Tây Lam Yêu Ca

“Bệ hạ, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đã tới lãnh cung mà trước kia Cửu điện hạ từng trụ, hơn nữa tựa hồ còn nháo rất lớn, hiện giờ trong hoàng cung đều đã biết chuyện, Hoàng hậu nương nương cùng Y Liên Hoa công chúa hiện giờ cũng đang qua đó, bệ hạ, người thấy có cần…” Tang Đạt tổng quản tới gần đôi phụ tử đang tập luyện tự, nhẹ giọng bẩm báo với Tây Lam Hoàng đế bệ hạ đang ngồi trên cao.

“Nga? Tang Đạt, ngươi nói xem hai vị lão viện trưởng tinh thần phấn chấn kia đã làm gì, thế nhưng làm kinh động động cả hoàng cung của trẫm?” Nghe Tang Đạt tổng quản bẩm báo xong, Tây Lam Thương Khung không buông bàn tay mềm mại của Huân nhi, tiếp tục chỉ bé viết tự.

Ôm bé con tựa hồ vẫn còn hương sữa trong lòng, tâm tình Tây Lam Thương Khung có thể nói là rất sung sướng. Nghĩ bé con làm trái tim mình mềm mại đang ở bên người, ngay trong vòng tay mình, Tây Lam Thương Khung không thể không cảm thấy may mắn, ngày đó y vô tình đi tới liên trì, bắt gặp được bé con xinh đẹp đáng yêu này, thì y vẫn không biết hoàng tử bé nhỏ của mình, Huân nhi của y a!

Huân nhi, gặp ngươi là số mệnh của phụ hoàng sao?

“Phụ hoàng, người thất thần.” Thấy phụ hoàng đột nhiên dừng lại, sắc mặt đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó, Huân nhi không khỏi mím môi, bất mãn nhắc nhở. Phụ hoàng thế nhưng thất thần trong lúc dạy mình viết tự? Huân nhi không khỏi cảm thấy buồn bực, phụ hoàng của bé đang suy nghĩ chuyện gì?

“Thật xin lỗi bảo bối. Phụ hoàng đang nhớ cảnh lần đầu tiên gặp Huân nhi ở liên trì. Lúc ấy Huân nhi thực sự đã dọa phụ hoàng sợ tới nhảy dựng.” Lần đó thấy bé bị đẩy vào nước, sau đó mãi không thấy trồi lên, thậm chí ngay cả giãy giụa cũng không có, Tây Lam Thương Khung thực sự biến sắc.

Y cũng không thể nói rõ là vì cái gì, lúc đó vì sao mình lại lo lắng tới mức nhảy vào liên trì, cứu bé con kia lên. Dù sao cũng chỉ là một bé con chưa từng gặp mặt, vì sao y lại kích động như vậy, thậm chí còn lo lắng?

Hay là đó là ràng buộc sâu trong lòng mình? Còn thiếu niên xinh đẹp xuất hiện trong kí ức mình là ai, vì sao lúc thấy người này mình lại cảm thấy đau lòng, thậm chí là thở không nỗi.

Tây Lam Thương Khung nhìn Huân nhi trong lòng mình thật lâu, tựa hồ muốn tìm được đáp án gì đó trên người bé. Đột nhiên ánh mắt Tây Lam Thương Khung dừng lại trên trán Huân nhi, nơi này, y cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

“Phụ hoàng?” Ánh mắt Tây Lam Linh Huân lóe lên nghi hoặc. Phụ hoàng vì sao đột nhiên lại vuốt ve trán mình, lại còn dùng ánh mắt sâu thẳm như đang nhớ tới chuyện trong quá khứ mà nhìn mình? Nghĩ như vậy, bé không khỏi mất hứng. Phụ hoàng cho tới giờ chỉ mỉm cười ôn nhu với mỗi mình mình, sao lại có thể nghĩ tới người khác?

“A, bảo bối, làm sao vậy?” Chợt phát hiện mình bất tri bất giác nhìn chằm chằm trán Huân nhi, hơn nữa tay còn vô thức vuốt ve, lại nhìn biểu tình tựa hồ có chút tức giận, Tây Lam Thương Khung không khỏi tỉnh táo lại.

Y đang suy nghĩ gì a? Mặc kệ thiếu niên ở sâu trong linh hồn mình là ai? Có phải là tiền thế của Huân nhi hay không, chỉ cần Huân nhi hiện giờ ở bên cạnh, trái tim mình đã cảm thấy an tâm vô cùng.

“Phụ hoàng, không được nghĩ tới người khác. Phụ hoàng chỉ có thể nghĩ về Huân nhi, chỉ được nhìn Huân nhi, ôm Huân nhi, không được đối xử tốt với người khác, bằng không Huân nhi sẽ tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng!” Hôn lên mặt Tây Lam Thương Khung một cái thật kêu như đang đánh dấu chủ quyền, gương mặt đáng yêu của Huân Nhi xuất hiện biểu tình kích động hiếm thấy, mà ngay cả bé cũng không hiểu được lí do.

Bốc đồng ôm cổ nam nhân, ánh mắt Huân Nhi tràn ngập sự nghiêm túc. Trong lòng Huân nhi, bé luôn cố chấp cho rằng phụ hoàng chỉ của mình mình, bắt đầu từ lúc phụ hoàng nhận bé, bé đã không cho phép bất cứ ai chia xẻ tình yêu này của mình. Còn nữ nhân đáng ghét bé thấy ngày đó cũng là sự tồn tại chướng mắt.

Bất giác, Huân nhi cảm thấy cơ thể mình tựa hồ lại xuất hiện xúc động khát máu, khát vọng điên cuồng đối với máu tươi giống hệt lúc ở bộ tộc Đế Luyện. Mình bị sao vậy? Huân nhi không khỏi sợ hãi, sợ mình không còn là mình nữa. Nếu thực sự có một ngày như vậy, liệu phụ hoàng sẽ đối xử với mình thế nào?

Huân nhi, sao phụ hoàng có thể nghĩ tới người khác chứ? Cho dù nghĩ, cũng nghĩ tới Huân nhi đáng yêu của phụ hoàng a.” Thiếu niên mình chưa bao giờ gặp qua kia chính là Huân nhi đi, y cũng không tính là nói dối. Hơn nữa, biểu tình của Huân nhi là đang làm nũng với trẫm sao?

“Phụ hoàng…” Nghe phụ hoàng nói vậy, Huân nhi không khỏi vui sướng. Mái tóc đen mềm xõa tung sau lưng, gương mặt Huân nhi tỏa sáng đến chói mắt. Đứa nhỏ ôm lấy cổ nam nhân, nhu thuận nằm trong lòng ngực Tây Lam Thương Khung, lẳng lặng nghe nhịp tim vững vàng làm người ta yên tâm của phụ hoàng.

“Khụ khụ, bệ hạ…” Tang Đạt tổng quản xấu hổ ngây ngốc đứng ở một bên, nội tâm thực sự không muốn quấy rầy bầu không khí ấm áp của bệ hạ cùng Cửu hoàng tử, chính là không thể yên lặng rời đi như vậy, thực sự là làm Tang Đạt tổng quản phiền não, bình thường hắn cũng không cần sử dụng nhiều tế bào não như vậy a.

“Nói đi, tình huống lãnh cung bây giờ thế nào?” Lãnh cung là nơi Huân nhi trụ trước kia, Tây Lam Thương Khung vẫn có chút quan tâm, không biết nơi đó đã thành bộ dáng gì rồi. Huống chi hai vị lão viện trưởng mà kích động lên cũng không dễ nói chuyện! Cho dù nơi này là hoàng cung bọn họ cũng không thèm để tâm.

“Hai vị lão viện trưởng đang canh giữ ở lãnh cung, không cho bất cứ ai tiến vào. Hơn nữa, bọn họ còn đuổi hết người trong lãnh cung ra ngoài, dùng trận ma pháp di chuyển bọn họ tới tẩm cung của Viện phi.”

Nghĩ tới tình cảnh hỗn loạn lúc ấy, Tang Đạt tổng quản không khỏi đổ mồ hôi. Trong hoàng cung của đế vương luôn có các cung phi phạm lỗi bị biếm vào lãnh cung, tuy tới thế hệ của bệ hạ, vì ngài không để ý tới đám nữ nhân trong hậu cung, giao hết cho hoàng hậu Y Tô Na quản lý, nhưng phi tử bị thất sủng trong lãnh cung cũng rất nhiều. Bất quá lãnh cung tuy hoang tàn nhưng cũng đủ lớn, đủ chỗ ở cho số cung phi thất sủng kia.

Mà Nhược phi sau khi bị biếm lãnh cung chưa bao lâu đã phát điên, lại còn đắc tội Viện phi đang được sủng ái nhất, các cung phi thất sủng kia cũng chưa từng tới chỗ nàng. Bọn họ đều đau khổ, tuyệt vọng vượt qua tuổi già ở lãnh cung, nào có thời gian để ý tới một kẻ điên.

Mà hôm nay số nữ nhân trong lãnh cung kia còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra đã bị hai lão nhân đột nhiên xông vào đuổi ra, còn bị trận ma pháp đưa tới tẩm cung Viện phi, này bảo sao các nàng không ngây ngốc tập thể.

“Hai vị lão viện trưởng đưa người tới tẩm cung Viện phi? Vậy Viện phi hiện giờ đang ở đâu?” Bị hai lão viện trưởng đức cao vọng trọng được người người tôn sùng vứt một đám nữ nhân tới tẩm cung, lại còn là số cung phi thất sủng ở lãnh cung, không biết nữ nhân kia lúc này có biểu tình gì nữa. Tây Lam Thương Khung khá tò mò.

“Viện phi nương nương cũng ở lãnh cung. Hình như lúc ấy Viện phi nương nương tìm hai vị viện trưởng hỏi về số mạn đằng ở ngự hoa viên, vì thế vừa khéo tận mắt nhìn thấy vụ truyền tống kia, tức giận tới hôn mê bất tỉnh.”

Viện phi đáng thương a! Đắc tội với hai vị lão viện trưởng của học viện Ma Vũ cùng đám phi tử ở hậu cung, không biết kết cục sẽ thế nào. Hơn nữa nhìn ý tứ của bệ hạ, mười phần là lành ít dữ nhiều.

“Nga? Hôn mê?” Tây Lam Thương Khung nhẹ nhàng nói ra tình trạng của nữ nhân là phi tử mình, còn không hề có ý tứ trách cứ hai vị lão viện trưởng vô pháp vô thiên kia, hay đúng hơn là không hề có chút cảm xúc gì đối với tình trạng của nữ nhân Viện phi kia.

“Đúng vậy, bệ hạ. Hơn nữa lúc nãy nô tài thuận đường có ghé qua tẩm cung Viện phi nương nương xem thử, thực sự có chút…” Vô cùng thê thảm a! Tang Đạt tổng quản thậm chí có chút do dự không biết nên kể cho bệ hạ nghe hay không, thực sự nói không nên lời a!

Lúc nãy Tang Đạt tổng quản vừa nhận được tin truyền tới từ lãnh cung đã lập tức chạy tới tẩm cung Viện phi xem xét, dù sao cứ mặc kệ những nữ nhân bị biếm lãnh cung này như vậy cũng không phải, nhưng không ngờ lại thấy một hình ảnh như vậy.

“Nói.” Tây Lam Thương Khung nhíu mày, tẩm cung Viện phi rốt cuộc thế nào?

“Dạ, bệ hạ. Nô tài thấy tẩm cung của Viện phi nương nương bị tàn phá rất kinh khủng, thập chí còn tàn tạ hơn cả lãnh cung. Lúc nô tài tới đó thấy mà sửng sốt, còn tưởng mình đi nhầm nơi. Sau đó hỏi đám tiểu nô tài trong cung Viện phi mới biết, hóa ra Viện phi lệnh cho bọn họ xử lý hết số mạn đằng, kết quả không biết vì sao số dây leo ở tẩm cung Viện phi nương nương lại rất ương ngạnh, làm thế nào cũng không ăn thua, kết quả cuối cùng tẩm cung cũng sắp bị hủy mất rồi.

Tang Đạt tổng quản vừa nói vừa chú ý sắc mặt của bệ hạ, quả nhiên nghe mình nói xong, sắc mặt bệ hạ lại càng đen hơn, hàn ý trên người y làm lá gan của Tang Đạt tổng quản cũng phải run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui