Tế Điên Hòa Thượng

Tế Công mang binh vây Từ Vân quán

Yêu đạo dẫn quân giặc vượt Trường giang

Hắc hổ chân nhân Lục Thiên lâm vừa định niệm chú đối địch với quân binh,
lại thấy Tế Điên đi tới. Lão đạo sĩ sợ quá quay đầu bỏ chạy. Chạy đến
phía sau xem lại thì Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong và mọi người
đâu mất cả. Lục Thiên Lâm nghĩ thầm: "Điệu này hỏng bét! Ai nấy mượn
mình làm tấm bia để họ trốn mất, ta cũng chuồn luôn mới xong! Sợi chiết
không thành dây, cây lẻ không nên rừng! Còn lại một mình ta thì làm gì
được?".

Lão đạo sĩ lật đật chạy về phía Ngưu Bối Đà ở hậu sơn để trốn.

Xích phát ling quang Thiệu Hoa Phong đi đâu?

Nguyên mọi người cùng thương nghị, thấy việc đã không ổn. Đại khái hôm nay Từ
Vân quán không thể giữ được rồi. Thiệu Hoa Phong nghiến răng nghĩ thầm:
"Tế Điên Hòa thượng vô cớ đối địch ta, làm cho tòa miếu này giống như
tường đồng vách sắt bị hủy hoại, khiến cho ta lên trời không chốn, xuống đất không nơi". Thiệu Hoa Phong nói:

- Các vị, hiện tại Tế Điên
Hòa thượng khuấy rối miếu ta, ta đâu có thể để cho hắn yên được? Ta từ
đây thẳng đến thành Lâm An, vào chùa Linh Ẩn, gặp ai giết nấy, đâm đâm
chém chém không chừa một mống, rồi phóng hỏa đốt chùa luôn mới hả được
hận của tạ Các vị có ai muốn đi theo ta không? Nếu ai không muốn đi thì
hãy đến viện Di Lặc tại Tiên Nhân Phong chỗ Thông Thiên Pháp Lôi hòa
thượng mà đợi tạ Chưa gặp thì không được đi đâu nhé!

Câu nói vừa
xong thì có: "Tiền điện chân nhân Thường Lạc Thiên, Hậu điện chân nhân
Lý Lạc Sơn, Tả điện chân nhân Trịnh Hoa Xuyên, Hữu điện chân nhân Lý Hoa sơn, Thất tinh chân nhân Lưu Nguyên Tố, Bát quái chân nhân Tạ Thiên Cơ, Cản pháp chân nhân Triệu Vĩnh Minh, Cấn pháp chân nhân Lưu Vĩnh Thanh,
Càn Khảm Cấn ChấnKhôn Ly Tôn Đoài, tám vị chân nhân, cả đến Hắc mao sái
Cao Thuận, Thiết bối tử Cao Trân, những người này cùng theo Thiệu Hoa
Phong. Mê hồn Thái Tuế Điền Chương đái lãnh Đơn đao thái tuế Châu Long,
Tiếu diện tỳ hưu Châu Hổ và những người Huân Hương hội đi riêng. Nhóm
Thái dược chân nhân, Tuần sơn chân nhân đi một chỗ. Họ chia ra làm ba
bốn nhóm ra khỏi Từ Vân quán. Mọi người chạy ra Ngưu Bối Đà ở hậu sơn
lên thuyền qua Bình Thủy giang đến Cô Thọ Cương thì trời đã tối. Người
dẫn đường thiệu Hoa phong nói:

- Tạm thời hãy tìm chỗ nghỉ ngơi đã.


Cô Thọ Cương này có một tòa hắc điếm của Từ Vân quán. Thiệu Hoa Phong dẫn
mọi người lên điếm. Nơi đây bọn giặc chia nhau chạy tứ tán. Có người
chạy riêng, trong đó có Oải nhạc phong Bào Lôi. Bào Lôi lúc này chạy một mình, lơ lơ lủng lửng mất hồn mất vía, cứ theo bờ sông chạy về hướng
Đông xa đến mấy dặm. Cảm thấy miệng khô lưỡi ráo, bỗng thấy trước mặt
một làng nhỏ có quán trà, Bào Lôi đang muốn uống trà bèn bước tới gần.
Trong quán đã có hai người ngồi sẵn, chính là Tuy vân yến tử Diêu Điện
Quang và quá độ Lưu tinh Lôi Thiên Hóa. Hai người này vâng lệnh Tế Điên
hôm nay đến đây chờ Bào Lôi, và pha sẵn một bình trà có để viên thuốc
của Tế Điên trong đó. Bào Lôi bước lại gần, Diêu Điện Quang đứng dậy
nói:

- Bào nhị ca, anh mới đến hả?

Bào Lôi gặp hai người này, lập tức trợn mắt nói:

- Hai tên tiểu tử này, đang làm gì ở đây? Trước đây ta bảo hai ngươi quy
thuận Từ Vân quán, chẳng những không nghe mà còn đả thương một người của chúng ta nữa. Hôm nay tụi bay lại ở chỗ này!

Diêu Điện Quang nói:

- Thôi đừng trợn mắt nữa, anh uống trà đi rồi có chuyện gì hãy nói sau.

Bào Lôi khát quá cầm luôn ly trà uống một hơi. Bào Lôi uống xong mồ hôi ra khắp mình, trong lòng hoát nhiên tỉnh lại, nói:

- Nhị vị hiền đệ, từ đâu đến đây?

Diêu Điện Quang và lôi Thiên Hóa nói:

- Chúng tôi biết anh từ đâu đến, nhưng anh chẳng biết mình đến từ đâu phải không?

Bào Lôi trong lòng mơ mơ hồ hồ, phưởng phất như vừa qua một cơn đại mộng, nói:

- Eo ôi, trong nhà ta không biết còn ai không?

Diêu Điện Quang nói:

- Sao lại không có! Trước đây hai đứa chúng tôi đến Từ Vân quán là vâng
lệnh bá mẫu đi tìm anh đó. Anh muốn giết hai đứa tôi mà anh quên rồi
sao?

Bào Lôi từ từ nhớ ra rồi nói:

- Ta mù mù mịt mịt, nhớ lại là ta đến Từ Vân quán, Thiệu Hoa Phong cho ta uống một viên thuốc,

trong lòng ta bỗng mê đi, dòm thấy các người là ta nổi giận, nếu chịu
quy phục Từ Vân quán thì ta mới vui, thiệt là kỳ lạ!

Diêu Điện Quang nói:

- Hiện có Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn sai hai đứa tôi đến rước anh. Trong trà có thuốc anh uống mới tỉnh lại đó. Hiện giờ ở nhà lão thái
thái đang trông chờ anh, trông đến phát bệnh đấy. Anh với hai đứa tôi
hãy về nhà thăm để cho thái thái an lòng. Xong rồi chúng ta hãy kiếm Tế
Công để cảm tạ Người.

Bào Lôi lúc đó mới gật đầu, cùng Diêu Điện Quang, Lôi Thiên Hóa đồng trở về Bào gia trang.

Lại nói Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong cùng mọi người lên hắc điếm ở
Cô Thọ Cương, trong lòng cứ lo lắng không yên. Thiệu Hoa Phong nói:

- Các vị, có ai về Từ vân quán dọ thử xem quan binh đã đi chưa?

Cấn pháp chân nhân Lưu Vĩnh Thanh nói:

- Để tôi đi dọ thử. Tổ sư gia cứ ở đây chờ tin tức.

Thiệu Hoa phong nói:

- Lưu chân nhân hãy cẩn thận nhé!

Lưu Vĩnh Thanh lập tức rời khỏi khách điếm, vận chẩn cước phong về Từ Vân
quán thám dọ nhằm lúc quan binh đang lục xét thả người. Tế Điên kêu quan binh thả những người bị bắt ở Càn khôn sở và Phụ nữ doanh ra, hỏi rõ
quê quán ở đâu rồi đưa về.

Tế Điên vào trong giếng làm sao ra
được? Nguyên ở đình bát giác có cánh tay lớn thò ra là có cơ quan. Trên
mặt đình có những nút nhọn, dẫm phải nút nhọn, cánh tay lớn liền thò ra
nhắm ngay người chộp lấy lôi xuống, dưới huyệt có sẵn tám người dưới địc đạo chuyên bắt người. Tế Điên dùng định thân pháp trồng cứng họ lại.
Lôi Minh, Trần Lượng vừa nhảy xuống thấy Tế Điên đang đứng trong địa
đạo. Tế Điên nói:

- Tám tên này hại người rất nhiều, hai con hãy kết thúc tính mạng chúng đi.

Lôi Minh, Trần Lượng giết tám người xong chặt cánh tay và đùi thảy lên. Cố
Quốc Chương tính là Lôi Minh, Trần Lượng bị hại rồi. Kỳ thật không phải
là của Lôi Minh, Trần Lượng. Giết tám người xong, Tế Điên bảo với Lôi

Minh, Trần Lượng:

- Hai con vào trong địa đạo xem thử, còn có một người cần phải cứu ra.

Lôi Minh, Trần Lượng theo địa đạo đi tìm đến nửa dặm gặp một người vừa ho
vừa than thở. Lôi Minh, Trần Lượng đi về phía đó, Tế Điên cũng đi theo
sau. Khi đến gần nhìn thấy người ấy mình cao tám thước, tam đình mở
rộng, đầu đội khăn tráng sĩ sáu múi bằng đoạn màu xanh, mình mặc tiễn tụ bào cùng màu, lưng thắt dây loan đái, quần ống hẹp, đi giầy đế mỏng,
mặt như ngọc tía, mày to mắt sáng. Người này chẳng ai khác mà chính là
Phi thiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng. Lôi Minh, Trần Lượng nhìn thấy, nói;

- Tần đại ca, anh ở đây à? Mau đi với chúng tôi!

Tần Nguyên Lượng nói:

- Lôi, Trần hai hiền đệ từ đâu đến thế?

Chúng tôi vâng lệnh Tế Công giúp quan Tri phủ Thường Châu mang quân đến tiễu
trừ Từ Vân quán. Tế Công biết anh bị nạn nên bảo chúng tôi đến cứu. Anh
làm sao lại ở đây thế?

- Ôi, hai hiền đệ đừng nhắc tới làm chi!
Ta do hảo ý đến Bào gia trang thăm Oải nhạc phong Bào Lôi, nghe nói hắn
ta đã quy phục Từ Vân quán rồi. Mẫu thân hắn vì nhớ mà thành bệnh. Ta
đến đây tìm Bào Lôi khuyên hắn trở về nhà. Chẳng những hắn không nghe
theo mà còn khuyên ta quy phục Từ Vân quán. Ta không nghe theo, hắn bắt
ta trói lại giải đến trước Thiệu Hoa Phong. Bọn họ đưa một viên thuốc
bảo ta uống, ta không uống, họ đòi đem ta đi giết. Về sau cũng không
biết vì sao họ không giết lại đem ta giam xuống địa lao này càng khổ sở
hơn, sống mà cũng như chết vậy. Có bốn người canh chừng ta, cho ta ăn
uống tử tế nhưng không ra được. Mỗi ngày họ đều khuyên ta nên uống viên
thuốc đó sẽ hóa bỏ cốt phàm, thành Phật làm Tổ. Ai đến Từ Vân quán không thể đi ra được vì phải uống viên thuốc đó; nếu không uống thì bị cầm tù mãi mãi không thả ra. Lòng ta thật nóng nẩy như lửa đốt! Ta đến đây đã
hơn nửa tháng trời rồi, hôm nay mấy người canh ta đều bỏ đi cả, ta muốn
đi ra mà chẳng biết đường. Hai hiền đệ từ đâu đến đây thế?

Đương nói tới đó thì Tế Điên đến gần, Lôi Minh nói:

- Tần đại ca, tôi xin giới thiệu với anh đây là Tế Công trưởng lão.

Tần Nguyên Lượng lật đật bước tới thi lễ, nói:

- Bạch Thánh tăng! Lão nhân gia đến cứu con, như sanh con lần nữa, con thật cảm khích muôn vàn!

Tế Điên nói:

- Không cần hành lễ, hãy đi với ta!

Ba người đi theo Tế Điên trong địa đạo tra xét các nơi cứu được mấy chục
người bị nạn. Tế Điên đưa họ ra trước cổng Từ Vân quán, hỏi rõ lai lịch

rồi kêu quan binh dùng thuyền đưa họ qua Bình Thủy giang. Một mặt Tế
Điên phái quan binh tra xét các nơi của Từ Vân quán, tìm thấy vô số vàng bạc vật quý.

Tế Điên hỏi:

- Lôi Minh, Trần Lượng, hai con định đi đâu?

- Nếu sư phó không cần chúng con nữa, thì chuíng con xin về thăm nhà.

- Hai con đi về nhà phải nhớ một điều này: Trên đường đi, ngàn muôn lần
không được ghé vào chuyện của người. Nhớ cẩn thận đấy! Hai con nếu không nghe lời, nếu có xảy ra tai nạn, Hòa thượng ta cứu không được đâu nghe!

Lôi Minh, Trần Lượng nói:

- Vâng, hai con cũng không ghé vào chuyện người khác.

- Ta dặn bọn ngươi rồi đấy!

Tần Nguyên Lượng nói;

- Tôi cũng muốn về nhà. Hôm khác sẽ đến đáp tạ Ơn cứu mạng của lão nhân gia.

- Đó là chuyện nhỏ, ba người muốn đi có lộ phí không?

Lôi Minh, Trần Lượng nói:

- Lộ phí cũng có đây. Sư phó không cần phải bận tâm.

Tri phủ Cố Quốc Chương nói:

- Ba vị tráng sĩ muốn đi à?

Bèn dặn thủ hạ:

- Đem cho ba vị tráng sĩ mỗi người 50 lượng bạc.

Ba người không chịu nhận. Tế Điên nói:

- Đại nhân đã thưởng cho các ngươi thì các ngươi cứ nhận đi.

Ba người nhận bạc xong, xin cáo từ. Quan binh đưa thuyền qua bờ Nam. Lên
bờ, Tần Nguyên Lượng cám ơn Lôi Minh, Trần Lượng rồi cáo từ về nhà. Còn
Lôi Minh, Trần Lượng đi suốt đêm, sáng ra mới dừng nghỉ. Đến một địa
phương tên là Ngũ Lý Bia, nơi đó có một tòa Vạn thành điếm là chỗ các
đạt quan bảo tiêu hay trú ngụ. Lôi Minh nói:

- Lão tam, chúng mình hãy đi vào điếm ăn chút gì và nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi tiếp.

Trần Lượng gật đầu. Hai người bước vào trong tiệm. Dè đâu đường hẹp gặp nhau, lại sanh ra một trường đại họa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận