Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Trác Tình nói xong, mọi người lập tức hướng thi thể nhìn lại, cũng đúng, quần áo hắn sạch sẽ phẳng phiu, hài không nhiễm một hạt bụi nhỏ, so sánh với, tóc buộc qua loa quả thực có chút không thích hợp, không nói đến những điều này, một phạm nhân bị bỏ tù hai tháng, làm sao sẽ có một thân bộ đồ mới chứ?

Ngô Chí Cương lớn tiếng hỏi: “Nha dịch gác đêm tối hôm qua đâu?”

Một người vóc dáng trung bình, im lặng đứng ở một bên tiểu nha dịch vội vàng tiến lên, nhỏ giọng trả lời:“Là tiểu nhân cùng Lưu Ngũ.”

“Chuyện gì xảy ra? Hắn làm sao lại thay đổi một thân quần áo mới?”

Nha dịch sợ hãi trả lời: “Hồi bẩm đại nhân, tối hôm qua, quản gia Lâm gia Lí Minh đến đây thăm Lâm Bác Khang, nói Lâm Bác Khang nhiều ngày chưa tắm rửa, hy vọng đưa qua cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ, chúng ta thấy bọn họ chủ tớ tình thâm, hắn cũng quả thực chỉ mang theo quần áo và đồ dùng hàng ngày, nên để hắn tiến vào, nhưng hắn chỉ ở lại bên trong thời gian một nén nhang liền rời đi.”

Một nén nhang, nói vậy thời gian giết người có chút khẩn trương, vẫn im lặng không nói Lâu Tịch Nhan trầm giọng hỏi: “Lí Minh đi rồi, các ngươi có từng đi vào kiểm tra, Lâm Bác Khang còn sống hay không.”

Mặc dù Lâu Tịch Nhan cũng không có tức giận, nhưng là tiểu nha dịch vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhắm mắt lại vội vàng nói ra tình hình tối hôm qua: “Hồi bẩm thừa tướng, khi Lí Minh tới, vừa đúng lúc mưa gió lớn nhất, cây đại thụ bên ngoài nhà lao bị gió thổi chặt đứt cành cây, đập vào cửa lao, chúng ta vội vàng đem cành cây dọn đi, một lúc sau, Lí Minh đi ra, còn giúp chúng ta cùng nhau dọn đi, sau đó hắn liền rời đi, lúc đó chúng ta quần áo cũng ướt đẫm, đổi lại quần áo cũng đã đêm khuya, liền không có tuần tra phòng giam, mãi cho đến khi đại nhân muốn gặp phạm nhân, mới phát hiện…” Người đã chết… “Một đám ngu ngốc!” Ngô Chí Cương một chưởng đánh lên mũ quan của tiểu nha dịch, lũ ranh con này, lại ở trước mặt Lâu tướng khiến hắn xấu mặt, nếu như để Lâu tướng cho rằng hắn chính là quản lý nhà lao như thế này, ô sa hắn còn muốn hay không!

Lâu Tịch Nhan căn bản không nhìn màn biểu diễn này của hắn, trầm giọng nói: “Truyền Lí Minh.” Lí Minh là người cuối cùng nhìn thấy Lâm Bác Khang, hắn nhất định còn biết cái gì!

“Dạ.” Tiểu nha dịch nhanh chóng chạy đi ra ngoài.

Thi thể trên mặt đất cứ như vậy nằm thẳng tắp, nhìn quả thật có chút dọa người, Ngô Chí Cương vội vàng nịnh hót nói: “Thừa tướng đại nhân, thi thể này đã nghiệm xong, trong đại lao âm khí nặng, ngài tới công đường phía trước nghỉ ngơi chứ, đừng để cho mùi ở đây lây nhiễm ngài.”

Lâu Tịch Nhan xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Trác Tình hai mắt nhìn chằm chằm thi thể không tha, chân đã bước ra phòng giam liền dừng lại, Lâu Tịch Nhan đột nhiên hỏi: “Ngươi nói như thế nào.” Hỏi một thiếu niên vấn đề này, có chút buồn cười, thế nhưng trực giác Lâu Tịch Nhan cho biết thiếu niên này sẽ cho hắn đáp án không đồng dạng như vậy.

“Ta…” Trác Tình chần chờ một lúc, nhưng mà biết rõ nguyên nhân tử vong của người chết có khả nghi, lại khoanh tay đứng nhìn, sẽ làm trái đạo đức nghề nghiệp cùng nguyên tắc của nàng, thầm than một tiếng, Trác Tình trả lời: “Ta muốn vào xem một cái.”

“Làm càn!” Lại là tiểu tử cổ quái này, mới ở trên công đường cùng hắn náo loạn một hồi, hiện tại lại có thể theo vào được, đang muốn đem hắn ném ra, Lâu Tịch Nhan tâm tình rất tốt cười nói: “Để hắn đi vào.”

Lâu Tịch Nhan nói, Ngô Chí Cương cho dù không dễ chịu, cũng không dám phản đối. Dù sao ở trên quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, hắn cũng nhìn ra được, Lâu tướng đối với thiếu niên này có chút ưu ái… Trác Tình vào nhà tù, ở bên cạnh thi thể ngồi xuống, chỉ nhìn lướt qua vết dây trên cổ, Trác Tình đem mười ngón tay đi vào giữa sợi tóc người chết, tỉ mỉ kiểm tra đầu, một lúc sau, giơ lên người chết cổ, kiểm tra phía sau cổ, sau khi nhìn,Trác Tình dừng lại một chút, liền ấn một chút khóe miệng người chết, một tia nước bọt mơ hồ dọc theo khóe môi chảy ra.

Quả nhiên như nàng suy nghĩ, Trác Tình nắm cánh tay người chết, hơi dùng sức, hoàn toàn không có khả năng khom lại, xác chết cương cứng rõ ràng! Kéo cao ống tay áo, trên cánh tay có thi ban, còn có vết thương chồng vào nhau, chẳng qua thoạt nhìn là vết thương cũ, tra tấn bức cung hẳn là sự thật.

Trác Tình kiểm tra tỉ mỉ, ở trong mắt Ngô Chí Cương, chính là nàng cố tình gây sự, cố làm ra vẻ huyền bí, chẳng muốn nhìn nàng, Ngô Chí Cương nhân cơ hội quay sang Lâu Tịch Nhan phân tích nói: “Thừa tướng đại nhân, theo hạ quan thấy, nếu đã nghiệm đúng là tự sát, hẳn là Lâm Bác Khang sớm dự tính trước, mới có thể yêu cầu Lí Minh đưa quần áo sạch sẽ đến, để dùng thắt lưng tử.”

Lâu Tịch Nhan cười nhạt không nói, ánh mắt dừng lại trên người Trác Tình, khiến cho Ngô Chí Cương bị một phen bẽ mặt.

Trác Tình nhưng thật không làm hắn thất vọng, không nhẹ không nặng ném ra một câu: “Nếu như không phải là tự sát?”

Không phải là tự sát?

Lâu Tịch Nhan vẻ mặt tươi cười lớn hơn nữa, hắn chỉ biết, thiếu niên này sẽ cho hắn kinh hỉ.

Ngô Chí Cương ngẩn ra, Vương Bính Thăng trước tiên gây khó dễ, quát nói: “Nói bậy!” Tiểu tử ở chỗ nào đến, lại dám nghi ngờ kết quả khám nghiệm của hắn, còn làm trò trước mặt đại nhân cùng thừa tướng, bảo hắn làm sao chịu nổi?!

Đi tới bên cạnh thi thể, chỉ vào trên cổ thi thể, Vương Bính Thăng trừng mắt Trác Tình, lời nói xác thực nói: “Nếu như hắn là sau khi chết mới bị người treo lên, vết dây trên cổ sẽ hiện ra màu trắng, mà không phải là tím bầm! Người chết tay chân rủ xuống tự nhiên, trên chân xuất hiện đốm màu đỏ, chính là căn cứ chính xác nhất chứng minh là tự thắt cổ mà chết! Ngươi không biết liền không nên nói bậy.”

Hoàn toàn không nhìn hắn kêu gào, Trác Tình cúi đầu, thấp giọng kêu: “Con mắt màu lam kia, ngươi qua đây giúp ta một chút.” Không có trợ thủ thật phiền phức!

Con mắt màu lam? Mặc Bạch ngẩn ra một lúc, sau đó vẫn là đi qua, ngồi chổm hổm xuống bên cạnh Trác Tình, dựa theo nàng sai khiến, nhẹ nhàng đem thi thể lật nghiêng qua.

Mặc Bạch lại có thể đi qua giúp hắn, Lâu Tịch Nhan nhưng thật ra không nghĩ tới, cùng Cảnh Táp bề ngoài lãnh khốc không giống với, Mặc Bạch là lãnh từ trong tim lộ ra đến, thiếu niên này lại dựa vào cái gì gọi được hắn?

Lâu Tịch Nhan dù thắc mắc vẫn ung dung nhìn chuyên chú bóng lưng Trác Tình, chờ xem hắn lại trình diễn trò hay gì.

Bị người hoàn toàn không nhìn, còn là một tiểu nhân vật không tên tuổi, Vương Bính Thăng nuốt không trôi cục tức này, vừa muốn mở miệng trách mắng, Trác Tình vừa kiểm tra người chết lưng, vừa nhàn nhạt hỏi: “Nếu như là trước bị người đánh ngất, rồi treo lên xà nhà, có phải hay không cũng nhìn thấy vết tích giống vậy trên thi thể?”

“Này…” Vương Bính Thăng nhất thời nghẹn lời, không để hắn suy nghĩ lâu, Trác Tình hơi ngẩng đầu, lạnh giọng nói: “Ta chỉ hỏi ngươi, là có phải hay không!”

Tầm mắt dưới vành mũ cùng lời nói sắc bén thẳng tắp bức bách mà đến, Vương Bính Thăng tâm trạng hoảng hốt, suy nghĩ lại, đối phương chẳng qua là một thiếu niên, hắn có cái gì phải hoảng sợ, ho nhẹ một tiếng che giấu hoảng hốt vừa rồi, Vương Bính Thăng lớn tiếng đáp: “Là có khả năng này, nhưng mà điều này chỉ là suy đoán của ngươi, ngươi có chứng cứ gì chứng minh hắn là trước bị người đánh ngất rồi mới treo lên?!” Hắn đổ muốn nhìn tiểu tử này có năng lực gì!

Chứng cứ? Trác Tình cười nhạt, bắt đầu đứng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui