Tế Hồn Câu

Mưa rơi lất phất!

Mưa rơi trong gió lạnh.

Không những lạnh, phong vị còn thê lương.

Nơi này, thuộc về phía Đông, cách Bao Cô lãnh ba mươi dặm, có tên gọi là Đầu Tiền trấn.

Bộ mặt của Đầu Tiền trấn tương đối phồn hoa, náo nhiệt. Nơi phồn hoa, náo nhiệt không tránh khỏi hắc bạch lẫn lộn.

Bạch là doanh nghiệp đường đường chính chính. Hắc, đương nhiên là tam sơn ngũ nhạc của hắc đạo. Độc Phách và Nam Cung Vũ chú ý đến, một tòa Tam Hợp viện xây bằng tường ngói ở khúc quanh trên đường phía Tây trấn.

Viện phòng ẩn náu dưới tàn lá rậm rạp của cây cổ thụ. Cửa đóng then gài. Bao trùm một màu không khí u mật không tả nên lời.

Tòa Tam Hợp viện này trước đây vốn là một nơi cờ bạc, hiện giờ cũng vậy, nhưng vì trời chưa tối nên chưa hưng vượng mà thôi.

Độc Phách và Nam Cung Vũ đều biết nơi này rằng cũng không hưng vượng được nữa rồi.

Chủ nhân sòng bạc này thuộc hạng nhất bá ở Đầu Tiền trấn. Hắn họ Trang tên Đại Hoành hỗn hiệu là Nhị Đại Lưu Tử là một tên thổ hào, lưu manh điển hình. Học được mấy miếng võ, tập hợp một đám vô nghề đành xưng vương ở đây.

Ở Đầu Tiên trấn này, phàm là những nhà buôn bán liên quan đến ăn uống, bài bạc, bọn chúng đều nhúng tay vào. Hoặc là lợi nhuận chia đôi, hoặc là ép bắt con gái nhà người, ỷ thế một đám nhân mã mà làm việc hô phong hoán vũ.

Trang Đại Hoành ngoài mặt là một nhân vật hoành cứ nhất phương, bên trong là tay sai của Quỷ Vương kỳ làm hậu thuẫn mà hoành hành bá đạo.

Người không quên gốc, uống nước phải nhớ nguồn!

Trang Đại Hoành lại phạm vào điều này. Hắn càng phát đạt, ngày càng vinh quang. Hắn tự cho rằng lông cánh đã đủ có thể tự bay, thái độ đối với Quỷ Vương kỳ, vô hình chung đã dần dần thay đổi. Không những không cung kính vâng lời như lúc trước, mà lễ vật hiếu kính mỗi tháng cũng dần dần cắt bớt.

Quỷ Vương kỳ lúc đầu còn dung thứ, chỉ nhắc nhở cảnh cáo, Trang Đại Hoành trái lại vẫn cố chấp như cũ. Thế là Quỷ Vương kỳ không còn nhịn được, quyết định trừng phạt họ Trang. Trừng phạt một cách nghiêm khắc. Việc trừng phạt tiến hành trong đêm nay do miêu thủ của Báo phòng chấp hành.

Miêu thủ của Báo phòng phái đến có hai tên. Một là Khôi Nhạn Lý Thừa Phong, hai là Hoạt Thi Cừu Tái Sinh.

Mệnh lệnh mà họ phụng mạng chỉ có một điều là mang thủ cấp Trang Đại Hoành trở về. Tin tức này tất nhiên do Phùng Đức Ân thổ lộ cùng Độc Phách và Nam Cung Vũ.

Hai người đều hy vọng từ tin báo này, có thể một trận toàn thắng.

Lúc này trời đi vào đêm.

Đối diện Tam Hợp viện là một lều cỏ trống bình nhật để khách đi đường ngơi nghỉ. Chính lúc này, Độc Phách và Nam Cung Vũ dùng làm chỗ ẩn thân, quan sát địa bàn.

Mưa vẫn rơi liên miên không dứt. Gió nhẹ thổi bay bay. Mưa tựa như sương mù không lúc nào dứt khiến từ tận đáy lòng của người ta cũng cồn cào nỗi cảm xúc lạnh lẽo.

Nam Cung Vũ từ trong khe hở cửa vách trúc lều cỏ nhìn ra ngoài, nói nho nhỏ :

- Trời tối rồi. Giờ tốt của họ Trang cũng gần kề. Mẹ nó! Lần này lại một lần diễn kịch đường lang bắt ve, hoàng tước theo sau. Hai tên Báo phòng đến lấy đầu người ta nằm mộng cũng không ngờ được có người chờ lấy mạng chúng. Nhãn tiền báo ứng...

Độc Phách ngồi trên ghế dài, nhạt nhẽo nói :

- Dường như huynh có mấy phần đồng tình với họ Trang kia.

“Xì” một tiếng, Nam Cung Vũ nói :

- Đồng tình? Mẹ nó ta mà đồng tình! Họ Trang và đồng bọn của gã đều là bọn cường hào. Quỷ Vương kỳ và ta ở thế càng không cùng tồn tại, điều này chính là chó dại cắn nhau. Bọn ta xem náo nhiệt còn không đủ, sao lại có lòng thương tiếc chúng.

Độc Phách trầm tư nói :

- Nam Cung, hoàn cảnh chung quanh chúng ta đã thám sát qua rồi. Đệ cho rằng nơi đây hạ thủ rất thích hợp.

Nam Cung Vũ nói :

- Mặt này hoàn toàn do đệ quyết định. Việc khác huynh mới dám mở miệng. Quan hệ đến đánh giết đệ giỏi hơn huynh nhiều.

Độc Phách nói :

- Phùng Đức Ân nói bọn chúng xuất hiện ở chính môn?

Gật đầu, Nam Cung Vũ nói :

- Họ Phùng đặc biệt giải thích về tính tình của Lý Thừa Phong. Hắn đối nhân cố chấp, tính khí khô khan thường tự xưng chính phái quân tử hành sự thích khua chiêng đánh trống, không thích lén lút ra tay. Nhiệm vụ lần này do hắn lãnh đạo, Cừu Tái Sinh đành phải tiến thoái theo lối quen của hắn. Theo tánh tình họ Lý không thể đào đường khoét vách hoặc đi theo cửa sau, chính phái quân tử nhất định theo cửa lớn tiến vào.

Độc Phách nén cười nói :

- Chờ hai tên Báo phòng đem đầu người ra cửa bọn ta đối mặt hạ thủ.

Nam Cung Vũ nói :

- Cần thận trọng. Khinh công của Lý Thừa Phong rất nhanh. Cũng cần lưu ý đến Khiêu Thi Bộ của Cừu Tái Sinh. Huynh đệ ta từ lâu trải qua phong ba, không thể đắm thuyền trong suối nhỏ.

Độc Phách trầm giọng nói :

- Đệ không dễ dàng đắm thuyền trong suối nhỏ vì trước đây đệ không có thói quen khinh địch.

Nam Cung Vũ lại nhìn ra ngoài nói :

- Quái lạ. Trời đã tối rồi, sao bên trong không thấy đốt đèn cũng chẳng thấy có người ra vào, hay sự tình có biến hóa khác?

Độc Phách lắc đầu nói :

- Mở sòng bạc, đổ bác suốt đêm, trời chỉ mới tối đối với chúng thì còn quá sớm, phải một lúc nữa mới có động tĩnh. Quỷ Vương kỳ đã hành sự không lý nào không điều tra đối tượng.

Nam Cung Vũ nói :

- Nói cũng đúng.

Trong lều cỏ tương đối âm u còn bốc mùi ẩm mốc. Trong không khí vô cùng tĩnh lặng, ánh mắt của Độc Phách phát sáng trong bóng đêm, lạnh băng, mà sắc bén tựa như đôi mắt báo.

Nam Cung Vũ trước nay đều có cảm giác mỗi lần Độc Phách chuẩn bị xuất thủ đoạt mệnh, nhãn thần đều thay đổi đến lạnh băng, thay đổi đến tàn khốc, thay đổi đến giống một tên đồ tể. Lúc này tên đồ tể đã mở miệng, nhưng không có chút mùi máu tanh mà lại mang nỗi cảm xúc thâm trầm.

- Nam Cung... Huynh có thấy Phùng Đức Ân và Xuân Hoa vô cùng quyến luyến, yêu thương nhau.

Nam Cung Vũ nói :

- Đương nhiên! Huynh cũng nhìn ra đệ cũng xúc cảnh sinh tình, tấm hoài thương cảm.

Độc Phách thở dài :

- Những ngày quá khứ đã không thể trở lại được nữa rồi. Không còn vết tích. Không có xuân mộng. Mộng xuân đã biến thành nợ máu.

Nam Cung Vũ đồng cảm nói :

- Huynh hiểu cho nên bọn ta mới ở nơi đây.

Độc Phách lẩm bẩm :

- Phi Tinh là một thiếu nữ tốt. Nàng trước nay là người tốt...

Trầm mặc giây lâu, Nam Cung Vũ than thở :

- Nàng rất tốt, ân tình giữa hai người còn hơn hẳn Phùng Đức Ân và Xuân Hoa.

Trong bóng tối vang lên tiếng nghiến răng kèn kẹt của Độc Phách :

- Bọn chúng đáng chết.

Nam Cung Vũ lên tiếng an ủi :

- Đừng phẫn hận nữa, Độc Phách! Nghĩ đến cái chết oan của Phi Tinh, phải lấy bao nhiêu mạng người đền bù thì đệ mới cảm thấy nhẹ hơn?

Độc Phách u lạnh nói :

- Giết tận sát tuyệt bọn cẩu tặc này cũng không đổi được mạng Phi Tinh.

Cười ôn hòa, Nam Cung Vũ nói :

- Quá khứ đã là quá khứ. Độc Phách! Kiếp người không lâu đệ nên bình tâm tỉnh trí lại. Sao không suy nghĩ tìm kiếm một bầu bạn như ý nguyện.

Độc Phách trầm ngâm nói :

- Huynh cũng biết thương hải nan vi thủy, nước biển chẳng phải là nước sông.

Đúng vậy! Nước của thương hải, mây của Ngô Sơn trước nay vẫn chân chất nhất, mang ý vị nguyên thủy nhất, đỏ thắm nhất. Nước nơi khác mây nơi khác mất đi ý vị này.

Nam Cung Vũ cảm thấy khóe mắt có một chút ấm nóng, lão vội xoa xoa mặt, gượng cười nói :

- Nếu như Phi Tinh nơi cõi xa xăm có biết đệ tình thâm nghĩa nặng như vậy, tất nàng an lòng nhắm mắt.

Độc Phách không đáp. Hoàng tuyền hữu lộ nhưng xa xôi nghìn trùng, thật Phi Tinh có thể cảm ứng được mối thương hoài nhớ nhung này ở thế gian không?

Lúc này Nam Cung Vũ lại nhìn ra ngoài giọng nói trở nên phấn chấn :

- Độc Phách! Đệ nói không sai. Trong phòng đèn sáng rồi, cũng có bóng người thấp thoáng tới lui...

Độc Phách thấp giọng nói :

- Trang Đại Hoành mệnh nguy rồi.

Thu hồi nhãn tuyến, Nam Cung Vũ nói :

- Xui xẻo của họ Trang nhất định đến rồi nhưng không chừng còn có một trận. Hắn bản thân là nhà luyện võ, thủ hạ còn một đám người, bảo hắn xuôi tay hiến dâng thủ cấp e rằng không dễ.

Độc Phách nói :

- Trang Đại Hoành có bao nhiêu bản lãnh, Quỷ Vương kỳ chắc rằng nắm rất rõ. Đối phó loại này sử dụng thủ hạ nào, đều đã cân nhắc tính toán kỹ. Họ Trang bất kể chống chọi thế nào, quyết không thoát được.

Nam Cung Vũ đang định mở miệng nói, chợt trên đường vang lên tiếng chân ngựa lách cách. Tiếng vang không chậm không nhanh như kẻ nhàn du. Kỵ sĩ trên yên cơ hồ đang thưởng thức phong cảnh trong mưa đêm.

Độc Phách nói :

- Có thể đã đến rồi.

Nhè nhẹ đẩy khe hở trên vách trúc lớn ra, Nam Cung Vũ thò đầu nhìn về phía chuyển động của vó ngựa, một mặt hỏi :

- Sao đệ biết là bọn chúng?

Độc Phách nói :

- Tiếng ngựa phi không gấp, ra vẻ thong thả từ đây biểu hiện ra khí thế của chúng đã nắm chắc phần thắng. Điều này không phù hợp với thói quen hành sự của Lý Thừa Phong sao?

Mượn ánh đèn lung linh lắt lay trên đường, Nam Cung Vũ tập trung mục lực nhìn. Khi phân biệt được thấy quả nhiên có đôi kị mã đến gần một trước một sau. Chỉ vì ánh sáng không đủ cự ly hơi xa, nhất thời không nhìn rõ tướng mạo của kỵ sĩ.

Độc Phách hỏi :

- Hai người hai ngựa phải không?

Nam Cung Vũ gật đầu :

- Không sai. Để huynh xem kỹ một chút.

Qua khoắng khắc, lão hơi ngoảnh mặt lại đáp :

- Đệ nói đúng lắm. Đúng là Lý Thừa Phong và Cừu Tái Sinh. Họ Lý cao ốm, họ Cừu gầy đét. Tin tức của lão Phùng rất chính xác.

Độc Phách nói :

- Đừng để chúng phát giác tông tích của huynh.

Co đầu lại mục quang Nam Cung Vũ không dời đi một mặt tường thuật hiện trường cho Độc Phách.

- Hai tên sắp đến trước cửa sòng bạc. Bọn chúng nhìn trước ngó sau, đại khái là đang quan sát tình hình. Ồ! Xuống ngựa rồi. Không biết Lý Thừa Phong đang dặn dò gì với Cừu Tái Sinh. Đẩy cửa đi vào. Họ Lý đi trước, họ Cừu phía sau. Chúng không đóng cửa, chắc dự định tùy lúc xông ra ngoài.

Một chân đạp đạp trên ghế, Độc Phách nói :

- Sắp đến rồi.

Nam Cung Vũ miệng nói không ngừng :

- Dường như không có động tĩnh. A! Có rồi! Đệ có nghe tiếng kêu la không? Chặc! Chặc! Chặc! Chắc chạm mặt rồi. Có vật gì bị bẻ gãy. Hết tám phần là đập gãy bàn...

Trong Tam Hợp viện đối diện, loáng thoáng vang ra tiếng kêu hét kinh hãi, trong đó pha tạp tiếng binh khí chạm nhau, tiếng đồ vật đổ vỡ.

Ánh đèn dao động. Bóng người nhốn nháo. Đúng là quang cảnh chim bay chó chạy.

Nam Cung Vũ định nhãn kêu lên :

- Mở màn rồi. Xem tình hình họ Trang không cam tâm khuất phục, trong phòng rất náo nhiệt...

Độc Phách từ ghế dài đứng lên nói :

- Bọn ta chuẩn bị thôi. Trang Đại Hoành kéo dài không lâu đâu.

Rút ngân thương từ trong bao thương ra, Nam Cung Vũ đẩy vách trúc từ trong chui ra.

Độc Phách cũng vội đi theo bên phải. Hai người dựa vào thế bảo hộ cho nhau nhanh chóng bước đến gần cửa Tam Hợp viện đối diện.

Hai con hoàng mã đang thẩn thơ bên tường viên không được cột lại, hiển nhiên để tiện lợi tức tốc thoát khỏi hiện trường.

Nam Cung Vũ đứng dưới bóng râm cành lá rậm rạp của cây đại thụ. Độc Phách đứng tựa vào chân tường. Vị trí của hai người đều có lợi cho việc quan sát tình hình, cũng có thể bất ngờ đột kích mà đối phương chưa kịp nhìn thấy Trong Tam hợp viên sôi sục như một nồi nước nóng. Thoáng chốc, hai bóng người đập cửa xông ra. Trong tay một người xách một bao vải hình tròn. Độ lớn nhỏ hình dạng của bao vải không khác gì một đầu người.

Động tác hai người đạp cửa xông ra nhanh như điện. Hai người vươn vai đã song song nhảy lên đôi hoàng mã. Đôi ngựa hý vang sãi vó phóng đi. Trong chớp mắt đã chạy ca hơn trượng.

Dưới bốn chân ngựa, đang tung vó của hoàng mã, một luồng hàn quang như ánh trăng liềm và một tia sáng lạnh như ánh sao băng đã từ hai phương hướng khác nhau đột ngột bắn về phía hai kỵ sĩ trên lưng ngựa.

Thế đến cực nhanh.

Tên đang cầm bao bố, trên lưng ngựa, trong tích tắc thình lình ngã người ra. Một đôi búa trên tay múa thành hình vòng cung đánh xuống chuẩn xác.

Người công kích chính là Độc Phách, Tế Hồn Câu của chàng còn chưa đến vị trí phản ứng của đối phương đã tới. Do tình hình khác biệt. Chàng không thể như bình nhật mà biến hóa chiêu thức. Kế hôm nay là phải tốc chiến tốc thắng, vì vậy câu đao vẫn vút lên.

“Xoẹt” một tiếng, cắt đi nửa đầu ngựa, còn xích bạc dưới chuôi đao uốn lượn như con độc xà chớp mắt đã cuốn chặt vào đầu đôi búa.

Tên trên lưng ngựa vừa giận vừa sợ. Lúc Hoàng mã kêu nhào ra phía trước, hắn như đại bàng lướt không bay lên, một mặt ra sức quật lại binh khí, một mặt ném bao hình tròn vào Độc Phách.

Độc Phách lướt ngang mấy bước, đồng thời xích bạc nới lỏng ra để binh khí địch nhân thu hồi về. Đột nhiên Tế Hồn Câu của chàng “vù” một tiếng từ dưới chém vút lên. Từng cuộn sóng trào hướng vào tên đang chới với giữa không trung.

Lúc này, hắn đang nhận phải lực phản hồi của đôi búa được trả về. Hắn thậm chí còn chưa nhìn kịp chiêu thức của Tế Hồn Câu thì hắn đã bị chặt làm hai khúc! Phế phủ nhuộm máu tươi bắn tung đầy trời.

Đối thủ phục kích của Nam Cung Vũ có diện dung khô khan ngũ quan cằn cỗi như một cây khô lại giống như một xác chết, nhưng công phu của hắn lão luyện, một chút cũng không trì trệ.

Qua lại mấy chiêu, Nam Cung Vũ không chỉ không thể thừa thế tấn công mà ngay cả bức đối phương xuống ngựa cũng chẳng được.

Tế Hồn Câu lăng không bổ xuống. Mục tiêu là đỉnh đầu tên này. Đao khẩu xé gió. Tiếng như quỷ khốc.

Tên Hoạt thi này sử dụng một thanh Trường tam môn kiếm. Người hắn trên lưng ngựa, bất chợt hắn hét to, hai tay nắm chặt kiếm đón thẳng câu đao đang đến.

Trong bóng đêm ánh sáng lóe lên “leng keng” một tiếng, lửa bắn tung tóe.

Ngân thương của Nam Cung Vũ đột nhiên ngoằn ngoèo như độc xà buông mình chuẩn bị quấn lấy địch thủ.

Đối phương mượn thế phản hồi của Trường tang môn kiếm vừa đụng với Tế Hồn Câu, cả người lăn ngiêng xuống bụng ngựa.

Thất thương của Nam Cung Vũ rơi vào khoảng không cùng với kiếm phong của tên kia từ dưới bụng ngựa bay ra. Mũi kiếm bay vào yết hầu của Nam Cung Vũ.

Giận đến độ Nam Cung Vũ mắng to một tiếng nhưng không thể không chống trường thương xuống đất lộn ngược người ra sau.

Lúc đó, Tế Hồn Câu lại như ánh trăng tàn rơi xuống. Từ trong làn đao sắc bén mang theo u khí nặng nề chém xuống, chém qua lưng ngựa, chém qua bụng ngựa, chém qua bụng ngựa đương nhiên cũng chém qua đầu tên đang đeo dưới bụng ngựa. Máu tươi mang theo luồng khí nóng phụt ra. Mùi vị tanh hôi khó thở. Thịt người và thịt ngựa trộn lẫn vào nhau đỏ bầm thành một đống.

Độc Phách và Nam Cung Vũ đã sớm lẩn vào bóng đêm âm u!

Phùng Đức Ân nâng ly trà trên tay. Trên mặt đầy thần sắc kính phục :

- Bản lãnh nhị vị lão huynh khiến ta khâm phục. Nhớ lại Lý Thừa Phong, Cừu Tái Sinh của Báo phòng là những kẻ vang danh. Bình nhật bọn tuần kiểm các đường như bọn ta đều phải nhượng chúng mấy phần. Không ngờ, dưới tay nhị vị lão huynh chưa đầy mấy chiêu thì một tên bị đứt làm hai đoạn, một tên đầu rơi xuống đất. Uy mãnh như vậy, kỳ công như vậy, trách nào tin tức vừa chuyển về cả đường hội bị chấn động. Tại hạ lấy trà thay rượu chúc mừng nhị vị kỳ khai đắc thắng.

Độc Phách ngồi trên ghế trúc đưa mắt nhìn Nam Cung Vũ đang ngồi tựa trên giường phía đối diện. Hai ngươi nhất tề nâng ly uống cạn.

Nam Cung Vũ đặt ly trà xuống có chút buồn bã nói :

- Cung kính như vậy ta không dám nhận. Bản lãnh cao là bản lãnh của Độc Phách, ta bất quá là kẻ theo đuôi làm việc thừa thôi. Cái gì là uy mãnh, kỳ công không liên quan đến ta.

Sửng sốt, Phùng Đức Ân nói :

- Không phải Nam Cung huynh và Độc huynh đồng loạt ra tay, liên thủ tác chiến sao? Nam Cung huynh hà tất khiêm nhượng như vậy.

Nam Cung Vũ hứng chí nói :

- Ta trước nay ngộ sự bất nhượng, chưa từng ra màu khách sáo, nhưng mà trận này lại xác định làm không trên không dưới, làm đến mặt mũi lão đại thất sắc. Ây da...

Phùng Đức Ân không hiểu ngơ ngác hỏi :

- Lời này là nói gì vậy?

Nam Cung Vũ cười khổ nói :

- Lý Thừa Phong và Cừu Tái Sinh tổng cộng hai người. Vừa đúng một đối một. Độc Phách chọn là Lý Thừa Phong. Ta chọn đương nhiên là Cửu Tái Sinh. Độc Phách không quá mấy chiêu đã chém đứt họ Lý. Còn ta thì sao? Nói ra càng mất mặt. Nhảy nhót một hồi không những không đánh được người ta mà ngay cả lưng ngựa cũng không đánh trúng. Nếu không phải Độc Phách kịp thời tiếp ứng, Phùng huynh xem hậu quả thế nào?

Phùng Đức Ân vội nói :

- Nam Cung huynh, đây không thể bảo huynh không bằng Độc Phách mà do Cừu Tái Sinh công lực cao siêu chiêu thức quái dị quyết không phải là loại dễ đối phó. Đem hắn so sánh với Lý Thừa Phong cũng không kém bao nhiêu, muốn trong thời gian ngắn tiêu trừ hắn không đơn giản như vậy.

Độc Phách cũng an nhàn nói :

- Thương trận giao phong có lúc cũng có mấy phần vận may. Nam Cung, đệ có vận may tốt một chút. Giao tình giữa huynh và đệ cùng nhau sinh tử, còn nói gì đến thành bại yếu nhược chứ?

Nam Cung Vũ ngồi thẳng người thở dài nói :

- Đệ đừng an ủi ta. Ta làm sao so được với đệ Ta chỉ cảm thấy mình vô dụng. Trong lúc thiết yếu không làm được gì, trái lại còn phiền đệ đến giải vây. Đấy không phải là giúp ngược lại sao?

Độc Phách cười nói :

- Đừng than vãn như vậy, Nam Cung. Huynh biết đệ không thể thiếu huynh. Một chút chuyện vặt nhất thời kể làm gì. Những phi vụ buôn bán huynh làm qua cũng nhiều nào phải lần nào cũng toại nguyện.

Phùng Đức Ân nói :

- Độc huynh nói đúng. Đánh một trận đẹp như vậy nếu Nam Cung huynh không có góp phần gì thì Độc huynh sao đạt được kết quả như vậy.

Độc Phách nói :

- Hành động lần này toàn dựa vào chỉ điểm của Phùng huynh, nhưng không biết tổn thất nhân mã của Quỷ Vương kỳ có ảnh hướng gì đến Phùng huynh hay không?

Phùng Đức Ân khẳng định nói :

- Không có ảnh hướng gì. Độc huynh, tình hình như vậy chỉ có hai kết quả cực đoan. Giả như ta lộ thân phận tất nhiên không tránh khỏi cái chết. Trái lại một mai thái bình, họ nằm mộng cũng không nghĩ đến ta, vì ta hoàn toàn không tham gia vào kế hoạch, chỉ vô ý nghe được tin tức mà thôi.

Độc Phách cẩn thận hỏi :

- Sau khi sự việc phát sinh, Quỷ Vương kỳ có nghi là đã bị lộ tin tức ra ngoài chăng?

Gật đầu, Phùng Đức Ân nói :

- Bọn chúng đương nhiên hoài nghi nhưng kiểm thảo qua lại không tìm được khe hở ở chỗ nào. Phàm những phần tử trọng yếu của Quỷ Vương kỳ đều có căn gốc chặt chẽ với tổ chức. Ai cũng không có căn cứ để nghi ngờ là nội gian. Hơn nữa, thi hành việc gì chỉ có người hành sự mới biết.

Nam Cung Vũ chợt hỏi :

- Đến giờ bọn chúng có biết là người bị ai giết không?

Phùng Đức Ân cười vui vẻ nói :

- Hoạt kịch là ở đây. Lý Thừa Phong và Cừu Tái Sinh đã không còn có thể nói. Cả một đường hội có ai có thể chỉ ra hung thủ là ai. Ngay thủ hạ của Trang Đại Hoành cũng không ai nhìn rõ quá trình của cuộc tập kích. Phản ứng của chúng và Quỷ Vương kỳ mơ hồ không khác gì nhau.

Nam Cung Vũ nói :

- Mẹ nó. Lần này Dịch Dung Cương thế tất giậm chân, còn tên côn trùng Thương Ba chắc ngủ không yên.

Phùng Đức Ân nói :

- Quả không sai. Hai ngày nay trong đường hội âm u chướng khí, phía bên ngoài binh hoang mã loạn. Đại chưởng kỳ đã liên tiếp phái ba đội nhân mã ra ngoài điều tra việc này. Thương đầu nhi, mắt mũi đỏ ngầu nhìn gì cũng lộ hung quang.

Độc Phách trầm ngâm nói :

- Theo ta thấy có khả năng Dịch Dung cương rất có khả năng liên tưởng đến việc chúng ta làm.

Phùng Đức Ân nói :

- Mỗi một đối tượng đáng hoài nghi chúng đều không bỏ qua. Vấn đề ở chỗ là cần có chứng cứ. Việc vô bằng vô cớ chụp mũ người ta cũng không phải dễ dàng.

Tay phải nắm thành quyền đấm mạnh vào lòng bàn tay trái. Nam Cung Vũ lại bừng bừng hào khí :

- Phùng huynh! Gần đây huynh hãy lưu ý một chút động tĩnh, bọn ta muốn làm trận nữa.

Phùng Đức Ân cẩn trọng nói :

- Ta luôn lưu ý, Nam Cung huynh, ta rất thận trọng và lưu ý.

Độc Phách lặng lẽ hỏi :

- Ta quên hỏi huynh một việc. Vết thương trên mình huynh giải thích thế nào?

Phùng Đức Ân nói :

- Lý do rất đơn giản là gặp phải phục kích của ba sát thủ che mặt, nguyên nhân không rõ. Tình hình này mà nói ở đường hội gần như bình thường nên đã quen rồi. Quỷ Vương kỳ kết thù với người ngoài không ít. Ai cũng không biết lúc nào, vì nguyên nhân gì sẽ gặp phải kiếp nạn.

Độc Phách hỏi tiếp :

- Bọn họ có điều tra ra không?

Phùng Đức Ân lắc đầu nói :

- Ta là kẻ đương sự mà không tìm ra nguyên nhân bị phục kích, bọn họ muốn điều tra thì điều tra ở đâu. Hơn nữa, trong tổ chức đang lo buồn nhiều việc cho nên bớt một việc đỡ một việc.

Cầm ly uống cạn một chung nước Độc Phách nhìn vào đáy ly không nói, tựa như đang nghĩ ngợi điều gì.

Phùng Đức âm lại xoa tay giống như rất khó khăn mới lên tiếng được :

- Độc huynh!

Ngẩng đầu, Độc Phách nói :

- Có gì muốn hỏi ta.

Phùng Đức Ân có vẻ gắng sức mới nói được :

- Đầu tiên, cần thanh minh cho rõ, Độc huynh. Điều nay thuần túy là do lòng hiếu kỳ của ta không có bất kỳ ý nào khác. Độc huynh thấy có thể nói thì nói, nếu có trở ngại không nói cũng được.

Độc Phách mỉm cười :

- Không biết Phùng huynh muốn hỏi gì?

Ho khan một tiếng, Phùng Đức án vô cùng cẩn thận nói :

- Thân muội của Đại chưởng kỳ bọn ta. Dịch Thuỷ Nhu Dịch cô nương, đến nay đang được Độc huynh chăm sóc?

Độc Phách khẳng khái nói :

- Đúng là dưới sự chiếu cố của ta.

Xoa da mặt Phùng Đức Ân nói :

- Điều này luôn là một câu đố. Người trong bang hội của ta đến nay vẫn không thể nào hiểu được Độc huynh vì nguyên do gì mà lại mời Dịch cô nương đi. Nghe nói Độc huynh chẳng phải hành sự vì mình.

Độc Phách chậm rãi nói :

- Sự việc đúng như vậy. Sớm tối sẽ phơi bày trước thiên hạ. Là thiện quả hay ác quả đều do vận mạng của mỗi người và tạo hóa xoay dần. Đương nhiên chuyển biến của tâm tư cũng rất trọng, yếu giữa hung kiết quan hệ với việc có thể tha thứ hay không thể tha thứ...

Phùng Đức Ân mơ hồ như giữa đám sương mù hỏi :

- Ta không hiểu ý của Độc huynh.

Nam Cung Vũ chen lời vào :

- Đến lúc đó Phùng huynh sẽ hiểu. Hiện giờ, những việc liên quan trước mắt không thể giải thích. Bọn ta có nỗi khổ riêng, Phùng huynh xin thông cảm.

Vội vòng tay, Phùng Đức Ân nói :

- Nặng lời! Nặng lời!

Bức rèm cửa lay động, Xuân Hoa bưng một lư trầm hơi thơm nghi ngút. Nét mặt thanh tú mang nụ cười hiền hòa, nàng chào hỏi Độc Phách và Nam Cung Vũ rồi mới quay sang Phùng Đức Ân nói nhỏ :

- Thức ăn sắp xong rồi Đức Ân huynh “thiết khánh công yến” đãi ân công, muốn chừng nào bắt đầu?

Phùng Đức Ân đang định căn dặn thì Độc Phách và Nam Cung Vũ đã rời khỏi chỗ ngồi song song đáp tạ. Bọn họ không ngờ đến còn có “khánh công yến” này. Bọn họ đều thành tâm hy vọng có lần này, có lần sau rồi có lần sau nữa...

Qua một hồi khách khí, Phùng Đức Ân mới nói :

- Xuân Hoa! Nàng đi bày tiệc đi. Tuy còn sớm nhưng có thể đưa đẩy vài chung.

Nam Cung Vũ cười nói :

- Phùng huynh! Nơi trú ngụ của huynh có thể nói là hướng thụ, nào là rượu trẻ, nào là khánh công yến, đồ ăn thức uống còn không nói ngay cả chỗ ngủ cũng chăn êm nệm ấm. Mẹ nó! Từ khi ta ra ngoài liều mạng cùng Độc Phách chưa tìm trải qua những ngày thoải mái như vậy.

Phùng Đức Ân vội nói :

- Có xá gì. Tiếp đãi chậm trễ thực không đủ thành ý. Không đủ thành ý...

Xuân Hoa tiếp lời :

- Trà thô cơm nhạt. Nông xá đơn sơ, nhị vị ân công không ngại, tiện nữ đã cảm thấy vinh dự rồi, từ đâu lại dám nói lời chiêu đãi.

Dứt lời, lại mỉm cười vui vẻ đi ra.

Nam Cung Vũ nhìn bóng lưng yểu điệu của Xuân Hoa bất giác tự chốn thâm sâu lòng cũng cảm thấy sự ấm cúng của một mái nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui