chuyên chú nhìn bé con trong lòng, nhẹ giọng hỏi.

Chú ý bé con cứ im lặng hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía nam nhân trung niên mập mạp hơi lóe sáng, Tây Lam Thương Khung biết bảo bối của y cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Phụ hoàng, Bảo Bảo tựa hồ cũng sinh khí?” Ôn nhu trấn an ấn kí mạn đằng hơi lóe sáng trên cổ tay, thẳng đến khi ấn kí hoàn toàn an tĩnh, Tây Lam Linh Huân lúc này mới nhìn phụ hoàng của bé, sau đó vươn tay ôm cổ nam nhân, khẽ nói bên tai Tây Lam Thương Khung.

“Nga? Bảo Bảo sinh khí?” Tây Lam Thương Khung nhìn về phía Tài vụ đại thần Đa Lý Tư • Y Nặc đang chỉ trích hăng say, lập tức hiểu ra. Quả thực a, với tính tình Bảo Bảo sao có thể không tức giận?

“Ân.” Bảo Bảo quả thực đã tức tới giơ chân suýt chút nữa đã chạy ra bóp chết cái tên này. Mà Tài vụ đại thần Đa Lý Tư • Y Nặc không hề biết mình suýt chút nữa đã bị người ta, không, là bị hoa tinh linh thao túng mạn đằng trói như bánh chưng, vẫn đang hăng say nói, không chú ý tới đế vương vĩ đại cùng Cửu điện hạ xinh đẹp yêu dị.

Bất quá, tuy Đa Lý Tư • Y Nặc không chú ý, nhưng có một người thấy rất rõ.

“Bệ hạ, người hẳn cũng đồng ý với quan điểm của thân, nên lăng trì tên độc thủ dấu mặt dám coi rẻ hoàng thất, hủy hoại ngự hoa viên. Tên dấu mặt này thực sự rất tà ác, thế nhưng dám can đảm hủy ngự hoa viên ngay lúc nghi thức chính danh của Cửu điện hạ sắp tiến hành, tuyệt đối là khiêu khích trắng trợn, bệ hạ tuyệt đối không thể nhân nhượng bọn họ. Vì thế bệ hạ, thần thỉnh bệ hạ phái đội quân Diễm gia cường đại nhất Tây Lam…”

“Bệ hạ?” Bệ hạ giống như sinh khí? Chính là hắn có làm gì chọc giận bệ hạ sao? Hình như không có a. Nhìn sắc mặt âm trầm của đế vương, Đa Lý Tư • Y Nặc không khỏi lạnh run im miệng.

“Coi rẻ hoàng thất? Độc thủ dấu mặt? Đa Lý Tư, ngươi có biết mình đang nói gì không? Thực vật ma vật đột nhiên xuất hiện ở ngự hoa viên hoàng cung chứ không phải người, ngươi nghĩ hoàng cung của trẫm ai muốn vào là vào à?”

Tây Lam Thương Khung giọng điệu âm hàn nói. Tài vụ đại thần Đa Lý Tư • Y Nặc này, nên nói hắn thông minh hay ngu xuẩn? Hoa tinh linh Bảo Bảo thao túng gây chuyện ở ngự hoa viên có thể nói không phải do con người gây ra, hơn nữa hoàn toàn không có quan hệ tới chuyện coi rẻ hoàn thất.

Đột nhiên xuất hiện một sinh mệnh tràn ngập hơi thở thần bí, ai mà nghĩ tới chuyện có người trong hoàng cung Tây Lam lớn mật gây ra a. Mà Đa Lý Tư • Y Nặc tựa hồ mẫn cảm phát hiện ra chút quỹ tích.

“Bệ hạ, thần không phải ý này, thần, thần chính là….” Thần chính là cảm thấy thời điểm phát sinh sự kiện lần này không đúng? Thế nhưng ngay trước đêm tiến hành nghi thức, hơn nữa… Đa Lý Tư • Y Nặc nhớ lại tình cảnh lúc mình thấy ngự hoa viên, tuy mình lúc đó bị vây trong tâm trạng đau đớn nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, cứ cảm giác đám mạn đằng đó có sinh khí, cứ như… ánh mắt của người ta nhìn mình vậy…

Bởi vậy Đa Lý Tư • Y Nặc chưa từng nghĩ tới chuyện mạn đằng tự nhiên sinh ra, trong lòng luôn nhận định nó là công cụ người ta thao túng, hướng Tây Lam thị uy. Thậm chí nghĩ sâu hơn một chút, rất có thể do tam đại quốc khác gây ra.

Không nói đến nguyên nhân làm Tài vụ đại thần Đa Lý Tư • Y Nặc đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của bệ hạ mà không nói nên lời, trong ngự thư phòng còn một người đồng dạng cảm nhận được khí lạnh của bệ hạ mà đứng ngồi không yên.

Khụ khụ, hắn có thể lập tức biến mất không a? Bệ hạ, thần vô tôi a, thần không có quan hệ gì với Đa Lý Tư đại nhân a, thần bị Đa Lý Tư đại nhân ép tới nga, bệ hạ người cứ xem như thần không tồn tại đi.

Lễ bộ đại thần Lê Tạ hiện giờ thực hối hận, hôm nay sao lại cùng Đa Lý Tư tới gặp bệ hạ chứ a? Tuy quả thực có ý chờ xem kịch vui, nhưng hắn chính là muốn nhìn bệ hạ và Cửu điện hạ tình cảm ấm áp nga.

Dù sao bệ hạ luôn mang bộ mặt băng sơn vạn năm không đổi, hiện tại rốt cuộc có người làm bệ hạ trở nên bình thường một chút, Lê Tạ lớn lên cùng bệ hạ đương nhiên sẽ có chút hiếu kì. Thật sự, chỉ có một chút mà thôi.

Từ ngày gặp qua Cửu điện hạ, Lê Tạ luôn bận rộn chuyện nghi thức, không có thời gian tiến cung, huống chi tiến cung còn phải kiếm cớ. Vì thế hôm nay vừa thấy Tài vụ đại thần Đa Lý Tư • Y Nặc liền nhanh trí chớp lấy thời cơ.

Nhất là thấy bộ dáng Đa Lý Tư • Y Nặc ỉu xìu như vậy, Lê Tạ lại càng tò mò hơn. Phải biết chuyện trong hoàng cung hôm nay đã huyên náo rất lớn, Đa Lý Tư đại nhân sốt ruột trực tiếp chạy tới hoàng cung, sao lại trở ra nhanh như vậy?

Cộng sự với Tài vụ đại thần lâu như vậy, Lê Tạ đương nhiên biết Đa Lý Tư • Y Nặc là dạng người nào. Tuy hắn là phụ thân Hoàng hậu điện hạ, cũng là trọng thần Tây Lam, nhưng lại có loại chấp nhất đặc biệt đối với tiền.

Mà Đa Lý Tư • Y Nặc thấy Lê Tạ cũng đang chuẩn bị tiến cung, không nói gì đã lôi kéo người ta đi chung. Lúc bọn Lê Tạ tiến vào ngự thư phòng, thấy bệ hạ đang kiên nhẫn dạy Cửu hoàng tử viết gì đó, gương mặt bệ hạ hoàng toàn không còn sự uy nghiêm nghiêm khắc bình thường, mà là chưyên chú cùng ôn nhu nhàn nhạt. Điều này làm Đa Lý Tư • Y Nặc ngây người một chốc. Còn Lê Tạ vì đã sớm chuẩn bị tinh thần nên không bị giật mình.

Bất quá biểu tình ôn hòa hiếm có của bệ hạ dành cho thần tử bọn họ đã bị Tài vụ đại thần phá hư không còn chút nào. Hiện tại Lê Tạ thậm chí còn không dám đối mặt với bệ hạ đang bùng phát áp khí.

Cố gắng thu nhỏ cơ thể hết mức, ý đồ để bệ hạ toàn toàn không nhìn thấy mình, Lê Tạ thầm ai thán vận mệnh xui xẻo của mình, đồng thời cũng không ngừng ai oán. Bất quá, thần vận mệnh tựa hồ đã bắt đầu chiếu cố tới Lễ bộ đại thần đang hối hận.

“Bệ hạ, bệ hạ…”

Một trận cuồng phong đột nhiên ập tới, Lễ bộ đại thần không hề chuẩn bị suýt chút nữa đã bị ném bay ra ngoài. Chờ Lê Tạ thật vất vả ổn định lại mình, muốn hỏi tội kẻ to gan nào, nhưng sau khi cuồng phong qua đi, hai bóng dáng xuất hiện trước mắt làm hắn nghẹn.

Đó là hai lão nhân già nua nhưng tràn đầy tinh thần, từ người bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở rất bình thản, nhưng hiện tại bọn họ tựa hồ đang rất hưng phấn, dao động xung quanh bọn họ dị thường sinh động. Lê Tạ thậm chí còn thấy hai sợi râu bạc bên khóe miệng hai lão nhân đang vui sướng nhảy nhót.

“Cáp Lý Tư viện trưởng, Phí La Nhĩ viện trưởng!” Lệ Tạ nên sớm đoán ra mới đúng, có thể linh hoạt vận dụng ma pháp, hơn nữa có thể ở hoàng cung mà không kiên nể sử dụng ma pháp cao cấp chỉ có hai lão viện trưởng ngoan đồng này mà thôi.

“Bệ hạ, xin tha thứ chúng ta chưa được thông báo đã xông vào, thực sự chúng ta rất kích động, kích động tới mức vô pháp kiềm chế.” Cáp Lí Tư viện trưởng giành mở miệng trước, theo giọng nói có chút rung động của hắn, mọi người trong ngự thư phòng đều có thể cảm nhận rõ rệt tâm tình của viện trưởng học viện Ma Vũ hiện tại.

Tây Lam Thương Khung nhìn hai lão nhân có chút luống cuống đột nhiên xuất hiện, trong lòng kì thực đã biết nguyên do làm bọn họ kích động như vậy. Xem ra, hai lão viện trưởng đã có kết quả.

“Bệ hạ, đây tuyệt đối là phát hiện trọng đại. Đóa hoa mạn đằng hồng nhạt kia tràn ngập sức sống, có tác dụng làm dịu tinh thần thực sự làm người ta sợ hãi. Không những làm ma lực người ta tăng lên trong nháy mắt, chỉ những dây mạn đằng kia thôi đã cứng như sắt thép, thậm chí còn cứng hơn.” Phí La Nhĩ viện trưởng kích động hoa tay múa chân, gương mặt ửng đỏ, cho dù là ai thấy cũng không thể bỏ qua.

“Bệ hạ, đóa hoa thực vật ma lực này quả thực chính là Thánh Linh Chi Hoa a, phải nghiêm mật bảo vệ, không thể để chúng nó sinh trưởng ở ngự hoa viên, nơi đó không an toàn. Vì thế ta cùng Phí Nhĩ La vội tới tìm bệ hạ, hi vọng bệ hạ để chúng ta nhổ loại thực vật này đến trồng ở một nơi bí mật.”

Ngự hoa viên sao? Nếu lăng tiêu ở đó vẫn còn sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui