Tế Công Hoạt Phật


Tống Bát Tiên bị đòn chịu không nổi, mới nói:
- Xin lão gia đừng gia hình nữa. Vụ đó không có Lôi Minh, Trần Lượng nhúng tay vào.
Quan huyện hỏi:
- Đã không có Lôi Minh, Trần Lượng nhúng tay, tại sao mi lại khai gian cho người ta?
- Tôi đâu có muốn kéo Lôi Minh, Trần Lượng vào, chỉ tại Bì Chữ Xương cho tôi 200 lượng bạc bảo tôi khai quyết cho Lôi Minh, Trần Lượng.
Lão gia nghe nói mới vỡ lẽ. Đây chắc là vì muốn chiếm đoạt cháu gái Trần Quảng Thái mà trước mua chuộc tên giặc khai gian hãm hại Lôi Minh, Trần Lượng đây mà. Lão gia lập tức ra trát bắt gấp Bì Chữ Xương. Trị nhật ban lãnh đường dụ mang thủ hạ ra đi, giây lát bắt Bì Chữ Xương về tới, giải ngay lên. Trước công đường, Bì Chữ Xương chỉ cúi đầu chào quan Tri huyện. Trịnh Nguyên Long thấy vậy nổi giận:
- Bì Chữ Xương, mi thiệt là lớn mật dữ a! Tại địa phương của ta mà mi dám áp đặt hoa hồng sính lễ mua cướp phụ nữ nhà lành, mua chuộc bọn giặc khai gian cho người lương thiện. Việc của mi làm còn chưa chịu khai ra hử?
Bì Chữ Xương sợ run bây bẩy, lúc đó ăn năn thì đã muộn rồi. Lòng người dường sắt chẳng phải sắt, quan pháp như lò đúng là lò. Bì Chữ Xương tính kgông khai ra, nói:
- Lão gia ở trên soi xét, tiểu nhân buôn bán lặt vặt qua ngày, nào có dám mua chuộc cáo gian, mưu hại con gái nhà lành bao giờ? Xin lão gia ra ơn soi xét cho.
Quan Tri huyện tức giận xung thiên, nói:
- Bì Chữ Xương lớn mật dữ a! Trước mặt bàn huyện còn già hàm chối biến nữa chứ! Dùng kẹp kẹp nó cho ta!
Bì Chữ Xương nghĩ rằng không khai không xong, mới nói:
- Xin lão gia bớt giận. Tiểu nhân xin cung khai.
Nói rồi đem những sự tình đã qua khai nhận hết. Đương đường ghi chép lời khai. Quan huyện ra lịnh đem Bì Chữ Xương đóng trăn bỏ vào ngục, ra lịnh thả Trần Quảng Thái và lôi Minh, Trần Lượng trở về nhà an phận thủ thường. Bọn thư lại chuyên án tham gian bị biếm, kẻ đồng mưu tác tệ bị tước bỏ sai sự không còn lục dụng nữa. Lão gia tạm thời bãi hầu, cùng Tế Công trở lại thư phòng thì sắc trời đã tối, bèn dạy bàn tiệc rượu cùng Hòa thượng ăn uống vui vẻ.
Ăn uống cho quá canh hai, Tế Điên bỗng bắt rùng mình, La Hán gia án lịnh quang rõ biết cả, bèn nói:
- A Di Đà Phật, Thiện tai, thiện tai! Hay cho đồ chết tiệt này!
- Thưa Thánh tăng, quan huyện hỏi, có việc gì thế?
- Lão gia không biết à? Bây giờ chúng ta uống rượu không còn hứng thú nữa.
- Thánh tăng không vui ư? Để bảo bọn trẻ hát vài khúc để Thánh tăng giải muộn nhé! Hoặc là đoán quyền hành lịnh cũng được.
- Ta muốn biến một trò để các vị xem chơi.
- Ai có thể biến trò chơi được? Kêu bọn họ đi tìm xem!
- Ta có thể biến được đây
- Thánh tăng có thể biến trò chơi được à!
- Hãy xem ta biến đây!
- Tế Điên nói rồi lấy tay chỉ một cái, miệng niệm "Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!", tức thì có tiếng lột rột lảng cảng, từ nóc nhà rơi xuống một tên giặc kèm theo mấy viên ngói. Gia nhân lập tức hô:
- Có giặc!
Rồi áp tới trói nghiến tên giặc lại, báo hại Trịnh Nguyên Long bị một mẻ sợ hãi. Bọn thủ hạ nói:
- Bẩm lão gia, đã bắt được tên giặc rồi!
Tế Điên nói với quang huyện:
- Lão gia xem trò này biến ra có hay không?
Trịnh Nguyên Long truyền thủ hạ dẫn tên giặc đến. Bọn thủ hạ dạ ran và đưa tên giặc vào. Quan huyện nhìn lại tên giặc là một tên hòa thượng đầu to mặt đen, mày rô mắt lớn lại lé xẹ, tóc dài đánh thành một đạo kim cô, mình mặc áo dạ hành, lưng giắt giới dao sáng chói. Hòa thượng bị bắt không ai khác mà chính là Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi.
Lúc các quan nhân ở huyện Đơn Dương đến bắt Bì Chữ Xương thì Pháp Lôi và Trại vân long Hoàng Khánh, Tiểu táng môn Tạ Quảng đang ở nhà. Thấy Bì Chữ Xương đã bị câu lưu rồi, Pháp Lôi mới nghĩ: "Đã là bạn bè, gặp phải việc này bó tay làm ngơ sao?". Nghĩ rồi mới nói với hai người kia:
- Tạ hiền đệ, Hoàng hiền đệ, hiện tại Bì viên ngoại đã bị quan bắt giữ rồi, trước việc này chẳng nhẽ bọn mình làm ngợ Hai vị hiền đệ có cao kiến gì để cứu Bì viên ngoại không?
Hai người kia nói:
- Hai đứa tôi không có ý kiến về việc này, ý huynh trưởng thế nào?
- Ta định tối nay lên nha môn huyện, một là không làm, hai là làm cho tới bến, giết quan Tri huyện trước rồi phá lao cướp ngục cứu Bì Chữ Xương ra, sau đó chúng mình cao bay xa chạy. Bây giờ ta đi trước, hai vị hiền đệ Ở đây chờ tin ta, chắc là nha môn Tri huyện cũng không có người tài giỏi. Thảng như ta đi chuyến này có điều gì thất thố thì hai vị hiền đệ hãy tìm cách cứu ta.
- Phải vậy chớ! Hai người kia đáp.
Ba người bàn bạc xong, ăn cơm tối ở nhà Bì Chữ Xương thì đã quá canh một. Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi giắt giới đao vào lưng thẳng đến nha môn Tri huyện, dùng thuật phi thiềm tẩu bích dò xét khắp nơi ở nha môn, thấy thư phòng còn đèn sáng, Pháp Lôi dùng thức Dạ xoa thám hải, móc chân vào đầu rèm thò đầu dòm vào trong. Hắn thấy Tế Điên đang ngồi cùng Tri huyện lấy tay chỉ ra ngoài một cái. Còn đang ngạc nhiên thì nghe Tế Điên nói:
- Muốn biến ra một trò chơi.
Nói rồi lấy tay chỉ ra ngoài. Pháp Lôi nghe hình như có ai xô mình xuống đất.
Ấy là Tế Điên đã dùng phép định thân trồng cứng hắn ta lại, muốn chạy cũng không được, bị bọn thủ hạ bắt trói đưa vào phòng. Tri huyện nói:
- Hay cho tên giặc lớn mật này, dám đến chỗ của bản huyện vào ban đêm để làm gì chớ?
Tế Điên nói:
Lão gia hãy hỏi hắn. Tên giặc này là một phe với bọn giặc tại Thất Lý Phố đón đường quan đáo nhiệm, giết chết ba nhân mạng, trong đó có hắn.
Quan Tri huyện hỏi:
- Tên giặc này, mi họ gì? Tên gì? Đến đây có việc chỉ Ở Thất Lý Phố đánh cướp nhà quan đáo nhiệm, giết chết ba tên gia đinh, đồng bọn có bao nhiêu tên? Hãy khai cho thật để khỏi bị gia hình.
Pháp Lôi nghe nói sợ xanh cả mặt, nghĩ rằng không nói cũng không được, bèn nói:
- Lão gia chẳng cần phải nổi giận, tôi tên là Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi, hiện ở miếu Nhị Lang, đến đây vì cứu Bì Chữ Xương, vụ đó ngoài Tóng Bát Tiên còn có hai người bạn nữa đã trốn.
Quan Tri huyện truyền đem Pháp Lôi đóng trăn giam vào ngục, sao bọn mã khoái Ban đầu tức tốc đến nhà Bì Chữ Xương bắt Trại vân long Hoàng Khánh và Tiểu táng môn Tạ Quảng. Bọn đầu lĩnh mã khoái lãnh đường dụ ra đi dắt theo hơn 20 tên phổ ky đến cổng nhà Bì Chữ Xương gọi cửa. Gia nhân ra mở cửa, mọi người đi thẳng vào trong viện, nhằm lúc tạ Quảng, Hoàng Khánh đang ở trong thư phòng. Mọi người hô lên "Bắt lấy nó", ngờ đâu Trại vân long Hoàng Khánh, Tiểu táng môn Tạ Quảng tay cầm khí giới nhằm quan binh chém tới. Các mã khoái tràn mình tránh qua, chúng thừa cơ hội thót lên nóc nhà chạy trốn. Các mã khoái không biết làm gì hơn đành trở về nha môn gặp quan tri huyện, bẩm:
- Chúng tôi vâng đường dụ của lão gia đến nhà Bì Chữ Xương bắt Hoàng Khánh và Tạ Quảng, nào ngờ bọn chúng chống lại, nhảy lên nóc nhà trốn mất.
Tri huyện nghe xong gật đầu.
Trời đã tối, quan huyện sai thủ hạ dọn dẹp thư phòng mời Tế Điên an nghỉ, còn mình trở về phòng riêng. Hôm sau làm công văn gửi lên Bộ rồi đem Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi ra xét xử. Bì Chữ Xương oa trữ giang dương đại đạo, mua chuộc bọn giặc khai gian cho người hiền cũng bị đem ra chém nốt. Xử lý mọi việc đã xong, Tế Điên bèn cáo từ. Tri huyện nói:
- Thánh tăng có việc gì mà vội thế? Xin ở lại chơi với đệ tử ít hôm nữa.
- Ta còn phải qua Thường Châu và các nơi tìm bọn Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong. Hòa thượng ta nhận lời ấy thì cố làm cho trọn vẹn. Hôm khác gặp lại, lo gì?
Nói xong Tế Điên cáo từ, ra khỏi nha môn huyện Đơn Dương, theo đường lớn đi tới trước.
Một hôm Tế Điên thấy bên đường có một cửa hàng nước, bên trên chưng một bình trà to tổ bố với mấy chén trà, kế bên là một bếp lò đang nướng bánh có rắc mè trông rất ngon lành. Ngồi ở bàn bên cửa là vị lão đạo sĩ đầu đội đạo quan bằng vải xanh, mình mặc đạo bào bằng vải lam đã cũ, mặt mũi hiền từ, tóc râu đã muối tiêu. Vị đạo gia này họ Vương tên là Đạo Nguyên, đang sống nghèo khổ với hai đồ đệ Ở một miếu nhỏ tại phía Bắc thôn này. Miếu này không có đất hương hỏa, chỉ trông cậy vào việc hóa duyên để qua ngày thôi. Ông ta mới mở quán này mất hết 180 tiền để thêm vào tiền cơm nước hàng ngày.
Sáng nay mới dọn ra, chưa mở hàng, lão đạo còn đương rầu rĩ thì Tế Điên bước vào, nói:
- Xin chào, xin chào!
Lão đạo sĩ thấy vậy nói:
- Đại sư phó, mới đến hả?
- Ông dọn quán nước này để làm gì vậy?
- Để bán.
- Tại sao một người xuất gia lại đi buôn bán?
- Ôi, tôi không còn cách nào khác! Trong miếu nghèo khổ quá, tôi phải buôn bán chút đỉnh kiếm mỗi ngày vài mươi tiền sống đỡ.
- Qúy tánh của đạo gia là gì?
- Tôi họ Vương, kêu là Vương Đạo Nguyên. Xin cho biết đại sư phó ở chùa nào? Xưng gọi thượng hạ là chi?
- Tôi ở chùa Niêm Đàm (Dính đàm) tại Mao Phòng đại viện nơi đường hẻm Càn Thủy Dũng, thầy tôi là Bất Tịnh, còn tôi là Hảo tảng (Dơ lắm). Tôi đang khát muốn uống mà lại không có tiền, tôi uống không của ông một chén có được không?
Lão đạo sĩ là người tốt, lại nghĩ Hòa thượng cũng là người xuất gia, không tính là khai trương, một chén cũng có là bao, bèn nói:
- Đại sư phó, cứ uống đi!
Tế Điên cầm chén lên uống một hơi, nói:
- Trà này thế mà ngon, tôi uống thêm một chén nữa nhé?
Tế Điên lại uống thêm một chén nữa rồi nói:
- Đạo gia, tôi đói bụng quá! Ông bán chịu cho tôi cái bánh nướng rắc mè này đi.
Lão đạo nghĩ thầm: "Đại khái Hòa thượng này đói lắm rồi đây! Nếu không đời nào ông mở miệng nói với mình như vậy". Nghĩ rồi bèn nói:
- Đại sư phó cần gì phải mua chịu? Tôi một ngày không bán cũng chẳng sao! Chúng ta gặp nhau quả là có duyên rồi. Sư phó cứ ăn một cái đi, tôi không lấy tiền đâu.
- Đạo gia tốt quá!
Nói rồi cầm bánh ăn luôn. Ăn xong một cái, Tế Điên nói:
- Đạo gia ơi, tôi ăn một cái nữa nhé!
Lão đạo cũng không tiện nói đừng ăn, đành nói:
- Ăn đi!
Tế Điên lại ăn một chiếc. Ăn xong, Tế Điên nói:
- Ở đây hay thiệt, đói cho ăn, khát cho uống. Tôi không đi nữa, tôi muốn ở trong miếu này với ông có được không?
- Có gì mà không được, tôi cũng muốn thêm người đây.
- Để tôi giúp đạo gia dọn bàn ghế và chén trà nhé!
Khi cùng lão đạo thu dọn đồ đạc đi về phía Bắc đến ngôi miếu nhỏ, Tế Điên đi vào bên trong chẳng hỏi han gì cả, cứ để đồ đạc xuống, thường ngày bình trà để chỗ nào, Tế Điên để đúng y chỗ đó. Lão đạo sĩ trong bụng nói thầm: "Lạ thiệt!". Hai tên đạo đồng nói:
- Thưa sư phó, cháo chín rồi!
Lão đạo sĩ muốn ăn, lẽ nào không mời khách? Bèn hỏi:
- Hòa thượng, ông ăn cháo nhé!
- Đâu dám từ chối!
Nói rồi bưng cháo ăn ngaỵ Tiểu đạo đồng có ý không bằng lòng, nhưng không tiện nói. Ăn xong, Tế Điên ở lại đó. Sáng hôm sau, Vương Đạo Nguyên nói:
- Hòa thượng, ông với tôi đi lãnh bánh bao và lãnh tiền nhé!
Tế Điên muốn thi triển Phật pháp, trị bịnh hóa duyên, để giúp đỡ lão đạo sĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui