Tây Lam Yêu Ca

Bệ hạ, đây là đến từ quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn đại nhân cùng tài vụ đại thần Đa Lý Tư. Còn đây là tấu chương về biên chế cùng trang bị quân sự cùng huấn luyện tinh binh của Y Nặc đại nhân, bệ hạ, người xem…” Đại tổng quản hoàng cung Tang Đạt cầm hai quyển tấu chương trong tay, cung kính trình lên cho đế vương tuấn mỹ ngồi sau ngự án.

“Bệ hạ, bệ hạ!” Đợi nửa ngày cũng không thấy bệ hạ có phản ứng gì, Tang Đạt tổng quản không khỏi cẩn thận ngẩng đầu lên chăm chú nhìn bệ hạ cao cao tại thường. Lúc này mới phát hiện bệ hạ người, thế nhưng lại đang ngẩn người!

Trời ạ, thần a, đã xảy ra chuyện đại sự gì sao? Bệ hạ lạnh lùng lạnh nhạt vô tình vô tự mà hắn hầu hạ hơn hai mươi năm thế nhưng lại đang ngẩn người! Tuy từ sau khi bệ hạ gặp Cửu điện hạ đã có biến đổi rất lớn với vẻ lạnh lùng trước kia, so với trước kia nhân tính hóa hơn rất nhiều, còn biết mỉm cười ôn nhu.

Đối với người ta còn biết quan tâm chăm sóc, đương nhiên, có thể hưởng thụ đãi ngộ này từ bệ hạ chỉ có mình Cửu điện hạ xinh đẹp như tinh linh kia.

Chính là Tang đạt làm tổng quản bên cạnh bệ hạ, lại chưa từng thấy bệ hạ uy nghiêm tuấn mỹ có biểu tình thế này. Hay là, kì thực bệ hạ từng có mà hắn chưa thấy qua? Bất quá, mặc kệ là tình huống nào, có thể làm bệ hạ nghĩ tới xuất thần, kia đối với Tang Đạt chính là đại sự.

“Bệ hạ!” Tang Đạt nhìn đế vương tuấn mỹ trước mắt, lại nhỏ giọng gọi. Hắn không dám lớn tiếng, bằng không lát nữa người không hay ho chính là mình.

Nhìn dung mạo tuấn mỹ của bệ hạ, Tang Đạt không thể không khỏi cảm thán: bệ hạ đã sắp bốn mươi đi, nhưng bề ngoài vẫn tuấn mỹ trẻ tuổi hệt như bộ dáng lúc hai bảy, hai tám tuổi, tuyệt đối không tìm thấy chút dấu vết năm tháng trên người y.

Loại thời gian ngừng đọng này từ khi nào xuất hiện trên người bệ hạ? Tang Đạt tổng quản không rõ. Nhưng hắn vô tình phát hiện đã qua sáu năm, nhưng bệ hạ vẫn có bộ dáng hệt như vài năm trước, cho tới giờ vẫn chưa từng biến đổi, Tang Đạt tổng quản cuối cùng chậm rãi nhớ lại những chuyện phát sinh mấy năm qua.

Dung mạo bệ hạ không hề biến hóa, vẫn duy trì bộ dáng lúc y còn trẻ tuổi nhất, hình như từ sau khi buổi tiệc sau nghi thức chính danh của Cửu điện hạ, Đông Lăng Tam hoàng tử kia hiến một thanh thần khí cho bệ hạ đi.

Tuy sự thực chứng minh vũ khí của đại thần cường đại thời viễn cổ kia quả thật là thần khí, hơn nữa bệ hạ tựa hồ cũng rất thích thanh kiếm kia. Bất quá Tang Đạt tổng quản khó hiểu là, thanh thần khí được Đông Lăng hiến cho bệ hạ sáu năm trước, vì sao Cửu điện hạ lúc đó chỉ là một đứa nhỏ yếu ớt cư nhiên lại có thể cầm lấy nó?

Phải biết lúc ấy hắn phải dùng hết sức bình sinh mới có thể làm ra vẻ tình tĩnh mà cầm thanh kiếm kia a! Mà Cửu điện hả chỉ một tay liền nhấc lên được. Bàn tay nhỏ bé trắng ngoãn kia vừa nhìn đã biết quen sống an nhàn sung sướng, làm người ta chỉ muốn hung hăng cắn một ngụm.

Chẳng lẽ kì thật một người trưởng thành cao lớn như hắn thế nhưng khí lực ngay cả Cửu điện hạ mảnh mai cũng không bằng? Điều này làm Tang Đạt tổng quản bộ dáng mạnh mẽ khó chấp nhận a!

“Ô ô, thương tâm chết Tang đại tổng quản ta. Trách không được hiện giờ mỗi lần thấy Cửu điện hạ đều tự ti. Ô ô…” Tang Đạt tổng quản chìm đắm trong hối hận cùng ai oán, lại không biết đế vương tuấn mĩ, bệ hạ mà hắn luôn hầu hạ đang hắc tuyến nhìn bộ dáng khóc tới hoa lê đẫm mưa của hắn.

“Tang Đạt!” Tây Lam Thương Khung dở khóc sở cười nhìn nội vụ tổng quản từ nhỏ vẫn luôn hầu hạ bên người mình, đang không ngừng đưa khăn chấm chấm khóe mắt, nhưng chỉ cần nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện khóe mắt nội vụ đại tổng quản trừ bỏ một ít nếp nhăn thì không có gì khác.

“A, bệ hạ!” Bị âm thanh uy nghiêm của đế vương làm cả kinh, Tang Đạt tổng quản nhìn bệ hạ đen mặt chăm chú nhìn mình, trong chớp mắt hắn lập tức đổi thành biểu tình nghiêm túc, nói lại một lần chuyện mình bẩm báo khi nãy.

“Bệ hạ, quên vụ đại thần Phong Nham Ngạn đại nhân cùng tài vụ đại thần Đa Lý Tư. Còn đây là tấu chương về biên chế cùng trang bị quân sự cùng huấn luyện tinh binh của Y Nặc đại nhân, bệ hạ, người xem…”

“Nga, biên chế cùng trang bị quân sự cùng huấn luyện tinh, đặt đó đi.” Tây Lam Thương Khung xoa xoa đầu chân mày, nhìn hai bản tấu chương đặt trên mớ tấu chương khác, trong lòng cũng có cân nhắc.

Ngày tháng thoi đưa, thời gian trôi đi như dòng nước. Trong nháy mắt đã qua sáu năm. Tuy sáu năm này đối với y mà nói không có gì, bất quá chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, nhưng đối với nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi thì đã là một đoạn nhân sinh không ngắn a.

Hơn nữa sáu năm qua, Tây Lam Thương Khung nhìn đứa nhỏ kia chậm rãi lớn lên, đối với mình hạnh phúc mỉm cười, luôn bồi bên cạnh y, trong lòng chậm rãi hòa tan thành nước, nhu tình tựa biển.

“Tang Đạt, Cửu điện hạ hiện giờ đang làm gì?” Nghĩ đến đứa nhỏ kia, biểu tình cứng nhắc trên gương mặt uy nghiêm như cẩm thạch của Tây Lam Thương Khung lập tức mềm mại, khóe miệng cũng không khỏi cong lên. Đứa nhỏ lúc trước không hề có sinh khí, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, làm y không khỏi đau lòng, hiện giờ đã biết làm nũng với y, dần dần trở thành một thiếu niên tuyệt mỹ.

Không hề giữ lại chút nào chuyên chú sủng nịch đứa nhỏ kia, mặc kệ bé làm gì, Tây Lam Thương Khung đều mỉm cười. Mặc dù có lúc y cũng dở khóc dở cười.

“Cửu điện hạ ở…” Tang Đạt tổng quản còn chưa kịp nói thì chỉ thấy bóng dáng Cửu điện hạ bước chân vào cửa thư phòng, sau đó nhào vào trong lòng ngực nam nhân ngồi sau ngực án, mềm mại gọi nam nhân tuấn mỹ.

“Phụ hoàng!”

“Huân nhi…” Tây Lam Thương Khung nhìn Huân nhi nhào vào lòng mình đã trưởng thành thành thiếu niên, ánh mắt không khỏi u ám. Thiếu niên yêu dị tuyệt mĩ đầy hị hoặc quyến rũ, mái tóc đen bóng dài chấm đất mềm mại xõa dài ở sau lưng, phụ trợ cho thân hình mảnh khảnh của thiếu niên.

Đường cong cơ thể như ẩn như hiện làm người ta cho dù không muốn hay không có lòng dạ nào cũng rơi vào tay giặc, vô thức dệt thành hơi thở dục vọng, cho dù Tây Lam Thương Khung biết Huân Nhi của y vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt không biết tư vị tình dục.

Y chịu đựng dục vọng không muốn thương tổn nhân nhi tinh tế xinh đẹp này, bảo hộ bảo bối của y chậm rãi lớn lên. Hiện giờ, sáu năm có thể nói dài mà cũng có thể nói ngắn đã trôi qua.

Sáu năm trước, trong bữa tiệc tổ chức cho nghi thức chính danh của Tây Lam Cửu hoàng tử, y một lần nữa thu hồi vũ khí của mình, cũng một lần nữa có lại trí nhớ mình đã quên đi. Mà lúc ấy Huân nhi vẫn chỉ là một đứa nhỏ, y không nói cho Huân nhi biết bé là Già Lâu La. Bởi vì, hiện giờ đứa nhỏ này mới hoàn toàn thuộc về mình, không hề có trí nhớ viễn cổ, trong lòng trong mắt đều là bóng dáng của mình.

Mà cũng vào sáu năm trước, thiên hạ đều biết Lam Đế bệ hạ chiếm được thần khí thượng cổ bị phong ấn. Mà Tây Lam vốn đứng đầu tứ đại quốc ở Thương Lam, sau khi Lam đế thực lực cường đại có được thần khí thì không ai dám xúc phạm tới y. Lam đế thực lực sâu khôn lường cùng tính tình lãnh khốc vô tình làm bọn họ vốn đã có cố kỵ, huống chi bây giờ còn có thêm một thanh thần khí. Tự nhiên, không ai dám đánh chủ ý với Lam đế.

Mà đối với Đông Lăng đã dâng thần khí, những quốc gia khác cũng thèm thuồng chăm chú nhìn thật lâu. Dù sao, nếu bộ tộc Đế Luyện có thể tùy tiện lấy ra một thanh thần khí hiến cho Lam đế bệ hạ, như vậy Đông Lăng quốc được bộ tộc đế luyện quy thuận chẳng phải có rất nhiều bảo bối sao?

Bí mật cổ xưa lưu truyền từ thời viễn cổ a, tài phú mấy ngàn năm từ gia tộc thượng cổ còn sót lại, sao có thể không làm người ta đỏ mắt mặc đối phương độc chiếm. Vì thế mấy năm nay Đông Lăng có thể nói là sứt đầu mẻ trán, áp lực vô cùng, tuy trong đó không ít lần được Tây Lam âm thầm trợ giúp.

Về phần Đông Lăng Tam hoàng tử làm Đông Lăng gặp phong ba, sáu năm trước sau khi trở về Đông Lăng, không chỉ gương mặt bị hủy, trên mặt có một vết thương dữ tợn nhìn thấy ghê người. Mà cũng vì hành trình tới Tây Lam lần này làm Đông Lăng vương dần dần bất hòa với nhi tử mà hắn hài lòng nhất.

Tuy thế lực duy trì Đông Lăng Tam hoàng tử vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng âm thầm dần dần có một thế lực mới đang vùng lên, ở khắp nơi áp chế Đông Lăng Quân Nghiêu, làm hắn cơ hồ làm gì cũng gặp trắc trở, không khỏi thấp thỏm nóng nảy. Về phần thiếu niên khúm núm trong yến tiệc kia, sau khi trở về Đông Lăng vẫn như cũ không có tiếng tăm gì, yên lặng trong hoàng thất huyên náo của Đông Lăng.

Mà Bắc Tang thái tử từng có ý đồ gây rối ở lãnh cung, sáu năm trước thần khí thượng cổ đột nhiên xuất hiện ở Tây Lam đã làm rung động một phen, tất cả mọi người đều hưng phấn chờ đợi tin tức, thế nhưng lại có một chuyện lớn khác phát sinh. Tuy chuyện này chính là Bắc Tang thái tử thế nhưng có ý đồ đùa giỡn Đông Lăng hoàng tử mà bị Tây Lam trục xuất về nước.

Đương nhiên, vụ hoàng tử bị đùa giỡn này, cũng không biết vì thiếu niên Đông Lăng mảnh khảnh kia thật sự không có cảm giác tồn tại, hay Đông Lăng Tam hoàng tử trong bữa tiệc quá chói mắt. Tóm lại, rơi vào miệng dân chúng thì trở thành Bắc Tang thái tử có ý đồ gây rối Đông Lăng Tam hoàng tử, vì thế bị Đông Lăng Tam hoàng tử đánh cho suýt bán thân bất toại. Tuy chuyện này có rất nhiều người hoài nghi, Bắc Tang thái tử thế nhưng lại có lá gan dám đùa giỡn nam nhân Đông Lăng âm ngoan thủ lạt kia?

Hơn nữa Bắc Tang thái tử không phải có sở thích các thiếu niên dáng người mảnh khảnh sao? Theo bọn họ biết, dáng người Đông Lăng Tam hoàng tử không thể dùng từ tinh tế để miêu tả, hắn đã sớm vượt khỏi phạm trù thiếu niên, Bắc Tang thái tử sao lại coi trọng hắn?

Nhưng vô luận người ta suy đoán thế nào, đương sự vẫn duy trì trầm mặc, bọn họ tự nhiên cũng không hiểu hết ngọn nguồn trong đó. Mà cũng vì thế mà hoàng gia mất hết mặt mũi, trở thành câu chuyện cười cho dân chúng, làm quan hệ của Đông Lăng cùng Bắc Tang nhất thời kém tới cực điểm.

Ngoài những điều đó thì gần nhất là các mật văn từ các quốc gia trên Thương Lam đại lục truyền bá, tình hình Thương Lam đại lục dường như từ khi Tây Lam Lam đế vì Cửu hoàng tử cử hành nghi thức chính danh sáu năm trước đã chậm rãi biến đổi.

Tây Lam Thương Khung nhìn mật văn mật thám từ Đông Lăng truyền về, bên trong là những chuyện lớn nhỏ đã phát sinh trong Đông Lăng sáu năm qua, hơn nữa nhìn mật văn còn báo cáo chi tiết về Đông Lăng vương, mày Tây Lam thương Khung nhíu chặt.

Bởi vì thứ y quan tâm nhất là tin tức liên quan tới bộ tộc Đế Luyện ở Đông Lăng. Nam nhân đã tổn thương Huân nhi—— Đế Luyện Tà, tộc trưởng của bộ tộc Đế Luyện, trừ bỏ chuyện được Đông Lăng phong làm quốc sư thì không thu hoạch được gì khác.

“Phụ hoàng, người suy nghĩ gì đó?” Thiếu niên thấy nam nhân đang ôm mình đột nhiên thất thần, không khỏi mím môi bất mãn hỏi.

“Huân nhi, phụ hoàng có chọn cho ngươi một kiện lễ vật, Huân nhi xem có thích không. Nha, đem người tới chưa?” Tây Lam Thương Khung nhìn thiếu niên tuyệt mĩ trong lòng bất mãn vì mình không để tâm tới bé, không khỏi sủng nịch cười cười. Sau đó quay người lại, thản nhiên nói.

“Lễ vật?” Lễ vật gì? Thiếu niên nhìn nam nhân tuấn mỹ tà nịnh trước mắt, không khỏi nghi hoặc. Mà lập tức, thiếu niên liền chú ý phía sau phụ hoàng, một nam tử cả người tối đen đột nhiên xuất hiện.

Nam tử cả người hệt như chìm vào bóng đêm, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ làm người ta có cảm giác mơ hồ không rõ, che khuất phần lớn gương mặt, chỉ lộ ra phần cằm.

Đây là Nha, người vẫn luôn âm thầm nghe lệnh phụ hoàng? Huân nhi chăm chú nhìn nam tử cả người chìm trong bóng tối kia, trong lòng khẳng định gật đầu. Theo hơi thở trên thân người này, Huân nhi biết hắn quả thật chính là người bí ẩn bé cảm giác được ở bên cạnh phụ hoàng.

Tuy Huân nhi luôn cảm giác bên người phụ hoàng có người như vậy, nhưng đâu là lần đầu tiên thấy hắn xuất hiện trước mắt mình, Huân nhi tự nhiên có chút tò mò. Dù sao nhìn dáng vẻ của hắn, Huân nhi không khỏi nhớ tới Hắc Nguyệt ở bộ tộc Đế Luyện kiếp trước.

Hắc Nguyệt, cũng là ám ảnh của tộc trưởng a!

“Bệ hạ, người, Nha đã mang tới.” Hắc y nam tử cung kính quỳ một gối trên mặt đất, tuy trả lời câu hỏi của đế vương nhưng âm thanh truyền tới không có chút dao động nào. Sau đó không biết hắn làm thủ thế gì đó với phía sau, một thiếu niên thân thể thoạt nhìn rất gầy yếu đột nhiên xuất hiện.

Hiện giờ đang quỳ gối phía sau Nha.

Thiếu niên tuy cũng một thân hắc y, nhưng so với Nha thì làm người ta có cảm giác hắn đang hoảng hốt. Dù sao người ở đây, bất luận là người thống trị Tây Lam, hay Huân Nhi từng trải qua huyết trì ở bộ tộc Đế Luyện đều làm người ta có cảm giác bản nhân bị vùi lấp.

Màu đen tĩnh mịch như đêm tối cũng không có nhiều cảm giác.

“Phụ hoàng, hắn chính là lễ vật?” Thiếu niên quay đầu nhịn nam nhân đang ôm mình ở phía sau, khó hiểu hỏi. Nhìn nam nhân mỉm cười gật đầu khẳng định, Huân nhi lại càng nghi hoặc hơn, phụ hoàng vì sao lại muốn tặng một thiếu niên cho mình? Hơn nữa trên người thiếu niên này bé lại cảm thấy có chút quen thuộc.

“Ngẩng đầu lên!”

Âm thanh thanh thúy lại cao ngạo ra lệnh cho thiếu niên đang quỳ gối bên kia. Lúc thiếu niên nâng gương mặt vẫn cúi thấp nãy giờ, Huân nhi lẳng lặng nhìn hắn, lại phát hiện mình thật ra không biết thiếu niên này. Nhưng vì sao lại có cảm giác mình đã gặp qua ở đâu rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui