Tây Song Trúc

Ngẫu Hoa tiểu uyển, trong phòng tắm.

Nhiệt khí lượn lờ bay lên, tiếng nước chảy tí tách không ngừng.

Yến Sâm đỏ mặt, khẽ cắn môi, hai tay bám dọc theo thùng tắm, cong mông về sau khẽ nhếch lên bờ mông trắng nõn. Lục Hoàn Thành dùng ngón tay móc đảo bên trong mật huyệt, chợt nghe thấy tiếng ngâm khẽ gấp gáp, sau đó trong nước liền trôi ra mấy dòng trọc dịch trắng, dần dần nhạt màu rồi tan đi.

Đợi dọn dẹp xong chỗ kia, y liền tắm rửa cho Yến Sâm, từ trong đến bên ngoài tỉ mỉ tắm một lần, mới ôm ra thùng gỗ, lấy khăn tắm khô ráo thấm hết nước.

Yến Sâm bị nước nóng chưng ra chín phần lười biếng, ỷ vào việc thừa hoan đau lưng, liền mềm oặt dựa vào trong ngực y không chịu động.

Lục Hoàn Thành đẩy hai cánh mông nhìn một chút, lỗ nhỏ còn có chút sưng đỏ, tinh thủy bên trong đã được tẩy sạch, thế nhưng y vẫn chưa yên tâm, cau mày nói: “Làm như vậy thật có thể? Sẽ không mang thai chứ?”

Yến Sâm không có sức lực, cực kì yếu ớt gật đầu: “Không biết.”

Lục Hoàn Thành mặt đầy nghi ngờ quan sát hắn, giũ ra một bộ y sam mới, giúp hắn đưa tay vào trong áo, lại nói: “Chờ một hồi ta gọi người làm nấu một bát canh ngừa thai mang tới, ngươi uống vào, tự bản thân phải hết sức cẩn thận.”

“Không, không cần!”

Vừa nghe phải uống thuốc, Yến Sâm hoảng hốt lùi về sau mấy bước, kéo y phục vừa tuột xuống lên, vô vị cười với Lục Hoàn Thành: “Tẩy rửa đủ sạch sẽ rồi, thật ra thì cũng... Cũng không chảy vào bao nhiêu, sẽ không đúng lúc như vậy có bầu…”

Hắn làm sao dám đụng vào canh ngừa thai kia chứ?

Vạn nhất thương tổn tới đứa trẻ...

Yến Sâm sợ muốn chết, căng thẳng thần kinh nhìn chằm chằm Lục Hoàn Thành, sợ y không tin, lại tiếp tục nghi ngờ.

Cơ thể mình, rốt cục vẫn là mình hiểu rõ nhất. Hông Yến Sâm ê ẩm đau, linh khí hỗn loạn không yên, bụng mơ hồ tỏa ra hơi ấm, chắc chắn là thai linh chưa thành hình chịu khổ hơn tháng qua, rốt cuộc cũng chờ được tưới tinh huyết đậm đặc, vội vã bắt đầu sinh trưởng, thế nhưng hắn… không dám thổ lộ chút gì chân tướng với Lục Hoàn Thành.

Hắn sợ bị y nhẫn tâm ném ở trong nhà, một mình một chiếc giường, đơn côi lẻ bóng, mỗi đêm đều ở đây trong giấc mộng khóc ướt gối, thế nhưng chỉ có thể từng ngày từng ngày vô ích ngóng trông.

Lại giống như trước đây… trở về những năm tháng si ngốc trông về Tây cửa sổ.

Lục Hoàn Thành đứng tại chỗ, chân mày nhăn chặt, ánh mắt sâu hun hút nhìn hắn.

Hai người đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, y quả thực quá quen thuộc với ánh mắt Yến Sâm. Bình thường Yến Sâm nhìn y, con ngươi xinh đẹp tựa mặc ngọc luôn thẳng thắn, lưu động một nét vui tươi quyến luyến. Thế nhưng một khi có bí mật, muốn che giấu cái gì, ánh mắt kia sẽ bất giác lảng tránh, lại bởi muốn quan sát phản ứng của y, thường xuyên liên tục liếc trở về, mưu tính đơn giản bị bán đứng là không thể tránh khỏi.

Lục Hoàn Thành rất nhức đầu.

Y biết Yến Sâm là vì không muốn rời y, chuyện ngu xuẩn thất thường gì cũng làm được. Chiểu theo tình huống này mà nói, sợ rằng chưa tới hai tháng, Yến Sâm liền trắng đen đảo lộn, một bên nôn ói xây sẩm mặt mày, một bên lại dối rằng mình chẳng qua là ăn uống lung tung.

Bọn họ rõ ràng yêu nhau, dựng duẩn là một chuyện mừng rỡ, tội gì lại biến thành cục diện không chịu nổi như vậy?

Để một mình Yến Sâm ôm đứa trẻ ở lại trong nhà, y thật sự…chịu được sao?

Lục Hoàn Thành nghiêm túc tự hỏi trái tim mình, cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định chủ ý, chủ động nhượng bộ một bước: “A Sâm, ta có thể mang ngươi cùng đi.”

Yến Sâm tưởng là lời nói dối hiệu quả, mừng rỡ thở hắt ra một hơi.

“Ta nói là...” Lục Hoàn Thành chuẩn xác sửa đổi, “Bất luận ngươi có thai hay không, ta cũng sẽ mang ngươi cùng đi.”

“Thật... Thật sự?”

Yến Sâm đột nhiên ngước mắt, lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, ánh mắt kia sáng chói tỏa nắng, tựa như viên ngọc lưu ly lấp lánh ánh sáng.

Lục Hoàn Thành gật đầu, nghiêm túc nói: “Là thật. Nhưng nếu như ngươi có thai thật, chúng ta sẽ phải làm nhiều chuẩn bị hơn một chút, xe ngựa phải làm cho rộng rãi hơn, hành trình cũng phải chặt chẽ, để tránh gấp rút đi đường, hại ngươi động thai. Cho nên, dù là cho bản thân, hay là vì đứa trẻ, ngươi cũng không được gạt ta, một khi có mang, ta là người đầu tiên phải được biết, ngươi hiểu chưa?”

Y mới vừa nói xong lời này, liền bị Yến Sâm bổ nhào lên cổ. Thanh niên ghé bên tai, nhỏ giọng nói một câu đủ khiến y lửa giận bốc ba trượng: “Hoàn Thành, ta hẳn là... Có.”

“Cái gì?!”

Bên tai Lục Hoàn Thành trong nháy mắt tựa như nổ một tiếng, huyết dịch bên trong phun trào, cổ đỏ lên, liền nắm chặt cổ tay đè người lên trên thùng nước tắm, hung tợn nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

“…. Thì là có rồi đó.”

Yến Sâm thành thật trả lời, giọng sợ sệt.

Lục Hoàn Thành cả giận nói: “Chắc chắn mấy phần?”

“Ưm… Thực ra là cũng không chắc chắn lắm… Thế nhưng, thai linh mà, dính một chút tinh khí là có thể thành hình, ngươi bắn vào nhiều như vậy, đại khái, ách, cái đó… mười phần?”

Mười phần?!

Lục Hoàn Thành cảm thấy tức đến bể phổi: “Cho nên vừa rồi rửa sạch sẽ những thứ kia không phải là nói… Từ đầu tới cuối đều là lừa gạt ta?”

Yến Sâm thấy y thật sự tức giận, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, sợ y ngay tại đây đã đổi ý, thu hồi cam kết, vội vàng đánh đòn phủ đầu: “Hoàn Thành, ngươi không thể thả mồi câu ta như vậy! Ta, ta đã nói thật, ngươi đã đáp ứng phải dẫn ta cùng đi, liền nhất định phải dẫn ta cùng đi, nếu không ta liền nói cho Duẩn Nhi, nói cha Mộc Đầu hứa hươu hứa vượn, ngay cả người trong nhà cũng lừa gạt, là một tên đại giang hồ nói xằng nói bậy lừa bịp!”

Yến Sâm vừa nói hai câu này xong, ý thức được uy hiếp hình như không có chỗ dụng võ ở đây, khí thế dần dần tan biến, nhìn Lục Hoàn Thành thấp thỏm hỏi: “Ngươi... Còn chịu mang ta đi không?”

“Chịu.”

Lục Hoàn Thành ôm quanh eo Yến Sâm, trảm đinh chặt sắt nói ra chữ này.

Y ôm rất dùng sức, hai cánh tay như sắt khóa chặt lại, cúi đầu, nhiệt tình mà ôn nhu hôn Yến Sâm, từng tấc từng tấc quyến luyến trên cánh môi, răng, cùng đầu lưỡi.

Người trong ngực gầy gò mềm mại, mơ hồ còn tỏa ra mùi thơm mà y yêu thích nhất, y… làm sao chịu buông ra.

“Nếu như đã lập gia, vừa là chồng vừa là cha, không thể lại đi bỏ rơi vợ con mà độc hành.” Lục Hoàn Thành nói, “Chỉ cần A Sâm không sợ đường xá lắc lức, sau này đi chỗ nào ta cũng mang ngươi theo cùng.”

Yến Sâm mừng rỡ, lập tức lên tinh thần, được voi đòi tiên quấn y: “Thế Duẩn Nhi thì sao? Chúng ta đi xa, một mình đứa trẻ ở nhà nói chung là không ổn lắm. Duẩn Nhi từ nhỏ đã không ra khỏi Lãng Châu, lúc này mang nó cùng theo, để nó đi trải đời một chút chứ?”

Lục Hoàn Thành không cưỡng được hắn, sủng ái cười nói: “Đều tùy ngươi, ngươi nói như thế nào, chúng ta làm như thế ấy. Non sông hùng vĩ, cảnh đẹp thiên hạ không chỉ có mình cẩm tú viên lâm của Giang Nam, để cho đứa nhỏ sớm đi xa học hỏi thêm kiến thức cũng tốt. Chúng ta đi chậm một chút, không gấp rút, nhìn thành ngắm trấn thưởng thức phong thổ tục lệ, buổi tối thì chọn nơi có rừng trúc nghỉ chân, coi như là… Một nhà ba người vào nam du hý.”

“Bốn người.”

Yến Sâm nhẹ giọng uốn nắn y. Y quỳ gối, cẩn thận hôn lên bụng Yến Sâm, sau đó ngước mắt, mang theo tình yêu nhìn hắn: “Đúng, từ nay về sau, chúng ta chính là một nhà bốn người.”

Sau giờ ngọ mặt trời đang ấm áp, mới tuyết tan, mấy đốm nắng nhỏ vụn rơi trên ô vuông cửa, vẩy vào tháp thượng gần cửa sổ.

Yến Sâm tắm xong cảm thấy uể oải, lại thêm có tâm sự trong lòng, liền gối chân Lục Hoàn Thành ngủ. Hắn ngủ rất say, hơi thở rất nông, ngực lên xuống phập phồng, một tay khoác lên bụng, vô thức chụm năm ngón tay. Mái tóc dài của hắn đang còn ướt, lặng lẽ che phủ một chiếc lá xanh ngọc bích.

Lục Hoàn Thành nhặt nó, đưa lên đầu ngón tay, liền ngửi thấy một luồng trúc hương thanh nhã.

Tình tự khó nén ôm người chặt thêm một chút.

…Làm sao chịu buông ra cơ chứ?

Ba trăm năm tụ linh, ba trăm năm biết tình, cây thanh trúc tinh nguyên trong ngực giao phần tình yêu thuần khiết nhất cho y, trải qua bao nhiêu trắc trở, thế nhưng từ đầu chí cuối chưa từng sinh hận. Y hẳn là được trời cao quan tâm, không thể nào báo đáp, chỉ có thể trả lại bằng nửa đời sau không phụ lòng, chăm sóc cho Yến Sâm, mang câu chuyện thuộc về bọn họ, yên ổn viết cho trọn vẹn.

Rừng trúc thâm u ở cửa sổ phía tây, lá xanh ngàn giọt ngoảnh lại trông.

Chiếu cũ chăn thơm vào giấc mộng, măng non mới nhú đang lên mầm.

Đến đây là kết thúc.

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui