Dung Lạc là bị ép cưới, nàng chưa bao giờ biết phụ mẫu lại sợ nàng gả không được như vậy, cũng may bộ dạng phụ mẫu vịt vịt cũng rất sợ con trai cưới không được nương tử, cho nên nàng cũng liền cân bằng một ít.
Phòng tân hôn không ở Trường Lưu Hải, lần đầu tiên nàng đến ngôn gia ở một thời gian, đã chấn động sâu sắc. Vịt vịt mỗi ngày các loại tập thể dục tu luyện từ buổi sáng đến tận giờ ngọ không nói, mỗi ngày vừa mở mắt đã có vài hạ nhân vây quanh hầu hạ rửa mặt không nói, ngay cả những căn phòng cũng hết sức hoa hòe loè loẹt, tường ngói trong suốt, còn về việc làm bằng chất liệu gì, thì gái quê miền núi Dung Lạc không rõ lắm, trong phòng chỗ nào cũng có những thứ đồ chơi xinh xinh đẹp đẹp sáng lấp lánh, nhìn bất kỳ hướng nào cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể trông thấy bầy cá bên ngoài bơi qua bơi lại. Biệt thự cao cấp dưới nước… thực xin lỗi, nàng, một con gà tinh… không thích!
Cũng không thể về động phủ của Dung gia, phụ mẫu nàng đã sớm nghĩ tới thế giới hai người, thật là tình phụ tử dối trá … cách đây không lâu còn nói muốn nuôi nàng cả đời...
Vịt vịt đặt mua nhà cửa ở Thương Ngô Sơn một lần nữa, đối diện cửa nhà là biển hoa hắn trồng cho nàng. Trước khi kết hôn Dung Lạc rất bận, hôm nay còn bị lôi kéo thử váy cưới, ngày mai bị lôi kéo xem trang sức, hôm sau lại bị lôi kéo chọn quần áo, vịt vịt còn thường xuyên đưa nàng ra ngoài, hỏi nàng chỗ này thế nào, hắn chuẩn bị mua làm gì... Dung Lạc nghi ngờ cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ nhanh chóng từ một bá vương Thương Ngô Sơn biến thành sơn chủ Thương Ngô Sơn.
Một ngày trước khi thành thân, Dung Lạc lại hết sức nhàn nhã, vịt vịt nói lễ tiết thành thân rườm rà, sẽ rất mệt, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt. Dung Lạc rủa thầm: Nàng có tối nào mà không nghỉ ngơi tốt đâu?
Hôm đại hôn. Khách khứa đến đông đủ.
Chân ái không dễ tìm, một nam yêu thở dài: “Dung Lạc tiểu thư rõ ràng đã từng nói thích ta, vì sao nàng lại gả cho người khác…”
“Ta vẫn luôn chờ đợi Dung Lạc tiểu thư, nàng đã nói chờ sang năm hoa nở, sẽ cùng ta đi ngắm hoa…”
Mọi việc như thế…
Mà lúc này con vịt nào đó nắm tay tân nương lên sân khấu nghĩ thầm: Hừ, người Dung Lạc tiểu thư thích chỉ có ta.
Bốn vị cao đường hết sức vui mừng, cảm thấy mỹ mãn. Không ai chú ý tới trong một góc, chính là vị du tiên năm đó bói quẻ thủy thượng nhân duyên cho Dung Lạc, đang vui tươi hớn hở ăn đậu phộng uống rượu, cười nói: “Thiên mệnh nhân duyên…”
Động phòng.
“Nương tử, uống chén rượu giao bôi đi.” Ngôn Nhai xốc khăn voan của tân nương lên, bừng tỉnh hiểu ra cái gì gọi là mặt như đào hoa, cũng có thể là rượu đào hoa, tựa hồ có chút say lòng người.
Rượu vừa vào miệng, là rượu hoa quả quen thuộc, Dung Lạc trong lòng này là một ý liền nhào tới cắn hắn một chút rượu trái cây lưu chuyển qua lại giữa môi lưỡi hai người, Dung Lạc vừa liếm vừa nếm, ừ… quả nhiên không thể phân biệt được cái nào ngọt hơn.
Ngôn Nhai hơi nheo mắt lại, tỷ tỷ nhà hắn chơi với lửa.
“Xem ra hôm nay nương tử không mệt.”
Dung Lạc sửng sốt, vội vàng leo xuống khỏi người hắn trước khi đi còn không quên liếm thêm một cái, sau đó nằm ra giường giả chết: “Ôi mệt mỏi quá, ta muốn đi ngủ!”
Hắn cười khẽ: “Được, chúng ta cởi áo ngủ.” Rồi lập tức giúp nàng cởi áo cưới, sau đó quay đầu lại lấy khăn bông giúp nàng lau mặt tẩy trang, sau đó mới bắt đầu cởi quần áo mình.
Khi hắn đã nằm xuống bên cạnh, Dung Lạc mới đang lén mở mắt ra nhìn hắn, đúng lúc bị hắn bắt gặp khuôn mặt nàng đỏ lên, vùi đầu vào trong chăn.
“Tỷ tỷ… cái đêm vào 700 năm trước, vì sao ta không thấy nàng thẹn thùng như vậy?” Hắn giễu cợt nàng từ bên ngoài chăn.
Như thế mà cũng nhịn được thì còn có gì mà không thể nhịn, Dung Lạc nổi giận! Hắn chỉ là một con vịt con, mà dám chê bai nàng thẹn thùng? Cứ chờ đó, lần này nàng sẽ cho hắn biết cái gì gọi là "mãnh kê xuất sơn"! Lập tức thét lên một tiếng rồi xốc chăn lên: “Ta phải bắt nạt chàng, chàng cứ chờ mà khóc thét lên đi!”
Nàng bổ nhào vào người hắn mà gặm cắn loạn xạ, Ngôn Nhai nín cười không ra tiếng. Thấy hắn còn có thể cười được, Dung Lạc nổi giận. Nàng cúi đầu xuống lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, xuất tuyệt chiêu.
“Ngươi…”
Trong lòng Dung Lạc đắc ý, ý định trêu chọc hắn càng dâng cao, nàng vui vẻ vô cùng, cuối cùng cũng khiến cho Ngôn Nhai tức giận đến mức xoay người lại, đè nàng dưới thân, hôn hôn lên chóp mũi nàng: “Tỷ tỷ, ta thật sự rất muốn khóc.”
Dung Lạc nhìn nhìn hắn, khóe mắt đỏ hồng, dường như thật sự muốn khóc, cảm thấy mình đã bắt nạt người khác quá mức, vì thế liền dữ dằn: “Được rồi, tỷ tỷ sai rồi, không bắt nạt vịt vịt nữa…” nhưng thấy bộ dạng vẫn còn uất ức của hắn, bèn thăm dò: “… vậy vịt vịt muốn thế nào?”
Hắn vứt mị nhãn: “Ta muốn tỷ tỷ ở trên …”
Chuyện này thì có gì là không thể? Dung Lạc vung tay lên, đồng ý. Chỉ tiếc người nào đó nghiệp vụ không thuần thục, Ngôn Nhai bị nàng đốt lửa lên đến đỉnh đầu, rồi lại tưới nước dập đi, lại đốt lên đỉnh đầu, lại tưới nước dập. Ngặt nổi nàng vẫn hết sức vui vẻ, cảm thấy mình vẫn còn là tỷ tỷ hư hỏng bắt nạt trẻ con. Ngôn Nhai càng sốt ruột, nàng càng hăng hái.
“Bảo bối, ngoan, xuống đi…”
“Ta không!”
“Lát nữa nàng sẽ khóc đấy!”
“Không đâu!” Đêm nay Dung Lạc rất kiên cường.
Ngôn Nhai khóe miệng hơi nhếch, nhẹ nhàng xoay người đè nàng xuống dưới một lần nữa: “Không nghe lời, sẽ bị trừng phạt …”
Sau nửa đêm, tất cả các âm thanh truyền tới đều là:
“Bỏ đi bỏ đi!”
“Không dám, không dám nữa…”
“Huhuhu, ca ca, ta sai rồi……”