Gắn sát một bên tường là tủ trưng bày súng rất hoành tráng. Web và Romano ghen tỵ chiêm ngưỡng đủ các loại súng nổi tiếng như Churchill, Rizzini và Piotti, những khẩu súng thửa riêng mà bạn phải bỏ ra hàng chục nghìn đô la mới mong được sở hữu. Đã là thành viên của HRT thì không có ai lại không trầm trồ trước những món đồ chơi loại này. Mặc dù hầu hết các đặc vụ FBI đều không thể có đủ tiềm lực tài chính để làm gì hơn ngoài việc dán sát mũi vào tủ kính mà thèm thuồng. Web tự hỏi không biết những thứ vũ khí kia chỉ được để trưng bày hay có người đã dùng đến chúng thật. Trông Billy có vẻ là mẫu người thích chơi súng và có lẽ là Gwen cũng vậy. Nếu như chính tay ông ta đã giết tất cả những con thú trưng bày trong phòng này, thì chắc chắn ông ta cũng phái là tay thiện xạ.
Một quầy rượu đóng bằng gỗ anh đào màu đỏ sẫm kê ngay ngắn sát chân tường. Trông như thể nó vừa được bê nguyên xi từ một quán rượu London sang vậy. Ngay khi vừa nhìn lướt qua căn phòng, Web đã có ấn tượng rất mạnh mẽ rằng đó là một sự kết hợp khá độc đáo giữa phong cách cổ điển của những câu lạc bộ nước Anh với không khí miền tây hoang dã của nước Mỹ.
Gwen đang ngồi trên một chiếc ghế sôpha dài. Trông chiếc ghế hoành tráng như một con tàu mà người ta có thể dùng để vượt Đại Tây Dương.
Cô đứng dậy khi ba người bước vào phòng. Tối nay Gwen mặc một chiếc váy mỏng màu be, để trần vai và hai cánh tay, vạt váy dài chấm mắt cá chân, phía trên khoét sâu để lộ khe ngực đầy đặn. Một phần dây đeo của chiếc nịt ngực màu trắng của cô hơi lộ ra bên dưới lớp váy mong manh. Hai cánh tay để trần của cô khỏe khoắn, tròn lẳn như tay thiếu nữ. Có lẽ là vì cầm cương ngựa thường xuyên. Web nghĩ bụng, hai tay anh vẫn còn hơi mỏi sau ba giờ giật cương. Chân cô đi giày đế thấp bằng da màu đen. Vậy mà trông cô cũng chỉ thấp hơn Romano đôi chút. Khi cô ngồi xuống và bắt chéo chân chiếc váy dài hơi co lên vài cm và Web hơi ngạc nhiên khi nhận ra là Gwen đeo một chiếc lắc vàng trên mắt cá chân vì dường như cách mang trang sức như vậy không thực sự hài hòa với lối ăn mặc tinh tế của cô. Mặt cô rám nắng rất đều và làn da nâu nhẵn mịn đó tạo nên sự tương phản cực kỳ ấn tượng với mái tóc vàng óng ả. Billy Canfield quả là người may mắn, Web thầm nghĩ, mặc dù anh cũng tự hỏi không biết bao nhiêu phần trăm trong cuộc sống hôn nhân của họ đã chết đi cùng với đứa con.
Web còn ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy Nemo Strait đang ngồi trên một chiếc ghế bành. Viên quản lý trang trại đã tắm rửa sạch sẽ, diện một chiếc áo sơ mi hiệu Polo khoe thân hình lực lưỡng, mặc quần vải thô và đi giày. Web cũng phải thừa nhận là trông ông ta khá bắt mắt.
Strait nâng cốc lên chào Web và Romano.
“Xin chào mừng đến Casa ([64]) Canfield,” ông ta vừa nói vừa ngoác miệng cười.
Web quay người ngắm những chiến tích gắn trên tường. “Chúng có sẵn cùng với ngôi nhà à?” Aanh hỏi Billy.
“Làm quái gì có chuyện đó,” ông ta hơi phật ý. “Khoảng bốn năm trước tôi chợt nghe thấy trong mình có tiếng gọi rất kỳ lạ thúc giục tôi phải đi bắn một cái gì đó. Trở thành một thợ săn thú lớn và một thợ câu cá ngoài đại dương. Tôi từng xuất hiện vài lần trên TV trong các chương trình thể thao mạo hiểm. Tôi đã phải đi vòng quanh thế giới để có được những thứ đồ độc như thế kia.” Ông ta chỉ tay về phía cái đầu còn nguyên cả răng nanh của một con lợn lòi treo trên tường, rồi chỉ tiếp vào con gấu xám, con vật đứng cao ít nhất là 2,8m trên một chiếc bệ trưng bày được gia cố đặc biệt, răng nó đang nhe ra, những chiếc vuốt dài và sắc nhọn như đang sẵn sàng xé xác kẻ thù. Ông ta bước lại và vỗ vỗ lên chiếc cổô lực lưỡng của con gấu. “Đây, con quái vật này đã tìm đủ mọi cách để giết tôi, hai lần cả thảy. Lần thứ hai thì suýt nữa nó đã thành công, nhưng tôi đã hạ nó.” Ông ta chỉ tiếp vào con tê giác. “Những con vật chết tiệt này trông có vẻ rất chậm chạp và nặng nề. Bình thường thì đúng thế thật cho đến khi chúng nổi điên và lao vào anh với tốc độ ba mươi dặm một giờ, khi đó anh chẳng có gì hết ngoài thần kinh vững vàng, con mắt ngắm thật chuẩn xác và bàn tay bóp cò không run. Anh phải ngắm thẳng vào giữa hộp sọ. Chỉ cần rung tay là thay vì bắn vào sọ anh lại bắn vào sừng cái giống tê giác này thì coi như anh tiêu rồi.”
“Những con vật tội nghiệp.” Gwen nói.
“Mẹ kiếp, những con vật tội nghiệp này tiêu tốn của anh cả gia tài đấy, ” chồng cô lạnh lùng trả lời. Ông ta ngước lên nhìn một bộ sừng hươu và gật đầu nói với Web. “Anh biết đấy, hươu đực tượng trưng cho sức mạnh, sự khôn ngoan và trường thọ. Và giờ thì nó nằm trên tường nhà tôi, bất động như một cái mắc áo không hơn không kém. Một sự thật trớ trêu thú vị làm sao. Mà tự tay tôi thực hiện công việc nhồi thú đấy nhé. Tôi có thể nói không ngoa rằng tôi cũng là một thợ nhồi bông thú đại tài.”
Web bắt đầu băn khoăn về thời điểm khát khao bắn giết của Billy. Chắc chắn nó phải xuất hiện ngay sau khi phiên tòa kết thúc với việc dàn xếp án cho Ernest Free và để hắn được sống yên ổn trong tù.
Billy vẫn tiếp tục, “Đây, để tôi cho anh xem cái này. Anh có muốn đi cùng không, Nemo?”
“Không đâu. Tôi đã xem những ca mổ nho nhỏ của ông một lần rồi và tối hôm đó tôi không sao nuốt nổi cơm.”
Billy dẫn hai người qua một hành lang và mở khóa cửa. Gwen cũng không đi theo họ. Ba người bước vào trong, Web lặng lẽ quan sát xung quanh. Căn phòng khá rộng ngổn ngang những bàn làm việc và giá kê đủ loại trên đó là các bình dung dịch và các loại bột nhão, rồi lại còn dao cắt, dao mổ, cùng hàng tá các loại dụng cụ khác, những chiếc bàn kẹp lớn, dây thừng và những hệ thống ròng rọc phức tạp mắc kín từ trên trần. Trong góc phòng này là bộ da của một con nai sừng tấm đang được căng trên khuôn còn ở góc kia là một con gà tây hoang trông như vẫn còn sống. Rồi rải rác đây đó là các loại chim và cá đã được nhồi, cả to lẫn nhỏ, nhiều con Web còn không biết là con gì. Web đã nhiều lần ngửi mùi xác chết thối rữa, dưới này không đến nỗi tồi tệ đến thế nhưng cũng chẳng khác gì. Chắc chắn đây không phải là nơi Web muốn hít thở mỗi ngày.
“Ông tự mình giết tất cả những con thú này sao?” Romano hỏi.
“Tất cả,” Billy tự hào trả lời. “Tôi chỉ nhồi những gì do chính tôi giết. Về điểm này thì tôi nhất định không chịu nhường ai hết.” Ông ta nhặt lên một mảnh giẻ, đổ một ít dung dịch lên đó và bắt đầu lau một dụng cụ trên bàn. “Người khác thư giãn bằng cách chơi gôn, tôi thì đi săn thú và nhồi chúng.”
“Tôi nghĩ cũng như nhau thôi “ Web nhận xét.
“Thú chơi này có tác dụng chữa bệnh tinh thần rất tốt. Tôi đã phát hiện ra điều đó. Nhưng Gwen không chia sẻ quan điểm này cô ấy chưa bao giờ và chắc sẽ không bao giờ xuống dưới này. Ngày nay việc nhồi thú đã có những bước tiến rất xa. Anh không phải tự làm khuôn nhồi nữa: mà chỉ việc mua sẵn những chiếc khuôn rất tốt được làm từ gỗ bần ép, giấy bồi, vân vân tùy thuộc vào cái bạn cần nhồi. Đó quả là thột quá trình phức tạp, đòi hỏi phải có kế hoạch chi tiết và đo đạc tỉ mẩn, anh phải vừa là một nghệ sĩ vừa là một đồ tể lành nghề. Nhưng khâu cơ bản nhất là moi hết phần bên trong ra và xử lý bộ da của con thú. Nhiều người dùng natri- tetraborat, nhưng những người theo chủ nghĩa thuần túy như tôi vẫn thích dùng thạch tín để xử lý da hơn. Loại này độc nhưng giúp da có độ bền lâu nhất. Và tôi cũng tự mình thuộc da nữa đấy.”
“Ông để thạch tín ở đây à?” Romano hỏi.
“Hàng tấn là khác.” Billy vừa trả lời vừa chăm chú nhìn Romano “Đừng lo, bao giờ tôi cũng rửa sạch tay sau mỗi lần làm việc dưới này, hơn nữa tôi cũng có làm bếp đâu mà.” Ông ta phá lên cười và Romano cũng cười theo, cho dù vẫn hơi có gì đó không thật thoải mái. “Sau đó anh phải xử lý phần sọ, sắp xếp lại các dây thép tạo khung rồi mới bắt đầu nhồi và các bước chỉnh sửa tạo dáng cuối cùng.”
Web quan sát những thiết bị trong căn phòng. Trông khung cảnh chẳng khác nào một lò mổ. “Ở đây có nhiều thứ quá.”
“Đúng vậy, anh cần đủ những thứ linh tinh để đảm bảo tạo ra được tác phẩm hoàn hảo nhất.” Ông ta bắt đầu giảng giải về một số loại vật liệu. “Như tôi đã nói, trước hết anh cần có vật liệu nhồi thích hợp với cơ thể giải phẫu học của con vật, ví dụ như chất pôlyurêtan chẳăng hạn. Nhưng tôi vẫn tự mày mò chế biến loại thạch cao của riêng mình. Rồi cả đất sét nặn, vỏ bào, vân vân. Không lý gì cứ phải dùng những gì người ta mang đến cho anh, đúng không?”
“Đúng,” Romano nói.
“Rồi anh còn phải chuẩn bị các loại hóa chất, chất độc và muối. Phải rất nhiều muối để bảo quản da. Anh phải có cả các loại thước và pa chuyên dụng để đo đạc cho chính xác và báo đảm sự cân đối của tác phẩm. Dao mổ thì quá hiển nhiên rồi; tôi sử dụng một con dao phải nói là hoàn hảo, hàng sản xuất tại Đức hẳn hoi, mấy thằng cha Đức khốn kiếp này quả là dân biết làm dao ra dao. Nó được dùng vào việc lột da và cắt, các anh biết đấy, ví dụ như khi ta cần cắt cái cổ con vật ra khỏi bộ da – rồi còn những chi tiết nhỏ quanh mắt và miệng, đủ những thứ linh tinh. Tóm lại là phải có dao lột ra, dao xẻo thịt, cưa để cắt xương, dao cạo lông, lại còn máy nạo thịt ở da nữa chứ. Mẹ kiếp, đúng là một phát minh tinh vi thật.”
Web khẽ lầm bầm chỉ đủ ình nghe. “Một thế giới may mắn.”
“Tôi còn phải có cả đôi găng tay Kevlar dùng khi nạo thịt để tôi không chẳng may chặt nhầm cả ngón tay mình. Kéo bàn căng da, máy khâu, kìm nhỏ, kẹp foóc-xép, que thăm và những loại kim phẫu thuật. Nghe như thể một sự kết hợp giữa người làm dịch vụ chăm sóc xác chết và bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, đúng không?” ông ta trỏ vào một loạt những loại bát trộn, cọ vẽ, bàn chải, một máy nén không khí và vài hộp thiếc rải rác trong phòng.
“Còn kia là khía cạnh nghệ thuật nhất của thú chơi này. Những nét vẽ trang điểm để trả lại sự công bằng cho con vật.
“Thật nực cười khi nghĩ đến việc trả lại sự công bằng cho những gì mà ông đã giết.”
“Tôi nghĩ đó là điều tạo nên sự khác biệt giữa những kẻ như tôi và những thằng chó đẻ giết người mà vẫn nhởn nhơ.” Billy đáp trả.
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Web nói.
Billy dừng lại bên một tấm da hươu đang được phơi khô trên bàn.
“Hươu cũng chết giống người,” Billy nói tiếp. “Mắt chúng vẫn mở trừng trừng nhưng mờ đục ngay lập tức. Nếu mắt hươu vẫn nhắm hoặc hấp háy, tốt nhất là anh phải bắn thêm cho chúng chết hẳn đi.” Ông ta lại nhìn Web. “Tôi nghĩ các anh chắc gặp chuyện này khá thường xuyên trong công việc của mình.”
“Nhiều khi đó không phải là một giải pháp tốt đối với con người.”
“Tôi nghĩ là không, mặc dù tôi sẵn sàng chọn bất kỳ con vật nào mà tôi có ở đây chứ không thèm cứu vớt những đứa cặn bã mà các anh phải đối mặt mỗi ngày.” Ông ta ngừng lại và nhấp một ngụm rượu. “Tôi nghĩ đó là một trong những lý do tại sao tôi thích nơi này đến thế,” Billy nói tiếp “Quả là một mớ mâu thuẫn khốn kiếp phải không? Vì tôi cũng là một đồ cặn bã không hơn không kém. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo rớt mồng tơi, học chưa hết lớp chín, kiếm tiền bằng cách buôn lậu thuốc lá và đủ những thứ đồ ăn cắp khác, ngang dọc khắp các nẻo đường của đất nước này, vậy mà tôi kết hôn với một phụ nữ xinh đẹp và thông minh, có bằng đại học hẳn hoi. Và rồi tôi đang ở đây, là chủ một điền trang mênh mông ngay giữa vùng nông thôn trù phú và đắt giá nhất Virginia, săn thú và nhồi chúng. Một người đàn ông may mắn quá nhỉ? Tôi phải uống thật say mới được, chúng ta hãy bắt đầu ngay bây giờ nào.”
Ông ta dẫn họ quay ra chỗ Gwen đang ngồi. Cô nhìn Web và mỉm cười gượng gạo như muốn nói, Tôi biết cả rồi, tôi xin lỗi.
Billy lại phía sau quầy rượu và quay sang vợ. “Wishkey nhé cưng?” Cô gật đầu. “Anh sẽ uống thêm ly nữa với em.” Ông ta nói, các chàng trai thì sao? Ồ, đừng có viện cái lý do chết tiệt là các anh đang làm nhiệm vụ đấy nhé. Nếu các anh không uống với tôi, tôi sẽ đá đít các anh ra khỏi đây ngay lập tức.”
“Bia, nếu ông có.” Ở đây cái gì chúng tôi cũng có. Web.”
Web thầm ghi nhớ trong đầu rằng ông ta nói câu đó một cách hoàn toàn nghiêm túc.
“Tôi cũng vậy,” Romano nói.
“Tôi cũng làm một chai bia vậy, Billy.” Strait nói. Ông ta bước lại và cầm lấy một chai bia từ tay ông chủ của mình và quay lại ngồi cùng Web và Romano.
“Tôi quen với bia hơn là những thứ rượu cocktail pha trộn tả pín lù kia.”
“Một cậu bé nông thôn à?” Romano hỏi.
“Vâng, thưa ngài, tôi sinh ra và lớn lên trong một trại ngựa dưới chân dãy núi Blue Ridge,” Strait nói. “Nhưng tôi muốn được tận mắt khám phá thế giới.” Ông ta xắn tay áo lên và khoe với họ hình xăm đặc trưng của lực lượng Lính thủy đánh bộ. “Hừ, và cuối cùng tôi cũng được toại nguyện, bằng tiền của Chú Sam. Mà thật ra tôi cũng chỉ được tận mắt nhìn thấy một lát nhỏ của thế giới, mà người ta gọi là Đông Nam Á. Thật khó có thể tận hưởng cuộc sống ở một nơi như thế khi mà đạn cứ thay nhau nhắm vào người anh.”
“Trông ông không có vẻ gì là đủ già để có thể từng tham chiến ở Việt Nam,” Web nhận xét.
Strait cười ngoác miệng. “Chắc tại vì lối sống trong sách của tôi.” Ông ta nói thêm, “Sự thật là tôi nhập ngũ khi cuộc chiến gần kết thúc, khi đó tôi mới tròn mười tám tuổi. Suốt năm đầu tiên chiến đấu trong rừng lúc nào tôi cũng rúc đầu xuống đất và cố giữ cho nó còn nguyên trên cổ. Sau đó thì tôi bị đối phương bắt được và mất ba tháng làm tù binh”.
“Tôi không hề biết gì về chuyện đó đấy, Strait.” Billy nói.
“Vâng, đó không phải là những thông tin tôi có thể cho vào hồ sơ xin việc , ông ta cười. Nhưng cuối cùng tôi cũng trốn được và một tay bác sĩ tâm thần của quân đội đã giúp tôi trở lại bình thường.