Tế Thủy Trường Lưu FULL


Một đường không nói chuyện.
Xe đến ngoại ô phía đông sau một giờ.

Biệt thự Roland diện tích rộng lớn, tương đương với dinh thự do Phong gia được xây dựng ở thành phố An Bình.

Từ xây dựng đến trang trí đều rất cẩn thận, mùa đông ấm áp còn mùa hè thì mát mẻ nên những người lớn tuổi của Phong gia thường đến đây để trốn cái nóng mùa hè và sống một cuộc sống xa hoa như hoàng đế thời xưa.
Mạc Nhan lái xe đi vào bãi đậu xe cực lớn trước biệt thự, vừa đậu xe vừa nhìn qua mấy chiếc xe hàng hiệu gần đó làm Tiêu Ninh thật sự mở rộng tầm mắt, cười nói, “Bữa tiệc của Phong lão tiên sinh này thật lớn a.

Có rất nhiều người đến đây dự tiệc.”
“Chà, bản chất bác Phong không thích kinh doanh.

Phong Thành không nói cho cậu biết rằng bác ấy là một họa sĩ sao?”
Tiêu Ninh nghe xong cũng muốn cười không hiểu sao lại như thấy một người con trai trưởng trong đại gia đình bị biến thành sắt thép, bẩm sinh đã ghét mùi tiền chỉ thích múa bút vẽ mực.

Tuy rằng người như vậy theo ý nghĩa nào đó được coi là hơi nhát gan nhưng nó cũng có thể giữ một cuộc sống không lo lắng cơm ăn áo mặc.
“Một họa sĩ gọi người yêu của con trai đến bữa tiệc, Mạc Nhan, anh nói ông ta là có ý gì?” Tiêu Ninh nhếch miệng, đôi mắt sáng rực như ánh đèn bên ngoài cửa kính ô tô.

Nét mặt đặc biệt hấp dẫn, quyến rũ bởi vì nụ cười thản nhiên trên môi.

Mạc Nhan sửng sốt một chút, sau đó nói, “Bất kể ý đồ của ông ấy là gì, tôi sẽ không bao giờ để cho cậu có chuyện.”
Tiêu Ninh nhướng mày, “Phong Thành nhờ anh à?”
“Cho dù anh ấy không nhờ tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ sự an toàn của cậu.

Chúng ta là bạn, không phải sao?” Mạc Nhan khẽ cười, trong đôi mắt đào hoa hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Tiêu Ninh gật đầu, sau đó cười nói, “Đúng vậy, bạn bè.”
Bây giờ là bảy giờ tối, đêm hè đến tương đối muộn, cho nên lúc này bầu trời vẫn còn rất sáng.

Ánh mặt trời lặn từ phía bên kia ngọn núi chiếu xuống, kéo theo bóng dáng Tiêu Ninh và Mạc Nhan đi bên cạnh anh cũng dài ra, thỉnh thoảng anh ta dùng dư quang lén nhìn Tiêu Ninh.
Cậu bé 16 tuổi Tiêu Ninh đã ra vẻ một thanh niên, sự non nớt và ngây ngô đã phai nhạt từ lâu.

Với chiếc áo sơ mi đen bình thường và quần jean xanh da trời, chân đi một đôi giày thể thao không dây màu đen, ăn mặc đơn giản nhưng đứng đắn.

Và mái tóc đen trên đầu anh được cắt tỉa rất gọn gàng, gọn gàng lại bộc lộ cảm giác tùy ý.

Tư thế mảnh mai của anh mang dấu vết của sự ổn định trong việc kiểm soát tình hình chung.

Mạc Nhan đột nhiên nhận ra rằng cậu bé trước mặt mình càng ngày càng hòa hợp với Phong Thành, phải không? Là đồng hóa mới đúng!
Trước khi bước vào biệt thự, có thể nghe thấy tiếng đàn piano và tiếng người nói chuyện khi hai người bước tới cửa.

Người đàn ông trung niên gửi thiệp mời ban ngày đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy họ đến gần, lịch sự gọi, “Mạc thiếu gia, Tiêu tiên sinh, buổi tối tốt lành.”
Mộ Ngôn vẫy vẫy tay với ông, cười nói, “Chú Lưu, mấy năm rồi không gặp.”
Người đàn ông trung niên được gọi là chú Lưu mỉm cười, bộ vest đen chỉnh tề ngăn nắp, “Đúng vậy, Mạc thiếu gia mấy năm này thế nào?”
“Cảm ơn chú Lưu đã quan tâm, rất tốt.”
“Tốt rồi, Mạc thiếu gia, Tiêu tiên sinh mau vào đi, lão gia đã đợi lâu rồi.” Chú Lưu hướng vào bên trong ra hiệu, Mạc Nhan liền đưa Tiêu Ninh đi vào.
Đây chỉ là một phần nhỏ của Roland.

Nơi được sử dụng để tổ chức tiệc là một tòa nhà kiểu phương Tây ba tầng.

Tiền sảnh được bao quanh bởi một đống người ở các bậc vai vế thứ hai và thứ ba.

Từ đèn trần đến gạch lát sàn, tất cả đều tinh xảo và lộng lẫy, trên bốn bức tường có treo rất nhiều bức tranh.

Tiêu Ninh tuy rằng không hiểu tranh nhưng đựa vào thực lực của Phong gia, những thứ treo ở nơi này để cho mọi người thấy không thể nào là thứ phẩm, cho nên những thứ này phải có giá trị rất lớn.
Những người tới dự yến tiệc tối nay đều là những người nổi tiếng ở thành phố An Bình, nhà họ Phong tuy ở Thượng Hải nhưng tên tuổi của tập đoàn Tập đoàn Toàn Cầu đã vang danh khắp cả nước.

Cho nên, Phong Đình muốn mời những người này đến chỉ đơn giản như trở bàn tay.

Chỉ là Tiêu Ninh không hiểu, tại sao một họa sĩ không thích kinh doanh lại mời tất cả những người nổi tiếng y trong giới kinh doanh và chính trị của thành phố An Bình đến đây? Không phải là muốn thể hiện uy thế chứ?
Gia thế và tính cách của Mạc Nhan đều tốt, cho nên vừa bước vào đã bị mọi người vây quanh.

Sau rất nhiều chào hỏi, mọi người mới phát hiện thiếu niên không hề nói gì đứng bên cạnh anh ta.

Chính là chỗ rực rỡ nhất trên gương mặt kia có lẽ chính là đôi mắt, trong veo như nước, êm đềm không sợ hãi.
Lập tức có người lắm miệng hỏi một câu, “Đứa nhỏ này chưa từng thấy qua, Mạc Nhan, đây là?”
Mạc Nhan mỉm cười, khoác vai Tiêu Ninh, “Em họ của tôi.”
Tiêu Ninh để anh ta ôm vai và mỉm cười nhẹ với đám đông, một số phụ nữ có mặt đều bị nụ cười này hạ gục, trong khoảng thời gian ngắn đã quên lời muốn nói.
Có người nói nụ cười là vũ khí sát thương nhất trên đời, đôi khi còn có sức ảnh hưởng lớn hơn cả nước mắt, Tiêu Ninh hiểu rõ sự thật này.

Nên dù có chán ghét những dịp như vậy, anh vẫn phải cẩn thận dụng tâm ứng phó, ý định Phong Đình có lẽ là để cho anh biết khó mà lui.

Nhưng anh thì không, bất quá là một đêm tiệc lớn của nhà giàu, không làm khó được Tiêu Ninh anh.

Mạc Nhan siết chặt bờ vai của anh, cúi đầu, thấp giọng nói đùa, “Nhìn không ra nha, sát thủ thiếu nữ.”
Tiêu Ninh cũng cười rộ theo, lễ phép cười mà không mất đi khách khí, “Cảm ơn đã khen.”
Một lúc sau, Mạc Nhan bị người lôi đi, trước khi đi còn nói anh không được rời khỏi đại sảnh, Tiêu Ninh đồng ý với anh ta.

Bây giờ đã hơn 7 giờ 30, Tiêu Ninh cũng có chút đói bụng liền đi tới bàn tiệc bên cạnh chọn thứ gì đó để ăn.

Trên bàn chủ yếu là đồ nguội và bánh ngọt, Tiêu Ninh ăn vài miếng bánh rồi đặt đĩa xuống.

Trong khoảng thời gian đó, vài người phụ nữ ăn mặc đẹp đến nói chuyện với anh, đối mặt người duy nhất không mặc chính trang phục trong khu vực này, ánh mắt của các cô ấy nhiệt liệt mà dè dặt.

Những quý cô thượng lưu có cuộc sống hàng ngày rất tẻ nhạt.

Ngoại trừ việc mua sắm sửa soạn, hiếm khi gặp một người trẻ tuổi và dễ chịu như vậy, và nó dễ dàng khơi dậy tình thương của người mẹ trong lòng các cô.
Tiêu Ninh luôn mỉm cười, lịch sự và dịu dàng và luôn trả lời câu hỏi của họ.

Đó chỉ là một nửa sự thật, cũng khiến những cô gái quý tộc đó cười càng tươi sáng.

Tiêu Ninh không bao giờ quan tâm đến phụ nữ, nhưng anh nhìn thấy những người trước mặt thì không thể không nghĩ đến mẹ mình, một người phụ nữ thích trang điểm nhẹ nhàng.

Phụ nữ là những đóa hồng gai góc, cần phải cẩn thận khi muốn hái xuống.

Họ đồng thời cũng là bông huệ mỏng manh sẽ trở nên đa sầu đa cảm vì rất nhiều thứ.

Vì vậy mặc dù Tiêu Ninh không thích phụ nữ nhưng vẫn luôn tôn trọng họ.
Đang nói chuyện rất vui vẻ, chú Lưu đi tới, hơi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói, “Tiêu tiên sinh, lão gia nhà tôi mời anh tới.”
Tiêu Ninh thản nhiên đặt ly rượu lên bàn ăn, cười nói, “Được.” Sau đó nói vài câu với những người phụ nữ bên cạnh rồi đi theo chú Lưu đi về phía trước.
Phía sau đại sảnh là một khu vườn rộng, trong vườn có vài ngọn đèn chiếu sáng cả không gian như là ánh sáng ban ngày.

Hoa trong vườn cũng càng được trang hoàng lộng lẫy, thoang thoảng hương hoa tỏa ra.

Trước khi đến gần, anh nghe thấy một giọng nói rõ ràng trong đêm, “Phong bá bá, tại sao tối nay Thành ca không đến?” Trong giọng nói rất nhiều thất vọng.
Sau đó là một giọng nói nhẹ nhàng, có lẽ đã bị bào mòn bởi năm tháng quá lâu, không còn vẻ duyên dáng quyến rũ của thời trẻ, nhưng nó cũng có một hương vị đặc biệt, “Nó đang đi công tác, nếu con muốn gặp, có thể đi đến nhà để tìm nó.”
“Nhưng mà, con không có chìa khóa dù có đi cũng không vào được.

Hơn nữa, mỗi khi Thành ca nghe điện thoại của con, anh ấy đều nói rằng đang bề bộn nhiều việc.

Anh ấy ghét con sao?”
Tiêu Ninh nghe xong khẽ cười.
Phong Đình này cho rằng nếu tìm một người phụ nữ cho anh xem, anh sẽ lùi bước?
Thật là ngây thơ.
Chỉ trong nháy mắt, lương đình nơi Phong Đình đang ở đã hiện ra trước mặt anh.

Phong Đình trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của Tiêu Ninh với đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng, nụ cười nhẹ nở trên môi trong giây lát.

Tiêu Ninh tưởng rằng anh đã nhìn thấy Phong Thành của hai mươi năm sau.

nhưng là chỉ chốc lát, bởi vì Phong Đình quay đầu lại, ánh mắt chuyển một vòng trên người anh, sau đó nở nụ cười, “Tiêu Ninh?”
Tiêu Ninh chậm rãi đi lên bậc thềm, mỉm cười, “Phong lão tiên sinh, chào bác.”
Cô gái ngồi bên cạnh Phong Đình nhìn thấy Tiêu Ninh, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Tiêu Ninh giả vờ như không nhìn thấy, sau đó giọng nói của Phong Đình truyền đến, “Ngồi đi.”
Tiêu Ninh ngồi trên chiếc ghế duy nhất bên cạnh bàn đá, bình tĩnh nhìn Phong Đình.

Ông không khỏi kinh ngạc, không phải chưa từng nghe thấy một đứa trẻ 16 tuổi bình tĩnh và tinh vi như thế.

Nhưng Tiêu Ninh này vẫn làm cho ông kinh ngạc, không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì vẻ mặt thong dong kia.
Biết rõ ông là cha của Phong Thành, cũng biết đêm nay gọi tới đây sẽ không có chuyện tốt lành gì.

Mà đứa bé tên Tiêu Ninh đồng ý đến nơi hẹn trước, ăn mặc tùy ý, lại có thái độ khá thờ ơ, hình như quên mất người đang ngồi trước mặt, đúng là cha của người yêu mình.
Phong Đình lặng lẽ quan sát anh trong vài giây, sau đó giới thiệu, “Đây là Mạc San San,” rồi quay sang cô gái xinh đẹp, “San San, đây là Tiêu Ninh.”
Mạc San San gật đầu với Tiêu Ninh, nụ cười cứng đờ, “Xin chào.”
“Xin chào.” Tiêu Ninh nở một nụ cười đặc trưng, ​​“Tôi thường nghe Phong Thành nhắc đến cô.”
Nghe vậy, Mạc San San hai mắt sáng lên, “Thật sao? Thành ca nói gì về tôi?” Từ giọng điệu đến biểu cảm đều đã biểu lộ quá nhiều ý tứ, ánh mắt Tiêu Ninh khẽ rơi xuống, lịch sự nhẹ giọng nói, “Phong Thành thường nói rằng anh ấy có một cô em gái cùng lớn lên, đây hẳn là Mạc tiểu thư mà anh ấy đã nhắc đến.”
Mạc San San dừng lại, ánh sáng trong mắt đột nhiên mờ đi, ngón tay mảnh mai trắng như tuyết vặn mạnh quai túi xách, cúi đầu xuống, tất cả đều giải thích cho sự bực bội và buồn bã của cô.

Nhưng Tiêu Ninh lại mặc kệ vẫn tiếp tục, “Tôi nhớ sinh nhật lần thứ 19 của Mạc tiểu thư vừa trôi qua, không biết đôi bông tai san hô mà Phong Thành tặng cô có hài lòng không?”
Mạc San San gật đầu, trên mặt tươi cười, “Ừ, rất thích.”
Tiêu Ninh như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, “Tốt rồi, thật sự sợ Mạc tiểu thư không thích.”
Nói tới chỗ này, còn có cái gì không hiểu, chẳng qua là Mạc San San xuất thân từ gia đình gia giáo cực nghiêm, cho dù lúc này không muốn cũng không thể cư xử quá tệ.

Chỉ là cô ấy không biết phải trả lời cuộc trò chuyện như thế nào, Tiêu Ninh giải thích, “Phong Thành nói rằng anh ấy không giỏi tặng quà cho con gái vì vậy đã nhờ tôi chọn giúp.

Tôi nghĩ đôi bông tai san hô đó rất nhỏ và sang trọng, rất xứng với Mạc tiểu thư.” Nói xong còn quét mắt lên đôi hoa tai Mạc San San đeo, trên đó đúng là đôi hoa tai mà anh chọn được.

Tiêu Ninh ngực như nở hoa nhưng khuôn mặt vẫn lịch sự và nụ cười dịu dàng, khiến người ta không thể nhận ra lỗi nhỏ nhất.
Giờ phút này, cho dù Mạc San San có ý thức được như thế nào, cô cũng chỉ có thể ủ rũ đứng dậy vội vàng chào tạm biệt Phong Đình rồi bước nhanh đi như thể ở lại thêm một giây nữa sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Tiêu Ninh nhìn bóng dáng thướt tha duyên dáng của cô ấy biến mất ở lối vào của khu vườn, rồi từ từ quay đầu lại.
Trong khu vườn ánh sáng như ban ngày, ánh nhìn của Phong Đình ánh mắt không hề có sự sắc bén, thậm chí có thể nói là ôn hòa phù hợp với tính cách của chính ông.

Tiêu Ninh cười, bưng lên ly trà tươi vừa được pha uống một miếng, hương vị tất nhiên là tuyệt vời, nhưng thủy chung vẫn thiếu một chút vị nhân tình.
Phong Đình không vội nói, Tiêu Ninh cũng im lặng, không gian im ắng, mùi hoa cỏ thơm mát vây quanh một hồi.

Mãi đến khi Tiêu Ninh uống hết nửa chén trà, Phong Đình mới chậm rãi nói, “Tiêu Ninh, cậu có biết tại sao tôi đặt cho Phong Thành một cái tên như vậy không?”
Tiêu Ninh ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt của Phong Đình dịu dàng, ánh mắt vô cùng mềm mại, nhìn Tiêu Ninh như một vị trưởng bối thực thụ.

Tiêu Ninh lắc đầu, ông nói tiếp, “Tôi hy vọng nó có thể làm chủ một tòa thành của riêng nó, suốt đời sống bình yên, ca múa mừng cảnh thái bình.”
Nghe vậy, Tiêu Ninh mỉm cười, “Đáng tiếc, bác chỉ là lấy một cái tên như vậy mà thôi, cũng không thể mang lại cho anh ấy cuộc sống an nhàn.”
Phong Đình hô hấp ngưng trệ, không ngờ đối phương lại nhẫn tâm cự tuyệt mình, nhưng ông vẫn nói, “Trước khi gặp cậu, nó đã có thể có một cuộc sống như vậy.”
Tiêu Ninh vẫn mỉm cười, dùng ngón tay mảnh khảnh xoay chén trà trong tay, cái chén vẽ hoa lan, xa xôi đẹp đẽ, diễm lệ tuyệt trần.

Tiêu Ninh nghe thấy tiếng của mình trong đêm, rất nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng đắm chìm trong đó là tất cả tình cảm và tình yêu của anh dành cho Phong Thành, “Không, chỉ có con mới có thể cho anh ấy một cuộc sống như vậy.”
Phong Đình tựa như nở nụ cười, khóe miệng khẽ nhúc nhích, có chút trào phúng lại có chút kinh ngạc nói, “Người trẻ tuổi, tự tin là tốt, nhưng quá tự tin thì thành kiêu ngạo.”
“Phong lão tiên sinh xuất thân từ nghệ thuật, bác phải rõ ràng hơn con về phép lễ nghĩa liêm sỉ.

Chưa ai nói với bác rằng dù có chuyện gì xảy ra, bác chỉ có thể dạy con trai mình còn con cái của gia đình người khác sẽ tự có người dạy dỗ.

Chưa ai nói cho bác sao?” Tiêu Ninh nhìn ông, từng chữ từng chữ, giọng nói lãnh đạm mà cứng rắn giống như một viên cẩm thạch dát trong lòng đất.

Nhìn qua như một mặt hồ phẳng lặng nhưng khi thực sự đưa tay ra và chạm vào nó, mới phát hiện ra nó là không thể phá hủy từ bên trong hay bên ngoài.
Tuy lời nói của Tiêu Ninh rất khiêm tốn, nhưng sau khi suy nghĩ thấu đáo, không phải anh vừa chửi Phong Đình là coi thường lễ nghĩa liêm sỉ sao? Phong Đình tức giận muốn ói ra máu, sắc mặt trắng xanh.

Tiêu Ninh thừa thắng xông lên và đuổi theo ông, “Phong lão tiên sinh mời con đến khi Phong Thành không ở An Bình, chắc bác đã nói chuyện với Phong Thành rồi phải không? Con tin rằng câu trả lời của anh ấy không làm bác hài lòng lắm.

Cho nên Phong lão tiên sinh người đã luôn luôn không để ý tới việc nhà lại để ý tới tiểu nhân vật là con, làm phiền bác rồi, Tiêu Ninh thực xấu hổ.”
Phong Đình nhìn anh, nhất thời không biết phải phản bác lại như thế nào, thần sắc trong mắt ông thay đổi, biểu cảm tử tế trên gương mặt ông đã biến mất từ ​​lâu rồi.

Tiêu Ninh vẫn nhìn ông và nhấp một ngụm trà, hương vị của loại trà này có vẻ ngon hơn lúc nãy.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, thanh niên tuấn tú vẻ mặt bình tĩnh nhưng người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi lại nhíu mày thật sâu, suy nghĩ dường như đã đi vào một vòng tròn kỳ quái nào đó.

Giữa hai người cách một cái bàn tròn bằng đá, trên bàn đá trải khăn trải bàn ca rô màu xanh da trời, nước trà trong vắt bằng sứ tốt bốc hơi sương.

Tiêu Ninh lòng không nghĩ ngợi chuyện gì khác chuyên tâm uống trà, mà Phong Đình vẫn luôn im lặng, lông mày đôi khi nhăn, đôi khi giãn ra.
“Tiêu Ninh, cậu có biết gia quy của Phong gia không?” Cuối cùng Phong Đình hỏi.
Tiêu Ninh cười cười, “Con đối với Phong gia không quen biết, cho nên cũng không biết cái gọi là gia quy.”
Lời này nhiều ít có chút bất kính, nhưng Phong Đình không quan tâm, nói tiếp, “Gia quy của Phong gia là không được có tình yêu đồng giới, nếu vi phạm sẽ lập tức bị xóa tên, đồng thời cũng bị tước họ của mình.

Nếu cậu nhất định đi theo Phong Thành thì tương lai nó chỉ có hai bàn tay trắng.”
Nghe vậy, Tiêu Ninh im lặng một hồi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt, “Con nghĩ, một người đàn ông để cho người phụ nữ của mình đỡ đạn thay, cũng sẽ không hiểu được tình yêu đích thực là gì, bác nói có đúng không?”
Phong Đình thân thể chấn động, trong mắt lóe lên một tia không thể tin, Tiêu Ninh nhìn ông cười nói, “Phong Thành nhiều năm không tha thứ cho bác như vậy, bác cũng nên biết là vì cái gì.

Bác nợ anh ấy rất nhiều, lúc này bác vẫn đứng ra chống lại việc mưu cầu hạnh phúc của anh ấy hay sao.

Nghĩ lại cũng thật nực cười.

Tin rằng anh ấy bằng lòng rời khỏi Phong gia, nếu gia quy như vậy thì nên sớm đưa ra quyết định.” Tiêu Ninh nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, thế nhưng Phong Đình đột nhiên lên tiếng.
Ông nói, “Còn biết gì nữa không?”
Tiêu Ninh lại ngồi xuống, vén tóc tán loạn trước trán, cười đến vô hại, “Bác cho rằng con biết cái gì? Bác lén lút sau lưng lão gia tử, nuôi đứa con trai cả bị đuổi ra khỏi nhà, hay cô tình nhân mà bác nuôi nấng bên ngoài chính là em gái họ của mình?”
Nghe vậy, sắc mặt Phong Đình tối sầm lại, thay vào đó ông mỉm cười, “Cậu biết cũng không ít.”
“Trên đời này không có bức tường không thấm nước, không thì làm sao biết được”, Tiêu Ninh mỉm cười nhìn ông, đôi mắt sáng như sao băng, giọng điệu lãnh đạm như muốn bàn về bữa tối hôm nay.

Phong Đình tức giận đến đầu ngón tay run lên, nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói, “Cậu muốn dùng cái này uy hiếp tôi?”
Tiêu Ninh lắc đầu, vẫn là giọng điệu không chút khẩn trương đó, “Bác ở bên ngoài như thế nào cũng không liên quan gì đến con, con chỉ hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta sẽ không còn đứng phía đối lập nữa.”
Phong Đình nhướng mày, “Nếu tôi không làm thế thì sao?”
Tiêu Ninh cười hơi cáu, sắc mặt bình thường bỗng nhiên vì nụ cười này mà trở nên kiên nhẫn, “Bác không đồng ý cũng không sao, con nghĩ, Phong lão gia tử hẳn là kích động khi nghe cháu trai bị chính mình đuổi ra ngoài hiện tại đang sống như thế nào.

Dù sao thì lúc đó ông ấy sẽ tức giận không nhẹ.

Tuy rằng chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng Phong lão gia tử từ trước đến giờ nói một không nói hai.

Coi như là chuyện cũ năm xưa, cũng không thể đảm bảo rằng ống ấy sẽ không truy cứu nữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui