Tế Thế

Rừng rậm như cái nắp vung.

Triệu Minh khoanh chân ngồi trong trận pháp, bên cạnh đặt hồn phiên mới luyện chế. Huyết phiên tế luyện lần trước đã khiến hắn đại thương nguyên khí, lần này hắn dùng hồn phách của tử tù để luyện hồn phiên, sát khí rất nặng.

Đột nhiên, một tia chớp xẹt qua bầu trời.

Triệu Minh căng thẳng đứng dậy, lấy ra cái chai trong lòng đặt bên cạnh, sau đó lấy tiếp một lọ đan dược, không thèm nhìn đã đổ hết vào miệng.

Thời điểm tia chớp trên cao đánh xuống đầu Triệu Minh, trận pháp bên dưới bỗng ánh lên một đạo bạch quang, chớp bị ngăn ở cự ly cách đỉnh đầu ba thước.

Tiếng sấm ngày càng vang dội.

Triệu Minh hít sâu một hơi, hai tay thác thiên (1).

Mấy tia sấm sét cùng giáng xuống!

Ánh sáng trong trận pháp hơi nhạt đi, lôi điện ép xuống khiến khoảng cách chỉ còn một thước.

Sắc mặt Triệu Minh đột biến. Hắn biết lôi kiếp của ma tu lợi hại hơn tu chân giả bình thường, nhưng không ngờ lại mạnh hơn nhiều như vậy. Tất cả cũng tại Ông Vu Kiều nửa đường chạy mất, hắn nghĩ mà hận đến buốt cả răng. Nếu hắn ta không dụ mình nhập ma đạo, thề thốt bảo đảm có biện pháp vượt qua lôi kiếp, mình sao lại rơi vào tình thế chật vật nhường này. Vừa nghĩ đến đồng môn Ôn Cố đã phi thăng thành tiên, còn hắn thì phải trốn ở cái xó chim không thèm đẻ trứng này đối kháng lôi kiếp, ganh ghét liền tựa như rắn độc gặm cắn tim hắn.

Sấm chớp dày đặc hạ xuống, không chừa một khe hở nào.

Trận pháp thoắt cái bị phá vỡ, hồn phiên che trên đỉnh đầu hắn, oan hồn rít gào giữa lôi kiếp.

Mặt Triệu Minh trắng bệch, từng tia sét đánh xuống như búa nện vào hồn phách hắn, mà còn càng lúc càng mạnh.

Nếu cứ tiếp tục như thế, hắn nhất định sẽ xong đời tại đây.

Triệu Minh hạ quyết tâm, run rẩy vươn tay kéo cái chai bên cạnh, nhổ nắp, ngửa đầu rót hết vào cổ họng. Đây là Thất Tuyệt Tán Tu Đan pha loãng. Hắn từng thấy hồn phách Ôn Cố bị chia lìa sau khi dùng nó, vì thế đã thủ sẵn biện pháp này. Nếu không chịu nổi lôi kiếp, hắn sẽ tách hồn phách của mình ra, lưu lại một hồn một phách còn đỡ hơn hồn phi phách tán!

Thất Tuyệt Tán Tu Đan vừa vào bụng, một cơn đau phiên giang đảo hải* liền ập tới, cơ hồ muốn đoạt đi chút lý trí còn sót lại. Nhưng nhớ đến Ôn Cố cũng từng chịu qua cơn đau này, hắn lại xốc dậy tinh thần, ngay khoảnh khắc hồn phách không chống đỡ nổi, lập tức phân ra một hồn một phách, ném hồn phiên bao lấy, rồi tung một chưởng định đẩy nó ra khỏi lôi trận.

*dời núi lấp biển, mạnh như lũ cuốn

Bỗng nhiên, một đạo lôi điện cực mạnh giáng xuống, đánh tan hồn phiên, một hồn một phách ngay lập tức tiêu tán!

"Không!" Triệu Minh rên rỉ một cách tuyệt vọng.

Càng nhiều tia chớp đánh xuống.

Giữa đất trời loáng thoáng tiếng thở than: "Thiện ác đến cùng đều có báo ứng, họa phúc đến sớm hay muộn phải hỏi trời cao..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui