Bọn họ ở chỗ cao nhất trên Thương Ngô Sơn chờ trăng lên, sắc trời dần dần tối xuống, rồi lại bởi vì ánh trăng lên cao mà sáng ngời, bầu trời còn có sao đêm lấp lánh, có đom đóm xung quanh lập lòe, trong gió còn thoang thoảng mùi hoa.
“Tỷ tỷ nhìn xem, bên kia chính là Trường Lưu Hải, chỉ cần nàng vừa đến đặt chân lên bờ biển, là ta đã có thể cảm nhận được thậm chí có thể xuất hiện ở trước mặt nàng … Nhưng vì sao tỷ tỷ một lần cũng không đi qua đó nữa?”
“Lúc đó ngươi chỉ mới 300 tuổi, ta cảm thấy ta đã bắt nạt ngươi… Không có mặt mũi gặp lại ngươi…”
“Bây giờ ta đã 1000 tuổi,” hắn tiến tới kề sát vào môi nàng nhưng lại không tiếp tục chỉ hỏi ra một câu gần như tuyệt vọng: “Vậy bây giờ có thể không?”
Dung Lạc đã sắp đau lòng vô cùng, đệ đệ vừa diễn một tuồng kịch lớn như thế nào, vì sao bây giờ lại có bộ dạng thương tâm như vậy? Nàng sốt ruột nói: “Từ trước tới nay tao đều không có nói là không thích ngươi, ta vẫn luôn rất thích ngươi, ta chỉ là cảm thấy tuổi của ngươi… ưm…” lời còn chưa nói xong thì môi đã bị lấp kín.
Ngôn Nhai hôn đến mức có chút si cuồng, nàng nhẫn tâm rời khỏi hắn lâu như vậy, hắn nhất định sẽ trừng phạt nàng cho đủ số.
Dung Lạc bị hôn đến mức sắp thở không nổi, vất vả lắm mới tìm được khe hở để hít vào một hơi, quần áo trên người roẹt một tiếng, trực tiếp bị xé xuống, nàng còn chưa kịp nói lời nào, thì miệng đã bị lấp kín một lần nữa.
Ngôn Nhai mang theo ý muốn trừng phạt, khẽ cắn thân thể nàng, nghe nàng phát ra âm thanh bất an, gần như sắp bị nàng châm lửa, hắn lại một lần nữa khẽ cắn vành tai nàng: “Tỷ tỷ, thích cùng ta song tu không?” Dung Lạc đã không còn tỉnh táo để chần chờ, nàng quay đầu đi tìm bờ môi nóng như lửa kia, đón nhận nụ hôn của hắn.
Ngôn Nhai cuối cùng cũng không nhịn được nữa Hắn chậm rãi hơn người dưới thân mình, chờ nàng hôn trả càng lúc càng nồng liệt.
Không biết từ lúc nào xung quanh hai người đã có một lớp kết giới, thỉnh thoảng lại có một vài con đom đóm nhẹ nhàng bay ra, ánh trăng cũng đã treo cao trên không trung.