Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chỉ là, anh buông bút xuống, khẽ day chân mày, có một số việc, không có cách nào lừa dối bản thân, cố lắng nghe, trái tim của anh thoát không nổi một cái gai, lúc nào cũng nhớ tới, luôn luôn đau nhói không thể chịu nổi.
Y Y, em có biết hay không, em thật là một người phụ nữ đáng hận.
Anh hận nàng, muốn quên nàng, nhưng đồng thời, anh cũng yêu nàng, chưa từng thay đổi, vẫn rất yêu nàng.
Hận có, yêu cũng có, cảm xúc rất lẫn lộn, nếu có một ngày, anh không còn hận, có lẽ cũng sẽ không còn yêu. Nhưng rõ ràng ngày ấy vẫn chưa đến.
Ngẩng mặt lên một lần nữa, anh thấy rõ ràng sự biến đổi trên gương mặt Thượng Quan Thuyên, vốn dĩ, không chỉ có một mình anh phiền não.
Anh tựa người vào chiếc ghế, ném cây bút lên bàn, đôi mắt sắc nét như có ma thuật nhìn chăm chú vào Thượng Quan Thuyên.
"Thuyên, cậu có muốn mình thay mặt cậu giải thích không ?" Anh đột nhiên nói, Thượng Quan Thuyên nghe xong chỉ mỉm cười và lắc đầu: "Không cần đâu, đừng giải thích điều gì, xét cho cùng, chuyện đó là thật, mình không thể phản bác. Tổn thương thì cũng đã tổn thương rồi, mình không có cách nào bù đắp lại được, mà cô ấy, cũng đã cự tuyệt tương lai của mình."
Giải thích, anh cũng đã giải thích, anh làm thế nào không giải thích chứ. Nhưng người con gái kia so với tưởng tượng của anh thì cố chấp hơn nhiều, nàng ngay cả một câu cũng không thèm nghe, trực tiếp đuổi anh ra khỏi cửa, anh còn giải thích gì được nữa.
Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho anh, dù có xin lỗi bao nhiêu đi nữa, vẫn là không có tác dụng, không phải sao?
Anh đã giải thích quá nhiều, chỉ là, không có cách nào bù đắp được những thương tổn trong trái tim nàng, sau cùng, là anh nợ nàng rất nhiều, thực sự nhiều, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ trả hết được.
Bởi thời trai trẻ chính mình phù phiếm, đã vứt bỏ đi vật báu, anh bây giờ không thể sở hữu lại báu vật của riêng mình.
Mục Nham nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, anh nhếch môi vẻ mỉa mai. Bọn họ kỳ thực đều cố chấp như nhau, chỉ có điều, vị trí thì tương phản mà thôi.
Anh là bị người phụ, còn hắn, là phụ một người phụ nữ không nên bỏ rơi. Cho đến bây giờ nghĩ về thời điểm đó, bọn họ thực sự đã làm như thế.
Họ làm tổn thương một người phụ nữ vô tội nhất, đồng thời cũng tự làm mình bị tổn thương sâu sắc.
Nói đến vô tội, anh không biết tại sao lại nhớ tới người phụ nữ kia, người được gọi là vợ của anh, Diệp An An.
Cặp mắt lóe lên một chút ánh sáng, người phụ nữ kia trên thực tế rất vô tội. Anh đã bị bà nội cưỡng ép kéo nàng- một người phụ nữ vô tội- vào cuộc đời anh.
Thượng Quan Thuyên nhìn Mục Nham rơi vào trầm lặng, không biết anh đang suy nghĩ điều gì, quay lại nhìn ánh sáng qua khung cửa sổ, ngày hôm nay khí trời thật sự rất nặng nề.
Giản Tiểu Phương một tay cầm văn kiện, một tay cầm điện thoại di động, đứng ở hành lang, nàng dựa tay vào tường. Mặc dù công ty có điều hòa nhiệt độ, nhưng lại vẫn cảm thấy được cái lạnh tận xương tủy, là lạnh, ở cả thể xác và tinh thần.
"An An, mình đã gặp lại tên xấu xa kia." Khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ chán ghét khi nói đến từ "xấu xa", giọng điệu nặng nề hơn. Nàng chỉ là Giản Tiểu Phương, trên đời này người nàng ghét nhất chính là hắn, người bị gọi là tên xấu xa, Thượng Quan Thuyên.
Mà lúc này Diệp An An tại biệt thự của Mục gia, ngón tay nhẹ nhàng đặt cuộn len mềm lên đùi, trong tay nàng điện thoại di động đang gắn trên tai, bên trong truyền đến giọng nói của Giản Tiểu Phương như từ quá khứ truyền về, còn có ngữ khí vô cùng kích động.
Diệp An An không khỏi cười khổ một tiếng, người đàn ông xấu, thực ra không cần nói cụ thể nàng cũng biết người kia là ai. Trong trí nhớ của Giản Tiểu Phương, cô ấy đã tự động thay thế người kia từ " người đàn ông" thành " tên xấu xa" rồi.
Đôi khi số phận thực sự là khó tin, tựa như nàng và Mục Nham, Giản Tiểu Phương và Thượng Quan Thuyên. Nàng đã nghe Giản Tiểu Phương đề cập qua câu chuyện của cô ấy ở cấp III. Trước đây, cô ấy cùng Thượng Quan Thuyên và Mục Nham đều học sinh của một trường phổ thông trung học. Thời gian đó, giữa bọn họ phát sinh rất nhiều chuyện, vì vậy nên đến tận bây giờ, giữa họ có nhiều chuyện tình cảm hiểu lầm chưa được giải quyết, có lẽ không thể nói rõ là chuyện hiểu lầm gì, chỉ là một hồi thương tổn cần phải kết thúc mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui