Tây Uyển Mị Ảnh

 
 
 
Nghe nói Vũ Phi có bạn trai, hơn nữa mụ mụ Dung An Dao vô cùng vừa ý, điều đó khiến Vân Vũ Lôi rất ngạc nhiên. Không cần Dung An Dao dặn dò, nàng cũng ở lại nhà để xem xem nam nhân có khả năng trở thành em rể tương lai kia.
 
"Không được đi đâu hết, lần trước người ta đến, con là tỷ tỷ mà lại không ở nhà, thật thất lễ nha, lần này phải nhớ lấy." Dung An Dao căn đi dặn lại Vân Vũ Lôi.
 
"Ai nha, biết rồi, làm gì mà lằng nhằng thế, chẳng phải chỉ là một gã nam nhân thôi sao, có cần phải khẩn trương đến thế không? Nam nhân theo đuổi Vũ Phi biết bao nhiêu, ai mẹ cũng đều nhọc lòng, vậy mẹ mà không mệt chết mới lạ" Vân Vũ Lôi đang trang điểm tỏ vẻ hơi bất mãn với sự coi trọng quá mức của mẫu thân, mà từ trước tới giờ mẫu thân không hề đối đãi nhiệt tình với người ngoài như vậy.
 
"Lần này khác, mẹ thấy người đó rất thích hợp với muội muội của con. Tâm Vũ Phi có chút tự do thoải mái, suốt ngày chỉ muốn làm cái gì đại minh tinh, có gì hay chứ? Kiếm được ai quản nó được thì tốt. Mẹ thấy nam nhân đó không tệ, chín chắn vững vàng, rất biết quan tâm chăm sóc, a" Vẻ hài lòng của Dung An Dao hiện hết cả lên khuôn mặt.
 
"Có người tốt vậy sao, con cũng muốn xem xem, tham mưu, tham mưu giúp Vũ Phi. Mẹ yên tâm, Vũ Phi gả chồng rồi vẫn còn có con giúp mẹ, chiếu cố mẹ" Vân Vũ Lôi ngoan ngoãn bá cổ Dung An Dao nũng nịu.
 
Dung An Dao không nén được bật cười: "Nói linh tinh gì chứ, mụ không cần con chiếu cố, con mà có thể kiếm được người tốt thì cũng dẫn về đây cho mụ xem xem. Đợi tỷ muội các con đều gả chồng xong mẹ cũng đỡ lo."
 
Trong đầu Vân Vũ Lôi lập tức nghĩ tới một người. Nàng níu Dung An Dao, có vẻ không tự nhiên nói: "Mụ, nếu con kiếm một nam nhân đưa về, mẹ cũng phải đối tốt với người ta một chút a"
 
Dung An Dao mỉm cười gật đầu: "Thì đương nhiên, có điều, mụ phải xem xem rồi hãy nói, đừng có nhìn lầm người, hồi đó mụ nhìn lầm người, cho nên mới,,, ai"
 
Sợ mẫu thân nhớ tới chuyện không vui, Vân Vũ Lôi vội vàng thay đổi đề tài: "Mụ, bạn trai của Vũ Phi tên gọi là gì? Để lát nữa con còn xưng hô với người ta"
 
Dung An Dao ngẫm nghĩ: "Dường như là, , ," Lời còn chưa dứt, chuông cửa đột nhiên vang lên. Dung An Dao nói với Vân Vũ Lôi: "Không biết ai đến nữa? Mẹ ra xem sao, đợt lát nữa nói với con"
 
Cửa mở. Cùng đến có hai người, một là một mĩ phụ trung niên khoảng trên dưới bốn mươi, còn một người là một thiếu phụ xinh đẹp khoảng ba mươi. Dung An Dao vừa nhìn thấy liền tươi cười: "Sao vậy, lại ba chân thiếu một à? Hôm nay tôi không thể bồi tiếp mọi người rồi, tối nay nhà tôi có khách, tôi phải chuẩn bị một chút."
 
Nhưng hai phụ nữ xinh đẹp đó vừa vào cửa đã mặt mày hớn hở hỏi Dung An Dao: "Không, không phải đâu, em đến là hỏi xem lúc nào Dung tỷ mời chúng em uống rượu mừng đây?"
 
"Rượu mừng? Rượu mừng gì?" Dung An Dao chẳng hiểu đầu cua tai nheo. Dù sao mới chỉ gặp mặt Doãn Xuyên có một lần, giờ nói chuyện kết hôn còn hơi sớm, huống chi là nói đến rượu mừng?
 
"Hi hi, Dung tỷ đừng giấu chúng em nữa, chúng em biết hết rồi. Ai nha, thật bội phục chị nha, công tác bảo mật hay thật đó. Mấy ngày trước giới thiệu con trai lão Đổng nhà đất cho con gái nhà chị, ai, chị còn nói chưa muốn, vậy mà hiện giờ nữ tế nhà chị đã đến ở rể rồi, hi hi, không phải là sắp có rượu mời sao?" Hai phụ nữ, mỗi người một câu, nói đầy hào hứng, khiến Dung An Dao cũng trở nên hồ đồ.

 
"Đâu ra chuyện đó? Hai người nghe ai nói vậy?" Mặc dù Dung An Dao chẳng hiểu ra sao, nhưng sự thanh bạch của con gái rất quan trọng, nếu không phải đã đính hôn rồi thì thông thường sẽ không thừa nhận sắp mời uống rượu mừng gì đó. Vì vậy, Dung An Dao chỉ đành phủ nhận.
 
"Còn muốn giấu chúng em? a, a, hàng xóm nhà em có lão Lưu hôm trước đi tản bộ đã nhìn thấy, nhìn thấy...,,, ai da, không nói nữa" thiếu phụ xinh đẹp cười vẻ thần bí.
 
Mĩ phụ trung niên cũng nói tiếp: "Ờ, Tào tiên sinh, kỹ sư ở trên lầu nhà em cũng nói đã nhìn thấy".
 
Dung An Dao khó chịu trong lòng: "Nhìn thấy cái gì? Hôm nay các người thật kỳ lạ a"
 
"Ai, vẫn còn muốn bảo vệ bí mật đến cùng a? Chúng em biết rồi, em thấy, người trong cả Tây Uyển đều biết cả."
 
"Thì là, thì là, có điều nha, thanh niên hiện nay khá liều lĩnh, cứ ý hợp tâm đầu là chả cần xem trường hợp thế nào. Vậy cũng không sao, chỉ là tốt nhất nên chú ý một chút, đừng để nhiều người nhìn thấy quá là được, hi hi"
 
"Hai người nói gì vậy? Trường hợp gì? Phải chú ý cái gì?" Nụ cười trên mặt Dung An Dao đã có vẻ gượng gạo.
 
"Ai, tiểu Phi nhà chị cùng một nam nhân thân mật ở cạnh hồ nước trong tiểu khu để cho mọi người nhìn thấy, còn....." thiếu phụ xinh đẹp dường như khó mở lời.
 
"Còn cái gì?" Dung An Dao rất buồn bực, nhưng nàng vẫn gắng gượng cười hỏi tiếp, mặc dù nàng đã đoán được chút ít.
 
"Còn y phục không chỉnh tề" mĩ phụ trung niên thì thẳng thắn nói ra.
 
Thiếu phụ xinh đẹp còn ghé tai Dung An Dao thì thầm mấy câu, Dung An Dao nghe được trong lòng cực kỳ phẫn nộ, có điều vẻ mặt nàng vẫn rất thản nhiên.
 
"A a, thanh niên thời nay thật kém hiểu biết." Dung An Dao cười cười rồi nói tiếp: "Vốn định qua mấy ngày nữa mới đặc biệt nói cho mọi người biết, không ngờ hai đứa trẻ tuổi đó thật là, chẳng biết chú ý trường hợp gì cả, lát nữa nhất định phải giáo huấn, giáo huấn chúng."
 
Ngoài mặt Dung An Dao không lộ ra chút bất mãn nào, nhưng trong lòng đã cuồn cuộn sóng to gió lớn. Nàng vẫn luôn rất chú ý tới thể diện bản thân, vốn trong nhà có ba nữ nhân đã đặc biệt dễ có điều tiếng thị phi, cho nên nàng vẫn luôn rất chú ý, không ngờ bản thân mình quản lý giáo dục bao năm như vậy mà vẫn không dạy dỗ được tốt, nàng có thể không thất vọng sao?
 
"Thanh niên thời nay là vậy đó, thằng con nhà em cứ hai ba ngày lại đưa nữ nhân về nhà. Ai, quản không nổi nữa. Vẫn biết Dung tỷ chị cố ý giấu mấy muội muội chúng em. Được rồi, đến lúc đó nhớ đưa thiếp hỉ cho chúng em đấy. Đúng rồi, Dung tỷ xem em mua loại kem dưỡng da này thế nào? Ài, sao em dưỡng thế nào cũng so không lại da dẻ của Dung tỷ chứ, hâm mộ chị đến chết mất." Mĩ phụ trung niên lấy từ trong túi ra mấy thứ như đồ mỹ phẩm dưỡng da trang điểm.
 

Thiếu phụ xinh đẹp bên cạnh cười: "Da em còn không so nổi với Dung tỷ huống chi là chị"
 
Vẻ mặt mĩ phụ trung niên lập tức biến sắc, ả đập lại một câu: "Mi mà đến tuổi của tao thì có lẽ còn chẳng dám ló mặt ra đường ấy chứ."
 
"Được rồi, được rồi, hai người đừng đấu khẩu nữa, tôi còn phải đi chuẩn bị một chút, ngày mai kiếm các vị uống trà." Thấy tình hình hai người đấu khẩu có chiều hướng căng thẳng, Dung An Dao ở bên cạnh vội vàng hòa giải. Lòng nàng đã buồn bực lắm rồi.
 
"Được rồi, Dung tỷ, chúng em đi đây, ngày mai gặp lại."
 
Hai nữ nhân vừa đi, nụ cười trên mặt Dung An Dao lập tức biến mất. Nàng tím mặt đi tới cửa phòng Vân Vũ Phi gõ mạnh mấy cái.
 
"Ai vậy?" Vân Vũ Phi hỏi.
 
"Con ra đây cho mẹ" Dung An Dao gắt lên.
 
Cửa mở, Vân Vũ Phi ngạc nhiên nhìn mẫu thân đang tức tối, kỳ quái hỏi: "Sao vậy mụ"
 
"Hừ, con thật làm mẹ mất hết cả mặt mũi" Dung An Dao bực tức gắt.
 
"Mụ, con, con sao lại làm mẹ mất hết mặt mũi?" Vân Vũ Phi sợ sệt hỏi. Trong ấn tượng của nàng, rất ít khi mẫu thân nổi nóng như vậy, trừ một lần lén lục tủ đầu giường của mẫu thân ra, mẫu thân chưa từng lơn tiếng trách mắng mình.
 
Dung An Dao nóng nảy: "Sao lại để mất mặt còn không biết. Các người làm gì ở trong công viên, hiện giờ người trên toàn thế giới đều biết cả. Con nói xem, con làm cho mẹ biết giấu mặt vào đâu đây? Thật cái đồ không biết nhục."
 
"Mụ, con, con sai rồi" Sắc mặt Vân Vũ Phi hết đỏ lại trắng, nàng không ngờ nổi lời đồn lại truyền nhanh đến vậy, mạnh đến vậy.
 
"Hừ!"
 
"Mụ, mẹ đừng tức giận, nào, con mát xa cổ cho mẹ" Vân Vũ Phi lại đằng sau Dung An Dao, hai tay án lên vai Dung An Dao, bắt đầu xoa nắn. Gò ngực Dung An Dao vẫn không ngừng nhấp nhô, nhưng rõ ràng chiêu này của Vân Vũ Phi rất hiệu quả, nàng rõ ràng không còn tức giận như trước nữa.

 
"Mụ cũng là người hiểu lý lẽ, tình cảm sâu sắc rồi thì làm chuyện vượt quá giới hạn cũng là bình thường, nhưng các con cũng phải tìm chỗ nào chứ, giữa trời giữa đất như vậy còn thể thống gì nữa?"
 
"Vâng, mụ mụ dạy rất đúng, lần sau con sẽ chú ý"
 
"Hứ, không ngờ trên xích đu mà cũng được, mẹ sống đến chừng này tuổi rồi mà cũng lần đầu tiên nghe nói đến." Nói rồi, nàng dường như cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bật cười lên hì hì.
 
"Ai da, mụ đừng cười nữa, xấu hổ chết được." Vân Vũ Phi vội vàng ôm lấy cổ Dung An Dao, lên tiếng nũng nịu.
 
"Hãy nói thật với mụ, rốt cuộc làm loạn trên xích đu là chủ ý của ai?"
 
"Đương, đương nhiên là anh ấy" Khuôn mặt Vân Vũ Phi đỏ rực đến tận mang tai.
 
"Đúng thật là, xem ra nam nhân đó của con cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì" Dung An Dao mím môi nhịn cười.
 
"Vâng a, con cũng không muốn cưới nữa, cứ ở nhà với mẹ thì hơn." Dù có ngốc hơn nữa thì Vân Vũ Phi cũng nhìn ra là Dung An Dao không tức giận nữa, nàng vội vàng tỏ ra ngoan ngoãn.
 
Không ngờ, Dung An Dao nghiêm mặt lại. Nàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Lần này, con có không muốn gả cũng không được, nó không muốn cưới cũng không xong."
 
"Tại sao?" Vân Vũ Phi chớp chớp mắt ngạc nhiên.
 
"Hai người các con giờ đã làm đến mức dư luận xôn xao, nếu mà không kết hôn, vậy người ta sẽ nói ra sao? Người ta sẽ nói con quan hệ bừa bãi. Vũ Phi, con nói cho mụ biết, có phải con thực sự thích cậu Doãn Xuyên đó không?"
 
Vân Vũ Phi ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút mới gật gật đầu.
 
"Sao lại do dự? Cậu ấy đối với con không tốt à?" Dung An Dao thấy dáng vẻ Vân Vũ Phi có chút do dự, lại cho là Doãn Xuyên tuyệt không phải là người con gái yêu nhất. Sao nàng có thể biết được, ngay từ đầu Vân Vũ Phi chỉ là vì chiếc chén kia, vì có thể đóng phim.
 
Có điều, cảm giác hiện giờ của Vân Vũ Phi không còn như trước nữa. Nàng đột nhiên có một loại cảm giác hạnh phúc, đặc biệt là trên thân thể Doãn Xuyên có loại khí chất vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ, loại khí chất đó sản sinh ra những gợn sóng lớn trong lòng Vân Vũ Phi. Hiện giờ ngược lại nàng lại có chút lo lắng, lo lắng rằng mọi thứ hiện nay sẽ kết thúc khi chiếc chén kia lọt vào tay.
 
"Không, không phải là anh ấy đối với con không tốt. Con lo anh ấy không muốn cưới con." Vân Vũ Phi nói ra suy nghĩ trong lòng, bởi vì đó là điều họ đã thương lượng kỹ cho vụ kết hôn giả, mặc dù nàng và Doãn Xuyên có chút duyên mong manh ngắn ngủi.
 
"Vậy sao con nói phụ mẫu người ta giục?"
 
"Phụ mẫu anh ấy giục, nhưng anh ấy không gấp nha?"

 
"Cái gì chứ? Điều kiện của con gái tôi thế này, bao nhiêu người xếp hàng còn không đến lượt, nó cưới được con là nó có phúc. Còn nữa, hiện giờ con và nó đã có quan hệ, nó dám không cưới con? Hừ"
 
"Vậy toàn nhờ vào mụ mụ đại nhân của con là chủ cho" Chỉ một câu nói của Dung An Dao, hòn đá tảng vẫn đè nặng trong lòng Vân Vũ Phi lập tức bị quẳng đi. Nàng ôm lấy mẫu thân vừa cười vừa nhún nhảy.
 
"Đừng loạn lên nữa, con xem con kìa, muốn gả đến mức đó kia đấy, thật không hiểu nổi cái tên Doãn Xuyên có gì tốt chứ." Dung An Dao lắc đầu cười khổ.
 
"Mụ, mẹ không biết đâu, anh ấy, anh ấy rất đặc biệt" Vân Vũ Phi thẹn thùng nói.
 
"Đặc biệt cái gì? Nói cho mụ biết được không?" Dung An Dao có chút hiếu kỳ. Mỗi một nữ nhân đều rất hiếu kỳ, e rằng nàng sống đến tám mươi tuổi cũng vẫn như vậy.
 
"Mụ, cái đó, cái đó không thể nói cho mẹ được" Mặt Vân Vũ Phi đỏ đến tận cần cổ.
 
Điều đó càng khiến cho sự hứng thú của Dung An Dao bị khêu lên cao. Nàng rất muốn biết rốt cuộc đó là cái gì, vì thế nàng cố ý nghiêm mặt lại: "Con không nói, vậy đợt lát nữa nó đừng hòng bước qua cửa."
 
"Ai da, mụ, mẹ không thể thế được. Được rồi, được rồi, con nói" Vân Vũ Phi do dự hồi lâu, dưới sự chăm chú chờ đợi của Dung An Dao, thì thào nói với nàng: "Thân thể, thân thể của anh ấy rất đắc biệt"
 
"Thân thể? Chỗ nào?" Dung An Dao hỏi lại với vẻ mê hoặc.
 
"Thì là cái thứ kia của nam nhân đó" Vân Vũ Phi uốn uốn éo éo nói ra.
 
"Hả? Sao, sao mà đặc biệt?" Vẻ mặt Dung An Dao đột nhiên thoáng qua một tia khác thường.
 
"Thì là, thì là..." Cảm thấy nói không ra lời, Vân Vũ Phi ngượng ngập ghé sát tai Dung An Dao nói mấy câu.
 
Dung An Dao há to miệng kinh ngạc: "Cái gì? Thật à?"
 
"Thật, dài như thế này, thô như thế này này" Vân Vũ Phi lấy tay ra dấu.
 
"Con thật là, con thích nam nhân là vì cái đó sao? Đúng thật là, không nói chuyện với con nữa, mẹ đi nấu cơm." Dung An Dao cười mắng. Có điều, nhìn con gái dùng tay ra hiệu, nàng cũng ngấm ngầm chấn kinh. Mặc dù tiêu chuẩn chọn bạn của con gái có vẻ hoang đường, nhưng trong đáy lòng nàng lại nghĩ, có nữ nhân nào mà không thích nam nhân như vậy chứ? Thân là người từng trải, nàng đương nhiên biết cái thứ đó của nam nhân có tính chất quan trọng như thế nào đối với nữ nhân. Nghĩ đến đó, nàng bất lực mà thương cảm buông tiếng thở dài.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận