Tay súng cuối cùng


Cửa cũng khóa; tuy nhiên, đó là loại khóa giống hệt chiếc khóa cô đã phá trên cửa phòng thiết bị. Với chiếc tuốc nơvít trên tay, một lần nữa cô lại thành công. Cô bước vào trong, bật công tắc đèn và ngước lên trần. Ở đây cũng gắn một thiết bị báo cháy. Cô giật nó xuống và tìm thấy đoạn dây đáng ngờ kia. Claire đang định chạy sang văn phòng tiếp theo thì cô chợt trông thấy tập hồ sơ mở toang trên bàn.
Tất cả những bản năng và đạo đức nghề nghiệp trong Claire lúc này đều lên tiếng phản đối việc cô đọc hồ sơ của một đồng nghiệp khác, nhưng đây lại là trong hoàn cảnh cực kỳ cấp bách, cô tự nhủ.
Cô cầm tập hồ lên. Cái tên được ghi trên đó là Deborah Riner. Web đã nhắc đến tên người phụ nữ này, người vợ góa của một trong những đồng đội của anh. Cô vội vàng lia mắt qua rất nhiều trang tài liệu trong tập hồ sơ. Vậy là Riner đã đến điều trị ở chỗ O’Bannon từ khá lâu và thường xuyên. Điều khiến Claire ngạc nhiên nhất là số lượng lời chú thích cho các lần thôi miên mà hai người đã tham gia. Hóa ra hầu như lần nào người phụ nữ đến đây O’Bannon cũng đều thôi miên cô ta.
Điều gì đó cực kỳ khủng khiếp bắt đầu hiện ra trong đầu Claire khi cô nhận ra vài dấu mốc ngày tháng mà Riner đã đến đây. Một trong những mốc khiến Claire choáng váng nhất chính là thời điểm ba ngày trước khi xảy ra vụ thảm sát của đội Charlie trong con hẻm đó.

Cô đặt tập tài liệu xuống và bước đến ngăn tủ đứng hồ sơ. Ngăn tủ này cũng khóa, nhưng là loại khóa rẻ tiền và rất yếu, Claire nhanh chóng cạy tung nó ra bằng chiếc tuốc nơ vít, lần này thì cô không còn bận tâm đến đạo đức nghề nghiệp gì nữa. Claire bắt đầu lôi từng tập hồ sơ ra. Rất nhiều đặc vụ FBI và vợ hoặc chồng họ có tên trong những tập hồ sơ này, họ đến từ đủ mọi bộ phận và cơ quan trong Cục. Cô xem lướt qua vài bộ hồ sơ. Cũng giống như Riner, hầu như tất cả mọi người đều được O’Bannon thôi miên rất nhiều lần.
Những ý nghĩ vụt chạy qua trong đầu Claire. Thôi miên là một điều lạ lùng. Trong những hoàn cảnh đặc biệt và hiếm hoi, bạn có thể dùng nó để sai khiến người khác làm điều gì đó mà bình thường họ sẽ không làm.
Nhưng còn điều khác bạn cũng có thể làm là đưa người đó vào trạng thái thôi miên, giúp họ cảm thấy hoàn toàn thả lỏng, thư thái và tin tưởng để rồi khéo léo khai thác thông tin về những gì người đó hoặc đặc vụ đó đang làm - hoặc như trong trường hợp của vợ hoặc chồng của một đặc vụ thì sẽ là những gì mà chồng hoặc vợ của họ đang làm. Claire có thể hình dung ra cảnh O’Bannon quỷ quyệt đang lợi dụng một Debbie Riner yếu đuối và trầm cảm, lại ở trong trạng thái thôi miên để moi ra bất kỳ chi tiết nào cô biết về công việc của chồng mình. Bao gồm cả thông tin về những mục tiêu HRT sắp tấn công và thời điểm hành động chính xác, trong trường hợp Teddy Riner tâm sự với vợ về công việc của mình. Và trong thực tế là có rất nhiều người đàn ông làm vậy, cho dù điều đó trái với quy định của ngành. Claire biết thừa một điều rằng rất nhiều cuộc hôn nhân chẳng bao giờ đếm xỉa gì đến quy chế và chính sách, với mục đích cao nhất là giữ không khí hòa thuận trong gia đình. Hoặc cũng có thể đơn giản chỉ là một thành viên nào đó của HRT đã lỡ lời để cho vợ biết, rồi sau đó người vợ trong trạng thái bị thôi miên sẽ vô thức làm lộ thông tin đó.
Mọi chuyện trở nên quá dễ dàng đối với một chuyên gia tâm thần nhiều kinh nghiệm như Ed O’Bannon. Và, giống như cô đã làm với Web, chắc chắn lúc nào O’Bannon cũng đưa ra một câu ám thị hậu thôi miên được xây dựng thật tinh vi để xóa sạch khỏi trí nhớ của bất kỳ ai những gì đáng ngờ đã xảy ra trong trạng thái thôi miên - kể cả thực tế bản thân rằng họ đã bị ông ta thôi miên. Lạy Chúa tôi, Claire sợ hãi nghĩ thầm, rất có thể chính Debbie Riner đã vô tình tiếp tay cho việc giết chồng mình.
Và quan trọng hơn cả, chính những thiết bị nghe trộm kia đã ghi lại tất cả thông tin tuyệt mật mà các bệnh nhân đã tiết lộ khi đến đây. Những thông tin giá trị có thể được sử dụng để tống tiền họ, hoặc cài người khác vào bẫy, giống như chuyện xảy ra với đội của Web. Dù không nói rõ các chi tiết, nhưng Web đã bóng gió nói rằng tình hình trong Cục thời gian qua có nhiều bung bét vì rò rỉ thông tin. Và nếu như nhận định của Claire về điều O’Bannon đang làm là đúng thì rất có thể tay bác sĩ tâm thần kia đứng đằng sau tất cả những chuyện này.

Đang chăm chú lục lọi ngăn tủ đứng hồ sơ, Claire chợt nhận ra là trong đó thiếu một thứ. Bên dưới ngăn dành cho chữ L có vài tập hồ sơ của các bệnh nhân có họ bắt đầu với chữ cái trên. Nhưng vẫn còn một ô hồ sơ lớn nhưng trống rỗng còn để nguyên. Claire tự hỏi không biết đó có phải là chỗ từng đặt hồ sơ của Web không. Nhưng tập hồ sơ mà O’Bannon chuyển cho cô lại quá mỏng và lèo tèo, trong khi cái ô trống mà cô đang nhìn lúc này lại rất rộng, trừ phi ông ta không đưa cho cô toàn bộ tập hồ sơ. Có lẽ nào ông ta đã giấu cô phần lớn số tài liệu còn lại nhỉ? Cô biết rõ O’Bannon là một người cực kỳ tự tin, thậm chí phải nói là kiêu ngạo. Trong suy nghĩ của ông ta thì chẳng có ai là khôn ngoan hay kinh nghiệm hơn bản thân mình hết. Rất có thể ông ta đã giấu giếm thông tin để khiến cô hoang mang, lạc hướng. Nhưng biết đâu ông ta còn có một lý do khác lớn hơn, vượt trên cả sự tự phụ về nghề nghiệp, khi cứ khăng khăng đòi giữ Web làm bệnh nhân của mình?
Cô vội vàng lục lọi khắp văn phòng. Cô kiểm tra một lượt qua bàn làm việc của ông ta và bất kỳ chỗ nào có thể làm nơi cất giấu những thông tin kia nhưng vẫn không phát hiện được gì. Claire lại ngẩng đầu lên. Mọi phòng làm việc trong tòa nhà này đều có trần rỗng, bọc bằng những mảng xốp nhẹ. Cô trèo lên ghế một lần nữa, lấy đèn pin đẩy tung một tấm xốp ốp trần ra. Cô kiễng chân lên và có thể nhìn thấy phía trên mảng trần.
Claire lia đèn pin ra xung quanh khoảng trần kín bên trong và ngay lập tức cô trông thấy một chiếc hộp nhỏ được đặt trên khung kim loại của cả mảng trần. Cô dịch chiếc ghế về phía đó và nhanh chóng nhấc chiếc hộp xuống. Bên trong là tất cả những gì còn lại trong bộ hồ sơ của Web. Dù chỉ vội vàng xem lướt qua, Claire cũng nhận ra rằng cô vừa phát hiện ra cả một kho báu. Cô lắc đầu không tin nổi vào mắt mình khi với mỗi trang tài liệu lại là một phát hiện động trời.
Cô biết rằng O’Bannon là người có đầu óc tổ chức đến mức gần như máy móc, trước kia thói quen này từng là chủ đề đùa vui của hai người. Và bao giờ ông ta cũng ghi chép rất tỉ mỉ. Những bản ghi chép này, dù được viết bằng mật ngữ mà một người bình thường chắc chắn không thể nào hiểu nổi, nhưng cũng đủ cho Claire nhận ra rằng ông ta đã thôi miên Web không biết bao nhiêu lần. Và mỗi lần như vậy O’Bannon đều dùng đến một câu ám thị hậu thôi miên nào đó, giống như Claire đã làm, để chôn vùi ký ức về buổi điều trị đó khỏi ý thức của Web. Claire giật bắn người khi cô phát hiện ra rằng trong một lần bị thôi miên, Web đã tiết lộ cho O’Bannon biết toàn bộ câu chuyện xung quanh cái chết của người bố dượng. Những bản ghi chép trong phần này hầu như đều được viết bằng mật mã, nhưng Claire có thể nhận ra những từ như “Stockton,” “gác xép,” “Cục cưng của Bố” được viết bằng chữ hoa hẳn hoi, quá đủ để thuyết phục Claire rằng O’Bannon đã moi được toàn bộ câu chuyện mà cô được nghe từ miệng Web. Giờ thì cô chợt hiểu tại sao trong khi đang bị thôi miên Web lại quát lên với cô rằng, “Cô biết hết rồi còn gì nữa!”. Vậy là trước đó tiềm thức của anh đã có lần tiết lộ lại toàn bộ chuyện này, chỉ có điều là cho O’Bannon chứ không phải cô nghe. Trong này cũng nhắc đến cả việc sử dụng những viên thuốc trấn an. Claire đoán có lẽ chúng được dùng để đánh giá mức độ chắc chắn của những mệnh lệnh mà O’Bannon đã gieo vào trong vô thức của Web. Đọc kỹ hơn Claire nhận thấy là O’Bannon đã ghi chép rất chi tiết rằng những viên thuốc trấn an được kết hợp cùng câu ám thị hậu thôi miên của ông ta với Web rằng đó là những viên thuốc ngủ mạnh nhất đang được bán trên thị trường, và Web đã ngoan ngoãn báo cáo lại rằng những viên thuốc đó có tác dụng rất tốt. Web còn nói với O’Bannon về cuộc thi điên rồ giữa các thành viên HRT với những khẩu súng Taser.

Cuối cùng cô đã hiểu ra sự thật về điều đã xảy ra với Web trong con hẻm đó. Thật là một thủ đoạn quá tinh vi, cô tự nhủ, vì nó không hề mất công ép Web làm những điều anh không hề muốn làm, như giết người một cách tàn nhẫn và lạnh lùng, hơn nữa Claire cũng tin rằng điều đó là không thể, ngược lại, nó chỉ ra lệnh cho Web không được làm điều gì đó.
Cô nghĩ tới việc gọi cho Web để cho anh biết những gì cô vừa phát hiện ra và tìm kiếm sự giúp đỡ của anh ngay lập tức, nhưng không, không phải ở đây, giữa những mớ thiết bị nghe trộm tinh vi này. Cô sẽ rời văn phòng và gọi cho anh sau.
Claire tiếp tục xem lướt qua tập tài liệu. Khía cạnh ác nghiệt nhất của mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân này được phơi bày trên trang ghi chép cuối cùng, nó cho thấy O’Bannon đã hoàn toàn tin chắc rằng Web sẽ làm theo những gì được chỉ dẫn. O’Bannon đã viết bằng thứ mật ngữ của mình rằng ông ta đã thiết lập được mối quan hệ tin cậy gần như tuyệt đối với Web.
O’Bannon còn viết rằng một bác sĩ tâm thần (O’Bannon rất khôn ngoan không đề cập chính tên ông ta) có thể xây dựng trong tiềm thức của Web sự ám thị thôi miên rằng ông ta là bố đẻ của anh và sẽ bảo vệ Web khỏi người bố dượng. Và nếu như Web không thực hiện mệnh lệnh của người bác sĩ tâm thần, người bố dượng sẽ quay lại và giết Web; nói cách khác, chỉ có tuân thủ tất cả những gì được chỉ dẫn Web mới bảo đảm được tính mạng. O’Bannon đã kết luận rằng Web sẽ là một ứng cử viên tuyệt vời cho phép ám thị hậu thôi miên, và do đó trở thành một mối nguy lớn về an ninh. Chỉ nhờ vào chuyên môn đặc biệt của mình cùng việc hiểu rất rõ trường hợp của Web mới giúp Claire hiểu được ý nghĩa thật sự của những dòng báo cáo mà O’Bannon viết. Vì hiểu quá rõ cấu tạo tâm lý của Web nên Claire thừa biết rằng anh không thể chống lại mệnh lệnh đó. Vậy mà, bất chấp tất cả những điều đó, Web vẫn nhất thời vượt qua được sự ám thị hậu thôi miên, loạng choạng bước được vào trong khoảnh sân và nổ súng phá hủy những ụ súng máy kia, do dù trong đầu anh có một rào cản tinh thần tưởng chừng không thể vượt qua, một mệnh lệnh bắt anh phải nằm yên. Nói gì thì nói hành động đó là một nỗ lực phi thường của Web trong cái đêm định mệnh ấy. Claire phải công nhận rằng O’Bannon đã viết bản báo cáo của ông ta cực kỳ xảo quyệt, và rõ ràng là che giấu được tất cả những dấu vết, thêm một lý do nữa để cô phải hết sức thận trọng. O’Bannon đã tính đến mọi khả năng, trừ trường hợp Claire trực tiếp điều trị cho Web và phát hiện ra rằng chính O’Bannon đã khám phá tất cả những gì được chôn giấu sâu trong tiềm thức của Web, cũng như việc Claire đã phát hiện ra những thiết bị nghe trộm và tập hồ sơ này. Thảo nào O’Bannon đã kiên quyết đến thế trong việc giữ Web lại làm bệnh nhân của mình.
Đã đến lúc gọi điện cho cảnh sát, chỉ họ mới là những người biết phải giải quyết việc này như thế nào. Những chuyện sau đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng của cô.

Claire quay người để bước về văn phòng của mình, cô sẽ lấy đồ của mình và rời khỏi tòa nhà ngay. Người đàn ông đang đứng đó trừng trừng nhìn cô. Claire giật bắn mình và giơ chiếc tuốc nơ vít lên, nhưng khẩu súng trên tay hắn đã chĩa thẳng và cô.
Nhìn Ed O’Bannon lúc này ai cũng có thể thấy là hắn sử dụng súng cực kỳ thành thạo.
----------
[83] Chất vô hại được dùng như là thuốc để làm yên lòng một người bệnh khi người đó tưởng là mình bị bệnh; thuốc trấn an (làm yên lòng người bệnh hơn là để chữa bệnh).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận