Tây Xan Tiểu Tình Nhân

Chuyển vào nhà mới, Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy thật cao hứng.

Đương nhiên không phải bởi vì nơi này là khu nhà trọ xa hoa ––– cậu đối với việc ngay cả phí quản lý cũng chi không nổi mà cảm thấy thực uể oải.

Cũng không phải do những thiết bị hoàn mỹ bên trong ––– sân quần vợt, bể bơi, phòng tập thể thao, hoa viên ngoài trời còn có thiết bị BBQ!

Chung Minh Lý từng mang Đỗ Hiểu Hùng đánh quần vợt một lần. Nhưng Đỗ Hiểu Hùng bi ai cảm thấy mình không phải đang đánh tennis mà là đuổi trái banh thậm chí là bị banh đánh! Khi cậu lần thứ ba phi thân chắn trái banh, Chung Minh Lý quyết định đời này không bao giờ cùng cậu chơi tennis nữa…

Bể bơi thì Đỗ Hiểu Hùng không có đi, chính xác mà nói, là Chung Minh Lý không cho cậu đi. Nói khoa trương là bể bơi này không ai trông giữ, nguy hiểm. Nhưng người đi đường đều biết kỳ thật hắn là không muốn thân thể tiểu bạch kia của Đỗ Hiểu Hùng bị người khác thấy được ––– được rồi, người đi đường không biết, đây là nội tâm đen tối của Chung đại chủ tịch.

Phòng tập thể thao cũng không có đi. Một ngày Chung Minh Lý mang Đỗ Hiểu Hùng đi vào trong đó chơi cái máy chạy bộ, kết quả Đỗ Hiểu Hùng đi vào chứng kiến cơ ngực phồng lên của tráng nam ở nơi cử tạ, lập tức phát ra một tiếng cảm thán: “Thật lớn.” sau đó một mỹ nữ ngực to bên cạnh lập tức nháy mắt một cái với cậu, khiến cho Đỗ Hiểu Hùng xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, Chung Minh Lý tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, từ đó về sau, phòng tập thể thao bị liệt vào điểm đen…

Hoa viên ngoài trời, Đỗ Hiểu Hùng thích nhất. Những lúc có nắng và khí trời không lạnh, cậu thích đến hoa viên ngắm cảnh. Hoa viên có một con đường nhỏ thật dài được lát bằng những vỏ sò rất nhỏ, dẫm lên sẽ phát ra rất nhiều tiếng vỏ sò cọ xát nho nhỏ, khi có cơn gió nhẹ không quá lạnh thổi qua, Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy mình tựa như đang đi trên bờ biển.

Phía cuối hoa viên ở hai bên có hai cái bếp BBQ, Đỗ Hiểu Hùng có chút tiếc nuối nghĩ không thể mang theo nhóm bạn học của mình tới nơi này nướng đồ ăn.

Nhưng Đỗ Hiểu Hùng đối với việc sử dụng mấy thứ phương tiện này vẫn có chút không hợp, cậu cảm thấy bản thân rốt cuộc vẫn là có điểm danh bất chính ngôn bất thuận ở nơi này, thời điểm một mình một người vẫn là cảm thấy là lạ.

Khiến cho Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy tung tăng chính là cậu trở thành trợ lý việc nhà của Chung Minh Lý ––– danh từ này là Đỗ Hiểu Hùng học được từ TV. Cậu giặt quần áo, quét nhà, lau nhà, giữ cho nhà cửa sạch sẽ, cậu cảm thấy có thể vì nơi ở mới này cố gắng làm việc là một điều quang vinh cùng hạnh phúc. Có tiền ra tiền, có sức ra sức thôi, Đỗ Hiểu Hùng cậu tuy rằng chi không nổi phí quản lý, nhưng cậu vẫn có thể vì duy trì cái nhà này mà ra một phần sức.

Nhưng điều này làm cho Chung Minh Lý thực muốn hộc máu, mặc dù có thời điểm thấy Đỗ Hiểu Hùng vội trong vội ngoài hoặc là sẽ báo cho mình bản thân hôm nay vệ sinh những chỗ nào, rất có cảm giác ‘tiểu thê tử’ hiền lương thục đức. Nhưng hắn gọi Đỗ Hiểu Hùng vào đây ở chứ không phải bảo cậu làm những điều này a a a! Hắn là muốn sủng cậu, cũng không phải là để cậu làm việc nhà.

Chính là vô luận hắn nói rõ hắn đã thuê người giúp việc chuyên nghiệp trong một trung tâm nổi tiếng đến xử lý hết thảy việc nhà, không cần Đỗ Hiểu Hùng cùng người khác tranh công việc, Đỗ Hiểu Hùng vẫn khư khư cố chấp làm đến bất diệc nhạc hồ*, hơn nữa còn tràn ngập cảm giác thành tựu…

(*Bất diệc nhạc hồ: Đây là một câu thành ngữ trong tiếng trung quốc, dùng để bổ nghĩa cho: “hình dung, động tác, trạng thái” tới một mức độ cực đoan ở trong câu đứng trước nó.)

 

Mỗi lần thấy đôi mắt to tròn long lanh lóng lánh kia, Chung Minh Lý cũng không thể mạnh mẽ cưỡng chế cậu không được làm việc nhà.

Nhưng đối với vị giúp việc kia, hắn cũng thực phiền muộn. Khu chung cư của Chung Minh Lý tuy rằng rất lớn, nhưng bởi vì người ở rất thưa thớt, bản thân hắn cũng không phải kẻ lôi thôi, cho nên kỳ thật công việc vệ sinh cũng không nặng nề. Mỗi cuối tuần đến thanh lý chút phục vụ phí là có quần áo, drap giường sạch tươm cùng lượng rau quả kếch xù trong tủ lạnh, có thể nói là một giao dịch ưu đãi.

Mà hiện giờ lại có thể có người muốn hại hắn mất đi một khách hàng chất lượng tốt như vậy, vị giúp việc kia mỗi lần thấy Đỗ Hiểu Hùng liền vẻ mặt ai oán, sau đó không thèm để ý đến lời nói “nơi này tôi lau qua rồi”, “nơi đó tôi cũng đã lau qua”, mà cố gắng dùng khăn lau cho mọi thứ đã sáng bóng càng thêm sáng bóng.

Chung Minh Lý đau đầu nhìn hai người gây chiến, thuận tiện chia buồn một chút cho mớ đồ dùng nhà mình.

Điều làm cho Đỗ Hiểu Hùng cao hứng chính là, cậu có thể ở nhà nhàn nhã ăn cơm tối mà không cần giống như trước đây, hết khóa học vội vàng ăn xong liền tới nhà Chung Minh Lý, hại cậu không phải dạ dày đau thì là tiêu hoá rối loạn.

Có lẽ bạn sẽ nói, a, thật tốt a, cậu có thể nấu cơm cho Chung Minh Lý ăn. Nhưng mà… Đỗ Hiểu Hùng kỳ thật có một bí mật nho nhỏ khó mà mở miệng, đó là cậu không biết nấu đồ ăn Trung Quốc!

Trước kia thời điểm còn ở một mình, Đỗ Hiểu Hùng đều là mua cơm hộp loại năm mươi đồng ở bên ngoài mà ăn.

Mặc dù có người nói đầu bếp về nhà cũng không nấu nướng, chúng ta có thể lý giải ––– dù sao đi làm đã nấu nướng, tan tầm cũng lại nấu nướng, sớm muộn gì khi cũng có ngày nhìn thấy xẻng nồi liền nôn.

Nhưng Đỗ Hiểu Hùng không biết nấu cơm khiến cho người ta cảm thấy lạ, cậu không phải học làm món tây sao? Tuy nói thế giới đại bất đồng, nhưng có câu gọi là thông hiểu đạo lý, chung quy không đến mức dốt đặc cán mai chứ? Nhưng mà Đỗ Hiểu Hùng đích thật là đờ ra với thực đơn món Trung…

Sau khi thấy qua vẻ mặt ngốc lăng của Đỗ Hiểu Hùng, Chung Minh Lý an ủi cậu: “Không sao cả, hiện tại rất nhiều nữ nhân đều không biết nấu cơm, các cặp vợ chồng đều ăn ở bên ngoài, cho nên ngành nghề ăn uống mới phát triển mạnh như thế. Kỳ thật tôi còn muốn cảm tạ những nam nam nữ nữ không biết nấu ăn này.”

Kết quả tự nhiên đưa tới là Đỗ Hiểu Hùng càng thêm bi phẫn.

May mắn Chung Minh Lý bởi vì thường xuyên phải xã giao, kỳ thật thời điểm ở nhà ăn cơm cũng không nhiều. Đỗ Hiểu Hùng tuy rằng không đến mức lại đi mua cơm hộp bình dân như trước kia, nhưng mà ăn uống cũng rất đơn giản, ngẫu nhiên thêm chút món ăn mà thôi.

Tỷ như hôm nay. Trước mặt Đỗ Hiểu Hùng bày một cái đĩa lớn, trên đĩa là mấy khối thịt cổ dê được nướng chín kỹ đến nát ra, đây là món nước sốt thịt dê hôm nay đã học trên lớp.

Đang lúc Đỗ Hiểu Hùng chuẩn bị hưởng mỹ thực, Chung Minh Lý cư nhiên về sớm.

“A, như thế nào mua cổ dê? Lần sau mua thịt cừu đi, cái đó ăn mới tốt, đừng tiết kiệm như vậy.” Tuy rằng tiểu động vật không thích phô trương lãng phí là thói quen tốt, nhưng mà bạc đãi bản thân như thế, hắn thân làm ‘ông xã’ cảm thấy thật mất mặt.

Đỗ Hiểu Hùng thấy Chung Minh Lý đi tới xem đĩa thịt dê, kích động muốn lấy đi, lại bị Chung Minh Lý ngăn cản.

“Dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng, để tôi nếm thử hương vị.” Chung Minh Lý nghĩ Đỗ Hiểu Hùng là thẹn thùng, không để ý đến động tác của cậu, trực tiếp cầm lấy cái nĩa trên bàn xiên một khối thịt dê bỏ vào miệng.

Đỗ Hiểu Hùng muốn ngăn trở, đã không còn kịp nữa rồi, nhất thời hai má đỏ lên, một bộ dáng sắp khóc đến nơi.

“Ngô… Thịt nấu như thế nào quá lửa lại còn nát như vậy…” Chung Minh Lý chưa từng nếm qua món thịt như vậy, nhất thời lẹ miệng nói ra.

“…” Tôi biết chứ. Từng hạt lệ to nhất thời từ trong mắt Đỗ Hiểu Hùng rơi xuống, sau đó biến thành hai dòng suối nhỏ, dọc theo khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn uốn lượn chảy xuống, thấm ướt mảng áo trước ngực.

Chung Minh Lý thật là hối hận không kịp a, nhất thời lẹ miệng, cư nhiên làm cho Đỗ Hiểu Hùng khóc đến lê hoa đái vũ. Tuy rằng hắn cũng từng xấu xa nghĩ tới bộ dáng khi khóc của Đỗ Hiểu Hùng, nhất định thực chọc người trìu mến, nhưng tình cảnh phát sinh mà hắn ảo tưởng là ở trên giường chứ không phải dưới loại tình huống này. (đê tiện =.=)

“Hiểu Hùng đừng khóc, kỳ thật cũng không phải khó ăn như vậy, món tương này cũng không tồi. Người cũng có lúc lỡ tay a, Hiểu Hùng về sau nhất định càng làm càng tốt a.” Chung Minh Lý luống cuống tay chân an ủi, để tỏ ra chân tình, lại lấy nĩa xiên một khối thịt ăn.

Đỗ Hiểu Hùng nhìn hắn, tiếp tục khóc thút thít ở trong lòng hô to: ‘đó là canh cặn, đó là canh cặn a!’

Thịt dê khó ăn như vậy thực ra không thể trách Đỗ Hiểu Hùng, chúng nó là dùng làm tương chứ không phải dùng làm thức ăn. Để làm tương (sốt), thịt dê này vốn là cùng một đống rau dưa bỏ vào lò nướng trong một giờ, sau đó lại mang cả thịt lẫn rau cho thêm rượu đỏ nấu khoảng sáu giờ, mới ngao thành canh nguyên chất nền tảng cho việc làm tương.

Tuy rằng thịt dê nấu qua thế này thật sự chẳng ra gì, nhưng Sử Đế Phân không muốn trực tiếp vứt đi, cho nên hỏi ai nguyện ý lấy về nhà ăn, trời sanh tính tiết kiệm Đỗ Hiểu Hùng tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Nhưng cậu không nghĩ tới Chung Minh Lý giữa chừng trở về, còn tưởng rằng này là do cậu làm ––– tuy rằng theo một phương diện nào đó mà nói đúng là do cậu làm thật ––– không chỉ có ăn lại còn phê bình.

Trái tim thủy tinh nhỏ bé của Đỗ Hiểu Hùng tan nát. Cậu không dám cùng Chung Minh Lý nói thứ này kỳ thật là canh thừa, Chung Minh Lý vì cậu ăn cơm hộp giá rẻ mà đã từng tức giận, cũng không cho phép cậu vì tiết kiệm tiền mà lại ăn những món có hại nữa. Nhưng mà không nói cậu lại không cam lòng, để Chung Minh Lý nghĩ rằng mình nấu món Tây ––– đồ ăn Trung Quốc còn chưa tính ––– khó ăn như vậy, lòng tự trọng của cậu đã bị đả kích rất lớn.

Vì thế một đêm này, hai người đều cực kỳ thương tâm phiền muộn mà vượt qua.

Chung Minh Lý dịu dàng ôm Hiểu Hùng, hôn lỗ tai của cậu, âu yếm cậu, nhưng Đỗ Hiểu Hùng chính là một đêm rơi lệ không thèm để ý đến hắn.

‘Bà xã tay nghề có kém đến đâu, cũng không có thể oán hận chỉ có thể cổ vũ, bằng không cô ấy chẳng những sẽ không nấu cơm cho mình nữa, còn có thể hận mình cả đời.’

Chung Minh Lý bi ai nghĩ đến lời nhóm nhân viên ăn cơm hộp của vợ trong công ty chân thành khuyên bảo.

Cái gọi là thất thân là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là chuyện lớn. Đỗ Hiểu Hùng tuy rằng không dám cùng Chung Minh Lý nói chuyện canh thừa, nhưng cậu có thể lại làm một khoản cơm Tây để chứng minh tiêu chuẩn của mình a, cho nên trải qua một phen cân nhắc, Đỗ Hiểu Hùng quyết định chọn món mì om hải sản nước dùng.

Kỳ thật đây là món thập cẩm của chính Đỗ Hiểu Hùng, nhưng nó đơn giản dễ dàng làm, sự cố ngoài ý muốn phát sinh xác suất rất nhỏ, hương vị ngon lại dễ ăn, vì thế Đỗ Hiểu Hùng rất có tự tin cùng Chung Minh Lý ước định phải cho hắn thưởng thức một chút tay nghề chân chính của mình.

Mà trong lòng Chung Minh Lý đồng thời cũng tràn đầy chờ mong, cùng mặc niệm: ‘lần này đánh chết cũng phải nói là ăn ngon…’

Đỗ Hiểu Hùng chọn món này kỳ thật còn có một nguyên nhân, bởi vì hôm nay bọn cậu học chính là món này.

Nhào bột nhão, thêm vào trứng gà cùng dầu rồi lại nhào bột, tuỳ theo ý thích mà hoà vào sốt cà chua hoặc hương thảo cô đặc để tạo thành hương vị mình muốn. Sau đó lăn đều thành một đoạn tròn lớn dần mà độ dày vừa phải, lại kéo rộng ra, rồi rải bột mì lên, phơi lên hong gió một chút là có thể nấu.

Thanh niên bây giờ, nói thật đều là thuộc tộc ăn nhanh, toàn mua có mì nấu sẵn, tự mình động thủ làm hoặc ‘sẽ làm’ lại không còn mấy người.

Cho nên các học sinh tuy rằng một bên cảm thấy ‘rất thú vị a, hóa ra mì là được làm như thế này’, một bên lại oán hận: ‘người nước ngoài thật là ngốc a, dùng máy móc làm không phải tốt lắm sao? Lại làm thủ công, niên đại nào rồi chứ.’

Hoàn toàn coi thường Sử Đế Phân đối với loại mì do hàng loạt máy móc làm ra của siêu thị khinh bỉ: “Mì này vừa nấu liền dính, hoàn toàn là do không thêm trứng gà, rác rưởi thành phẩm không hề dai.”

“Thế nhưng các cậu không cảm thấy mì làm như thế này sẽ tràn ngập tình cảm của người làm ra sao?” Đỗ Hiểu Hùng thuần chân nói, dụng tâm làm được mì sợi, tươi mới này khẩu cảm này tuyệt không có loại mì sản xuất hàng loạt chi phí thấp bán bên ngoài nào có thể so sánh được.

Chúng nam sinh hít vào một ngụm khí lạnh.

“Cậu thường ngày coi kịch nhiều lắm hả? Tiểu Nhật Bản gì đó hại người a, nhìn xem đứa nhỏ này.”

“Ai cưới cậu thật sự là tam sinh hữu hạnh.”

“Lệ Lệ, cậu nên hướng tiểu Hùng học tập, nhiều hiền tuệ a.”

“Muốn chết, làm cái gì mà xả lên người của tớ. Cẩn thận tớ đem cậu thành bột mì gói lại.”

“…” không để tâm các bạn học trêu ghẹo, Đỗ Hiểu Hùng vui vẻ đem mì tự mình làm dùng giấy bạc bao lại, chuẩn bị mang về nhà làm bữa ăn tình yêu.

Đỗ Hiểu Hùng biết tình cảm có thể làm ra mỹ thực cảm động lòng người, nhưng cậu không biết là, không kinh nghiệm sẽ làm ra mỹ thực làm khó người ta, điều này Đỗ Hiểu Hùng qua tối nay sâu sắc lĩnh hội được.

Màn hình quay về đi, trở lại trước lúc bi kịch còn chưa phát sinh, lúc này Đỗ Hiểu Hùng vừa mới lòng tràn đầy vui mừng mang theo món mì tình yêu của mình về đến nhà, bắt đầu chuẩn bị làm nước dùng hải sản.

Hành tây cùng khoai tây xắt thành khối nhỏ, sau đó dùng bơ đảo nửa phút, thêm vào tôm, bào ngư, canh cá nấu trong ba mươi phút.

Cà chua bỏ cuống, cái đáy cắt chữ thập, bỏ vào nước nóng mười giây, bóc lớp vỏ ngoài. Bỏ hạt bên trong ra, lưu lại thịt cà chua, lại cắt thành miếng nhỏ, chờ nước dùng hải sản nấu gần được liền thêm vào.

Cuối cùng thêm bơ nóng, muối cùng bột hồ tiêu, là ổn, thấy nước dùng hải sản đã được rồi, chuẩn bị nấu mì. Đỗ Hiểu Hùng vui vẻ mở bọc giấy bạc gói mì ra…

‘Ầm ầm –’ trời đột nhiên vang lên tiếng sét…

Chung Minh Lý hôm nay đặc biệt hoãn lại hết thảy an bài, để đúng giờ về nhà ăn mỹ thực Đỗ Hiểu Hùng tự mình làm. Hắn còn đặc biệt mua bó hoa bách hợp, hắn cảm thấy Đỗ Hiểu Hùng thuần chân khả ái phối hoa bách hợp trắng là thích hợp nhất.

Ánh nến ấm áp mờ ảo, phủ lên bách hợp thuần trắng một viền ánh kim, hắn cùng tiểu Hùng ngồi ở bên bàn dùng bữa Tây tình yêu của tiểu Hùng, dưới sự nhu tình mật ý, hắn ôm Đỗ Hiểu Hùng đi vào phòng, nhiệt liệt lửa cháy đến góc.

Một bên ảo tưởng, Chung Minh Lý tâm tình vui sướng mở cửa, sau đó…

‘Ầm ầm –’ hắn bị sét đánh.

Đỗ Hiểu Hùng cúi đầu, thấy Chung Minh Lý tiến vào, đáng thương đi tới, đôi mắt chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, nước mắt cơ hồ sắp tuôn rơi.

“Làm sao vậy? Cắt trúng tay? Hay là nấu bị khét? Đốt trụi rồi?” Chung Minh Lý vội vàng hỏi han, nghĩ đến lần trước Đỗ Hiểu Hùng cũng là vì đồ ăn mà khóc, lần này lại phát sinh cái gì ‘ngoài ý muốn’ nữa đây?

“Sợi mì… Tôi tự mình làm… Biến thành… viên…” Đỗ Hiểu Hùng chỉ vào một cái gói giấy bạc trong phòng bếp, ủy khuất nói.

Chung Minh Lý đi qua nhìn, vội vàng lấy tay giơ lên che miệng lại, không cho tiếng cười phát ra.

Đỗ Hiểu Hùng làm mì sợi này tuy rằng có nhào qua bột mì cũng cho hong gió qua một hồi, chỉ là dù sao cũng mới làm cho nên còn mang theo không ít hơi nước, bị Đỗ Hiểu Hùng dùng giấy bạc bọc lại còn trải qua một vòng xóc nảy khi đi về nhà, mì sợi liền dính cùng một chỗ phân không ra được, biến thành viên mì.

Nghĩ đến trước lúc rời nhà, bộ dáng Đỗ Hiểu Hùng chí tại tất đắc (đại khái là vẻ đắc chí nghĩ việc chắn chắn thành công) kia, kết quả lại bị sơ suất nhỏ này phá tan, khó trách tiểu Hùng khóc thê thảm như vậy.

Chung Minh Lý qua đi dịu dàng sờ sờ đầu Đỗ Hiểu Hùng, an ủi: “Nước dùng hải sản của em tôi nếm rồi, hương vị tốt lắm, tiểu Hùng nhất định thực dụng tâm làm, đúng không? Mì tuy rằng đã xảy ra chút sơ suất, bất quá còn có thể dùng, đến, chúng ta đến làm nước dùng hải sản nấu ngật đáp (hềnh như là viên bột).”

Chung Minh Lý kéo bàn tay nhỏ nhắn của Đỗ Hiểu Hùng đi vào phòng bếp, sau đó cầm lấy viên bột kia, lấy tay kéo xuống từng viên từng viên nhỏ, sau đó ném vào trong nồi.

“Không ai quy định nhất định phải ăn mì, đúng không? Trong nhà tôi thích thế nào liền nấu như thế ấy.” Chung Minh Lý sủng nịch đối Đỗ Hiểu Hùng cười cười.

“Ân.” Đỗ Hiểu Hùng dùng sức đáp lời, Chung Minh Lý không giễu cợt cậu, còn giúp cậu giải vây, Đỗ Hiểu Hùng thực cảm động sự săn sóc của Chung Minh Lý.

Nhưng mà săn sóc giải vây chính là săn sóc giải vây, Đỗ Hiểu Hùng vẫn không cam lòng lần không hoàn mỹ này, lại yêu cầu nấu bữa Tây cho Chung Minh Lý ăn.

Chung Minh Lý rốt cục biết được, Đỗ Hiểu Hùng nhu thuận đáng yêu, tính tình đến thời điểm này, hóa ra cũng là một tiểu quật hùng a (gấu nhỏ bướng bĩnh quật cường).

Bất quá cũng là bướng bĩnh khả ái. Chung Minh Lý nghĩ tình nhân trong mắt ra Phan An, đồng thời bắt đầu cầu nguyện hy vọng món Tây lần này của tiểu Hùng nhất định phải thuận lợi.

‘Tôi thích em ấy nấu cơm Tây cho tôi, nhưng mà không hy vọng rơi vào loại kết cục giống như quyết đấu này, A-men.’

Xét thấy những sự cố vô tình ngoài ý muốn của Đỗ Hiểu Hùng lúc trước, Chung Minh Lý quyết định vì chính mình làm chút món ăn ‘an toàn’, hơn nữa tuyên bố bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến đầu tiên vào đêm đó sẽ do Đỗ Hiểu Hùng nấu. Nếu thành công, kia tự nhiên sẽ gia tăng lòng tin của Đỗ Hiểu Hùng, cho dù vạn nhất vẫn là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cũng sẽ đem trách nhiệm đặt ở trên người mình.

Cuối cùng hắn chọn món cá hồi chiên phối sốt đậu nành, nước sốt dễ dàng làm, cơ bản không có khả năng phát sinh sai lầm, màu sắc phối hợp rất đẹp mắt, không thể ăn cũng có thể nhìn, có thể nói là sự chọn lựa vạn vô nhất nhất ( không có sơ hở).

Bất quá thấy Đỗ Hiểu Hùng chu cái miệng nhỏ nhắn lải nhải “tôi ghét nhất ăn đậu nành”, “ăn đậu nành thật giống như đang ăn cỏ”, “tôi đã nhiều năm không chạm qua đậu nành”, Chung Minh Lý một bên vì Đỗ Hiểu Hùng biểu lộ tâm tính tiểu hài tử mà cố nén cười, một bên thầm nghĩ: ‘tôi cũng không thích ăn a, nhưng này cũng là vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của chúng ta mà suy nghĩ.’

Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy thứ bảy này đến đặc biệt lâu, cậu mở quyển sổ tay nhỏ bé, cuối cùng ngày cuối tuần được mong đợi này cũng đã đến.

Sáng sớm, Đỗ Hiểu Hùng xấu hổ cùng lo sợ bị Chung Minh Lý kéo đi siêu thị mua nguyên liệu.

Lần trước Đỗ Hiểu Hùng cùng người giúp việc đại chiến, Chung Minh Lý cuối cùng đưa ra một biện pháp hoà hợp. Việc nhà để cho người giúp việc, mua thức ăn thuộc về Đỗ Hiểu Hùng. Đỗ Hiểu Hùng ngẫm lại, vẫn là có lợi, bởi vì người giúp việc hỗ trợ mua thức ăn luôn lãng phí rất nhiều, mà chính mình đi mua có thể tiết kiệm một số tiền đáng kể.

Kỳ thật Đỗ Hiểu Hùng đã nhiều lần tỏ rõ loại chuyện mua thức ăn ‘vất vả mà nhàm chán’ này giao cho cậu thì tốt rồi, Chung đại chủ tịch nhất định có việc quan trọng hơn có thể làm, tỷ như lên mạng nói chuyện phiếm đánh thái cực, hắn không đi cùng cũng không có sao.

Chính là Chung đại chủ tịch lời lẽ đanh thép phản bác, loại chuyện cùng nhau mua thức ăn này có thể giúp cho cường thân kiện thể, hiểu biết dân sinh (cuộc sống mọi người) đồng thời show vận động ân ái bình dân này còn có năng lực xúc tiến tình cảm ‘vợ chồng’, một tuần chỉ có một lần tuyệt không thể bỏ qua, thần chắn sát thần, phật chắn sát phật. Hơn nữa Đỗ Hiểu Hùng lúc trước cũng chưa từng đi cái siêu thị kia, bản thân có nghĩa vụ dẫn đường.

Đỗ Hiểu Hùng không lay chuyển được Chung Minh Lý, chỉ có thể cúi đầu bị hắn kéo bàn tay nhỏ bé cùng nhau hướng siêu thị bước đến.

Đi đến siêu thị, Đỗ Hiểu Hùng lại cảm thán siêu thị cao cấp cùng khu chợ bình dân thật bất đồng.

Trước kia phụ cận nhà cậu chính là cái chợ truyền thống, một cái sạp nối tiếp một cái sạp, buổi sáng từng con heo con bò tươi mới được chuyển đến chợ, sau đó nhóm tiểu thương liền trực tiếp trước sạp phân thịt. Nhóm dân trồng rau sẽ lớn tiếng thét rau củ của mình mới vừa hái xuống, người bán cá thỉnh thoảng giết một con cá sống, sau đó đem máu quét lên một con cá khác, làm cho chúng nó thoạt nhìn giống như mới vừa mổ bụng. Chợ luôn tràn ngập mùi tanh của cá cùng thịt tươi, bởi vì không phải tại trong nhà, luôn ẩm thấp mà lầy lội, nếu trời mưa liền càng hỏng bét.

Đỗ Hiểu Hùng từ nhỏ cùng mẹ tại khu chợ này mua thức ăn giảm giá, thẳng đến khi Chung Minh Lý dẫn cậu đến siêu thị cao cấp gần chung cư, cậu mới biết được chợ cũng có thể ở trong nhà sạch đẹp thế này.

Cả siêu thị như một cửa hàng tổng hợp cao cấp, vừa đi vào chính là hoa quả tươi ngon ướt nước, sau đó bên tay phải là rau dưa tươi mới được rửa sạch đóng gói đàng hoàng, lại đi vào tiếp nữa là thực phẩm vật dụng được phân loại sắp xếp lên các quầy trưng bày rất dài, rượu, đồ hộp, quà vặt, thức ăn nhanh vật phẩm hàng ngày đều chỉnh chỉnh tề tề nằm trên đó. Bên trong sáng sủa rộng rãi, có mở điều hòa, nhiệt độ vừa phải không làm cho người ta cảm thấy rét lạnh, hơn nữa tuyệt không sẽ có vị tanh cá thịt của hàng chợ.

Đỗ Hiểu Hùng cùng Chung Minh Lý đi vào trước quầy bán cá, bên trong cá sớm đã mổ bụng, bỏ nội tạng rửa sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề đặt ở trên đá nhuyễn bảo trì tươi mới. Cá hồi được sắp ở giữa, một loạt cá mới, tươi ngon phì nộn, trắng hồng đan xen đẹp mắt làm cho người ta nhìn thấy mà thèm nhỏ dãi ba thước.

Chung Minh Lý chọn một khối tươi ngon nhất, kêu nhân viên bọc lại, bỏ vào trong rổ Đỗ Hiểu Hùng xách theo.

“Rất mắc nga, cũng không thể mặc cả.” tuy rằng thấy cá hồi kia tươi mới, Đỗ Hiểu Hùng cũng lòng thèm ăn đại động, bất quá vừa nghĩ tới giá cả, thiên tính quản gia cần kiệm lại phát tác.

Chung Minh Lý yêu thương xoa đầu Đỗ Hiểu Hùng, sau đó ôm eo cậu tiếp tục nghênh ngang dạo siêu thị.

Đỗ Hiểu Hùng bị hắn làm cho lúng túng đến không biết nên nhìn đi đâu. Muốn tránh thoát, kết quả bị Chung Minh Lý ôm càng chặt, lại trốn, Chung Minh Lý mắt mang ý xấu nhéo eo của cậu một phen, Đỗ Hiểu Hùng sợ ngứa nhất thời ‘a –––’ một tiếng kêu lên, sau đó mặt lập tức hồng so với trái thanh long còn hồng hơn.

May mắn buổi sáng siêu thị ít người, bằng không Đỗ Hiểu Hùng phỏng chừng phải tại trên mặt gạch men trơn bóng của siêu thị làm chuột chũi đào động rồi.

“Phối hợp sẽ khoan dung, kháng cự sẽ nghiêm phạt, hanh hanh.” Chung Minh Lý hảo chỉnh dĩ hạ (bận vẫn ung dung) ‘uy hiếp’. Sau đó lại xấu xa bổ sung “Em nếu thẹn thùng, có thể vùi đầu vào lòng tôi.”.

Khóc không ra nước mắt Đỗ Hiểu Hùng đành phải làm đà điểu cúi thấp đầu ‘dựa sát vào’ Chung Minh Lý bên cạnh. Chung Minh Lý thì rất có cảm giác đại tài chủ mang theo mỹ quyến như hoa dạo chơi tỉnh thành.

Kéo ‘mỹ quyến’ đi vào hàng ăn vặt, Chung Minh Lý lại bắt đầu cuồng càn quét. Nhìn thấy hắn đem khoai tây chiên, chocolate, quả hạch đều bỏ vào trong rổ, Đỗ Hiểu Hùng tò mò hỏi: “Minh Lý cũng thích ăn vặt?”

“Cho em đấy. Em thích thứ cái gì liền tự chọn đi lấy.” Chung Minh Lý trái lại không chút do dự đáp. Trong tiềm thức, hắn cảm thấy người hoặc động vật khả ái đều thích ăn quà vặt đi. Hơn nữa nếu mình không chủ động mua quà vặt, Đỗ Hiểu Hùng sẽ không nói ra mong muốn của bản thân. Chung Minh Lý hiểu được nguyên nhân tâm tính cẩn trọng này, cho nên chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt Đỗ Hiểu Hùng thả lỏng tình cảm của bản thân.

Khuôn mặt Đỗ Hiểu Hùng nóng nóng, không nói gì, bất quá cũng bắt đầu động thủ chọn món quà vặt mình thích.

Hai người mua hết những thứ nên mua cùng không nên mua, thanh toán tiền, lúc cầm bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm rời khỏi siêu thị về nhà, lại không biết hành vi thân mật của bọn họ sớm bị người nào đó đặt vào trong mắt.

“Chủ tịch?” Thời điểm Trần Quân Như mới vừa từ xa nhìn thấy Chung Minh Lý, trong lòng một trận mừng như điên. Cô hôm nay là đi thăm bạn bè, cho nên thuận đường vào trong siêu thị mua chút hoa quả làm quà, cô biết Chung Minh Lý ở gần đây, cũng không nghĩ đến lại có thể nhìn thấy hắn.

Nhưng khi cô chuẩn bị tiến lên chào hỏi, tươi cười ngưng kết ở trên mặt cô. Cô thấy Chung Minh Lý thân thiết ôm một nam sinh thanh tú, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ thực phẩm rời đi.

Hồi tưởng lại nhóm đồng sự đoán Chung Minh Lý trong nhà ‘có người’, Trần Quân Như lắc đầu liều mạng phủ nhận hình ảnh mình vừa chứng kiến.

Chung đại chủ tịch của cô, Chung đại chủ tịch cô vẫn thầm mến, như thế nào có thể giấu trong kim ốc lại là một nam sinh a?

Nhất định là cô nhìn lầm rồi, đúng vậy, khẳng định nhìn lầm rồi.

Không biết đến đoạn tiểu nhạc đệm này, hai người vẫn tiếp tục ân ân ái ái ôm eo về đến nhà.

Chung Minh Lý sớm vì đêm nay chuẩn bị đầy đủ. Lần trước chỉ mua bó bách hợp gia tăng không khí, kết quả lại bởi vì sự cố mì sợi mà làm cho bó hoa đáng thương bị bỏ ở một bên, đến sáng ngày thứ hai đã biến thành xác hoa ướp lạnh nằm ở trên giá ngay cửa lên án quá khứ bi thảm bị người vứt bỏ.

Đỗ Hiểu Hùng nhìn thấy Chung Minh Lý bố trí xong bàn ăn vừa vui lại vừa cảm động vừa… áp lực rất trầm trọng.

“Không cần long trọng như vậy đi, Minh Lý.” Đỗ Hiểu Hùng có chút khẩn trương nói.

“Đây chính là bữa tối ánh nến lãng mạn lần đầu tiên của chúng ta do tiểu Hùng xuống bếp, như thế nào có thể tùy tiện a. Tôi muốn thật nhiều thật nhiều năm sau, cũng sẽ nhớ lại lần đầu tiên này.” Chung Minh Lý thâm tình nói.

Xem ra Minh Lý rất coi trọng bữa cơm lần này, mình cũng không thể lại mắc sai lầm, nhất định phải biểu diễn mặt tốt nhất cho Minh Lý thấy.

“Minh Lý… Chính là tôi rất… Khẩn trương a, vạn nhất… Vạn nhất tôi thất bại thì làm sao đây?” Đỗ Hiểu Hùng có điểm lắp bắp.

“Không có việc gì đâu, thoải mái đi, coi như đây chỉ là một lần thực hành tại lớp, đem mặt bình thường của em bày ra là tốt rồi.” Chung Minh Lý an ủi.

“TV là nói thế nào? Món ăn tuyệt nhất là được đầu bếp dụng tâm làm, chỉ cần dùng tâm, thực khách nhất định có thể cảm nhận được tình cảm nồng đậm bên trong. Cho nên tiểu Hùng không cần gây cho mình áp lực quá lớn, chuyên tâm làm thì tốt rồi, tôi lên lầu không quấy rầy em, em làm xong thì kêu tôi.”

Chung Minh Lý tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Hiểu Hùng dùng sức hôn một cái liền đi lên lầu.

Đỗ Hiểu Hùng thấy Chung Minh Lý lên lầu, hô một hơi, sau đó tự mình động viên, “Đỗ Hiểu Hùng cố lên, đây chỉ là đơn giản chiên một con cá hồi, không có gì đáng sợ!”

Tiếp sức cho mình xong, Đỗ Hiểu Hùng bắt đầu làm bữa tối dưới nến đầu tiên của mình.

Salad thì dùng của siêu thị, cho qua, cần tốn tâm tư chính là món chính, vì đây là Chung đại chủ tịch tự chọn.

Đỗ Hiểu Hùng dùng sa bố sạch sẽ bao lấy năm hột hồ tiêu đen, rau mùi tây cùng mỗ lá gia vị, cột chắc sau đó bỏ vào trong canh cá, thêm vào đậu nành nấu nửa tiếng. Sau đó canh đậu nành (vỏ xanh) dùng máy xay đánh nhuyễn rồi lọc qua, như vậy sẽ có được tương đậu thanh thuý bích lục, cuối cùng thêm chút tiêu trắng cùng chút muối.

Cá hồi chiên tới khi có màu hoàng kim, bên ngoài cháy sém bên trong trắng mịn.

Đỗ Hiểu Hùng xuất ra hai cái đĩa tròn nền trắng viền lam ánh xanh, rưới tương đậu nành lên, đặt cá lên trên, lại phối thêm rau ngò.

Màu trắng của đĩa là cái ao, màu xanh của tương đậu nành là nước hồ, màu hồng của cá hồi như là hồng cẩm (1 loài cá) ở trong nước bơi qua, vì thế rau ngò kia chính là rong phiêu đãng.

Đỗ Hiểu Hùng nhìn thấy hai đĩa đồ ăn như họa này mà hài lòng cực kỳ.

Tắt đèn đi, châm nến. Đỗ Hiểu Hùng liền lên lầu kêu Chung Minh Lý xuống.

Chung Minh Lý nắm tay Đỗ Hiểu Hùng đi xuống cầu thang, cậu đối với bố trí đêm nay của mình thực vừa lòng, tốn nhiều tâm tư như vậy thật là đáng giá.

Khăn bàn mang màu xanh lá nhạt thanh lịch trải ở trên bàn ăn thật dài, phối thêm hoa văn màu đỏ tối, giá cắm nến màu bạc cắm vào cây nến thơm dài đặt ở giữa bàn, ánh nến chập chờn vì đêm tối mang đến một tia ấm áp mông lung cùng lãng mạn. Giá nâng ly rượu ở dưới ánh nến phiếm ra một loại quang mang u huyễn, hai đĩa cá hồi như họa chứng thực ý nghĩ của mình.

Chung Minh Lý một bên say mê nhìn bức tranh này, một bên cảm thấy có chút quái dị. Ân, làm sao quái dị a? Bàn ăn bố trí không thành vấn đề, salad không thành vấn đề, cá không thành vấn đề…

Ánh mắt của hắn chậm rãi dò xét, đúng rồi… Hắn đột nhiên tỉnh ngộ.

Vì cái gì tại trên bàn ăn cách điệu tràn ngập lãng mạn phương tây lại xuất hiện hai, bát, cơm, trắng!

Thiếu chút nữa Chung Minh Lý cố nén cười không được, Đỗ Hiểu Hùng nhất định là không hiểu cách phối hợp một bữa Tây mới thành ra như thế, nhưng mà không thể cười, tuyệt đối không thể cười, bằng không Tiểu Hùng Hùng nhất định sẽ phát điên.

Đỗ Hiểu Hùng thấy Chung Minh Lý cầm tay vịn thang lầu khẽ run, miệng nhếch, khẩn trương hỏi han: “Làm sao vậy, Minh Lý? Có sai sót gì sao?”

“Không! Tôi là quá cảm động, tiểu Hùng làm thật tốt. Đến, chúng ta đi ăn đi.” Chung Minh Lý siết chặt Đỗ Hiểu Hùng hướng bàn ăn đi tới.

Mặc kệ cơm trắng hay cháo hoa, chỉ cần là người yêu dấu làm cho, phối hợp như thế nào cũng đều là tốt nhất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui